Đế Vương Luyến

Chương 78: Để Chị Lo Cho Em


Bạn đang đọc Đế Vương Luyến FULL – Chương 78: Để Chị Lo Cho Em


Buổi sáng hôm sau Cổ Tịch quyết định xuống giường sớm hơn, nàng chạy xe đạp ra bờ biển đi chợ sáng mua một ít hải sản tươi về.

Đặc quyền của nàng khi ở gần biển đó là được ăn hải sản cực kì tươi, Cổ Tịch dắt xe vào lề, ngừng lại tại cô bán mực, nàng ngồi xuống lựa những con mực to to, vui vẻ vừa cười vừa nói:
– Mực còn sống này.
– Đương nhiên sống rồi má, người ta mới bán chưa mở hàng nha.
Cổ Tịch bật cười, nàng cho mấy con mực vào rổ rồi đợi tính tiền.

Sau khi mua mực xong nàng liền đi mua rau củ, mua thêm cua, trưa nay nàng còn muốn làm cua cho Bác Nhã ăn, có gì ngon nàng đều muốn Bác Nhã ăn.
Buổi sáng ăn hải sản cũng không phải cách, Cổ Tịch nấu một nồi hoành thánh ăn sáng, còn cẩn thận mua thêm hai ly sữa đậu nành.

Đến khi Bác Nhã đi làm liền thấy một bàn đồ ăn phong phú, nàng nhớ lại tối hôm qua Cổ Tịch thấy nàng chỉ có mấy gói mì, không phải thấy vậy liền thương hại nàng?
– Chị ơi, không cần làm vậy đâu..

Em ngại- Bác Nhã ngượng ngùng nhìn Cổ Tịch chăm lo bữa sáng cho nàng, nàng nghèo đói là việc của nàng, cũng không phải chuyện của Cổ Tịch, nàng ấy lo như vậy nàng sợ nàng sẽ quen, sợ nàng khi không còn làm ở đây nữa sẽ chật vật.
– Ngốc, em ăn sáng với chị đi, ăn một mình buồn lắm.- Cổ Tịch ngồi xuống bàn ăn bát hoành thánh của mình, còn cho thêm vài lát ớt vào.
Bác Nhã tuy có ngượng nhưng sáng nào nàng cũng ăn đồ của Cổ Tịch, ăn riết cũng thành quen, nàng ngồi xuống thử bát hoành thánh ngon lành trước mặt.

Đúng thật là Cổ Tịch có khiếu nấu ăn, Bác Nhã thấy chị ấy nấu chưa có món nào tệ cả.
– Chị nấu ngon quá.

Đó là lời thật lòng Bác Nhã nghĩ, và lời này cũng thành công trong việc làm Cổ Tịch vui cả buổi sáng.

Bác Nhã ăn ngon là được, Cổ Tịch nhủ thầm.
Sau khi ăn xong hai người bắt đầu làm việc, Cổ Tịch vui vẻ ngồi ở quầy đợi khách đến, hôm nay là cuối tuần, khách có chút đông hơn ngày thường.

Bác Nhã lăng xăng order cho khách còn nàng thì làm nước, nhìn sơ qua giống như hai vợ chồng cùng nhau buôn bán, cực kì hòa hợp, ăn ý.
Buổi trưa, lại là tên mọt sách xấu xí đến quán cà phê tìm Bác Nhã.

Mọi hôm có lẽ Cổ Tịch sẽ không để ý, nhưng hôm nay hắn đến uống cà phê còn mang hoa, nói nàng không ghen thì nói dối.
Cổ Tịch thấy Bác Nhã ngượng ngập nhận lấy, lúc này đây Cổ Tịch chỉ hận Bác Nhã thường ngày hậu đậu hất nước vào người khách, bây giờ lại không hậu đậu hất nước vào người hắn ta.

Thật tức chết!
Cho đến khi tên mọt sách về rồi Cổ Tịch vẫn giữ mặt than đến tối.

Nhưng Cổ Tịch ghen cũng không có tư cách mà ghen, nàng dù sao cũng chỉ là chủ của Bác Nhã, không phải người yêu.

Bác Nhã không thấy Cổ Tịch nói chuyện với mình, nàng nghĩ là bạn mình làm Cổ Tịch không vui thế nên cả đêm nàng đều ra sức lấy lòng Cổ Tịch.
– Tịch tỷ Tịch tỷ, ăn tối thôi- Bác Nhã bưng hai bát hoành thánh để lên bàn, làn khói bốc lên mang hương thơm lừng quấn quanh không khí xung quanh Cổ Tịch.

Nàng nén buồn bã trong người lại, đi lại ăn cùng Bác Nhã.
Cả ngày nay đều không nghe Cổ Tịch khen nàng xinh đẹp, khen nàng khả ái nữa làm nàng có chút không quen.

