Đế Vương Luyến

Chương 86: Ngoại Truyện Ván Cờ Địa Phủ


Bạn đang đọc Đế Vương Luyến FULL – Chương 86: Ngoại Truyện Ván Cờ Địa Phủ


Trời bên ngoài dần đổ tuyết, Ngữ Ngưng bung chiếc ô màu đen của mình lên, một mạch đi ra bãi giữ xe.

Đường xá về chiều thường kẹt cứng, giao thông không thuận tiện, nhưng Bối Vịnh Thi hẹn đến nàng không thể không khẩn trương.

Hôm qua, Bối Vịnh Thi gọi điện nói nàng ấy đã có thể giúp nàng thông linh, tìm gặp phụ thân của nàng – Tô An.
Nhà của Bối Vịnh Thi cũng tương đối gần nhà nàng, sát bên khu Yên Lãng, cũng tính là thành phần trung lưu trí thức.

Ngữ Ngưng đậu xe ven đường, quan sát một dọc rồi thong thả đi vào tìm chủ nhà.

Bối Vịnh Thi mặc một cái áo màu be, trông không quá nổi bật, rất trang nhã, có phong vị.

Thấy nàng, Bối Vịnh Thi mở rộng cửa hơn mời nàng vào.
– Hôm nay Cổ Tịch không theo à?- Bối Vịnh Thi cười cười dẫn Ngữ Ngưng vào bên trong nhà mình, nếu là bình thường nàng chỉ tiếp khách ở phòng khách, nhưng Ngữ Ngưng dù sao cũng tính là quen, không thể nào ủy khuất nàng ấy ngồi ghế như khách thường.
Vừa đi vào trong nhà Ngữ Ngưng đã nghe nhàn nhạt mùi sữa, đi vào sâu hơn thì thấy Bạch Dĩnh đang ở bếp nấu nước sôi pha sữa, dáng vẻ tất bật hệt như con mới là nàng sinh, không phải Bối Vịnh Thi.
– Dì Ngưng đến hả?- Bạch Dĩnh ngó đầu ra nhìn Ngữ Ngưng, dùng cách xưng hô của Tiểu Ngư Ca để gọi Ngữ Ngưng.

Ngữ Ngưng thấy vậy bèn gật đầu chào, mỉm cười.
Kiếp trước có duyên tương ngộ với Bạch Dĩnh, cũng âu là duyên phận.

Kiếp này lại được bên nhà Bạch Dĩnh bảo hộ, Ngữ Ngưng cảm thấy chuyện gì nàng làm cũng suôn sẻ.
Dắt khách nhân đi vào sâu bên trong nhà, Bối Vịnh Thi chỉ vào căn phòng cơ mật của mình, hỏi Ngữ Ngưng: – Cô sợ âm u không?
– Không sợ.

Có chuyện gì có thể khiến Ngữ Ngưng sợ? Nàng từng đi tu, muốn âm u bao nhiêu cũng có.

Nàng lắc đầu, khẳng định với Bối Vịnh Thi.
Hai người đẩy cửa phòng vào trong, đúng thật như Bối Vịnh Thi nói, trong phòng rất rất âm u.

Ngữ Ngưng còn thấy lạnh sống lưng, nàng lật đật ngồi xuống bàn che lại sự chật vật của mình, Bối Vịnh Thi biết Ngữ Ngưng đương nhiên sẽ sợ phòng này, dù sao người của Minh giới cũng đến nơi này rất thường xuyên.
– Để tôi gọi Tô An đến, Tô An.

Cha cô là nữ nhân à?
Ngữ Ngưng cũng chưa kể cho Bối Vịnh Thi nghe lần nào, mà trong truyện Cổ Tịch cũng không đề cập đến vấn đề Tô An là nữ nhân, nữ nhân này thật sự cái gì cũng biết?
– Đừng nhìn tôi như vậy, haha, trong chữ An có chữ nữ, đoán đại thôi.
Bối Vịnh Thi nắm lấy bát tự của Tô An trong tay mình, nàng đưa qua ngọn nến rồi đốt đi, sau đó đem tro giấy bỏ vào trong cái bát nhỏ cổ quái.

