Đọc truyện Đế Vương Ký – Chương 35: Dậy mau Đồ Tiết
“Dậy, dậy mau, ngài đang làm làng phí thời gian của chúng ta,!” Cao Phúc Nguyên đứng một bên lay lay bả vai Đồ Tiết, Đồ Tiết nằm nghiêng mà ngủ, mặt quay vào tường, mộng đến rất ngon lành
“Mẹ nó.” Đồ Tiết buông mọt tiếng rủa, mắt nhắm mắt mở càu nhàu bằng thứ giọng ngái ngủ:” Bổn thị lang đang ngủ ngon, ngươi còn dám đến quấy rầy, tin hay không ta cho ngươi một bạt tai? ” Vừa nói vừa giơ lên lòng bàn tay của mình
“bụp” Cao Phúc Nguyên chụp lấy cổ tay mà Đồ tiết đang đưa lên với tay thuận, cười mỉa nói:” Có vẻ ông phó sứ tưởng mình còn đang ở nhà, rúc trong nềm êm chăn ấm a!” Cao phúc Nguyên nói xong bóp mạnh cổ tay Đồ Tiết một cái
Nhận được sự đau nhức truyền đến từng hồi, điều này dường như làm cho bộ não Đồ Tiết tỉnh hẵng ra:” Cao Phúc Nguyên? Không đúng, tại sao lại là Cao Phúc Nguyên?” Đồ Tiết giật mình, bỡ ngỡ nói
“Có vẻ ong phó sứ còn chưa tỉnh ngủ lắm a, ta ra ngoài một lát, để ông phó sứ tỉnh hẵng, chúng ta hãy nói chuyện.” Cao Phúc Nguyên cười nhạt nói
Sau khi Cao Phúc Nguyên đi ra, Đồ Tiết lúc này mới hết bàng hoàng:” Mẹ nó, tại sao hắn lại còn sống cơ chứ? Chẳng lẽ ám sát thất bại? Nếu nói ám sát thất bại, vậy ta chẳng phải đã đắc tội đến Tà Thiến Giáo sao, đã vậy có thể, Cao Phúc Nguyên còn đem mối nghi ngờ này đánh đến trên lưng họ Đồ ta nữa. Không được, dù sao cũng phải thay đồ, bái kiến Hoa Hạ Quốc Chủ trước, từ từ, bình tĩnh bày mưu tính kế tên quỷ này sau.” Đồ Tiết tự trấn an mình, lầm bàm nói. Lê tấm thân gầy như que củi đến bên hành trang của mình, lấy ra triều phục!”
“Vừa rồi ta còn chưa tỉnh ngủ, có chỗ đắc tội đại nhân, kính xin đại nhân lấy chỗ khoan dung mà độ lượng, thông cảm cho ta.” Đồ Tiết thật sâu khom người hướng Cao Phúc Nguyên tạ lễ nói ra
“Ẩy, chỉ là ông phó sứ chưa tỉnh ngủ mà thôi, nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ.” Cao Phúc Nguyên kéo dài rõ to hai chữ ” hồ đồ” khiến cho Đồ Tiết thẹn muối cả mặt
Trên thực tế, chuyến đi sứ lần này cực kì quan trọng, nên kỉ luật trong sứ đoan rất nghiên minh, phân rõ tôn ti trật tự, có trên có dưới. Hòng tránh việc hạ cấp đối với người nuowsv ngoài nói xấu thượng cấp, từ đó đánh mất thể diện của một quốc gia và bôi đen uy nghiêm của một nước. Thế cho nên Đồ Tiết xưng Cao Phúc Nguyên một tiếng ” đại nhân” là hợp tình hợp lý
Thấy mình đùa đã đủ, Cao Phúc Nguyên nói:” Thôi chúng ta đi mau, không lại làm trễ giờ, mang tội với nước người.”
