Bạn đang đọc Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành: Chương 30: Tri Kỷ Không Liên Quan Dung Mạo
Vốn định rời đi không ngờ lại gặp được Hoàng thượng đích thân đến. Đáng giận hơn chính là Tam hoàng tử cũng đến, trong lòng Thẩm Nhược Ly có chút hốt hoảng không yên. Gặp hắn là chuyện sớm muộn, nhưng không ngờ tới là trong trường hợp này.
Nhớ đến lần trước, mình có đánh cuộc xem hắn có phải là đồ ham mê sắc đẹp hay không, Thẩm Nhược Ly liền nín thở ngưng thần quyết định đối diện, tự mình tìm đến đáp án thách đố này. Chỉ là cơ hội này tới nhanh quá, làm nàng trở tay không kịp.
Khẽ cảm thán một tiếng, Thẩm Nhược Ly hơi nhíu mày, đành phải quay người trở lại chính điện chuẩn bị cung kính hành lễ thỉnh an Hoàng thượng.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Nhi thần Tiêu Tẩm Thần, con dâu Thẩm Nhược Tâm tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Chúng ta đều là người một nhà, sao lại câu nệ như vậy, đều đứng lên đi.”
“Tạ Hoàng thượng.”
Đợi bọn họ tạ ơn xong đứng dậy, Thẩm Nhược Ly mới bước lên cung kính quỳ gối, cười nói: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”
Ly nhi vì sao lại xưng hô với mình như vậy, Tiêu Tẩm Minh có chút khó hiểu nhìn Thẩm Nhược Ly trước mắt, chuẩn bị mở miệng dò hỏi, nhưng nhìn thấy Thẩm Nhược Ly cười nhẹ, khẽ lắc đầu ra hiệu, nên liền vội đổi lời: “Đứng lên đi.”
“Nô tỳ tham kiến Tam vương gia, Vương gia cát tường.”
“Là nàng, thật là nàng, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại nàng, không ngờ nhanh như vậy liền gặp được.” Tiêu Tẩm Phong nghe thấy giọng nói quen thuộc liền mừng rỡ, nhịn không được tiến lên đưa tay giữ chặt Thẩm Nhược Ly.
“Tam ca, ngươi quen nữ nhân xấu xí này sao, nàng chính là một người chẳng biết xấu hổ, là nữ nhân rất xấu xí, hoàng huynh ngươi không cần kích động như vậy.”
Các cung nữ, thái giám gần đó lại lên tiếng cười nhạo lần thứ hai, sắc mặt Tiêu Tẩm Minh chợt trở nên nghiêm túc, quát lớn: “Thần nhi, không được càn rỡ, con sao có thể nói như vậy.”
“Hoàng thượng, ngài không cần trách cứ Vương gia, thật ra hắn nói cũng không sai, ta chỉ là một nữ nhân xấu xí, nhưng không phải là một người không biết xấu hổ, chỉ là nữ nhân rất xấu xí mà thôi.”
Thẩm Nhược Ly không giận, có lẽ với loại người như thế đã sớm mất đi tư cách làm nàng tức giận. Vẻ mặt nàng chỉ hiện lên nét dè dặt, mỉm cười giải thích từng chữ, sau một lúc lâu nàng mới nâng tầm mắt nhìn qua Tiêu Tẩm Thần đang mang ánh mắt trêu tức kia, song, nàng chỉ hừ nhẹ một tiếng, lắc đầu khinh thường.
Sau đó, Thẩm Nhược Ly quay đầu lại, đối diện với Tiêu Tẩm Phong, cúi người hành lễ, tự giễu nói: “Tam vương gia, người thấy đấy, thật ra ta chỉ là một nữ nhân xấu xí, nên không đáng để người kích động như vậy.”
Tiêu Tẩm Phong lẳng lặng nhìn chằm chằm Thẩm Nhược Ly trước mắt, đôi mắt trong vắt như nước mùa thu, một đôi mắt bình yên tĩnh mịch không có nửa phần lo lắng và sợ sệt. Nhưng khoé miệng còn đọng lại ý cười nhợt nhạt, chỉ là trong mắt hắn, nụ cười kia rất mông lung, dường như chớp mắt sẽ tan biến, tựa như….
Mà vừa rồi vì đứng ở bên hông Thẩm Nhược Ly cho nên Tiêu Tẩm Phong cũng không có thấy vết bớt trên mặt nàng. Song, lần này Thẩm Nhược Ly đối diện hắn, hắn nhìn thấy rất rõ vết bớt đặc thù kia, vì thế trong nháy mắt Tiêu Tẩm Phong dường như chuyện gì cũng minh bạch.
“Ta và nàng là tri kỷ, không liên quan dung mạo, thế thôi.” Giọng nói khàn khàn nồng đậm chất phác lại lần nữa vang lên, Thẩm Nhược Ly ngỡ ngàng nhìn nam tử anh tuấn trước mắt mình. Nụ cười ấm áp đọng tại khoé miệng hắn, ngay cả cái chau mày, cái nhíu mi dưới cặp mắt trong suốt kia cũng truyền đến ấm áp, dường như nàng cũng có thể cảm nhận được.
Vì thế nàng khẽ cười, sau đó khoé mắt cũng dần dần ươn ướt, cuối cùng nước mắt như trân châu từ từ rơi xuống.
Lúc này, trong lòng nàng thật ấm áp, bởi vì cuối cùng nàng cũng biết được đáp án nàng muốn