Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành

Chương 37: Nhân Cơ Hội Tương Kế Tựu Kế


Bạn đang đọc Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành: Chương 37: Nhân Cơ Hội Tương Kế Tựu Kế


Tiêu Tẩm Phong bên cạnh không có để ý đến Tiêu Tẩm Thần đang bộc phát giận dữ chỉ đau lòng nhìn khoé miệng Thẩm Nhược Ly rỉ máu, mà tay hắn cũng nhẹ nhàng xoa hai má sưng đỏ đó.
Tiêu Tẩm Thần nhìn trong ánh mắt Tiêu Tẩm Phong tràn đầy thương tiếc và đau lòng, nhất là ngón tay nhẹ nhàng xoa hai má sưng đỏ của Thẩm Nhược Ly, rất dịu dàng. Sắc mặt hắn càng tàn bạo khát máu, con ngươi đen láy bắn ra từng tia sáng rét lạnh, tức giận nói: “Hoàng huynh, hình như đau lòng của huynh dùng sai chỗ thì phải. Nữ nhân xấu xí này chính là Vương Phi mà phụ hoàng khâm ban cho ta.”
Vương Phi
Vẻ mặt đau lòng nháy mắt trở nên đình trệ, dường như Tiêu Tẩm Phong có chút mờ mịt và mê muội. Hắn không thể tin được sự thật trước mắt này. Nàng chính là Vương Phi xấu xí bị hoàng đệ lạnh nhạt.
Bỗng nhiên Thẩm Nhược Ly giãy thoát vòng tay của hắn và dương tay tát mạnh: “Vương gia, ngươi có nghe thấy không. Ta chính là Ngũ Vương Phi, không thể chấp nhận được ngươi khinh bạc ta như thế.”

Thấy Tiêu Tẩm Thần đã nói ra sự thật, Thẩm Nhược Ly biết thân phận của mình đã giấu không được nữa. Vì thế tương kế tựu kế tiện thể xoay chuyển tình thế, gây xích mích với Tiêu Tẩm Phong.
Như vậy cũng có thể làm hắn xem nàng là một kẻ xảo trá, nữ tử lỗ mãng. Nếu hắn hận nàng, vậy thì càng tốt, ít nhất sau này nàng làm hại hắn, tâm sẽ không đau.
Thấy Thẩm Nhược Ly chợt như hai người, Tiêu Tẩm Thần nhịn không được cười khẩy nói: “Nữ nhân xấu xí này thật dâm đãng, thế nhưng vì hoàng huynh giấu đi thân phận Ngũ Vương Phi.”
Lúc này, hồ Đồng Tâm thật tĩnh lặng. Ngay cả hô hấp của bọn họ cũng nghe rõ mà Thẩm Nhược Ly và Tiêu Tẩm Phong đều không có nói chuyện, dường như chìm vào thất vọng buồn bã.
“Nữ nhân này thật dễ hoá trang nhỉ, vừa rồi còn cùng hoàng huynh bổn vương thân thiết mập mờ như thế. Sao giờ lại ra vẻ rụt rè và tự trong rồi.”

Đối mặt trước sự châm chọc và khiêu khích của Tiêu Tẩm Thần, Thẩm Nhược Ly chỉ có thể cúi đầu im lặng, giấu đi oan ức và bất đắc dĩ vào lòng. Nhưng cho dù che giấu rất tốt thì lông mi dài ẩm ướt vẫn đem tâm tình của nàng tiết lộ ra ngoài.
“Bất kể nàng là ai, ta cũng muốn dụng tâm bảo hộ cả đời.” Ánh mắt không tin được biến mất trong chớp mắt, Tiêu Tẩm Phong đưa tay nắm chặt khuỷu tay Thẩm Nhược Ly, trong mắt hiện lên nụ cười quỷ quái sau đó cười thoả thích: “ha hả.”
“Hoàng huynh, ngươi không thấy vừa rồi nàng vì né tránh trách nhiệm, cố ý tạo khoảng cách với ngươi nhưng lại đem tất cả lỗi đổ lên đầu ngươi sao?”
Tiêu Tẩm Thần đứng cạnh, dường như có chút nhìn không thấu Tiêu Tẩm Phong đang suy nghĩ gì, vì thế mở miệng lớn tiếng ngăn trở.
Lúc này, Tiêu Tẩm Thần cũng rất mơ hồ. Hắn không biết chính hắn không muốn thấy Thẩm Nhược Ly cùng nam nhân khác thân mật như vậy hay là hành vi mèo mả gà đồng của Thẩm Nhược Ly làm hắn tức giận không thôi, hoặc là nói hắn không muốn thấy khoảng cách giữa hắn và Thẩm Nhược Ly càng ngày càng xa.
Mà vẻ mặt Tiêu Tẩm Phong bên cạnh khôi phục lại vẻ dịu dàng bình tĩnh, thản nhiên nhìn Thẩm Nhược Ly nói: “Nếu hoàng đệ không thương nàng, nàng cũng không yêu hoàng đệ. Vậy vì sao hai người lại muốn khổ sở ở cùng nhau. Nhược Ly, nếu có thể, ta muốn bảo vệ và trân trọng nàng.”
Thẩm Nhược Ly nắm chặt hai tay, cố giả bộ ra vẻ tức giận vì thế giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Vương gia, cho dù ta không thương Ngũ hoàng tử, ta và ngươi cũng không có khả năng. Cho nên, xin ngươi về sau không cần nói ra lời trái với thân phận ngươi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.