Đọc truyện Đế Vương Bạc Tình – Chương 6
Dưới sự chuẩn bị cẩn thận của Tôn Hữu Đạo, hoàng đế Bắc Nhạc, Đông
Phương Diệu mang theo hai ngàn tinh binh cùng với hoàng hậu Tần Tố Giác, tiến về An Phong, giúp dân chúng khắc phục nạn thiên tai.
Hai ngàn tinh binh hộ tống khối lượng vật liệu lớn, bao gồm các loại dược
liệu, thức ăn, chăn, còn chuẩn bị cả lương thảo. Từ kinh thành đến An
Phong, nhanh cũng phải một ngày đường, vì muốn đến khu vực thiên tai
nhanh chóng, Đông Phương Diệu hạ lệnh đi không ngừng nghỉ.
Càng đến gần An Phong, cảnh vật càng tiêu điều.
Bởi vì quy mô động đất cực lớn, rất nhiều phòng ốc với diện tích lớn sụp
đổ, dân chúng không có nhà để ở, chỉ có thể tụ tập tại bãi đất trống, có cỏ thì nằm ngủ trên cỏ, không có cỏ thì nghả ra đất nghỉ. Thấy quân đội triều đình mang theo vật liệu tới, dân chúng như thấy ánh rạng đông,
trên mặt đều nở nụ cười.
Tận mắt nhìn thấy khu vực thiên tai
hoang lạnh thê thảm như vậy, đáy lòng Đông Phương Diệu cực kỳ khó chịu.
Những người dân này đều là con dân của hắn, thật đúng là, muốn an quốc
trước tiên phải an dân, cuộc sống của dân chúng phải tốt, vua mới có thể vô tư.
Tần Tố Giác xưa nay lòng dạ yếu mềm, trong hai năm
qua, đi qua mỗi nơi, thấy chuyện bất bình đều ra tay tương trợ, hôm nay
tận mắt nhìn thấy dân chúng gặp rủi ro, người già, phụ nữ và trẻ con
bệnh tật, bị thương, một cảnh tượng thê lương, khiến nàng không đành
lòng.
Trận động đất này chẳng những khiến nhà cửa dân chúng
sụp đổ, mà còn làm cho nhiều ngườn dân bị thương, vô tình cũng có thể
nhìn thấy được thi thể, bên cạnh thi thể là tiếng khóc, tiếng kêu gào
của thân nhân người đã mất.
Đông Phương Diệu cũng không phiền hà, lập tức hạ lệnh quân đội đóng quân ở nơi này, triển khai công việc
khắc phục nạn thiên tai.
Những người dân gặp thiên tai không
có nhà để về không nghĩ lần này lại có người tới cứu trợ, lại là thiên
tử đương triều, hoàng thượng, người có địa vị cao lại nhân nhượng trước
người có địa vị thấp, đi tới An Phong, tự mình khắc phục tai họa, điều
này làm cho đáy lòng dân chúng có chút rung động.
Bọn họ đã sớm nghe đến uy danh của Đức Trinh đế, sau hai năm đã chỉnh đốn Bắc Nhạc rõ ràng.
An Phong chỉ là một trấn nhỏ tầm thường, mặc dù cách kinh thành không xa,
nhưng đây là quê hương của Sở Tử Mặc, là chướng ngại vật lớn nhất ngăn
cản con đường bước lên ngôi vị của Đức Trinh đế năm xưa.
Cho nên lúc này, An Phong đột nhiên gặp tai họa lớn, dân chúng địa phương đều hoang mang.
Mọi người đều cho rằng, ấn tượng của hoàng thượng đối với An Phong rất xấu, ước gì dân chúng An Phong đều chết hết đi, không ai nghĩ rằng, động đất xảy ra mới hai ngày, triều đình liền phái đại quân mang theo vật liệu
phong phú tới cứu trợ. Chẳng những phát ra một số lượng cứu tế phẩm, còn đem theo mười mấy quân y, lấy dược liệu thượng hạng, thay những thứ
thuốc tầm thường kia, cẩn thận chữa trị cho những dân chúng bị thương.
Hai ngàn tinh binh hành động nhanh chóng, giúp đỡ dân chúng dựng lều tạm
thời, giải quyết nơi ở cho bộ phận dân chúng ngủ ngoài đồng.
Điều này làm cho dân chúng An Phong chảy nước mắt, rối rít cảm tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Nhưng khi phần lớn mọi người ở đây cảm động và nhớ nhung hoàng ân thì lại có
một phần nhỏ không chịu khuất phục Đông Phương Diệu.
