Đế Vương Công Lược

Chương 196: Phiên ngoại hội hồ điệp – phần 3 [ngươi nhất định sẽ thích mã huyện lệnh này]


Đọc truyện Đế Vương Công Lược – Chương 196: Phiên ngoại hội hồ điệp – phần 3 [ngươi nhất định sẽ thích mã huyện lệnh này]

Thấy Hoàng thượng và Vương gia tới, thủ vệ canh giữ cửa cung đều thở phào nhẹ nhõm, khom người nhường đường cho hai người. Bạch Vũ Quyết vốn dĩ còn đang rầu rĩ bi thương, ngẩng đầu rốt cuộc cũng thấy được Đoạn Bạch Nguyệt chịu xuất hiện, vén tay áo lau mặt một cái muốn xông tới, lại bị thị vệ của Tây Nam Phủ rút đao ngăn cản.…Trái tim đau.“Lại xảy ra chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt phất tay, ý bảo thị vệ lui ra.Bạch Vũ Quyết nhìn người mặc long bào đi theo phía sau hắn, hơi chút thu liễm biểu tình.“Các hạ không cần đa lễ.” Sở Uyên cười cười: “Vừa lúc rãnh rỗi nên trẫm mới cùng hắn ra đây xem.”Bạch Vũ Quyết lo sợ bất an xoa xoa tay, cũng không biết có cần phải quỳ xuống hay không, dùng dư quang khóe mắt liếc liếc Đoạn Bạch Nguyệt — vì sao lại dẫn Hoàng thượng đi ra! Rõ ràng biết ta là nông dân, cũng chưa thấy người tai to mặt lớn lần nào.“Được rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt ném cho hắn một chiếc khăn mặt: “Lau mặt sạch sẽ đi, rồi nói rõ mọi chuyện cho ta biết.”“Hội Hồ Điệp, ta muốn lấy được khối Mặc Hồn Hương kia.” Bạch Vũ Quyết nói.“Muốn lấy thì cứ đi mà lấy, có quan hệ gì đến ta đâu?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.Bạch Vũ Quyết nói: “Ta không có bạc.”Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Muốn bao nhiêu? Cứ tới tìm Đoạn Niệm mà lấy.”“Có bạc thôi chưa đủ, người muốn có Mặc Hồn Hương trong giang hồ này không hề ít, vạn nhất có người ra giá không được muốn cứng rắn cướp thì sao? Ngươi phải giúp ta.” Bạch Vũ Quyết nói: “Nếu thật sự đánh không lại, còn có thể lấy quan vị ra áp chế.”Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Ta sẽ không làm chuyện ỷ thế hiếp người.”Bạch Vũ Quyết co rút khóe miệng, với những chuyện thiếu đạo đức ngươi đã làm khi còn bé, làm sao còn có thể không biết xấu hổ ở nơi này giả vờ cao phong lượng tiết.Cao phong lượng tiết: ý nói người đức độ, đạo đức tốt.Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi.Bạch Vũ Quyết lập tức nói: “Đương nhiên, ai có thể so được với Vương gia thanh khiết như hoa sen không dính bùn, đường đường chính chính thanh danh lan xa, uy nghiêm cao lớn. Nhưng lần này thật sự phải giúp tiểu đệ, nếu không ta đi chết ngay.”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đi đi.”Bạch Vũ Quyết: “….”Ngươi nói gì????Sở Uyên nhìn hai người ầm ĩ đủ rồi, mới ra mặt giảng hòa, cười nói: “Hay là vào cung trước rồi từ từ nói sau?”Có thấy không? Đây chính là chênh lệch về thái độ làm người. Bạch Vũ Quyết dùng cùi chỏ chọt chọt Đoạn Bạch Nguyệt, nụ cười tươi rói rất là nịnh nọt: “Đa tạ Hoàng thượng.”Lần đầu tiên trong đời vào cung, tất nhiên Bạch Vũ Quyết nhìn cái gì cũng thấy nguy nga lộng lẫy, thậm chí còn lưu luyến ôm cột trụ trên hành lang một cái, muốn xem thử có thể kéo rớt một mảnh vàng lá thiếp trên cột xuống hay không. Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn mà đầu lại đau như muốn nứt ra, thật sự rất muốn để Sở Uyên trở về trước nghỉ ngơi.“Mặc Hồn Hương là vật gì?” Sở Uyên hỏi.Bạch Vũ Quyết vội vàng buông chén trà trong tay, nói: “Là một khối hương.”Sở Uyên: “….”Bạch Vũ Quyết bối rối nói: “Còn chuyện nó được dùng để làm gì thì ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là người người đều muốn có.”Sở Uyên hiểu rõ, lại hỏi: “Tiểu Đàm cũng muốn sao?”Bạch Vũ Quyết vỗ đùi một cái, căm hận nói: “Nếu nàng không muốn nó thì sao ta phải phí nhiều tâm lực thế này chứ.”Đoạn Bạch Nguyệt nói chen vào: “Chẳng trách ngươi tự dưng lại không đi theo nàng nữa, hóa ra là muốn lấy được Mặc Hồn Hương, để tiểu nha đầu kia tự tới tìm ngươi.”Bạch Vũ Quyết có lệ nói: “Ngươi nói gì cũng đúng.”“Nhưng ngày hôm trước ngươi còn nói sợ sẽ có người làm tổn thương nàng nên mới muốn ta theo dõi nàng, hôm nay sao lại không sợ nữa?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.Bạch Vũ Quyết: “….”Vì sao một đại nam nhân như ngươi lại thích nói nhảm nhiều như vậy?“Được rồi, cứ xem như ta chưa hỏi.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng sau lưng Sở Uyên, hơi cúi đầu hỏi: “Giúp không?”Đáy mắt Bạch Vũ Quyết tràn ngập khát vọng.Sở Uyên nói: “Giúp.”Bạch Vũ Quyết thoáng chốc lệ nóng quanh tròng, người tốt!Đoạn Bạch Nguyệt đứng thẳng dậy, nói: “Cũng được, giúp thì giúp.”Bạch Vũ Quyết vội vàng nói: “Chúng ta đi ngay đi.”Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Hội Hồ Điệp mấy ngày sau mới tổ chức, đi bây giờ làm chi?”Bạch Vũ Quyết kiên trì nói: “Để tránh bị người khác đoạt mất.”Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Thứ ta muốn có, không ai có thể đoạt.”Bạch Vũ Quyết: “….”Ngươi đã hết thuốc chữa rồi đó biết không!Đoạn Niệm vào phòng, khuyên can mãi mới đưa được Bạch Vũ Quyết trở về thiên điện nghỉ ngơi. Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mặc Hồn Hương, vừa nghe liền biết không phải là vật chính phái gì.”Sở Uyên nói: “Hơi giống đồ….ưm ưm.”“Nếu thật sự là như vậy thì dù cướp được rồi cũng không đưa cho ai hết.” Hai tay Đoạn Bạch Nguyệt ôm gò má hắn: “Chúng ta tự dùng.”“Đứng đắn một chút!” Sở Uyên đánh hắn một quyền: “Dù không biết rốt cuộc đó là thứ gì, nhưng nếu người người đều muốn đoạt thì ngươi cũng phải cẩn thận một chút, có biết hay không?”Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Yên tâm, sóng to gió lớn nhiều như vậy đều đã vượt qua cả rồi, chút chuyện nhỏ này tính là gì đâu, cứ coi như đi tham gia náo nhiệt thôi.”Nếu đã đáp ứng hỗ trợ, mà Bạch Vũ Quyết nhìn qua cũng thật sự là lòng như lửa đốt, bởi vậy Đoạn Bạch Nguyệt cũng không tiếp tục giày vò hắn nữa, đáp ứng ngày mai sẽ xuất cung. Sáng sớm Sở Uyên theo thường lệ lâm triều, Đoạn Bạch Nguyệt một mình tới thiên điện tìm Bạch Vũ Quyết, chỉ thấy trước mặt hắn bày ra bảy tám cái đĩa, đang ăn điểm tâm, thậm chí xa xa còn có cầm nương đánh đàn. Bạch Vũ Quyết lưu luyến buông đũa xuống, cảm khái: “Chẳng trách ngươi cố sống cố chết cũng muốn liều mạng làm hoàng hậu.” Mỗi ngày đều phung phí thế này, ăn cái điểm tâm thôi cũng cần tám đĩa.Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu ngươi muốn thì cũng có thể ở lại lâu dài trong cung.”“Ta đương nhiên muốn a!” Bạch Vũ Quyết nói: “Nhưng bây giờ không được, bất kể thế nào cũng phải lấy được khối hương kia trước, sau đó đem nha đầu kia đuổi…dụ tới tay.” Nhất thời không để ý, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi.Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.Bạch Vũ Quyết cười gượng.Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đuổi?”Bạch Vũ Quyết nói: “Ngươi nghe nhầm rồi.”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trừ khi ngươi muốn đi lấy khối hương kia một mình.”Bạch Vũ Quyết không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: “…Tiểu nha đầu kia trộm của ta một thứ, ta đuổi theo nàng đến đây, ngày hôm qua mới trao đổi điều kiện xong, muốn ta đem Mặc Hồn Hương đến đổi.”Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu: “Lăn qua lăn lại nửa ngày, thì ra là vì nguyên nhân này.”“Đi!” Sợ hắn đổi ý, Bạch Vũ Quyết dứt khoát lôi người bỏ chạy.Đợi Sở Uyên lâm triều xong thì được Tứ Hỉ công công báo lại Vương gia đã cùng khách nhân xuất cung, còn nói là khoảng mười ngày sau sẽ trở về.Sở Uyên gật đầu, trực tiếp truyền điểm tâm tới ngự thư phòng. Gần đây từ trên xuống dưới trong triều đình thật sự không có chuyện gì, chưa tới nửa canh giờ sau cũng đã xử lý xong chính vụ, vì vậy ngáp dài một cái, tựa người lên nhuyễn tháp, tiện tay cầm quyển sách tùy ý xem.Ôn Liễu Niên ôm một vò hạnh khô dầm chua ngọt tự tay làm vào cung, muốn cho Sở Uyên một ít ăn thử, đi tới tiền viện không quên hỏi một câu tâm tình của Hoàng thượng hôm nay thế nào — để tránh đâm đầu vào chuỗi pháo.Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng đang đọc sách bên trong, Vương gia xuất cung rồi.”Ôn Liễu Niên cảnh giác hỏi: “Cãi nhau sao?”Tứ Hỉ công công lắc đầu, kể đại khái mọi chuyện cho hắn nghe.“Hội Hồ Điệp? Cái này bản quan cũng có nghe.” Ôn Liễu Niên nói: “Nghe nói không đơn thuần chỉ là thương nhân đến từ khắp đại giang nam bắc của Đại Sở, mà còn có khách thương từ quốc gia khác tới tham gia, mấy năm trước luôn được tổ chức ở Bình Thành, nhưng năm nay nơi đó còn có đại hội võ lâm, để tránh song phương xung đột nên mới chuyển hội Hồ Điệp này tới trấn Tuyên Vân.”Tứ Hỉ nói: “Đại nhân quả thực bác học.” Ngay cả thương hội trong dân gian mà cũng có thể biết rõ ràng như vậy.“Thường xuyên lui tới trà lâu là được.” Ôn Liễu Niên nói: “Ở đó dân chúng khắp thiên nam địa bắc nơi nào cũng có.”Tứ Hỉ công công gật đầu, lại cười nói: “Đại nhân mau vào đi thôi.”Nghe tiếng cửa phòng mở, Sở Uyên ngẩng đầu lên.“Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên hành lễ.Sở Uyên nhìn hũ mứt hạnh trong lòng hắn, không hiểu: “Ái khanh làm gì vậy?”“Vi thần tự tay làm chút mứt quả.” Ôn Liễu Niên nói: “A Việt hái được một ít hạnh chua trên núi về, đã dầm hơn nửa năm rồi.”“Vậy trẫm phải ăn bằng hết mới được, nếu không làm sao xứng với tâm ý và công lao của hai khanh.” Sở Uyên cười nói: “Nếu đã tiến cung rồi thì buổi trưa lưu lại ăn cơm với trẫm đi.”