Bạn đang đọc Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành: Chương 35: Một Cánh Hoa Thương Tâm
Im lặng nhìn những cánh hoa trôi đầy trên mặt nước, Thẩm Nhược Ly cảm thấy trong lòng dường như có loại vui sướng gì đó đang từ dưới đáy lòng phun trào lên, nàng muốn đem hết mọi hành hạ, đùa cợt, khiêu khích ném xuống dưới.
Đem khinh thường, cười nhạo của Tiêu Tẩm Thần ném xuống.
Đem sự xa lánh, châm chích, khiêu khích của Thẩm Nhược Tâm ném xuống.
Đem sự coi thường của người trong Thẩm Phủ, tất cả…tất cả đều ném xuống.
Tiêu Tẩm Phong đứng bên cạnh ném cánh hoa, im lặng nhìn độc tác của nàng. Thấy dáng vẻ đau thương của Thẩm Nhược Ly dần dần rút lui thay vào đó là vẻ mặt bình tĩnh, vui vẻ.
Không hiểu sao tim của hắn lại trở nên rất nhẹ nhưng thoải mái hơn nhiều. Khoé miệng cũng khẽ nhếch, nở cười dịu dàng nhìn nàng.
“Ơ kìa.” Đột nhiên, Thẩm Nhược Ly hô to. Nàng nắm trong tay cánh hoa đau lòng cuối cùng, vẻ mặt bất lực nhìn Tiêu Tẩm Phong.
Mà Tiêu Tẩm Phong thấy vẻ mặt Thẩm Nhược Ly đột nhiên thay đổi, trong lòng hoảng hốt, vội hỏi: “Nhược Ly, sao vậy?”
Lần thứ nhất là trong đại hôn, lúc tâm tình nàng uất ức đã nghe thấy giọng nói dịu dàng này. Lần thứ hai là lúc hắn hiểu lầm nàng đang đau lòng vì ai đó. Hơn nữa, địa điểm hai lần đều ở hồ Đồng Tâm và đều liên quan đến đau buồn của nàng.
Từ lúc nàng xuyên qua tới nay chưa từng cảm thấy khá hơn. Nàng không biết vì sao luôn gặp hắn mỗi khi tâm tình không tốt, cho nên hắn luôn là người đầu tiên biết nàng đau lòng.
Với lại, hắn chưa từng hỏi nàng vì sao tâm tình không tốt, vì sao đau lòng. Chỉ im lặng theo dõi, tìm cách để nàng giải sầu. Hoặc nói gì đó để làm nàng cười, nói một chút về thân phận Vương gia và làm những động tác trái ngược với vẻ mặt.
Hắn thật đối xử với nàng rất tốt, chăm sóc nàng tận tình không pha chút dối trá và rất ngây thơ hồn nhiên trong suốt như nước vậy.
Nhưng, hắn không biết rõ nàng. Thật ra trong tương lai, nàng sẽ phản bội, sẽ làm hắn tổn thương và hại người của hắn. Việc này bảo nàng làm sao cho phải! Không lẽ vì nam tử không biết tôn trọng và tình cảm kia mà chống lại hắn, nàng làm không được cũng không nỡ lòng nào.
“Nhược Ly, Nhược Ly.” Tiêu Tẩm Phong nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay của nàng, im lặng truyền cho nàng ấm áp. Vẻ mặt căng thẳng nhìn nàng xuất thần.
“Vương gia, ngươi thấy…” Thẩm Nhược Ly như muốn giải thích gì đó nhưng lại bị Tiêu Tẩm Phong một mực từ chối: “Nhược Ly, chúng ta là tri kỷ. Nàng lại gọi ta là Vương gia, có vẻ như rất xa lạ. Nàng hãy gọi ta là Phong hoặc Tẩm Phong.”
Đây là không phải hơi….
“Ngoan, gọi một tiếng nghe nào.” Tiêu Tẩm Phong nhìn Thẩm Nhược Ly không khó xử nhưng nét mặt lại xấu hổ. Trong lòng liền cảm thấy vui mừng đến nở hoa, hắn chợt tìm thấy cớ để trêu chọc nàng.
“Phong, ngươi thật quá đáng. Nói là giúp ta quên đi đau lòng nhưng giờ lại đổi sang trêu chọc ta. Ngươi nhìn xem cánh hoa vui vẻ của ngươi đã hết nhưng cánh hoa đau lòng của ta thì còn.”
Thẩm Nhược Ly uất ức cầm cánh hoa cuối cùng trong tay. Con ngươi trong suốt kia, loáng thoáng bị đám sương mù che phủ, cảm giác như sắp khóc.
Thẩm Nhược Ly khóc sướt mướt nói một hồi mới làm cho Tiêu Tẩm Phong đang mờ mịt thoáng hiểu rõ chút ít. Thì ra, Thẩm Nhược Ly để ý trò chơi này không thể chấm dứt viên mãn, là do cánh hoa đau lòng nhiều hơn cánh hoa vui vẻ