Bọn họ
không phải là ai khác, chính là bộ hạ cũ của Sở Tử Mặc, hai vạn binh mã
vẫn đóng tại An Phong. Thủ lĩnh hai vạn binh mã này là Ngô Việt, một họ
hàng xa của Sở Tử Mặc, rất trung thành với hắn. Dưới Ngô Việt là phó
tướng Trần Minh Viễn, Hạ Hữu Lượng, có quan hệ thân thiết với Sở Tử Mặc.
Động đất tạo nên tổn hại khó có thể ước đoán, không chỉ có trại lính bị sập, mà còn có một số huynh đệ bị thương, chết, lương thảo cũng tổn thất hơn phân nửa, đang lúc bọn họ không có cách gì thì hoàng thượng lại đích
thân đến An Phong cứu nạn.
Sau khi hết khiếp sợ, trong lòng
những người này rất khinh thường, cảm thấy hành động lần này của hoàng
thượng nhằm lấy lòng dân, giống hành động dùng tiền mua chuộc nhân tâm
năm đó.
Cho nên khi Đông Phương Diệu cử quân tiên phong đem
một số lượng lương thảo đến nơi này cho bọn họ, Ngô Việt cầm đầu mấy
tướng lãnh cao ngạo nói: “Chúng ta nhận tiếp tế tạm thời coi như đầy đủ, không cần triều đình cứu tế”.
Những lời này truyền tới tai
Đông Phương Diệu rất nhanh, nhưng hắn không tức giận, nhếch miệng mỉm
cười, “Giở trò cũng không nhìn thời điểm, thuộc hạ năm đó Sở Tử Mặc coi
trọng nhất, cũng chỉ có khả năng như vậy thôi sao?
Cách đó
không xa, Tần Tố Giác đang sửa sang lại hành lý tùy thân, nghe vậy, vội
vàng xin tha thứ nói: “Hai năm qua, triều đình không quan tâm tới An
Phong, trong lòng bọn họ có chút thành kiến cũng không thể tránh được”.
Đông Phương Diệu biết nàng lo lắng mình tức giận sẽ bất lợi cho những tướng
sĩ kia, thích thú lộ ra nụ cười ôn hòa, “Nàng đừng suy nghĩ nhiều, ta có chừng mực”. Nói xong, hắn nhìn về phía trướng mành nơi quân tiên phong
đóng, “Truyền lệnh xuống, triệu tập những tướng sĩ kia đến một chỗ, trẫm có lời muốn nói với bọn họ”.
Quan tiên phong lĩnh mệnh rời
đi, sau hai nén nhang, liền có binh lính báo lại, binh mã đóng ở An
Phong đã tập họp bên ngoài chờ thánh giá.
Hắn thay đổi xiêm áo, kéo tay Tần Tố Giác, cười nói: “Nàng có muốn đi theo ta không?
Nàng tất nhiên sẽ không lắc đầu. Nàng đi theo hắn, nếu những tướng sĩ kia có nói câu nào không xuôi tai, chọc giận mặt rồng đại khai sát giới, nàng
còn có thể khuyên một trong hai bên.
Đông Phương Diệu bị nàng chọc cười, nắm tay nàng. “Yên tâm, chuyến này ta tới đây là để cứu tế, không phải giết người”.
Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy nam nhân này thật sự khôn khéo, nội tâm của nàng cũng bị hắn nhìn thấy rõ ràng.
Khi Đông Phương Diệu xuất hiện trước mặt những tướng sĩ kia, mặc dù trong
lòng bọn họ không phục, nhưng quân là quân, thần là thần, bọn họ không
muốn gây ra nhược điểm khiến hoàng thượng có cơ hội làm khó dễ, lập tức
cùng nhau quỳ xuống đất, miệng hô vạn tuế.
Hắn phất tay, vận dụng nội lực, quay về phía mọi người la to một tiếng, “Bình thân”.
Một tiếng này, khí thế mênh mông cuồn cuộn, nội lực hùng hậu, uy nghi khí
phách vô tận. Tất cả tướng lãnh có mặt ở đó, bao gồm Ngô Việt, cũng
không khỏi phải ngẩng đầu lên, lấy làm kỳ lạ.
Đông Phương Diệu dùng khinh công nhảy lên một gian phòng.
Gió nhẹ nhẹ đưa, thổi tung áo bào của hắn, tướng sĩ không khỏi âm thầm hút
một ngụm khí, hoàng thượng vừa giống một thần tiên, vừa giống một công
tử phong lưu, giơ tay nhấc chân đều thể hiển rõ khí phách của bậc vương
giả, không hổ là vua của một nước.
Trên thực tế, bọn họ cũng
nghe qua không ít chiến công của Đức Trinh đế, mặc dù khinh thường thủ
đoạn hắn sử dụng với Sở tướng quân năm đó, nhưng không thể phủ nhận, hai năm qua, dưới sựu cai trị của hắn, trừ một chút thiên tai không thể
tránh khỏi, Bắc Nhạc được ca tụng là quốc thái dân an.