Ôn Liễu Niên biết rõ còn hỏi: “Vương gia không ở trong cung sao?”“Giả bộ.” Sở Uyên nói.Ôn Liễu Niên cào cào má, lầm bầm: “Hoàng thượng cũng giả bộ đó thôi.”Khóe miệng của Sở Uyên cong lên.Ôn Liễu Niên nói: “Cần chính yêu dân là chuyện tốt, nhưng cũng không cần phải luôn ở trong cung phê duyệt tấu chương, Hoàng thượng nên nghỉ ngơi vài ngày đi.”Sở Uyên hai tay chống cằm, có chút hăng hái nhìn hắn.Thừa tướng Đại Sở vẻ mặt nghiêm trang, vô cùng thành khẩn.Trên sơn đạo, một chiếc xe ngựa đang lộc cộc đi về phía trước. Bạch Vũ Quyết ăn xong sáu khối bánh điểm tâm rồi mới chịu lau lau ngón tay, bắt đầu cẩn thận suy xét xem mình có nên chấp nhận kiến nghị của Đoạn Bạch Nguyệt, tới hoàng cung làm một tiểu đầu mục của ngự lâm quân hay không, dù sao mỗi ngày đều có thể ăn điểm tâm và uống rượu ngon như thế này cũng là tốt đẹp mĩ mãn rồi.Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Mấy năm nay ngươi vẫn luôn ở bên ngoài ăn đất sao?”Bạch Vũ Quyết kéo hồn vía trong ảo tưởng của mình về, lưu loát nói: “Cút.”Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Nói một chút xem, những người muốn cướp Mặc Hồn Hương là ai?”Nếu trong tâm câu chuyện đã bị kéo tới đây thì….Bạch Vũ Quyết ho khan hai tiếng, tận lực châm chước dùng từ thận trọng nói: “Những người khác thì thật ra chưa đủ gây sợ hãi, chỉ có một đối thủ coi như hơi nhức đầy, ngươi còn nhớ Phong Táp Cốc hay không?”Đoạn Bạch Nguyệt : “….”Đoạn Bạch Nguyệt xốc màn xe lên vọt ra ngoài.Bạch Vũ Quyết nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại, xe ngựa kịch liệt lay động, người kéo xe sợ run kéo cương ngựa dừng lại, rồi lại không dám mở miệng hỏi. Đoạn Bạch Nguyệt lăng không tung ra một chưởng, Bạch Vũ Quyết bị chấn đến hai mắt đầy lệ, nhưng vẫn không chịu buông tay, thậm chí còn gào khóc om sòm quấn chặt người Đoạn Bạch Nguyệt, tứ chi giang rộng giả chết.Đoạn Bạch Nguyệt chưa từng ngờ tới, bản thân mình còn có thể bị người này hãm hại một lần.Phong Táp Cốc nằm ở Quý Dương, là một môn phái tương đối lớn trên giang hồ. Vốn dĩ cũng không liên quan gì đến Tây Nam Phủ đâu, nhưng chuyện thành hỏng bét như bây giờ lại chính là vì Phụ Vương nhà mình, cũng không biết năm đó đầu Tây Nam Vương Đoạn Cảnh bị ấm chỗ nào, mà sau khi uống vài chén rượu vào thì tự chủ trương định thân, đem tiểu nhi tử của mình gả cho người ta.Năm lên tám tuổi, sau khi Đoạn Dao biết được chuyện này thì cứ như sét đánh trúng đầu không ngừng khóc lóc đòi từ hôn, nhưng đối phương vẫn mãi không đồng ý, cuối cùng cũng do chính Đoạn Bạch Nguyệt tự mình kéo theo một xe hoàng kim tới cửa Cốc xin lỗi, mới có thể miễn cưỡng giải quyết xong chuyện này. Nhưng vấn đề là đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà nghe nói tiểu thư của Phong Táp Cốc kia vẫn chưa chịu gả cho ai, tuổi nàng cũng đã ngoài hai mươi, tất nhiên sẽ có không ít miệng đời bêu xấu, mỗi khi truyền vào Tây Nam Phủ, người người bên trong đều sẽ chột dạ, muốn đi khuyên nhủ, rồi lại không biết nguyên nhân khiến vị tiểu thư này không chịu gả phu quân rốt cuộc có liên quan gì đến Đoạn Dao hay không —- Vạn nhất người ta đang chờ một ai đó khác, căn bản chẳng liên quan gì đến Tây Nam Phủ, vậy thành ra quá ngu xuẩn rồi.