Chuyến đi lên thiết triều lần này là dùng để báo danh tính các đoàn sứ thần cùng việc đưa đồ cống nạp. Tuy nhiên đồ cống nạp gồm ngọc ngà châu báu cùng cung tần mỹ nữ đã được chuyển vào rạng sáng hôm đó. Vì là ở Biệt Kinh nên Phan Sách không cần đi theo hộ tống, mà đích thân hai sứ có thể đi bộ vào phía tây cửa thành, báo danh tính, trình thiệp mừng thọ của Kim Thành Quốc Chủ cũng như danh sách các đồ tiến cống, sau đó có therer bước vào chính điện, tự mình gặp mặt Hoa Hạ Quốc Chủ
Hai người, một gầy như que củi, một anh tuấn điển trai, bước chân song song vào tây thành. Trên thực tế, Cao Phúc Nguyên cũng không phải quá đẹp trai, luận về tư sắc, hắn cao, thân vừa, vai rộng, có thể gọi là ưa nhìn, tướng mạo không quá xuất sắc. Nhưng mà Cao Phúc Nguyên lại có hơi tự luyến về bản thân mình, đây cũng là hắn những điểm xấu một trong
Bước chân vào phía tây cửa thành, Cao Phúc NGuyên và Đồ Tiết trước hết tìm đến nhà của Lễ Bộ Thượng Thư, đưa thiệp chúc mừng và danh sách các cống phẩm. Lễ Bộ thượng thư thái độ trịch thượng lắm, bắt bẻ đủ điều, nhưng nhờ có kinh nghiệm Lễ Thân Vương từng chỉ nên Cao PhúcNguyên cũng lẹ tay, đưa lên mấy phần lễ vật, lúc này Lễ Bộ Thượng Thư mới đóng được cho họ con ấn vào tờ giấy thông hành, lúc này Cao Phúc Nguyên mới vái dài, cáo từ đi ra
Có được tờ giấy thông hành, Cao, Đồ hai người lúc này mới sải bước đi về Hoàng Long sảnh, nơi thiết triều của Hoa Hạ Quốc
Dọc theo lối vào Hoàng Long sảnh là lớp quân sĩ, có ít nhất hơn hai mươi muôn binh tả hữu, đứng xếp hàng chỉnh tề, uy uy vũ vũ,. Cao Phúc Nguyên biết chắc đây là Hoa Hạ Quốc muốn dương uy với sứ thần các nước khác, nếu không đón chào sứ thần, cần gì phải dùng đến hai mươi muôn binh đây. Bất quá Cao Phúc Nguyên cười thầm trong lòng, hắn kiếp trước chỉ huy trăm vạn hùng sư, ngàn viên thượng tướng, binh sĩ phổ thôn g càn là mấy chục ức, vong bị hiếp sợ bởi vài muôn binh lính sao?
Bất quá đi kế bên Đồ Tiết thì là run đến cầm cập, hai hàm răng đánh cả vào nhau, trên trán ứa ra mồ hôi
Các vị Đại Đế mỗi lần họp binh điểm tướng, đều sẽ lấy mười người là một nhóm, năm nhóm là một tổ, hai tổ là một đội, năm đội là một cơ, năm cơ là một muôn, bốn muôn là một vạn,trăm vạn là một đoàn, mười đoàn là một ức. Chỉ huy một muôn gọi là hiệu úy, chỉ huy một vạn gọi là tướng quân, chỉ huy một đoàn là thượng tướng, chỉ huy một ức gọi là nguyên soái, chỉ huy chục ức thì là Đại Nguyên soái
Lại thêm binh lính đa phần cảnh giới thấp như Luyện Thể, Võ Giả thì gọi là binh lính, từ Võ Cường đến Võ Sư thì gọi là hùng binh, từ Võ Tông đến Bá Cảnh thì gọi là hùng binh, từ Bá Giả giả đến Hầu Giả quân đội thì gọi là hùng sư! Đó là lí do Cao Phúc Nguyên coi thường chi đội ngũ này, đối với hắn, đây bất quá là bầy kiến hôi mà thôi
Nhưng mà hắn bây giờ lại là chim non, chưa biến thành hùng ưng, đứng trước một tổ kiến hôi thì y nguyên vẫn có nguy cơ thụ trọng thương, chưa đầy đủ lông cánh, nên nín nhịn, bắt đầu từ từ! Sẽ có một ngày hắn xưng hầu, xưng bá, thậm chí là xưng đế!