“Lần
này An Phong gặp tai hoạ, trẫm thấy đau thương sâu sắc, trên đường đi
tới nơi này thấy không ít nạn dân trôi giạt khắp nơi, không nhà để về,
thậm chí là tan cửa nát nhà, khổ sở trong đó, trẫm có thể hiểu được”.
Đông Phương Diệu chậm rãi mở miệng, giọng điệu chân thành, lời nói phát
ra từ trái tim.
“Thân là đế vương Bắc Nhạc, trẫm rất đau lòng khi con dân bị đại nạn này, vì thế, để thương vong, tổn thất giảm đến
mức thấp nhất, để kịp thời cứu giúp, ngựa quân đội không dừng vó, khẩn
cấp đưa vật liệu, thuốc men tới chăm sóc những người dân gặp nạn, nhưng. . . . . .”. Lời nói xoay chuyển, ánh mắt sáng quắc quét qua mọi người ở đây.
“Triều đình có lòng giúp An Phong vượt qua cửa ải khó
khăn, nạn dân cũng muốn dốc sức giúp đỡ, dù sao xây dựng lại gia viên,
khôi phục cuộc sống như cũ là một việc không dễ. Nhưng ta nghe có người
nói, không cần triều đình trợ giúp, thậm chí còn phái người đem lương
thực trả về”. Nói tới chỗ này, hắn cười khẽ một tiếng, giọng nói cũng
không khỏi nghiêm túc thêm mấy phần.
“Có lẽ trong các ngươi
có người nghĩ trẫm tự mình tới cứu tế là để mua danh chuộc tiếng. Nhưng
vấn đề là, trẫm cần phải làm vậy sao? Sau khi trẫm lên ngôi, luôn hết
sức lo mưu cầu phúc lợi cho dân chúng, cải cách luật lệ cũ, phổ biến
lệnh mới, trẫm phải mạo hiểm mang tiếng quên nguồn cội, nhưng trẫm chưa
từng e sợ mà rút lui, trẫm có thể làm một hoàng đế nhẹ nhõm. Không, trẫm chăm lo việc nước, không vì hư danh, mà vì muốn dân chúng Bắc Nhạc có
cuộc sống sung túc, binh cường mã tráng, còn ai dám tấn công Bắc Nhạc!”
Những lời nói khẳng khái ấy làm nhiệt huyết sôi trào trong lòng các tướng sĩ.
Hắn tiếp tục nói: “Trẫm biết trong các ngươi có người không phục trẫm, các
ngươi cố niệm tình cũ, cho là thần phục trẫm chính là phản bội Sở tướng
quân, nhưng đạo lý từ xưa, được làm vua thua làm giặc, năm đó lập trường bất đồng, chẳng lẽ các ngươi muốn trẫm phải nhân từ, nương tay với Sở
tướng quân sao?”
Dứt lời, mọi người đều trầm mặc không nói .
Cách đó không xa, vì lời nói này, khuôn mặt Tần Tố Giác có chút xúc động.
“Năm đó các ngươi theo Sở tướng quân, cùng đối kháng với trẫm, đều vì chủ
của mình, trẫm có thể hiểu, cho nên sau khi chiêu hàng, trẫm không có
bất cứ hành động trả thù nào. Trẫm đã từng muốn cho các ngươi thi triển
khát vọng trên võ đài, nhưng các ngươi không muốn, có nhớ không?
“Hôm nay, các ngươi không chịu tiếp nhận trợ giúp của triều đình, trẫm hỏi
các ngươi, coi như trẫm không phải là chủ của các ngươi, chẳng lẽ, những người dân này cũng không phải sao? Bắc Nhạc nuôi quân đội, làm ruộng
nộp thuế để phục vụ dân chúng, chứ không phải phục vụ trẫm, càng không
phải là Sở tướng quân!
“Việc các ngươi phải làm là chỉnh đốn
lại chính mình, sau đó nhập vào hàng ngũ cứu tế, dân chúng An Phong cần
các ngươi trợ giúp xây dựng lại gia viên!”
Chúng tướng sĩ
trầm mặc, mặc dù lời nói này của Đông Phương có chút bá đạo, nhưng lại
là những câu có tình có lý, trong hai năm qua, vì cái chết của Sở tướng
quân mà bọn hắn đều canh cánh trong lòng.
Nhưng bọn họ không quên, nếu như năm đó Đông Phương Diệu đoạt vị thất bại, người cầm quyền vẫn là hôn quân vô đạo, Vĩnh Viêm đế.
