Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành

Chương 32: Xuất Quỷ Nhập Thần


Bạn đang đọc Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành: Chương 32: Xuất Quỷ Nhập Thần


“Ta nghi là Hoàng thượng dùng nàng mê hoặc Phong nhi. Lẽ nào vừa rồi ở trên điện, ngươi không thấy Phong nhi có vẻ quan tâm và lo lắng cho nàng sao?”
“Vâng nương nương, nô tỳ cũng cảm thấy lạ. Vì sao Phong Vương gia lại thân thiết với Thần Vương phi như vậy. Vương phi này cũng chỉ vừa mới xuất giá, Phong Vương gia sao có thể biết nàng.”
Hồng Tụ đứng bên cạnh nghe được lời lo âu của Tô Như Nhã, rốt cuộc cũng hiểu nàng đang lo lắng điều gì. Thì ra, khi tiếp xúc với một người đôi khi không cần quyền thế và tiền tài, mà chỉ cần nữ tử cùng chung chí hướng là có thể.
Tô Như Nhã ngơ ngác đứng trước cửa sổ nhìn bông liễu bay tán loạn ngoài cửa, cười lạnh nói: “Hoàng thượng, ngươi lại có thể nghĩ ra một chiêu như vậy. Lại để cho Vương phi của con mình đi đối phó với đứa con ruột khác của ngươi, chiêu này thật inh, rất ngoan độc.”
Song, ngươi sẽ phải hối hận.
Đồng Tâm Trì, Thẩm Nhược Ly lẳng lặng ngồi ở một bên ven mép hồ, say sưa nhìn hoa sen nở đầy Đồng Tâm Trì. Nhưng, trong đầu lại lướt qua lời của Tiêu Tẩm Phong ở trong điện. Tràng diện đó rất ôn nhu và kiên định, trước sau như một làm nàng vùng vẫy không được.

“Tiểu thư, người nhìn nè. Hoa sen này thật đẹp.” Tử Huyên cầm hoa sen trong tay mà nàng vừa mới hái, dáng vẻ rất hứng thú khoe Thẩm Nhược Ly.
Thẩm Nhược Ly đang đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình nhìn Tử Huyên đưa hoa sen đến trước mặt. Con ngươi bất giác hơi co lại, sau đó cầm nhẹ vào lòng bàn tay ngắm nghía.
Đó là một đoá sen tươi đẹp độc nhất vô nhị.
Đó là hoa sen sống trong bùn nhưng không hôi tanh mùi bùn.
Đó là hoa sen tự do tự tại không màng danh lợi.
Đoá sen hồng rực. Nhuỵ hoa còn lưu lại nước mưa chưa khô, hương sen thanh nhã từ từ bay vào chóp mũi. Làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, dường như có thể quên đi toàn bộ phiền não nhưng phần ấm áp và ngọt ngào kia lại càng ngày càng đậm.

Đang nghĩ đến nhập thần thì bóng dáng bạch y đột nhiên xuất hiện trước mặt Thẩm Nhược Ly làm nàng mất hồn, giật nảy mình. Là Tiêu Tẩm Phong.
“Vương gia cát tường.” Thẩm Nhược Ly vội đứng dậy hành lễ với Tiêu Tẩm Phong, nhưng trong lòng rất buồn bực. Sao hắn lại đi theo mình đến Đồng Tâm Trì. Lúc này, hắn phải ở Phượng Loan Cung mới đúng chứ?
“Miễn lễ. Đúng rồi, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt. Lẽ nào, nàng còn không muốn nói cho bổn vương biết tên nàng sao?”
“Bẩm Vương gia, nô tỳ tên là Thẩm Nhược Ly.”
“Nhược Ly, như gần như xa. Tên rất hay thật rất giống nàng, làm cho người ta cảm thấy nàng gần ngay trước mắt nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.” Tiêu Tẩm Phong từ từ nhắc tên Thẩm Nhược Ly, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập hương vị tưởng tượng.
“Đúng rồi, nàng còn chưa nói cho bổn vương biết vừa rồi nàng đang nghĩ gì.”
Vốn đưa lưng về phía Thẩm Nhược Ly, Tiêu Tẩm Phong chợt xoay người liền đụng ngay trán Thẩm Nhược Ly. Lúc này, khoảng cách bọn họ rất gần, gần đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập, ngửi thấy hơi thở thuộc về hắn.
“Ta..ta..ta chỉ nghĩ…” Thẩm Nhược Ly bị hành động đột ngột của Tiêu Tẩm Phong làm cho sợ hãi, nhất thời không biết nói gì cho phải chỉ có thể cúi đầu. Vẻ mặt đỏ hồng, im lặng không nói gì


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.