Đế Vương Sủng Sát Vương

Chương 29: Chỉnh Chết Nàng Ta 2


Bạn đang đọc Đế Vương Sủng Sát Vương – Chương 29: Chỉnh Chết Nàng Ta 2


Author: Tiểu Lãnh Lãnh
– Có muốn xem nàng ta nhìn thấy gì không?- Lãnh Nguyệt tháo xuống khăn che mặt, quay sang bên cạnh nở nụ cười sáng lạn, làm Nam Cung Tuyệt nhất thời ngây ngẩn.
Nàng lúc này không phải là người có dung mạo tuyệt mĩ nhất hắn từng gặp, thậm chí chỉ có thể coi là ưa nhìn một chút.

Bất quá, đôi mắt thuỷ lam kia xinh đẹp và bí ẩn như đại dương, khiến hắn không tự chủ mà chìm sâu trong đó.
– Muốn!- Nam Cung Tuyệt lúc này cũng rất muốn xem tiểu nhân nhi này chỉnh người như thế nào.
Lấy ra hai viên dược hoàn màu trắng, Lãnh Nguyệt đưa cho Nam Cung Tuyệt một viên, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn nuốt vào.
Nam Cung Tuyệt nhìn viên thuốc trên tay, không do dự nuốt xuống.

Dược vào miệng, lập tức tan ra, thoang thoảng hương thơm dịu dàng.

Hắn cũng không biết tại sao mình dễ dàng tin tưởng nàng đến vậy, tin tưởng người con gái trước mặt này nhất định sẽ không thương tổn mình.
Lãnh Nguyệt thấy nam nhân không chút nghi ngờ, đem dược nuốt xuống, trong lòng cũng là một hồi sửng sốt.

Phải biết rằng Linh Huyền Thánh Chủ, mặc dù trước đây nàng chưa tiếp xúc với hắn, nhưng tin tình báo của những tổ chức lớn cũng thường xuyên được Chu Tước đưa tới Nguyệt Cung.

Nàng nhớ trong đó có nhắc đến Thánh Chủ Linh Huyền Cung.
Nam nhân này rất khắt khe trong việc ăn uống, thậm chí còn khắt khe đến mức biến thái.

Đồ không phải đầu bếp của hắn mang theo nấu, đừng hòng khiến hắn nuốt xuống.

Bát đũa được làm bằng loại bạch ngọc thượng đẳng hơn nữa thức ăn dù không cần quá nhiều món nhưng nhất định phải là mĩ thực, thường xuyên thay đổi.
Hôm nay nhìn hắn thoải mái đem dược hoàn nuốt xuống, lòng nàng lại có chút kinh ngạc.

Lãnh Nguyệt rốt cục cảm thấy không phải tình báo nào cũng có thể tin.

Vị Thánh Chủ này cũng thật tin tưởng nàng quá đi!
Mày liễu hơi nhíu lại một chút liền giãn ra, khẽ nhắc nhở:
– Muốn ra khỏi mộng cảnh của nàng ta, chỉ cần vận chút nội lực là được.- Nói xong cũng đem dược nuốt xuống.
Độc dược nàng dành cho Lãnh Tiểu Ni gọi là Độc Huyễn Mộng*.


Độc Huyễn Mộng này thực chất không phải Lãnh Nguyệt chủ trương bào chế.

Do một lần nàng luyện thuốc an thần Định Tâm Đơn, vì có một số vị thuốc bị cho quá tay khiến thuốc biến chất mà thành.

Lãnh Tiểu Ni không phải là người đầu tiên được nàng tặng cho dược này, trước đó còn có Mai phi đã thử qua.

Theo điều tra của Lãnh Huyết Cung, Mai phi cũng nằm trong số những phi tần từng hành hạ mẫu phi nàng năm đó.

Vì vậy khi luyện thuốc thất bại, Lãnh Nguyệt liền đem nàng ta ra thử nghiệm, và bây giờ sẽ đến lượt Lãnh Tiểu Ni.