Nếu Vĩnh Viêm đế tiếp tục chấp chính, sẽ chỉ làm tình cảnh Bắc Nhạc càng
thêm khủng hoảng, cho dù có một ngày Sở tướng quân trở thành Nhiếp Chính vương, nhưng người nào dám cam đoan Tiểu Hoàng Đế kế nhiệm sẽ là một
minh quân?
Huống chi dân chúng gặp nạn, bọn họ thân là quân nhân Bắc Nhạc, không nên vì oán thù cá nhân mà không để ý đại cục.
Nghĩ như vậy, liền có một tướng sĩ từ từ bước ra khỏi hàng ngũ, đứng trước mặt Đông Phương Diệu.
Một người bước ra khỏi hàng, tự nhiên có người thứ hai đứng ra, từ từ, số
người bước ra khỏi hàng ngũ càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, còn dư
lại tướng sĩ, cũng chỉ có Ngô Việt, Trần Minh Viễn, Hạ Hữu Lượng, những
người đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân đội, bọn họ hai mặt nhìn
nhau, trên mặt toát ra vẻ lúng túng.
Đông Phương Diệu cười,
phất tay với quan tiên phong phân phó, “Hạ lệnh phân phát lương thảo đi. Dân chúng của trẫm, cần dựa vào những tướng sĩ này, cho nên mạng của
bọn hắn, trong mắt trẫm đều là bảo vật vô giá. Tướng sĩ nào bị thương,
quân y phải chữa bệnh cho tốt, cần gì, phái người trực tiếp đến tìm
trẫm, muốn xây dựng lại An Phong, quân thần chúng ta phải cùng cố gắng”.
Nghe hắn nói vậy, sóng lòng mọi người đều sôi sục, kích động không thôi,
ngay cả Tần Tố Giác cũng cảm thấy, Diệu càng ngày càng giống một hoàng
đế rồi.
Buổi tối, mọi người ăn cơm tập thể ngoài trời.
Điều khiến mọi người bất ngờ là, hoàng thượng cũng mặc thường phục, cùng một cô nương dung mạo xinh đẹp đi đến trước mặt bọn họ.
Mọi người không khỏi có chút gò bó, đang muốn hành lễ dập đầu, Đông Phương
Diệu lại tươi cười khoát tay: “Không cần đa lễ, trẫm chỉ tới xem nam nhi Bắc Nhạc ta ăn cái gì”
Có một người lớn gan nói: “Trong quân không thiếu lương thực, nhưng hiện tại đang bị thiên tai, mọi người chỉ có thể tụ chung một chỗ, nấu cơm tập thể”
Hắn nói xong, mọi
người có chút xúc động. Không sai, mặc dù trong hai năm qua, hoàng
thượng chẳng quan tâm tới bọn họ, nhưng cho tới bây giờ cũng không xảy
ra chuyện trừ lương, điều này không những nói rõ, hoàng thượng độ lượng, mà còn chứng tỏ, người thống trị Bắc Nhạc rất công minh.
“Ồ? Chắc là cơm tập thể cực kỳ hấp dẫn”. Dường như không chú ý tới thần sắc mọi người biến hóa, Đông Phương Diệu chậm rãi tiến lên, hướng nhìn vào
trong nồi to, nhất thời, ánh mắt sáng lên, “Đây chẳng phải là canh thập
cẩm sao?”
Mấy người nghe vậy cả kinh, “Hoàng thượng cũng biết canh thập cẩm?”
“Dĩ nhiên”. Hắn lôi kéo Tần Tố Giác, tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống. “Không chỉ biết mà còn ăn rất nhiều lần rồi”. Hắn thuận tay cầm chiếc muỗng, múc
một hớp, đưa đến bên môi nếm nếm, gật đầu, “Ừ, mùi vị không tệ, nếu cho
thêm một ít hồi sẽ càng thơm hơn”.
“Thật không ngờ, hoàng thượng đường đường là thiên tử mà cũng từng ăn loại canh này rồi”.
Nhìn hắn bình dị gần gũi, mấy người lớn gan bu lại, “Chúng ta bên ngoài hành quân đánh giặc, có lúc tình thế vội vã, không dễ gì được ăn ngon, món
thập cẩm này làm đơn giản nhanh chóng, nhưng muốn nấu được một nồi canh
ngon cũng tốn không ít công phu”.
Đông Phương Diệu cười,
“Đúng vậy, đạo lý này trẫm hiểu nhiều hơn các ngươi. Trước khi trẫm lên
ngôi, cũng mang binh đi đánh giặc, khi đó còn khổ hơn bây giờ nhiều”.
Mọi người nghe vậy cũng có chút kinh ngạc.
