Đế Vương Sủng Sát Vương

Chương 3: Trở Thành Cửu Công Chúa


Bạn đang đọc Đế Vương Sủng Sát Vương – Chương 3: Trở Thành Cửu Công Chúa


Author: Tiểu Lãnh Lãnh
– Ưm…- Dạ Minh Nguyệt khẽ trở mình, cố gắng mở ra đôi mắt nặng trĩu lại thuỷ chung cảm thấy cả người vô lực.
Nàng nhanh chóng nắm bắt tình hình và sắp xếp lại mọi chuyện.

Lúc rơi xuống vực, Băng Ngọc Tâm toả ra thứ ánh sáng chói mắt bao lấy nàng, rồi tất cả chỉ còn là bóng tối vô tận, đến khi tỉnh lại đã là ở đây rồi.
Nhưng đây là đâu chứ? Đầu cảm thấy đau nhức, nhưng thông tin lại chậm rãi hiện ra…!Đè nén cơn đau, Dạ Minh Nguyệt chăm chú xem lại trí nhớ của người này.

Một đôi con ngươi xanh biếc xinh đẹp đồng thời lặng lẽ quan sát căn phòng.
Căn phòng hoa lệ được ánh nến chiếu sáng, in bóng của đồ vật lên tường.

Giường gỗ, bàn ghế trạm trổ tinh tế.

Cả căn phòng là màn lụa mỏng màu xanh trang nhã.

Chiếc chăn nàng đang đắp cũng là thêu một đoá mẫu đơn tinh xảo, một tấm đáng giá vạn lượng hoàng kim.
Những thứ thế này ở hiện đại tuyệt không thể có.

Vậy, mặc dù hoang đường nhưng cũng chỉ còn một khả năng…
Một nữ tử mặc cung trang nhanh chóng đi vào, chứng minh cho phỏng đoán của Minh Nguyệt.
– Cửu công chúa, người tỉnh?- Nữ tử nhanh chóng chạy lại, đỡ lấy Minh Nguyệt, trong mắt thấp thoáng lệ quang.- Người còn chưa có khoẻ, không nên xuống giường đâu.

Người nằm xuống đi, để nô tì đi lấy thuốc.
– Ngươi…!Á…- Minh Nguyệt định nói gì đó, nhưng vừa cất tiếng, đầu lại đau như muốn nổ tung.


Một loạt hình ảnh hiện ra…!Là thông tin về người trước mặt.
Cô gái này là Băng Y, nô tì thân tín của nàng, cũng là người duy nhất chịu chăm sóc khối cơ thể này.

Dù chịu uỷ khuất lớn cũng không một lời oán trách, một mực hầu hạ chu đáo.
Không có tâm tình suy xét nhiều, còn rất nhiều chuyện cần phải xem qua từ cơ thể này.

Dạ Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, thanh âm chậm rãi vang lên:
– Ngươi lui ra trước, ta muốn nghỉ ngơi.

Không ai được phép quấy rầy.

Nửa canh giờ sau đem thuốc lên là được rồi.

Rõ chưa?
Một tia ngạc nhiên lướt qua đáy mắt Băng Y.

Cửu công chúa chưa bao giờ phân phó nhiều như thế.

Bình thường cũng ít khi nói chuyện, nếu có thì cũng chỉ nói những câu rất ngắn gọn để đối phó.

Hôm nay lại liên tiếp phân phó nàng, mặc dù giọng nói băng lãnh hơn mọi ngày nhưng rốt cục cũng chịu mở lời rồi.

Là sau khi ngã xuống nơi đó mới thay đổi sao? Thôi, mặc kệ như thế nào, người có nói chuyện nhiều hơn là tốt rồi.
Băng Y nhanh chóng phản ứng lại, đáp ứng Minh Nguyệt liền hành lễ rồi không một tiếng động, lui xuống.
Thấy người đã rời đi, Dạ Minh Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường lớn, muốn biết mọi điều về khối cơ thể nàng đang trú tạm này.
Chủ nhân cơ thể tên Lãnh Nguyệt, là Cửu công chúa Bạch Vân Quốc.

Mẹ của nàng là Hiền phi, nhưng do nhận được ân sủng của Hoàng đế nên sau khi nàng ba tuổi liền bị người khác hãm hại, trúng độc mà chết.

Lãnh Nguyệt cũng trúng độc, nhưng mẫu phi nàng lại cho thần y Bạch Cẩn-sư huynh của nàng chữa trị cho Lãnh Nguyệt.

Ngày đó dược liệu không đủ, Hiền phi lại kiên quyết nhường sự sống cho con gái, mặc kệ Bạch Cẩn khuyên ngăn chỉ lo lắng cho nhi nữ.

Bạch Cẩn biết không khuyên được sư muội, mặc dù đau lòng nhưng vẫn dốc sức chữa trị cho Lãnh Nguyệt.