Bất quá sau khi dùng cho Mai phi, Lãnh Nguyệt đã thêm một vài thành phần khác vào thuốc làm Độc Huyễn Mộng càng thêm lợi hại, cùng lúc đó chế ra Thấu Tâm Đơn, khiến cho bản thân có thể nhìn thấy huyễn cảnh mà kẻ trúng Độc Huyễn Mộng rơi vào.
Độc này trước khi giết người sẽ từ từ tra tấn tinh thần người trúng độc, khiến họ tự tổn thương chính bản thân mình, dần dần phát điên, cuối cùng sẽ chết trong sợ hãi.
Sát Vương Lãnh Nguyệt chưa bao giờ là một kẻ nhân từ…!Động đến người thân của nàng, kết quả chỉ có một: Sống không bằng chết!
Thấu Tâm Đơn bắt đầu có tác dụng, cảnh vật trong phòng lờ mờ hiện ra, dần dần rõ nét.
– Lãnh Tiểu Ni…!Lãnh Tiểu Ni…
Lãnh Tiểu Ni đang mơ màng, chợt bị đánh thức bởi những tiếng gọi như từ xa xăm vọng lại.

Nàng khó chịu nhíu nhíu mày, hai mắt vẫn không chịu mở ra, chỉ sẵng giọng quát:
– Tố Cầm, lui đi, bản công chúa đã nói muốn nghỉ ngơi, ngươi điếc hả?
Im lặng.
Tam công chúa hai hàng lông mày khẽ giãn ra đầy vẻ hài lòng, thoải mái tiếp tục mộng đẹp.
– Lãnh Tiểu Ni…!Ta chết oan uổng…!Chết oan uổng quá…!Trả mạng…!Trả mạng cho ta…!Trả mạng cho ta…
– Lãnh Tiểu Ni…!Trả mạng cho ta…
Người trên giường gấm bừng tỉnh giấc, mồ hôi vã ra như tắm, thở gấp đầy sợ hãi.

Mất một thời gian mới hoàn hồn, Lãnh Tiểu Ni thở phào nhẹ nhõm, thì ra tất cả chỉ là mơ thôi, kết thúc rồi.
– Lãnh…Tiểu…Ni…
Tiếng gọi như hư ảo chợt vang lên khiến cơ thể nàng cứng đờ, run rẩy quay đầu lại.
– Aaaaaaaaa.

Người đâu mau tới, mau tới đây….
Tình cảnh hiện ra trước mắt khiến Lãnh Tiểu Ni sợ đến phát khóc.


Những gương mặt quen thuộc trong kí ức lần lượt hiện ra.

Nhưng chưa là gì, điều đáng sợ nhất chính là những người đó chính là những cung nhân bị nàng tra tấn, giày vò mỗi khi tâm trạng không được tốt.
Lãnh Tiểu Ni ngồi chết trân trên giường gấm.

Là sợ hãi! Đúng, nàng đang sợ hãi!
Những cung nhân kia như bò lên từ dưới địa ngục.

Người cụt tay chậm rãi bước đến gần giường; người mất chân thì dùng hai tay chống thân mình lết trên sàn nhà; có người đầu bù tóc rối, vì không có hàm dưới nên lưỡi hắn cứ thế lè ra, dãi dớt chảy dài; người lại bị đâm những cây kim dài năm thước khắp người,…!Vì bị tra tấn cho đến chết, nên thân thể họ như tắm trong máu tươi.

Theo mỗi chuyển động, máu từ các vết thương trào ra, lại bị kéo lê trên sàn nhà, nhìn thấy ghê người.

Y phục rách nát loang lổ những vệt máu khô, còn có những vết thương lớn nhỏ khác đang mưng mủ và bốc mùi hôi thối.
Tất cả họ, có người già, có thiếu nữ, có cả những thái giám đã từng hầu hạ nàng, là những người Lãnh Tiểu Ni đã tra tấn và giết chết trong lúc tức giận.
Ánh nến mờ nhạt lay động như chực tắt, chiếu lên những gương mặt đầy máu.