Mặc dù bọn họ biết, năm đó, vì bị tiên hoàng hãm hại, hoàng thượng mới dấy
binh đoạt vị, nhưng bọn hắn không nghĩ tới, tôn quý như hắn từng tự mình mang binh đánh giặc, còn ăn món thập cẩm như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ
của hắn cũng không giống giả bộ.
Vì vậy, một ít người nảy
sinh tâm tình khó nói. Chính hoàng thượng cũng từng khổ, mới có thể hiểu nỗi khổ của dân chúng, hơn nữa, người không câu nệ dùng chung một nồi
cơm với bọn họ.
Dưới sự cố ý lung lạc của Đông Phương Diệu,
từ từ, tướng sĩ không còn dám quá đáng, thấy hoàng thượng an vị ở bên
mình, trò chuyện lúc đoạt vị và đủ loại chuyện cũ, từng người một cũng
đều phóng đại lá gan, hào hứng bừng bừng hàn huyên cùng hắn.
Đám người Ngô Việt lúc trước bị cô lập, thấy trường hợp này, trong lòng từng người cũng không còn thù riêng.
Đông Phương Diệu quét mắt, lơ đãng nhìn những người kia, cười nói: “Ngô
tướng quân, trẫm nhớ lúc trẫm chưa lên ngôi, từng gặp mặt thê tử ngươi
một lần ở trong cung, lúc ấy mới sinh hài nhi, nay chắc cũng đã mười
tuổi rồi nhỉ?”
Nghĩ đến con trai của mình, sắc mặt của Ngô
Việt chuyển biến tốt, “Đúng vậy hoàng thượng, khuyển tử đã chín tuổi,
hai tháng trước cùng mẹ nó đi sang nhà bà ngoại rồi, thật may là hai mẹ
con bọn họ đi vùng khác, mới không gặp trận thiên tai này”
“Tránh được đại kiếp, tương lai tất có hậu phúc, nếu hắn có thể như ngươi,
lòng ôm chí lớn, đợi đến lúc trưởng thành, nhất định phải vì triều đình
dốc sức, đến lúc đó, trẫm cũng phong hắn đảm đương chức vị đại tướng
quân, kế thừa chức vị của ngươi”
Nghe vậy, hắn nở nụ cười hớn hở, “Nói đến cái này, khuyển tử thật là có mấy phần chí khí giống ta
năm đó, 5, 6 tuổi đã thích luyện tập võ công, gân cốt không tệ, là đứa
nhỏ có năng khiếu tập võ”.
Nhắc tới nhi tử, Ngô Việt cực kỳ tự hào, lòng đã mở ra, cùng Đông Phương Diệu trò chuyện thân thiện, hết sức hợp ý.
Tần Tố Giác không khỏi cười trộm. Quả nhiên, Diệu rất hiểu lòng người, biết làm thế nào để đột phá phòng bị trong lòng đối phương, hóa sự cản trở
thành sự giúp đỡ.
Tin tưởng sau này, chỉ cần có người nói xấu Đương Kim Thánh Thượng trước mặt Ngô Việt, hắn sẽ liều chết với đối phương.
Mọi người trò chuyện một lúc, có người hăng hái bưng rượu mạnh tới, Đông Phương Diệu cùng mọi người uống thoải mái.
Qua ba tuần rượu, không khí càng thêm thân thiện, lại uống thêm chén rượu
mạnh, hắn đứng lên nói: “Nam tử hán đại trượng phu, phải có lý tưởng, có khát vọng, lập ra chiến công, tương lai còn có thể làm tấm gương cho
con cháu. Trẫm không quan tâm hiểu lầm trước đây giữa mọi người, trẫm hi vọng từ nay về sau, các ngươi có thể đồng tâm dốc sức vì Bắc Nhạc, trẫm sẽ không chủ động xâm chiếm nước khác, nhưng nếu một ngày có người lấn
trên đầu chúng ta, trẫm tuyệt đối làm hắn phải cút trở về”.
Nói xong lời này, hắn giơ chén rượu lên, cạn trước.
Thấy thế, chúng tướng sĩ đều giơ chén rượu lên, cùng uống vào bụng.
Nhìn Đông Phương Diệu như vậy, trái tim Tần Tố Giác kích động, trong lòng xúc động vô cùng.
Đây là tư thế đế vương sao?
Nàng dự cảm rằng, trong lịch sử Bắc Nhạc, Diệu sẽ trở thành một minh quân nổi tiếng nhất.
Những người này bắt đầu bàn luận về phẩm chất anh hùng, lúc nà,y nhiều người
đã uống quá chén, trở nên can đảm hơn, bỗng có người hỏi: “Hoàng thượng, lúc ngài lên ngôi, từng nói trước thiên hạ, kiếp này chỉ cưới một hoàng hậu, không bao giờ nạp phi, vậy cô nương giống tiên tử này có quan hệ
gì với người ạ?”