Ngữ Ngưng nhìn theo sự chăm chú của Bối Vịnh Thi, khi Bối Vịnh Thi nghiêm túc, nàng thấy Bối Vịnh Thi rất đẹp.
Nhắm mắt, trước mắt Bối Vịnh Thi là một mảnh tối đen, nàng đưa giấy thông hành cho quỷ sai, sau đó đứng chắp tay sau lưng đợi quỷ sai đi thông báo.

Quỷ sai nhận được giấy chứa ngày tháng năm sinh với tên họ của người muốn gặp, hắn ngay lập tức bay đi, trên tay còn cầm thêm loa, hét:
– Tô lão giaaaaaaaaaaaaaa, có người kiếm.
Tô An đang đánh dở tay trận cờ, cũng rất lâu rồi chưa có ai tìm mình, thế nên nàng hơi sửng sốt.

Quỷ sai bay đến gần bên tai Tô An, dùng loa hét to thật to: – Tô lão gia có người kiếm.
– Nghe rồi nghe rồi!- Tô An bịt tai mình lại, hét lên.

Diêm đế ngồi đối diện Tô An, hơi nhíu mày lại: – Ồn ào quá rồi đó, không thấy bổn vương đang đánh cờ?
– Dạ..
– Ai đang kiếm Tô An?- Bính Đình ngồi kế bên Tô An, hơi nghiêng người nhìn quỷ sai.
Quỷ sai cúi đầu bái một bái, nói: – Dạ là Bối Vịnh Thi cầu gặp được Tô lão gia ạ.

Nghe đâu là Tô đại tiểu thư muốn gặp ngài.
– Thật? Trúc Nhi? Con bé nhớ ra gì à?- Tô An ngay lập tức trở nên kích động, nàng vui vẻ đứng lên, phủi phủi đi áo bào của mình nói với quỷ sai: – Mau, cho ta gặp Trúc Nhi đi.
Quỷ sai phất tay một cái, biến khoảng không trước mắt thành một chiếc tivi cỡ lớn.

Diêm đế mỉm cười nhìn Ngữ Ngưng hiện ra trước mặt nàng, chất nữ của hắn đã lớn đến độ nào rồi.
– Kiện, ngươi xem, Trúc Nhi kìa!- Tô An kéo kéo tay áo của Diêm đế, cao hứng chỉ vào màn hình tivi, nói.
Quỷ sai ngay lập tức thông tri cho Bối Vịnh Thi.

Ngữ Ngưng đang ngồi thì thấy Bối Vịnh Thi ngây người, rõ ràng là hồn đã xuất khỏi xác.

– Trúc Nhi! Trúc Nhi! Nghe tiếng của phụ thân không?
Khuôn miệng xinh đẹp của Bối Vịnh Thi phát ra tiếng, Ngữ Ngưng ngay lập tức nắm lấy tay của Bối Vịnh Thi, hỏi: – Phụ thân, là người?
– Phải, phụ thân đây..
– Trúc Nhi ngốc..


Con đợi một chút, nương gọi thêm các tỷ tỷ.
– Ngũ nương..- Ngữ Ngưng kéo dài chữ Ngũ nương, trong tâm nàng bồi hồi như thể đã chờ đợi được gọi hai tiếng này từ rất lâu.
Đột nhiên trong miệng của Bối Vịnh Thi tuôn ra vài tiếng nói khác nhau, Ngữ Ngưng càng nghe khóe mắt càng nóng hổi, nàng rơi nước mắt khi tất cả di nương của nàng đều ở đó.
– Mọi người tại sao không chuyển kiếp? Tại sao con lại chuyển kiếp?
– Ngốc, con không phải nhất quyết đi theo Cổ Tịch sao? Còn nói nàng ta lịch kiếp nào con cũng phải theo?- Tô An nhìn con gái qua màn hình, nhớ nhung vô hạn.
Ngữ Ngưng nghe chất giọng thanh thanh của phụ thân mình, nàng lặng lẽ rơi nước mắt, hỏi: – Phụ thân, con còn có cơ duyên gặp lại người không?
– Đương nhiên là sẽ gặp lại..

Lần trước Cổ Tịch bị Ti Mệnh cho xuyên qua xuyên lại, nàng ta chắc là sẽ cay cú lắm.
– Cổ Tịch bị gì ạ?- Ngữ Ngưng nghe đến tên Cổ Tịch bèn hỏi.
Bối Vịnh Thi tuy đôi mắt nhắm nghiền nhưng nàng lại nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ, nói: – Phụ thân cũng không kể con được, con về khắc biết.

