Bạn đang đọc Đế Vương Sủng Sát Vương – Chương 23: Thi Văn
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Đêm qua, sau khi đưa thuốc cho Băng Y, Lãnh Nguyệt đã nhắc sáng nay nhất định phải để cho nàng ngủ.
Băng Y cũng biết vì đấu trí với Tam công chúa Lãnh Tiểu Ni mà tỷ tỷ rất mệt mỏi nên liền mắt nhắm mắt mở thuận theo.
Chỉ là nàng sợ công chúa thức dậy có thể bị đói, nên khoảng giờ Thìn đã đem tới bữa sáng đặt trên bàn rồi nhẹ nhàng lui ra.
Vì vậy, khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Lãnh Nguyệt mới từ từ tỉnh giấc.
Khẽ trở mình, nàng nhận ra bản thân không biết từ lúc nào đã ở trên giường, chăn bông được đắp lên cẩn thận, mà Linh Huyền Thánh Chủ kia đã không thậy tăm hơi.
Lãnh Nguyệt bỗng cảm thấy có chút mất mát cùng trống rỗng.
Bước xuống giường, nàng ngẩn người nhìn ngắm bản thân trong gương.
Gương đồng phản chiếu dung nhan của nàng.
Không phải dạng mĩ nhân khuynh thành, không phải dạng nữ nhân mị hoặc chúng sinh, nhưng bộ dạng khi dịch dung này trong lúc vô tình lại quyến rũ vô cùng.
Thay trường sam tím thuần, đội lên kim quan ngọc bích trong suốt, lại xoá đi lớp dịch dung, thoáng cái, nữ nhân không có chút nào nổi bật liền biến thành nam tử tuấn mĩ phi phàm.
Ăn một chút đồ ăn sáng, Lãnh Nguyệt nhanh nhẹn xuất cung.
Hôm nay là ngày thi văn ở Tuý Nhan Lâu, nàng đương nhiên không thể quá trễ.
Khéo léo tránh đi cung nữ và thị vệ tuần tra, Lãnh Nguyệt hướng tới phòng của Băng Y.
– Tỷ tỷ…
– Suỵt…!Bây giờ ta phải xuất cung có chút việc.
Muội hãy truyền ý của ta, nói rằng ta thấy mệt trong người, ai cũng không gặp.
Ngoại trừ muội, không cho phép ai bước vào phòng của ta nửa bước! Sau đó muội hãy ở trong phòng chờ ta.
Tỷ sẽ nhanh chóng trở về!
– Tỷ tỷ, chú ý an toàn.
– Hảo! Mau đi!
Bỏ lại một câu đó, Lãnh Nguyệt và Băng Y nhanh chóng chia nhau ra hành động.
———-Ta là đường phân cách———-
Tuý Nhan Lâu.
Khác với phần thi võ trước, lần này nơi tổ chức thi văn là một đình nhỏ, tên gọi Trúc Diễm Đình.
Trúc Diễm Đình nằm phía tây của Tuý Nhan Lâu, xung quanh là một rừng trúc xanh bao bọc.
Mùi trúc thanh nhã lan toả trong không gian, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng, mọi muộn phiền đều nhanh chóng tan biến.
Quả là một nơi thích hợp để thưởng trà, phẩm thơ.
Giữa hồ nước xanh ngắt, Trúc Diễm Đình nổi lên, lộng lẫy mà không mất đi vẻ đạm nhã thoát tục, đơn giản nhưng lại tinh xảo đến từng chi tiết.
Chiếc cầu bằng gỗ bạch đàn nối ra đình rộng rãi, khi chạm vào thành cầu, mang đến cảm giác mát rượi thoải mái.
Chủ nhân của Tuý Nhan Lâu đã mời đến nhiều văn nhân nho sĩ có tiếng tăm khắp cả nước để cùng luận bàn, lúc này đều đã ngồi cả trong đình.
Trúc Diễm Đình tuy chỉ là một cái lương đình, nhưng sức chứa của nó cũng thực kinh người.
Giống như một hội trường lớn, ước tính đình này có thể để cho khoảng gần một trăm người ngồi thoải mái.
Tuy nhiên, lúc này nhìn thoáng qua cũng chỉ có gần bốn mươi người trong đình.
Ở vị trí cao nhất bày ghế quý phi cùng một bàn điểm tâm tinh xảo.
Trên ghế nhìn thoáng qua có người đang nửa nằm nửa ngồi, lười biếng chờ đợi.
Bất quá, cách người đó là một màn sa lụa ngăn cách, khiến cho người khác chỉ đại khái đoán được đó là một nam nhân.
Dù cách một tấm màn sa mà khí tức toả ra trên người cũng cho thấy hắn chẳng phải một nhân vật tầm thường.
Tiếp xuống hai bên là khách được mời tới tham dự.
Mọi người ngồi thành hàng, trước mặt cũng bày bàn rượu và điểm tâm, tuy không xa xỉ bằng vị ngồi trên kia nhưng mỗi món cũng đáng giá cả trăm lượng vàng.
Chỗ ngồi có lẽ được xếp theo độ am tường về thi ca hoặc theo chức vị hay bối cảnh gia đình.
Tuy nhiên, để được mời vào Trúc Diễm Đình, chắc chắn chẳng phải hạng tôm tép, một người so với một người lại càng có vốn hiểu biết sâu rộng hơn.
Vì thế nên bao năm qua, Trúc Diễm Đình vẫn luôn là khát khao của biết bao nhiêu người theo học sách Thánh hiền.
Đối diện ghế chủ vị chính là chỗ ngồi của người dự thi, tổng cộng có mười vị trí.
Lãnh Nguyệt nàng, lần này vẫn là người tới cuối cùng.
Gương mặt tuấn mĩ không chút nao núng hay ngại ngùng, hơi khom người:
– Tại hạ Ngọc Lưu Ly, thỉnh an chư vị.
Gia sự có chút chuyện nên đã chậm trễ thời gian của các vị đây.
Mong mọi người thứ lỗi.
Một vài người khi thấy Ngọc Lưu Ly này tới trễ đã tỏ ra khó chịu, nhưng thấy vẻ nho nhã lễ độ của hắn nên lòng cũng dịu đi phần nào.
Tuy nhiên vẫn có người muốn gây sự.
– Bắt mọi người chờ đợi mà chỉ xin lỗi một tiếng mà xong sao?
Một tiếng nói ở ghế người dự thi vang lên khiến mọi đạo ánh mắt đều đổ dồn về nơi đó!