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người liền chuyển qua Tần Tố Giác.
Nàng có chút xấu hổ, vội vàng cúi đầu, đáy lòng thầm nói: quả nhiên là có chút quê mùa, nghĩ cái gì thì hỏi cái đó.
Đông Phương Diệu cười sang sảng, một tay đặt lên vai của nàng, nói: “Nàng
chính là hoàng hậu của trẫm, cả cuộc đời này, trẫm chỉ cưới duy nhất một mình nàng”
Sắc mặt Tần Tố Giác chợt đỏ lên, không khỏi âm
thầm trừng mắt liếc hắn một cái, giống như đang trách hắn sao có thể nói trực tiếp thế.
Tất cả mọi người có chút kinh ngạc, dò xét
nàng cẩn thận. Mặc dù người con gái này là hoàng hậu nhưng không phải là một người yếu đuối, ngược lại, tự nhiên thanh thản, không câu nệ tiểu
tiết, gây cho người khác cảm giác là nữ trung hào kiệt.
Từ
xưa tới nay, hoàng đế đều có tam cung lục viện, vô số phi tử, mà hoàng
thượng là quý vi thiên tử, lại thề chỉ cưới một người, đây thật là
chuyện lạ xưa nay chưa từng có”
Đông Phương Diệu lại nghiêm
túc nói: “Người khác muốn kết hôn bao nhiêu không liên quan đến trẫm,
trẫm chỉ có một trái tim, chỉ có thể chứa được một người, nếu nhiều quá, trẫm tiêu thụ không nổi”.
Nghe vậy, mọi người cười ha ha.
Nghe thấy lời nói của hắn, Tần Tố Giác đỏ bừng cả mặt. Sớm biết người này
làm càn như vậy, nàng nên núp ở trong trướng, không nên ra ngoài.
Bữa cơm tối này, đoàn người ăn rất cao hứng, khi hai người trở lại trướng, trời đã tối.
Hai người rửa mặt xong, Đông Phương Diệu không kịp chờ đã đem Tần Tố Giác
vào giường, nàng chưa kịp phản kháng thì đã bị một cái hôn ấn xuống,
chận cái miệng duyên dáng của nàng sắp kêu to.
Hắn từ từ hôn sâu hơn, nàng cũng thôi giãy giụa, nụ hôn đắm chìm ở nơi ấy.
Một hồi lâu sau, môi của hắn dời ra, bốn mắt nhìn nhau, tiếng thở dốc tràn ngập bên tai hai người.
“Tố Giác, bây giờ ta rất vui, kể từ sau khi đăng cơ làm hoàng đế, làm một
hoàng thượng với vô số quy củ trong hoàng cung, hoài niệm về quá khứ,
những ngày chúng ta dấy binh đoạt vị, mặc dù khổ cực, nhưng lại tràn đầy ngọt ngào”
“Cho nên chàng không để ý, trước mặt những tướng sĩ kia lại nói hết tâm sự trong lòng?”
Đông Phương Diệu cười, “Đó đều là những lời nói trong lòng ta, chẳng lẽ ta
nói không phải sao?”. Hắn hôn lên mắt nàng, “Người đời đều nghĩ, Đông
Phương Diệu ta vốn là người phụ bạc, sống trong hoàng cung, lại bị phụ
hoàng hãm hại, khiến ta không hề tin tưởng người khác, nghĩ rằng thế
gian không còn tồn tại chân tình”.
“Nhưng nàng như một con
bướm rực rỡ, nhẹ nhàng bay vào trong sinh mệnh của ta, rót vào trong
lòng ta niềm hy vọng, Tố Giác, ta có thể mạnh mẽ vô địch, nhưng điều
quan trọng nhất là nàng phải luôn ở bên cạnh ủng hộ ta, làm bạn với ta,
chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện nàng sẽ rời đi, lòng của ta sẽ rỉ máu, một
khi máu chảy cạn sạch, ta sẽ chết mất. . . . . .”
Nàng vội vàng che miệng hắn lại, trừng mắt nhìn hắn, “Cái gì mà chết hay không, không cho phép chàng nói hươu nói vượn”.
“Tố Giác, ta biết, nàng không rời xa ta, đáp ứng ta, cả đời này sẽ ở lại
bên cạnh ta, không được phép rời xa ta. Thiên hạ có nhiều nữ nhân thế
nào đi nữa, ta chỉ muốn duy nhất một mình nàng, cả đời ở bên cạnh ta,
như vậy là đủ rồi”.
Sau khi dừng lại ở An Phong 4, 5 ngày, Đông Phương Diệu chuẩn bị lên đường hồi kinh.