“Có khi chuyện đó chẳng liên quan gì đến Dao nhi đâu.” Bạch Vũ Quyết an ủi hắn.Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cho dù chuyện này không liên quan gì đến Dao nhi thì năm đó cũng là phụ vương ta thuận miệng nói bậy, hại cô nương nhà người ta từ bé đã chờ Dao nhi, đến tận bây giờ mà vẫn có người trong giang hồ đem chuyện này ra làm đề tài tán gẫu, vốn dĩ đã áy náy lắm rồi, lúc này lại trắng trợn giúp ngươi tới tranh đoạt thứ kia, ta biết phải ăn nói làm sao?”“Cũng đã tới đây rồi.” Bạch Vũ Quyết giúp hắn xoa ngực thuận khí: “Giấu mặt đi cũng được, nhưng chí ít cũng phải đi cùng huynh đệ, nếu không lòng ta lo lắng.”Đầu Đoạn Bạch Nguyệt vang lên ong ong, vô lực phất tay đẩy hắn qua một bên, chỉ cầu không cần phải chạm mặt với Cốc chủ của Phong Táp Cốc, nếu không chỉ sợ lại xảy ra chuyện.Mặc dù trấn Tuyên Vân không lớn lắm nhưng cũng coi như đang ở dưới chân thiên tử, hơn nữa sắp tổ chức hội Hồ Điệp nên kể từ tháng trước bầu không khí trong thành đã rộn ràng hẳn lên. Sau khi mấy người Đoạn Bạch Nguyệt vào thành, đi lòng vòng khắp nơi mới tìm được một khách điếm còn có phòng trống, vừa vào cửa đã bị một cỗ mùi vị ẩm mốc xộc vào khoang mũi. Nhưng cũng may tất cả mọi người đều là nam nhân thô kệch, hành quân đánh trận, hành tẩu giang hồ, ngủ ngoài đồng hay trên núi cũng không phải chuyện chưa từng có, hơn nữa ít ra nơi này còn có thể tránh gió che mưa, bởi vậy cũng không ai xoi mói.Mấy canh giờ sau, một cỗ xe ngựa khác chậm rãi đi vào thành. Sở Uyên cầm một chiếc khăn tay che miệng lại, dọc đường đi không ngừng hắt xì.Tứ Hỉ lo lắng nói: “Hoàng thượng, hay là chúng ta ra ngoài thành trước đi.”Sở Uyên khoát khoát tay, kéo màn xe lại kín một chút. Hai bên đường đều là hàng quán bán đồ gia vị, mùi hương trộn lẫn vào nhau xông thẳng vào mũi, còn có nhà đang sao ớt khô nữa, sặc đến nỗi khó lòng mở mắt ra được.Tứ Hỉ đi khắp khách điếm lớn trong thành hỏi thăm một lượt nhưng cũng không tìm được nơi Đoạn Bạch Nguyệt ở, cuối cùng nhờ có một người bán hạt tiêu tốt bụng chỉ đường nên bọn họ mới tìm tới được trước một khách sạn đơn sơ nằm sâu trong hẻm nhỏ.Sở Uyên dẫm lên sàn gỗ lụp xụp tạo nên những âm thanh cót két cót két, bình tĩnh gõ cửa.Tứ Hỉ đứng phía sau lưng hắn nhíu chặt mày, vì sao Vương gia lại ở chỗ tồi tàn thế này?Đoạn Bạch Nguyệt mở cửa.Sở Uyên nhìn thẳng hắn.“…”Tứ Hỉ công công cười ha hả nói: “Lão nô tới đại sảnh uống trà trước đây.”“Đi đi.” Sở Uyên phất tay một cái, sau đó bước vào phòng, nhìn quanh quất một vòng, cuối cùng cũng không ngồi xuống.Rách nát.“Sao ngươi lại tới đây?” Đoạn Bạch Nguyệt vừa kinh hỉ, vừa dở khóc dở cười: “Rõ ràng đã nói là ở trong cung chờ ta.”“Không được?” Sở Uyên nhìn hắn.“Tất nhiên là được, nhưng trong thành này rất loạn, ngươi cũng sẽ không thích.” Đoạn Bạch Nguyệt lau sạch ghế cho hắn ngồi, nhíu mày: “Tại sao mũi đỏ vậy?”Sở Uyên thuận miệng nói: “Nhớ ngươi, dọc đường khóc suốt.”Đoạn Bạch Nguyệt : “….”“Phát ngốc cái gì?” Sở Uyên buồn cười: “Bằng hữu kia của ngươi đâu rồi?”