Đế Vương Sủng Sát Vương

Chương 27: Dụng Hình


Bạn đang đọc Đế Vương Sủng Sát Vương – Chương 27: Dụng Hình


Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Nguyệt Cung.
Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng mở cửa sổ, nhảy vào phòng Băng Y thay vào trang phục của công chúa, lại dịch dung như cũ là Lãnh Nguyệt tầm thường.

Băng Y có lẽ đang canh chừng ở tẩm phòng.

Nàng phải nhanh trở về mới được.
– Aaaaaaaaa…
Lãnh Nguyệt bước gần tới cửa cung liền nghe thấy tiếng la thảm thiết.

Thanh âm này…là Băng Y!!! Nàng nhanh chóng rảo bước vào tiền viện.
Băng qua tiền viện, vừa vặn thấy các nô tì, thái giám của Nguyệt Cung đang túm tụm ngoài cửa chính.

Tiếng quát tháo từ trong phòng vọng ra:
– Tiện tì, còn dám kêu la? Người đâu, đem giẻ nhét vào miệng nó, tiếp tục siết ngón tay của ả cho bản công chúa!
Lãnh Tiểu Ni?!! Ả dám dụng hình với Băng Y ngay tại Nguyệt Cung của nàng? Lãnh Nguyệt bàn tay phải cuộn thành nắm đấm, các đốt ngón tay kêu răng rắc.
Lúc này, một cung nữ phát hiện ra nàng liền sợ hãi kêu lên:
– Nô tì thỉnh an Cửu công chúa.
Mọi người sợ hãi dạt sang hai bên, quỳ xuống hành lễ, nhường lối đi ở giữa cho Cửu công chúa.

Quanh thân nàng tản mát ra khí tức vương giả cùng sát khí khiến bọn họ run rẩy.


Không nói một lời thừa thãi, Lãnh Nguyệt phất tay áo, lạnh lùng bước vào chính điện.
Mành sa xanh nhạt rũ xuống, khiến mọi thứ bên trong trở nên mờ ảo không thực.

Ánh nến lung linh chiếu sáng cả căn phòng, hắt lên khuôn mặt trắng bệch của người con gái.

Đôi bàn tay bị các ống trúc siết chặt.

Lúc này nàng đã không còn sức để kêu nữa, phần vì chiếc giẻ trong miệng, phần vì đã kiệt sức vì đau đớn.
Bước vào chính điện, Lãnh Nguyệt lập tức nhìn thấy Băng Y bị trói, hai tay bị buộc cố định trên giá gỗ để dễ dàng hành hình.

Hai bên là hai cung nữ đang dùng kẹp trúc, siết chặt các ngón tay của nàng.
– Dừng lại ngay!- Lãnh Nguyệt vội vàng giật lấy tay của kẻ đang hành hình, đôi thuỷ mâu tràn ra chút sát khí.
Ba! Ba! Ba!
Hai cung nữ hưởng trọn mấy bạt tay của Lãnh Nguyệt.
– Lãnh Nguyệt, ngươi dám đánh người của bản công chúa?- Lãnh Tiểu Ni đứng bật dậy khỏi ghế, căm tức nói.

Hôm nay còn là đánh cung nữ, vậy ngày khác không phải sớm muộn gì cũng đến lượt nàng sao?
– Hỗn xược! Các người dám cả gan dụng hình trong Nguyệt Cung? Phải chăng nơi này vô chủ?- Lãnh Nguyệt bỏ qua lời nói của Lãnh Tiểu Ni, lạnh giọng mắng hai cung nữ kia, nhưng đôi mắt khẽ híp lại nguy hiểm, nhằm thẳng Lãnh Tiểu Ni mà phóng tới.

Ánh nhìn như xà vương cao ngạo, lạnh lùng vô cảm, khiến cho người khác không dám thở mạnh.
– Tiểu Hạ, Tiểu Lan, các ngươi coi lời Tam công chúa ta là gì hả? Còn không mau dụng hình?- Tam công chúa hét lên.