Hai ngàn tinh binh theo hắn tới An Phong mấy ngày trước, bây giờ một nửa
phụng chỉ tiếp tục đóng lại nơi này giúp đỡ dân chúng khắc phục thiên
tai.
Sau trận động đất, thi thể tử vong được mang đi hỏa
thiêu, để tránh tạo thành bệnh dịch lây lan, phòng gây ra tai họa lớn
hơn. Vào mùa hè, các loại dịch bệnh lây lan nhanh chóng, để bảo đảm nạn
dân sống sót khỏe mạnh, Đông Phương Diệu phái người hồi kinh ra lệnh cho quân đội mang dược liệu tới.
Nạn đân địa phương được hoàng đế liên tiếp cứu tế, cảm thấy hi vọng tràn đầy, hào hứng bắt tay vào xây dựng lại nhà cửa.
Lúc Đông Phương Diệu rời đi, tất cả dân chúng An Phong xếp thành hàng tiễn
hành, Ngô Việt cầm đầu tướng sĩ thề từ nay về sau nhất định sẽ nghe theo điều khiển của triều đình, lấy đại cục làm trọng
Chuyến đi
An Phong lần này, làm cho hình tượng đế vương của hắn tốt đẹp hơn, nhiều năm sau nữa, dân chúng vẫn tranh nhau lưu truyền giai thoại này.
Ở giữa An Phong cũng có một kinh thành gọi là Thắng Đức, năm đó, khi Vĩnh Viêm đế còn sống, từng sai người xây dựng một tòa hành cung.
Cho nên, trên đường hồi cung, Đông Phương Diệu phái người đi trước đến hành cung thông báo, đoàn người bọn họ muốn nghỉ chân ở nơi đó mấy ngày, nô
tài trong cung nô nức chuẩn bị.
Vùng phụ cận Thắng Đức có một khu vực săn bắn của hoàng gia, khi quân đội vào hành cung thì Đông
Phương Diệu ra lệnh mọi người tạm thời nghỉ ngơi ở nơi này.
Sau khi hắn và Tần Tố Giác nghỉ ngơi một đêm trong hành cung, mỗi người
cưỡi một con ngựa, đi tới khu vực săn bắn lân cận của hoàng gia.
Ngày hôm đó, giữa ánh mặt trời không quá gay gắt, hai người ở trong khu vực
săn bắn giục ngựa phi nhanh, chơi đùa cùng nhau, vô cùng thích thú.
Hai người đều hoài niệm những chuyện đã xảy ra trong quá khứ khiến, khi đó, Đông Phương Diệu chưa lên ngôi, sau những lúc bàn mưu tính kế cũng có
lúc thanh nhàn, liền cùng nàng cưỡi mây đạp gió, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp cùng lãng mạn.
Cả hai đều đang im lặng không nói gì thì bỗng có một con chồn màu trắng chạy qua trước mặt bọn họ.
Hai người đồng thời nhìn về một hướng, Đông Phương Diệu nói: “Tố Giác, màu
lông tiểu hồ ly kia rất đẹp, nếu bắt được, ta sẽ làm cho nàng một đôi
bao tay da chồn, nhất định sẽ rất ấm và đẹp nữa”.
“Trong tâm
chàng thật là ác độc, một con hồ ly nhỏ như vậy, chắc là vừa rời mẹ
trong lúc hoảng loạn, chàng lại muốn đem giết nó để làm cái bao tay da
chồn”
Bị nàng hung hăng mắng, hắn hết sức uất ức. “Ta đây
không phải tính toán vì nàng sao? Chẳng lẽ nàng không thích con Tiểu
Bạch Hồ kia?”
“Thích thì thích, nhưng ta không nhẫn tâm giết nó.”
“Vậy thì dễ thôi, chúng ta tới bắt nó, sau đó mang về cung nuôi, ta nhớ nàng thích nhất động vật nhỏ, chẳng phải mấy năm trước chúng ta nuôi mèo
trắng sao? Đáng tiếc, nó không cẩn thận ăn phải thuốc chuột, chết mất
rồi”. Hắn còn nhớ rõ, vì chuyện đó mà nàng thương tâm mất mấy ngày.
Hai người vừa nói vừa đuổi theo con Tiểu Bạch Hồ kia.
Đông Phương Diệu cười nói: “Tố Giác, chúng ta đánh cược nhé”
“Đánh cược gì?”
“Xem ai bắt được Tiểu Bạch Hồ trước, kẻ thua phải cho người thắng hôn một cái”.
Nghe vậy, Tần Tố Giác tức giận tới mức trợn mắt, “Chàng gian trá vừa phải
thôi chứ? Theo như ý chàng, bất kể thắng thua, chúng ta không phải đều
hôn nhau sao?”
