Bạn đang đọc Đế Vương Sủng Sát Vương – Chương 13: Thi Võ
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Khi Lãnh Nguyệt tới báo danh thì danh sách cũng chỉ còn thiếu một chỗ trống, vừa vặn nàng là người cuối cùng.
Cuộc thi này chỉ có 100 danh ngạch.
Ngươi tới trễ, hết vị trí, mặc kệ là ai cũng không thể tiến vào, chỉ còn cách đợi đến 5 năm sau thôi.
Như thông tin lúc trước, phần thi đầu tiên là thi võ, cũng chính là so cung tiễn.
Mỗi người được phát cho ba mũi tên, 10 người bắn một lượt, mục tiêu chính là hồng tâm cách 200m, 100 người chia làm 10 nhóm, mỗi nhóm chọn ra một người xuất sắc nhất để vào vòng thi văn.
Vì là người báo danh cuối cùng nên Lãnh Nguyệt bây giờ chưa tới lượt.
Người ta thấy trong một góc tối, một nam nhân nhỏ người khoanh tay đứng xem thi đấu, cả người tản ra cỗ khí tức lãnh lệ, khiến không ai dám tới làm phiền hắn.
Sau nam nhân đó là một lam y nam tử, dung mạo thanh tú dễ gần, nhưng ngại có khốc nam kia nên người xung quanh cũng biết điều, tự giác lui qua một bên không dám phiền nhiễu họ.
Một gã tiểu nhị sau khi nhận được chỉ thị, lập tức bước ra phổ biến luật thi và lần lượt gọi tên 10 người một, đợi họ thi xong liền công bố kết quả vòng 1.
Vì ở trong nhóm người cuối cùng nên Lãnh Nguyệt có cơ hội quan sát những người khác.
Trong những người qua khảo sát cũng chỉ có vài người nổi bật, còn lại đều không đáng nhắc tới.
Người khiến nàng chú ý ở 9 người vượt qua vòng 1 thì chỉ có 4 người có nội lực mạnh mẽ, nhìn thoáng qua liền biết đó là những người có thân phận.
Đầu tiên là Bạch Hoạ công tử ở nhóm 1.
Người này dung mạo xinh đẹp lại đoan chính, nhưng đáng để tâm là một đôi đồng tử màu nâu trong vắt, không chút tạp niệm khiến mấy tiểu thư xung quanh tim đập loạn nhịp.
Tiễn pháp của hắn lưu loát như nước chảy mây trôi, đẹp mắt lại vô cùng hữu lực, một lượt liền bắn ra ba mũi tên.
Tiếp đó là thanh y nam tử ở nhóm 3, tên là Bắc Cơ Thần.
Đây là một người khá lạnh lùng, khí chất tản mát quanh thân hắn cũng khiến người khác không dám khinh thường.
Ba mũi tên không nhanh không chậm bắn ra, mang theo hơi thở lạnh như băng giá.
Một nam nhân nữa tên là Hàn Phong ở nhóm 8 cũng là nhân tài kiệt xuất.
Khuôn mặt cương nghị và tuấn lãng, kết hợp với một kiện áo bào của Vân Cẩm Phường nổi tiếng làm cho người khác thấy hắn như một đoá hàn mai thanh cao đẹp đẽ.
Nhưng đôi mắt kia lại quá lạnh nhạt và cao ngạo, như thể chẳng có ai xứng đáng để hắn đặt trong mắt.
Người cuối là Độc Cô Triệt ở nhóm 9.
Nam nhân này có một khuôn mặt, phải nói là rất dễ thương, chính xác là một tiểu thiếu niên đáng yêu.
Bất quá cũng không thể khinh thường tiểu tử này được, kĩ thuật bắn tên của hắn quả thật rất khá, động tác dứt khoát không chút lưu tình.
Lãnh Nguyệt nhìn qua liền biết tiểu la lỵ này vừa không dễ chọc lại có chút tàn nhẫn.
Các nhóm trước đã thi xong, chỉ còn lại 10 người cuối cùng.
Những người lọt vào vòng sau cũng từ từ đánh giá đối thủ của mình, đồng thời nhìn xem ai sẽ là người cuối cùng trong danh sách 10 người.
Nhóm người cuối cùng thực chất cũng chỉ có 2 người đáng lưu tâm chính là một đại hán và một nam nhân mặc trường bào màu tím sẫm, còn lại thì toàn là một vài người dân thường đến đăng kí thi để góp vui.
Đại hán kia nhìn cũng có vẻ có chút công phu.
Cơ bắp hắn nổi lên rõ ràng kết hợp với làn da ngăm đen, khuôn mặt vuông chữ điền và đôi mắt híp tố cáo hắn chẳng phải là phường lương thiện gì.
Đối lập với vị hán tử hung thần ác sát kia, tử y nam nhân bên cạnh hắn quả thực rất yêu nghiệt.
Nhìn qua lại chính là người lãnh khốc đứng quan sát trận đấu trong góc tối vừa nãy.
Kim quan bạch ngọc cố định một phần tóc, còn lại tuỳ tiện xoã xuống bên vai, mang theo ba phần lười biếng, bảy phần mị hoặc nhân tâm.
Mỗi bước đi của hắn, ngọc bội bên hông liền phát ra những tiếng đinh đang vui tai.
Mỗi cái giơ tay nhấc chân khi vô tình lại đem tới cỗ khí tức vương giả không thể khinh nhờn.
– Bắn!
Hiệu lệnh của tiểu nhị, mũi tên lần lượt rời khỏi dây cung.