Thật ra, Cổ Tịch chỉ là đi lịch một kiếp, không ngờ bị Ti Mệnh sắp xếp mệnh cách bằng cách chơi cờ với Diêm đế, đẩy cuộc đời của Cổ Tịch tới tới lui lui.

Nàng ấy mà về đến Minh giới không chừng Minh giới sẽ loạn thành một nùi.
– Con sống ổn chứ?
Đại nương nhu hòa hỏi, nàng thật nhớ nhung An Trúc, nàng ấy đi lên hiện đại cũng đã ba mươi tư ngày, một tháng không gặp, nhớ nhung không thôi.
– Con nó sẽ mau về mà!- Tứ nương Cảnh Huân hờ hững buông ra một câu, Ngữ Ngưng nghe tiếng mẫu thân của mình bèn hỏi han lung tung.

Hỏi xem bên dưới âm phủ sống tốt không? Câu hỏi muốn bao nhiêu nực cười có bao nhiêu nực cười.

Dưới âm phủ sống khỏe không?
– Mau về đi! Tam nương thấy nhàm chán quá!- Tam nương ngồi bên cạnh góp lời, không ngờ lời vừa nói ra khỏi miệng bèn bị ngũ nương tát một cái vào tay, mắng: – Nghĩ sao, muốn con chết sớm hả?
– Xin lỗi xin lỗi, tam nương nói bậy, tam nương nói bậy.
– Muội đó!- Nhị nương trách móc, rồi hướng màn hình tivi âu yếm nói: – Nương sống ở đây cũng không tệ.
Nói chuyện một lúc thì Bối Vịnh Thi mở đôi mắt hạnh lên, nhìn Ngữ Ngưng mắt mũi tèm lem trước mặt.


Nàng nói: – Thật xin lỗi, Minh giới lạnh quá, tôi sợ lạnh.
– Cám ơn chị.
Ngữ Ngưng nhận lấy khăn giấy từ tay Bối Vịnh Thi, lau đi nước mắt trên mặt mình, sau đó không biết nghĩ gì bèn phì cười.

– Cô bị gì vậy?- Lần này tới lượt Vịnh Thi lạnh sống lưng.
Ngữ Ngưng chấm đi giọt nước mắt còn lưu trên bờ mi của mình, nàng thấy gia đình của nàng còn có thể ở cùng nhau ở một địa phương nào đó là điều tốt đẹp nhất.

Còn hơn là lịch kiếp, tan đàn xẻ nghé, trải qua một trận đau thương chia lìa.
– Em không bị gì..

Chị biết em là ai không?
– Em là phi tử của Cảnh Tịch?- Bối Vịnh Thi cười cười, có những chuyện vốn dĩ không thể tiết lộ, là thiên cơ.

Nếu Ngữ Ngưng muốn biết, Bối Vịnh Thi nghĩ chỉ có chết đi, nàng ấy mới chân chính biết được mình là ai.
Ngữ Ngưng nghe tiếng trẻ con khóc ré lên bên ngoài, nàng liền đi theo Bối Vịnh Thi ra khỏi phòng.

Bạch Dĩnh đang chật vật ôm con gái dỗ dành, hát những bài gì Ngữ Ngưng nghe còn không hiểu, con bé chắc cũng vậy thế nên mới khóc thật lợi hại.
– Đã bảo là đừng có hát, con khóc chỉ cần đung đưa tay một xíu thôi- Bối Vịnh Thi giành lấy con gái, nàng ôm trong tay đung đưa một chút, thế là nín khóc.

Bạch Dĩnh trề môi xuống, nhìn liếc qua Ngữ Ngưng cầu Ngữ Ngưng cứu, không thôi nàng sẽ bị vợ la đến chết.
– Con bé thật giống Bạch Dĩnh- Ngữ Ngưng chăm chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp lanh lợi của đứa bé, vừa lanh lợi lại vừa tinh tế, trông thế nào cũng giống như ghép mặt của Vịnh Thi và Bạch Dĩnh lại.
– Đương nhiên, con của Bạch Dĩnh mà.
Vịnh Thi âu yếm hôn lên mặt con một cái, sau đó truyền qua cho Bạch Dĩnh ôm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.