“Có lẽ đang ngủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: “Nếu biết trước ngươi sẽ đến thì ta đã không ở đây.”“Trấn nhỏ này tuy không nghèo nhưng cũng không phải là nơi những người muốn xuôi nam ngược bắc đều phải đi qua, nên đương nhiên cũng không có nhiều khách điếm.” Sở Uyên nói: “Chắc Tứ Hỉ đã đi tìm chỗ ở rồi.”“Có đói bụng không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Hay là ta dẫn ngươi ra đường ăn gì đó trước.”“Không đi.” Sở Uyên xoa xoa lỗ mũi: “Cả con đường đều là mùi gia vị, ta hắt xì từ cửa thành đến tận đây, khó khăn lắm trong phòng này mới nhẹ mùi một xíu.”“Vừa nãy còn nói là nhớ ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo mũi hắn: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ta ra ngoài mua về cho ngươi, được không?”“Đợi trời tối rồi nói sau.” Sở Uyên đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài: “Không ngờ chỉ là một hội Hồ Điệp nho nhỏ thôi mà cũng có nhiều người tới như vậy, xem ra có thể kiếm rất nhiều bạc.”“Còn nhớ chuyện về Phong Táp Cốc ta từng kể với ngươi không?” Đoạn Bạch Nguyệt lấy túi nước của mình cho Sở Uyên uống.“Có.” Sở Uyên gật đầu: “Vị tiểu thư kia chịu thành thân rồi sao?”“Thành thân thì chưa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có điều nghe nói lần này người của Phong Táp Cốc cũng muốn tới đây mua khối Mặc Hồn Hương kia.”Sở Uyên hiểu rõ: “Vậy ngươi còn muốn giúp không?”Đoạn Bạch Nguyệt buông tay.Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai hắn, đáy mắt cực kì đồng tình.Một lát sau Tứ Hỉ trở về, nói đã tìm được nơi ở mới rồi, ở ngay trong huyện nha.“Đi thôi, dẫn ngươi tới tòa nhà lớn ở.” Sở Uyên níu một lọn tóc của hắn: “Khó khăn lắm mới được xuất cung một chuyến, vậy mà cũng không biết dùng thân phận hoàng hậu Đại Sở kiếm chút tiện nghi.”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta thành thật như vậy, chẳng lẽ không phải rất cần được ban thưởng ư? Vì sao lại còn bị ghét bỏ?”Sở Uyên nghiêng người hôn lên khóe môi hắn một cái: “Ngoan.”Đoạn Bạch Nguyệt rất thỏa mãn, tay trong tay cùng hắn đi xuống lầu.Huyện lệnh của trấn Tuyên Vân này trăm triệu lần không ngờ, một hội Hồ Điệp nho nhỏ cư nhiên có thể đưa Hoàng thượng và Vương gia tới đây, sau khi nghe thị vệ tới thông truyền thì đã vội vàng quét sạch tiểu viện, dẫn toàn bộ gia quyến và gia đinh đứng chờ trong sân viện, rất là lo sợ bất an.“Huyện lệnh nơi này là một người thành thật.” Trên đường đi, Sở Uyên nói với Đoạn Bạch Nguyệt: “Không biết làm thơ, viết văn không được bao nhiêu chữ, đối câu cũng không tinh tế, chắc chắn ngươi sẽ rất thích.”Đoạn Bạch Nguyệt : “….”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vì sao đối câu không tinh tế thì ta sẽ thích hắn?”“Bởi vì nhiều năm qua, toàn bộ trọng thần của Đại Sở ta ai cũng đã bị ngươi cằn nhằn lải nhải phỉ báng bêu xấu ít nhất một lần rồi.” Sở Uyên nói: “Nếu những người văn hay chữ tốt ngươi đều không thích thì chắc người không biết được bao nhiêu chữ như Mã huyện lệnh này sẽ hợp khẩu vị của ngươi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.