Bạn đang đọc Đế Vương Sủng Sát Vương – Chương 11: Đi Dạo Vân Kinh
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Bạch Vân quốc là một quốc gia có phong cảnh rất xinh đẹp.
Khác với Phượng Thiên Quốc uy nghiêm; Lôi Thần Quốc rực rỡ chói mắt; Sở Mục Quốc phồn hoa; hay Thuỳ Dụ Quốc phóng khoáng; ngược lại, kinh đô Vân Kinh của Bạch Vân Quốc lại mang nét yêu kiều, tươi mát của một người thiếu nữ khiến người khác không khỏi say mê.
Lúc này đây, đường lớn Vân Kinh vốn nhộn nhạo lại thập phần kì dị.
Người đi đường trực tiếp dạt sang hai bên, chừa lại lối đi chính giữa.
Từ những cô thiếu nữ trẻ đẹp đến các dì, các thím đều bày ra một bộ dáng si mê thẹn thùng nhìn hai nam nhân đang chậm rãi đi dạo, trái tim không hẹn mà tất cả cùng đập loại nhịp, tâm hồn trực tiếp bay đến bên cạnh hai nam nhân tuấn mĩ này.
Một người khoác trường sam tím thuần, ngũ quan xinh đẹp yêu nghiệt lại mang theo lạnh lùng xa cách; bên cạnh còn có một lam y nam tử tuấn mĩ, nhưng kém người mặc tử y một phần anh khí, lãnh khí, thay vào đó là một mảnh ấm áp nhu hoà.
– Tỷ tỷ, ngươi xem, hồng nhan hoạ thuỷ.
Tỷ không biết đã đánh cắp trái tim của bao nhiêu tiểu thư khuê tú ở đây rồi đó nếu họ mà biết tỷ là công chúa, lại phẫn nam trang…- Băng Y cười tít mắt đến là vui vẻ, lộ ra chiếc răng khểnh xinh xắn.
Bịch! Bịch ! Bịch! Ngay khi công tử áo lam kia cười rộ lên, một loạt các cô nương hoa hoa lệ lệ ngất xỉu tại chỗ.
– Băng Y, giờ ngươi là tiểu đệ của ta, gọi ta là đại ca đi, để người khác phát hiện ra thân phận thì phiền phức lắm.- Ngừng một chút Lãnh Nguyệt thản nhiên đảo mắt nhìn quanh, miễn nhiễm với mọi ánh nhìn, khẽ nói- Đệ không phải nói ta, chính đệ cũng thử nhìn một chút xung quanh đi.
Cũng thu hút không kém!
Băng Y nghe thế trộm nhìn hai bên đường, liền thấy mấy cô nương vừa ngã đang đứng dậy, chật vật phủi xiêm y lại vừa hướng mình liếc mắt đưa tình, cố ý bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh nhất.
Nàng vẫn là trực tiếp nổi da gà, rụt cổ, không dám ngó lộn xộn nữa mà chăm chú theo sau Lãnh Nguyệt.
Ta là nữ tử, không phải nam nhân, đừng bày ra bộ dáng như hổ đói rình mồi như thế nhìn ta a!
Hai người không ai nói thêm câu gì, chăm chú vừa đi vừa ngắm nhìn đồ vật bán bên đường.
Vòng quanh một hồi rốt cục Băng Y cũng chọn mua một cây trâm ngọc và một túi thêu mẫu đơn tinh xảo ở một quán hàng nhỏ của một cụ bà.
Trâm ngọc chỉ dùng loại ngọc thuờng nhưng chế tác lại vô cùng tỉ mẩn và tinh tế; còn túi thêu cũng rất khéo léo, đủ biết người làm ra nó kì công đến mức nào.
– Cô nương quả là có mắt nhìn, cả hai vật đều là độc nhất vô nhị đó.
Lão bà này cam đoan với hai người, tìm khắp Vân Kinh này cũng không có chiếc thứ hai đâu.
Cả thảy chỉ mười lượng bạc thôi.- Lão bà nhỏ giọng nói, tuy tuổi tác đã cao nhưng duy chỉ đôi mắt kia lại vẫn sáng đến kinh người.
– Bà…!Sao bà biết chúng cháu là nữ nhân? Chẳng phải chúng cháu đang mặc y phục nam nhân sao?- Băng Y bật thốt, Lãnh Nguyệt cũng cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng không nói gì.
– Hai cô nương, chớ coi thường mấy người già chúng ta.
Lão bà ta tuy tuổi tác không nhỏ, nhưng mọi chuyện miễn cưỡng đều có thể nhìn thấu.
Nhưng hai người yên tâm.
Nữ phẫn nam trang thì chắc là có lí do riêng, lão bà ta không quản việc của hai người đâu.- Bà lão mỉm cười từ ái.
– Đa tạ bà bà.- Lúc này Lãnh Nguyệt mới lên tiếng, đưa cho bà lão 100 lượng.
– Cô nương, chỉ có mười lượng bạc thôi, cô đưa nhiều như thế, ta không có nhiều ngân lượng để trả lại.
Hay hai người đợi một chút, bà lão ta đi đổi cho các ngươi.
– Không cần đâu ạ.
Bà cứ cầm lấy, hai đồ vật này xứng đáng đổi lấy số ngân lượng này.
Còn chuyện hôm nay, xin bà giữ kín cho.- Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng nói, nhanh chóng kéo Băng Y rời đi, để lại đằng sau một ánh mắt cảm kích.
Số ngân lượng này đủ cho gia đình bà sống đủ trong vòng vài tuần.
Hai nữ nhân kia quả thực tâm địa bồ tát.
Bóng dáng hai người chầm chậm khuất dần nơi ngã rẽ, nhưng họ không biết rằng luôn có một đạo ánh mắt dõi theo sau, và khi hai người rời đi thì chủ nhân ánh mắt đó cũng lập tức theo sát.