Hai cung nữ Tiểu Hạ, Tiểu Lan vừa rồi ăn hai bạt tay vẫn chưa kịp hoàn hồn, nghe thấy tiếng quát mới lập cập bò dậy, nhưng lại phân vân không biết liệu có nên tiến lên nữa không.

Lưỡng lự một hồi, hai người ra hiệu cho nhau bằng ánh mắt, cố gắng chế ngự sợ hãi, cầm lấy kẹp trúc.

Tam công chúa dù gì cũng là minh châu trên tay Hoàng thượng, không thể kháng lệnh.
Tiểu Lan, Tiểu Hạ cầm kẹp trúc càng thêm chắc chắn:
– Cửu công chúa, xin người đừng làm khó chúng nô tì nữa.
Dứt lời định tiến lên nắm lấy bàn tay be bét máu của Băng Y.

Lãnh Nguyệt khẽ động, lại nắm được tay của hai người, ngón tay khẽ dùng sức.
Rắc! Rắc!
– Aaaaaaa…
Hai tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Tiểu Hạ, Tiểu Lan ngồi phịch xuống đất, đau đớn ôm lấy cổ tay trái, nước mắt lưng tròng.

Lãnh Tiểu Ni mặt mày tái xám lại vì sợ hãi.
– Lãnh Tiểu Ni, hôm nay Lãnh Nguyệt ta nói cho ngươi hay, nếu dám động đến người của ta, thứ ta bẻ, không chỉ là một ngón tay như của ngươi ngày trước, cũng không phải một cổ tay như hai người này, mà chính là cổ của ngươi đó.

Ngươi nên nhớ, một ngón tay kia của ngươi còn chưa có trị xong đâu.


Chẳng lẽ Tam công chúa đã quên mất lời cảnh cáo của ta ngày đó rồi sao?
Lãnh Nguyệt đứng đó, khí tức vương giả lan tràn, ánh mắt bất cần, như có như không khiến Lãnh Tiểu Ni run rẩy.

Từ khi nào? Từ khi nào thì tiện nhân Lãnh Nguyệt này lại có khí tức và phong thái như vậy chứ? Cái khí tức lãnh ngạo của ả còn mạnh mẽ hơn cả phụ hoàng? Đúng rồi, phụ hoàng! Lãnh Tiểu Ni nghĩ tới chỗ dựa vững chắc của mình, liền trấn định lại.
– Ngươi dám uy hiếp ta? Bản công chúa sẽ đến chỗ phụ hoàng đòi công đạo.

Phụ hoàng nhất định sẽ dạy cho ngươi một bài học.
– Xem ra chuyện lần trước ngươi còn chưa nhớ rõ lắm sao? Hay để ta nhắc cho ngươi nhớ lại nhé? Lần trước là một ngón tay trái, vậy lần này thì sao? Bàn tay phải? Hay…bàn chân đây? Nói đi, ta cho ngươi toại nguyện.
Lãnh Nguyệt hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt lúc trắng lúc xanh của nàng công chúa trước mặt, xoay người, cởi trói cho Băng Y.

Cẩn thận đỡ lấy nữ nhân đã ngất từ lâu, Lãnh Nguyệt cao giọng phân phó:
– Ngươi đâu, mời Tam công chúa hồi cung đi.
– Ngươi…- Lãnh Tiểu Ni vừa sợ vừa giận, liền giậm chân.- Người đâu, hồi cung!
Đợi bọn họ đi khuất, Lãnh Nguyệt nhanh chóng đóng hết các cửa, lại nhẹ nhàng đặt Băng Y lên giường.

Nha đầu ngốc! Cũng may không ảnh hưởng tới gân cốt, chỉ là vết thương có hơi sâu một chút, cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian rồi.
Gọi cung nữ mang tới một thau nước sạch để rửa vết thương, xong xuôi nàng đi tới giá sách, lấy ra chiếc hộp lớn bằng gỗ đàn hương, tìm kim sang dược cùng băng gạc, bắt đầu xử lí vết thương.