Tứ phía, những oan hồn màu đen bay xung quanh, như phụ trợ cho cảnh tượng càng thêm rùng rợn.
– Trả mạng đây…
– Trả tay cho ta…- Một nam nhân lắc thân thể, hai tay bị chặt cụt đến tận vai nhào đến.
– Trả chân cho ta…- Cung nhân lết trên sàn nhà lộ ra ánh nhìn hung tợn.
– Trả lại mắt của ta…- Bên cạnh đó là một cung nữ bị móc đi đôi mắt, máu trong hốc mắt trống rỗng không ngừng chảy ra.

– Trả đây…!Trả đây…
Đám người hướng Lãnh Tiểu Ni xông tới, nàng ta tái mặt lui vào góc giường, không ngừng la hét.
– Đừng qua đây…!Đừng qua đây…!Ta không muốn chết…!Không muốn…!Bản công chúa sẽ phanh thây các người…!Giết các người…!Giết hết các người…!Cút mau…
Thực cảnh.
Lãnh Nguyệt và Nam Cung Tuyệt đồng thời vận nội lực, ra khỏi huyễn cảnh, tiếp tục xem tình hình bên trong phòng của Lãnh Tiểu Ni.
Lúc này, phòng của Lãnh Tiểu Ni đã thắp nến sáng trưng, xung quanh có nhiều cung nhân nhưng thấy tình trạng của nàng ta cũng không ai dám đến gần.


Tam công chúa lùi sâu vào góc giường, miệng không ngừng lẩm bẩm mắng chửi, khuôn mặt hoảng hốt, thần trí bất minh.
Tố Cầm nén sợ hãi, khẽ chạm vào người Lãnh Tiểu Ni, lay gọi:
– Tam công chúa, người có nghe không? Nô tì là Tố Cầm…!Á!
Lãnh Tiểu Ni vốn chìm trong sợ hãi, lúc này lại hé ra một tia hung tợn.

Nàng ta nhanh chóng rút cây trâm vàng duy nhất trên đầu ra, hướng bàn tay Tố Cầm, đâm mạnh xuống, sau đó rút trâm ra, lại điên cuồng tự rạch mặt và khắp người mình.
Lãnh Tiểu Ni hiện tại không khác gì một bà điên, đâu phải là nàng công chúa xinh đẹp kiêu kì của ngày nào.

Chiếc trâm duy nhất cố định tóc bị lôi xuống làm mái tóc dài rối tung xơ xác; đôi mắt đen giờ hằn lên những tia máu; khuôn mặt khả ái tràn ngập nét cảnh giác và sợ hãi; khắp người và mặt toàn là vết thương, nào còn đâu làn da mịn màng trắng trẻo nữa.
Tam công chúa Bạch Vân Quốc lúc này chỉ có một từ để hình dung.
Thảm! Quá thảm!
Tố Cầm bị Tam công chúa tặng cho một nhát trâm thì không dám khuyên ngăn nữa, nhưng vừa đau, lại vừa sợ tái mặt.

Tam công chúa là minh châu trên tay thánh thượng, nàng mà có bề gì, cung nhân của cả Tâm Liên Cung này đều phải chôn theo nàng.

Tố Cầm nén đau, vừa ôm lấy bàn tay bị thương, vừa phân phó các cung nhân xung quanh.

Tâm Liên Cung bỗng chốc loạn thành một đoàn.

Bốn cung nữ to khoẻ hợp lực đoạt lấy trâm, trói Lãnh Tiểu Ni trên giường thành cái bánh chưng; còn lại chia nhau, người đi thỉnh Hoàng thượng cùng Doãn Thục phi đến; người thì đi gọi thái y.
Một màn này tất cả đều rơi vào mắt người trên chạc cây, nhưng cũng không làm họ ngạc nhiên.

