Bạn đang đọc Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành: Chương 13: Ai Nhiễu Loạn Lòng Ta?
“Li Vương Phi mời theo nô tài tiến vào đại sảnh.” Đột nhiên một đôi bàn tay rắn chắc to lớn nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Thẩm Nhược Li làm cho nàng tâm khẽ run lên, nhảy loạn nhịp, trong nháy mắt rối loạn tiếng lòng.
Hắn không phải Ngũ hoàng tử, vậy hắn là ai? Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, nam tử đã nắm tay của mình chậm rãi đi trước. Dần dần Thẩm Nhược Li có thể nghe được tiếng ồn ào ở phía trước, có lẽ là nơi bọn họ bái đường thành thân!
Thẩm Nhược Li một thân hỉ phục đỏ thẳm kéo dài lê thê lại thêm mũ phượng trên đầu nặng trịch thật sự khiến nàng thở không nổi. Lúc đầu bị mấy đám bà già kia dằn qua dằn lại mệt gần chết, giờ lại bước đi từng bước thật khiến tim nàng có chút mệt mỏi.
Nhưng cũng không tồi lắm, dọc đường đi có nam tử xa lạ kia dẫn nàng vượt qua mấy bậc cửa, mà đi vòng tới vòng lui không biết là gặp bao nhiêu chướng ngại vật. Có mấy lần nàng thiếu chút nữa là té, may mắn nam tử bên cạnh luôn đúng lúc giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn mới không làm trò cười cho thiên hạ.
“Vương Phi cẩn thận.” Nam tử khẽ gọi nàng một tiếng, khiến cho nàng chú ý phía trước, chợt phát hiện trước mắt có một bậc cửa liền giơ chân lên bước qua nhưng mà đã muộn, nàng thiếu chút nữa té ngã thật mạnh, chẳng qua nhờ hắn nắm lấy mình thật chặc mới không xảy ra chuyện đáng cười.
Một trận gió nhẹ lướt qua thổi bay tà áo dài đỏ thắm, ngay cả hỉ khăn trên đỉnh đầu cũng chậm rãi phất qua. Mà ngay lúc nàng đang gương mắt liền nhìn thấy ngọc bội Cổ Long tinh xảo mà tao nhã, khắc sâu vào trong mắt nàng.
“Thiên Hữu, ngươi làm cái gì, ai cho ngươi đỡ người kia.” Chợt thanh âm lạnh nhạt vô tình của Tiêu Tẩm Thần vang lên khiến cho phía trên đại sảnh nhanh chóng an tĩnh lại chẳng qua còn phảng phất âm thanh cười trộm.
“Cảm ơn!” Thẩm Nhược Li khẽ nói lời cảm tạ, nam tử liền buông lỏng tay ra. Khi tay nam tử từ trong tay Thẩm Nhược Li rút ra, ngay lúc đó nàng rõ ràng cảm giác được bất lực cùng sợ hãi.
Hơi ấm từ trong lòng bàn tay dần dần tản đi ngược lại phủ thêm một tầng lạnh như băng làm cho người ta hít thở không thông. Mà nam tử tên là Thiên Hữu dưới sự tức giận của Tiêu Tẩm Thần tựa như gió trong nháy mắt không còn sự hiện diện, Thẩm Nhược Li không còn cách nào khác chỉ có thể nhìn theo cặp mắt chính trực kia càng ngày càng xa mình.
“Vương gia, tới giờ bái đường.” Người hầu bên cạnh cẩn thận nhắc nhở Tiêu Tẩm Thần, chỉ sợ sơ suất sẽ rước họa vào người.
Nghe tiếng kêu phía trước rèm châu, từ góc nhỏ dưới hỉ khăn Thẩm Nhược Li thấy Tiêu Tẩm Thần xa xa, cả người mặc hỉ phục đỏ thẫm khí thế bức người, hắn đang nắm tay nữ tử cũng mặc giả y màu đỏ thẫm, từng bước từng bước một chậm rãi hướng tới cái bàn nơi đại sảnh để lại Thẩm Nhược Li đứng một mình nơi đó.
“Vương gia còn Li Vương Phi.” Nhìn thấy Vương gia từ đầu đến cuối nắm tay Thẩm Nhược Tâm, hình như cũng không có ý định đi đến dắt tay Thẩm Nhược Li, người hầu lần nữa kinh hồn bạt vía hỏi.
“Bái đường!” Thanh âm tức giận, ngang ngược lại vang lên dường như xuyên thấu toàn bộ hỉ đường.
“Vâng, vâng! Vương gia.” Người hầu lập tức cà lăm đáp lại lời Tiêu Tẩm Thần.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
Dưới hỉ khăn, Thẩm Nhược Li hít một hơi thật sâu, sau đó khóe môi khẽ mở, cười nhạt. Mới vừa rồi nghe thanh âm của Tiêu Tẩm Thần, nàng có thể tưởng tượng được sắc mặt xanh mét dữ tợn của hắn. Không lẽ mình thật sự kinh khủng đến như vậy sao, chọc hắn tức giận.
Trước khi vào cửa liền quát nam tử dìu mình, bây giờ lại công khai không cùng nàng bái đường. Đây không phải là muốn làm nhục nàng, làm cho nàng khó chịu, để cho nàng biết khó mà lui sao? Được, nàng liền làm như hắn mong muốn, trong cơn tức giận Thẩm Nhược Li hung hăng kéo hỉ khăn xuống, giễu cợt