Nhìn nữ nhân ngất lịm trên giường, khẽ thở dài, Lãnh Nguyệt cẩn thận rắc thuốc lên từng ngón tay bầm tím ghê người rồi nhẹ nhàng quấn lại băng.
– Linh Huyền Thánh Chủ thật không ngờ lại là kẻ thích đi rình mò người khác!- Vẫn chăm chú vào từng động tác, Lãnh Nguyệt chậm rãi lên tiếng.
Cửa sổ mở ra, vẫn là hồng y đỏ rực như lửa, nam nhân đeo nửa chiếc mặt nạ bạc nhanh nhẹn tiến vào phòng.

Haizzz, tại sao mấy người có võ công thường thì cửa chính không chịu đi lại chỉ thích vào bằng đường cửa sổ vậy?
– Ha! Trốn kĩ như vậy mà vẫn bị nàng phát hiện.


Nguyệt Nhi, mấy ngày không gặp, nàng có nhớ bản Thánh chủ không?- Linh Huyền Thánh Chủ, bạc môi câu dẫn ý cười sủng nịnh, tới gần Lãnh Nguyệt.
– Thương thế sao rồi? Có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?- Trực tiếp bỏ qua lời của Nam Cung Tuyệt, nàng tỉ mẩn buộc lại nút thắt cuối cùng cho Băng Y, lại xoay người, tóm lấy cổ tay Nam Cung Tuyệt xem mạch.
– Không sao! Bị thương vì nàng, xứng đáng! Hơn nữa, một chút độc cỏn con như vậy, dưỡng thương nhiêu đó ngày là đủ rồi mà.

Nguyệt Nhi, nàng đây là đang quan tâm bản Thánh chủ ta sao?- Hắn vui mừng hỏi.
– Đừng mơ tưởng! Chẳng qua đây là vết thương do ta gây ra, nên ta phải có trách nhiệm.

Mà loại độc này ta mới thí nghiệm nên muốn quan sát trên người ngươi, tiện thể làm cho nó hoàn hảo hơn.
Hừ! Nếu hắn mà biết bản thân hôm đó trúng là độc của Độc Thánh, chắc là sẽ không còn cười nổi như thế nữa đâu nhỉ? Chút độc cỏn con? Trên đời này về phương diện độc dược, nếu Độc Thánh nàng đã hạ độc, thử hỏi ngoài nàng và Thần Y Bạch Cẩn thì còn ai có thể giải đây? Huống chi độc dược hạ trên người hắn lại là dược thí nghiệm, ngoài việc châm cứu, điều kiện tiên quyết là người thi châm phải là người chắc tay vì mỗi châm hạ xuống đều ở vi trí nguy hiểm.

Lệch một li thôi, liền vong mạng.

Thật không hiểu, hắn là quá đề cao bản thân hay là do quá tin tưởng vào nàng nữa.
Lặng lẽ nghe mạch, không phát giác điều gì bất thường, nàng thở phào một hơi buông tay hắn ra, rồi tiếp tục thu dọn chỗ băng và thuốc còn thừa, đem trả về vị trí cũ.
– Lãnh Tiểu Ni kia khinh người quá đáng, nàng cứ định để mặc nàng ta như thế sao?- Nam Cung Tuyệt liếc nhìn nữ tử nằm trên giường một cái liền lẽo đẽo theo sau Lãnh Nguyệt, dò hỏi.
– Ngươi nghĩ bản công chúa ta là người rộng lượng à?
Nam Cung Tuyệt mỉm cười ngắm nhìn nữ nhân của mình.
– Nữ nhân bản Thánh chủ nhìn trúng, chắc chắn không phải loại người mặc kệ cho người ta bắt nạt.

Hôm nay tới đây, đúng thực là không uổng phí.
Thuỷ mâu màu trời khẽ chớp động.

Lãnh Tiểu Ni, đêm nay ta sẽ làm cho cô nếm thử chút tư vị khổ sở! Người của ta, không phải ai cũng có thể động vào!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.