Sau một thời gian dài uống thuốc, ngâm dược liệu, cái mạng nhỏ của Lãnh Nguyệt cuối cùng cũng nhặt về được, nhưng Hiền phi lại qua đời.

Bạch Cẩn truyền thụ y thuật, độc thuật và dịch dung thuật cho Lãnh Nguyệt, sau đó dù không muốn cũng phải quay về sơn cốc vì bị sư phụ của hắn thúc giục.

Từ đó nàng cũng không thấy bóng dáng hắn.


Trước khi đi hắn còn để cho nàng cách truyền tin.

Một khi nhận được tín hiệu, Bạch Cẩn sẽ lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tới bên nàng.

Đây cũng coi như là lời cam đoan tuyệt đối của vị thần y này.
Về thân thế của mẫu phi cũng là một hồi bí ẩn.

Trước khi lâm chung, nàng có để lại cho Lãnh Nguyệt một khối ngọc bội, dặn dò phải giữ cho thật tốt, ngày sau ắt có việc cần dùng.

Đến giờ, ngọc bội dương chỉ bạch ngọc trạm trổ mẫu đơn hoa tinh xảo này luôn được Lãnh Nguyệt đem bên người, một tấc không rời.
Sau khi Hiền phi qua đời, một mình Lãnh Nguyệt cùng Băng Y nương tựa vào nhau mà sống.

Tuy là công chúa nhưng cuộc sống của nàng lại rất cơ cực.
Lãnh Nguyệt này tuổi nhỏ, lại rất thông minh, sắc bén.

Tuy rằng xinh đẹp khuynh thành, nhưng hiểu rõ thâm cung hiểm độc, do phải che mắt mọi người, nàng liền dùng thuật dịch dung để che dấu.

Nên trong số những nhi tử của Lãnh đế Lãnh Dạ, nàng là người có dung nhan kém cỏi nhất.

Lãnh đế thất vọng, liền bỏ nàng tự sinh tự diệt tại Nguyệt Cung.

Cũng vì thế, trong khi các ca ca, tỷ tỷ ngoài kia người tranh ta đấu, nàng lại vô cùng nhàn nhã, ung dung, bình thản sống qua ngày.

Mặc dù cuộc sống rất thiếu thốn và ngẫu nhiên sẽ có một vài tỷ muội hay nương nương đến cười nhạo cùng khi dễ, nhưng Lãnh Nguyệt vẫn tận lực không bạo phát.
Trong hoàng cung, không còn mẫu thân, không có sủng ái của hoàng thượng, lại càng không có thế lực hậu thuẫn, một nữ hài tử như nàng phải chịu không biết bao nhiêu uỷ khuất.

Nhưng đối với Lãnh Nguyệt, chỉ cần được sống là tốt rồi.

Cái thời khắc nhìn thấy mẫu phi qua đời, nàng đã biết hết thảy mọi thứ đều không quan trọng, chỉ có tính mạng mới là thứ thiết yếu nhất.


Không còn mạng, ngươi cái gì cũng không còn.
Ý thức được điều đó, Cửu công chúa âm thầm bồi dưỡng thế lực bên ngoài cho mình.

Không được quan tâm mới là tốt, thuận lợi cho bản thân nàng tuỳ ý hành động, lén xuất cung mà không bị chú ý.
Ngày đó xuất cung, nàng cứu được một ông lão đang bị người truy sát, liền đem về cung chữa trị.

Lão đầu này không ngờ là vị Long Y Thánh võ công tái thế đã quy ẩn giang hồ.

Sau khi thương thế khỏi hẳn, Lãnh Nguyệt được người đó thu làm đệ tử, lại truyền thụ cho võ công thượng thừa, gọi là “để phòng thân”.

Về sau trên giang hồ rất nhiều thế lực lớn truy tìm tung tích của Lưu Ly công tử võ công cái thế, nhưng hoàn toàn không ngờ tới lại là Cửu công chúa vô năng của Bạch Vân Quốc.

Tuy nhiên đó là chuyện ngày sau.

Đến giờ Lãnh Nguyệt vẫn chỉ là một Cửu công chúa hữu danh vô thực, không được sủng ái mà thôi.
Hiện tại, kí ức còn một vài điểm chưa rõ ràng nhưng Dạ Minh Nguyệt tin tưởng, mọi thứ sẽ sớm hoàn chỉnh thôi.
Mắt phượng khép hờ, Dạ Minh Nguyệt quyết tâm sống một cuộc sống mới.

Từ nay Lãnh Nguyệt là Dạ Minh Nguyệt, mà Dạ Minh Nguyệt cũng là Lãnh Nguyệt.

Ông trời cho nàng cuộc sống mới, nàng nhất định sống vì bản thân mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.