Bác Nhã cúi đầu ăn mà hốc mắt nóng hổi, có lẽ nàng đã khiến Cổ Tịch phật lòng rồi.

Trên đường về hai người cũng không nói gì với nhau, sau khi Cổ Tịch rời khỏi nhà Bác Nhã, Bác Nhã nhịn không được mà mếu máo, chị ấy giận nàng thật rồi.
Nàng lấy điện thoại ra gọi cho bạn mình, mắng hắn một trận xả hết nỗi lòng, còn bảo hắn sau này đừng có tới chỗ nàng làm việc làm vậy nữa.

Nàng cũng không cần ai đó tỏ tình với mình, yêu thương mình, nàng cần công việc này, còn phải ăn ké với Cổ Tịch.
Sau khi xả xong, Bác Nhã lau đi nước mắt đi vào trong nhà.

Không ngờ vừa mở cửa ra thì thấy chị nàng đang nằm cùng với nam nhân trên giường nàng, thấy nàng, chị ấy ném cái gối qua, hét:
– Biến đi! Không thấy nhà có khách à?
Bác Nhã hơi bất ngờ nên chịu đau, nàng lùi lại vài bước, lắp bắp nói: – Em không biết chị có bạn về nhà..
– Biết rồi thì cút đi! Phá hỏng chuyện tốt của người khác!- Xuân Vi kéo mền lên che người, với tay lấy hộp thuốc rút ra một điếu, châm lửa rồi làm một hơi.

– Em muốn ở lại cùng chơi không? – Tên nam nhân kia giành lại điếu thuốc trên tay Xuân Vi, tranh thủ rít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra.
– Mày điên à?- Xuân Vi tát vào mặt tên nam nhân ấy một cái, dù sao nam nhân của nàng nàng cũng không muốn chia sẻ với người khác.
Lùi lại hai bước, Bác Nhã vội vàng mở cửa đi ra bên ngoài, trong phòng này thật dơ bẩn, nàng chịu thêm một phút nữa cũng không nổi.

Bên ngoài phòng trời tối đen, nàng không biết mình phải đi đâu, nàng không có bạn nhiều, trong vô thức lại đi tới quán cà phê của Tịch tỷ.

Ngồi bó gối trước cửa.
Nếu như là thường ngày thì Cổ Tịch đã đi ngủ, nhưng hôm nay nàng thấy không vui nên đi dạo một vòng mua vài lon bia về nhà uống, không ngờ lúc về lại thấy Bác Nhã ngồi trước cửa.

Nàng hơi ngạc nhiên, hỏi:
– Em ngồi đây làm gì vậy?
Bác Nhã thấy Cổ Tịch liền xấu hổ không thôi, nàng còn tưởng Cổ Tịch đang ở bên trong nhà không biết nàng ở đây: – Em..

em..

em ngồi đây chơi một chút.
– Đồ ngốc, em muốn uống vài lon không?- Cổ Tịch nâng túi bia trên tay mình lên, hỏi Bác Nhã.

Bác Nhã do dự một chút rồi gật đầu, mặc dù bia rượu cũng không phải thứ mà nàng ưa thích.
Vừa hay ban sáng Cổ Tịch có mua mực với cua, thế nên nàng bắt nồi nước lên luộc cua, xào mực, thế là thành một bàn đồ nhắm ngon lành.

Cổ Tịch bưng đồ ăn ra đặt trước mặt Bác Nhã, mùi thức ăn thơm ngon xộc vào mũi, Bác Nhã vô thức liếm môi, lòng thầm mong Cổ Tịch mau mau làm xong để nàng còn được bắt đầu ăn.
Hai ly bia lạnh nằm trên bàn, Cổ Tịch gắp một miếng đồ ăn cho vào miệng, tấm tắc khen ngon dù là mình nấu.

Bác Nhã cũng rụt rè nâng đũa, quả thật là ngon, Cổ Tịch nấu gì cũng ngon.


Lâu rồi nàng chưa được ăn cả một con cua to đến thế này, Cổ Tịch gắp qua cho nàng, nàng liền buông đũa bóc vỏ cua ra ăn ngon lành.
– Tịch tỷ..

Chị nấu ăn là ngon nhất.
Nghe như vậy, Cổ Tịch liền mỉm cười nâng ly bia lên uống một hớp.

Nàng với tay trái lau đi vết vỏ cua dính trên mặt Bác Nhã, nàng ấy ăn y hệt một đứa trẻ.
– Bác Nhã..

hắn là người yêu của em sao?
– Không có, em làm gì có người yêu..

Còn đang học mà..- Bác Nhã gặm cái chân của cua, mút mút, bộ dạng lúc nào cũng y như quả đào mọng nước chọc người yêu thích.
– Vậy..

để chị lo cho em được không?- Cổ Tịch mỉm cười nhìn Bác Nhã.
Bác Nhã đang ăn cua cũng bị lời nói đó làm giật mình rớt xuống đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.