Lãnh Nguyệt thản nhiên xem tình huống trong phòng, gương mặt lạnh nhạt không nhìn ra biểu cảm, còn Nam Cung Tuyệt từ lúc ra khỏi mộng cảnh chỉ chuyên tâm ngắm nhìn tiểu nhân nhi bên người, làm gì còn thời gian nhìn tới cảnh máu me kia.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn mình, Lãnh Nguyệt cũng không quay lại, chỉ hỏi:
– Sao? Có phải cảm thấy nữ nhân như ta thật độc ác?
Tĩnh lặng.
Một hồi chẳng thấy thanh âm đáp lại, mà ánh mắt kia cũng không chuyển hướng, Lãnh Nguyệt chậm rãi quay lại.

Không phải là bị doạ sợ rồi chứ?
– Nàng…thật đẹp!- Nam nhân thì thầm.
Một đám mây lớn bay ngang qua bầu trời, che đi ánh trăng bạc, không ai nhìn thấy biểu cảm của đối phương.
Trái tim Lãnh Nguyệt không nghe lời, đập vừa nhanh vừa mạnh.

Nàng cảm nhận được, trái tim của nam nhân cũng đang gia tốc.

Bầu không khí dần trở nên ngượng ngùng ái muội.

– Về thôi!- Lãnh Nguyệt buông lời, phá vỡ cục diện im lặng, nhanh chóng dùng khinh công bay về hướng Nguyệt Cung.
Nhìn tiểu nhân nhi dùng khinh công bay nhanh như đang chạy trốn, Nam Cung Tuyệt nở nụ cười sủng nịnh, đuổi theo.
Đến cửa Nguyệt Cung, hắn gọi Lãnh Nguyệt:
– Nguyệt Nhi!
Ánh trăng phủ lên bóng dáng xinh đẹp tuyệt luân, một thân tử y tựa như tiên tử lạc phàm.

Nàng quay lại làm Nam Cung Tuyệt nhất thời ngây ngẩn.

Vào giờ phút này, hắn biết, trái tim mình đã hoàn toàn bị người con gái trước mắt đem bắt làm tù binh.
Nam Cung Tuyệt đứng cách nàng một khoảng.
– Nguyệt Nhi, ta…thích nàng!- Giọng nói trầm ấm dịu dàng, phiêu đãng trong không khí.
Lời vừa dứt, nam nhân vội vàng dùng khinh công trốn mất.

Mà Lãnh Nguyệt, khi ý thức được hắn vừa nói gì đã chẳng thấy bóng dáng nam nhân kia đâu.
Lòng…bỗng cảm thấy có chút ấm áp chạy qua.

Khoé môi xinh đẹp khẽ vẽ ra một độ cung khó thấy.

Bất quá, nàng đột nhiên nghĩ tới Thanh Hoàng, trái tim lạc nhịp lại trở về trầm ổn như trước.

Ôn nhu, thâm tình…!Không phải là thứ mà Sát Vương có thể có được.
Chớp mắt, thần sắc nữ nhân lại lạnh nhạt như nước, không chút động dung.

Khẽ phất tay, thân ảnh đơn bạc lặng lẽ bước về phòng.
Xem ra con đường truy thê của Nam Cung Tuyệt vẫn còn rất dài đấy.
Người ta nói, một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng.

Trái tim Lãnh Nguyệt vừa hé ra một chút đã bị quá khứ chôn lấp.

Tâm nàng…vẫn còn là một mảnh băng giá.

*: Độc này là hư cấu, tên do Au đặt bừa đấy, không có thật đâu nhé, bác google cũng bó tay thôi :))
P/s: 1/5 không đi chơi, ở nhà viết chap tặng các reader đấy.

Mọi người, bình chọn và góp ý về cách viết cho Lãnh Lãnh đi mà *rưng rưng* Người ta viết chap rất cực nha ~~ Bình chọn, bình chọn, bình chọn nhé! Yêu yêu yêu ????????????


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.