Người xung quanh đứng xem cũng chỉ là theo dõi xem đại hán hung bạo và tuấn mĩ nam tử kia đến tận cùng là ai có thể chiếm được danh ngạch cuối cùng.
Đại hán to khoẻ, đôi tay mạnh mẽ dồn sức kéo căng dây cung.
Vút! Vút! Vút! Phập! Phập! Phập!
Ba mũi tên lao ra khỏi dây với tốc độ chóng mặt, đồng loạt khiến tên trước rơi xuống đất, mà cả ba mũi tên đều cắm vào cùng một vị trí chính giữa hồng tâm.
– Ồ, thực tài giỏi…
– Ta nghĩ đại hán thắng tiểu tử kia là cái chắc…
– Ta thì lại nghĩ tiểu tử kia chưa chắc đã dễ bị bắt nạt đâu, chưa biết chừng người thắng cuối cùng là hắn…
– Đúng đúng, ta cũng nghĩ như huynh vậy…!Tiểu tử kia nhìn qua đã biết chẳng phải dạng tầm thường.
Vút! Vút! Vút! Ầm! Ầm! Ầm!
Trong khi mọi người đang nhỏ giọng nghị luận thì ba mũi tên liền rời dây cung.
Từng động tác lấy tên, lên dây và bắn tên của nam tử đều rất thuần thục, tao nhã bất quá mỗi tên bắn ra lại mang áp lực kinh người, khiến người xung quanh dựng cả tóc gáy.
Lãnh Nguyệt mặt không đổi sắc, rót hai thành công lực vào tên.
Đầu tiễn như độc xà, xé gió mà lao đi, đem theo một chút tuỳ tiện, hướng thẳng hồng tâm mà tới.
Ba mũi tên lần lượt xuyên thủng hồng tâm, lại đâm vào cùng một vị trí, thẳng tắp cắm vào thân cây đại thụ.
Tên sau chẻ đôi tên trước, chỉ còn mỗi mũi tên thứ ba là nguyên vẹn, một nửa cắm vào thân cây.
Đuôi tên run lên bần bật như giận dữ với vật cản lại đường đi của nó.
Ba tên này tưởng tượng mà bắn vào địch nhân, người kia xác định không chết thì cũng tàn phế.
Ba mũi tên này quả thực đã làm mọi người xung quanh chấn động, mọi hô hấp như bị đình chỉ.
Trong nháy mắt, từng đạo ánh mắt sùng bái cùng khiếp sợ đều dừng lại trên người Lãnh Nguyệt.
Cuối cùng, vẫn là bốn người Bắc Cơ Thần, Bạch Hoạ, Hàn Phong và Độc Cô Triệt hoàn hồn trước, tiến lên trước một bước, vỗ tay khen ngợi, đánh vỡ thế cục yên tĩnh quỷ dị đó.
Hàn Phong trong mắt loé qua một đạo tia sáng.
Nam nhân khoác y phục của Vân Cẩm Phường liền hướng Lãnh Nguyệt ôm quyền:
– Tại hạ Hàn Phong, xin hỏi vị huynh đài này tên kêu như thế nào a?- Câu hỏi của Hàn Phong cũng chính là tiếng lòng của ba người còn lại, ba đạo ánh mắt lập tức hướng về phía nàng.
Không biết Vân Kinh từ bao giờ có thêm nhân vật lợi hại như thế?
Lãnh Nguyệt vốn cảnh giác người ngoài, không tính cho mấy người này biết tên.
Nhưng nghĩ lại, những người kia một người so với một người đều là thân thủ bất phàm, là địch nhân thì nàng chắc chắn không buông tha, còn ngược lại, có thể làm bằng hữu lại có chỗ tốt.
Nghĩ vậy, mặt không đổi sắc, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, hướng bốn người đáp lời:
– Tại hạ Ngọc Lưu Ly! Đó là gia đệ Ngọc Lâm!- Nàng chỉ thiếu niên đang tươi cười, không biết đã tới đằng sau từ lúc nào.
– Lưu Ly công tử, Lâm công tử, tại hạ Bạch Hoạ.
– Ta tên Độc Cô Triệt, hân hạnh gặp mặt.- Giọng nói mang theo nhàn nhạt xa cách.
– Ta Bắc Cơ Thần.- Mặt băng ngàn năm vẫn là lên tiếng cuối cùng.
Mấy người cùng nhau nhận thức, cũng coi như là một nửa quen biết.
Là bạn hay là thù còn chưa rõ, tốt nhất nên ít tiếp xúc thì hơn! Tài thiện xạ nàng đã để lộ, chắc chắn sau đây sẽ có người truy tìm tung tích Lưu Ly công tử, phải mau rời khỏi chỗ này.
Tuý Nhan Lâu ba ngày sau mới tiếp tục vòng thi văn.
Hiện tại Lãnh Nguyệt có chút mệt mỏi liền nói lời cáo từ:
– Ta cùng đệ đệ đi trước.
Ba ngày sau gặp lại.
Cáo từ.
Nói xong liền tiêu sái đem theo đệ đệ Ngọc Lâm trở về, để lại bốn, mà không là năm đạo ánh mắt thăm dò.
Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ, sau đó không ai nói câu nào, trực tiếp rời đi, mà đạo ánh mắt thần bí kia cũng là biến mất.
Người xung quanh thấy cuộc thi kết thúc, mấy vị cao thủ không ở lại nên dần tản đi hết.
Ba ngày sau, thật khiến cho người khác mong chờ kết quả!