“Ha ha, hai chữ “hôn nhau” thốt ra từ trong miệng nàng nghe rất cảm động”
Nàng bị hắn nhạo báng nở nụ cười ửng hồng, cảm thấy nam nhân này thật sự
đáng hận, da mặt mình không dày bằng hắn, chỉ có thể bị hắn chiếm tiện
nghi trong lời nói.
Đang nói chuyện, Tiểu Bạch Hồ đã chạy vào trong rừng.
Hai người không cần nhiều lời, mau chóng đuổi theo. Không lâu sau, tiểu hồ
ly kia liền biến mất không thấy bóng dáng, hai người tản ra, chia nhau
tìm kiếm.
Dựa vào đôi tai nhạy cảm, Tần Tố Giác tìm kiếm bóng dáng Tiểu Bạch Hồ khắp nơi.
Vèo! Tiểu Bạch Hồ chợt lóe rồi biến mất ngay trước mắt, nàng đang định tiến
lên đuổi theo, chợt mười hắc y nhân lao từ trên cây xuống.
Nàng ngẩn ra, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, đám hắc y nhân kia vây nàng ở giữa.
Đám người áo đen kia ra chiêu quỷ dị, nhiều chiêu bén nhọn, giống như sát thủ đã trải qua huấn luyện.
Mặc dù không rõ ràng lai lịch của bọn họ, nhưng từ chiêu thức của bọn hắn, xem ra, đám người kia muốn lấy tánh mạng của nàng.
Đúng lúc này, nghe tiếng đánh nhau, Đông Phương Diệu cùng ám vệ âm thầm bảo vệ họ đuổi tới.
“Tố Giác!”
Không nghĩ tới, giữa khu vực săn bắn của hoàng gia đã xuất hiện sát thủ không rõ lai lịch, Đông Phương Diệu lo lắng kêu lên một tiếng.
Nàng một lòng đối phó với địch, nhưng vào lúc này, đám người áo đen kia phát ra một chiêu ngoan độc, một người trong đó bắn ra một cây tiêu.
Tần Tố Giác kịp thời nghiêng người tránh thoát, nhưng chiếc tiêu kia vẫn sát thương cánh tay của nàng, tạo ra một vết máu.
Lúc này ám vệ cùng Đông Phương Diệu đã chạy tới, đám người áo đen kia thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy trốn.
Hắn giận dữ mệnh lệnh ám vệ đuổi theo, còn mình nhanh chóng xuống ngựa, chạy đến trước mặt nàng.”Tố Giác, nàng bị thương!”
Nói xong, hắn xé ống tay áo của nàng ra, thấy từ miệng vết thương trên cánh tay từ từ rỉ ra vết máu màu đen.
Sắc mặt hai người đều biến đổi, “Tiêu có độc!”
Tần Tố không dám trễ nãi, vội vàng móc trong lồng ngực ra một lọ thuốc màu trắng, vặn nút ra, đem bột thuốc rắc lên vết thương.
“Thuốc này do sư phụ ta tỉ mỉ chế để giải độc, mặc dù không thể trừ bỏ hết độc tố, nhưng có thể bảo vệ tâm mạch tạm thời, không để độc tố lan tràn”
Nàng rất tỉnh táo, nhưng Đông Phương Diệu cũng rất khẩn trương, khuôn mặt trắng bệch.
Nàng cười cười, ” Diệu, không có chuyện gì, đây chỉ là vết thương nhỏ, chờ
sau khi chúng ta hồi kinh, để thái y xem xét một chút, tra xem là độc
gì, có thể đúng bệnh hốt thuốc, lập tức giải độc”
Sắc mặt
Đông Phương Diệu không vì nàng trấn an mà chuyển biến tốt, hắn ôm nàng
vào lòng, âm thanh run run: “Ta nghĩ, chỉ cần nàng ở lại bên cạnh ta, có thể vô tư hưởng một đời thanh phúc, không nghĩ tới những người đó cả
gan làm loạn, ở dưới mí mắt của ta cũng dám tổn thương nàng. . . . . .”
Cảm nhận được sự run rẩy của hắn, Tần Tố Giác nhẹ giọng an ủi hắn, “Ta
không sao, Diệu, chàng đừng như vậy, chàng như vậy càng khiến ta thêm lo lắng”
Hắn không nói nữa, ôm nàng tung người lên ngựa, “Tối nay về hành cung trước, sáng mai lập tức trở về cung”
Ban đầu, Đông Phương Diệu định ở lại tại hành cung thêm mấy ngày, nhưng bây giờ đã không còn tâm tình để mà du ngoạn.
Tần Tố Giác gật đầu, không nói gì, bởi vì nàng nhận thấy, ở trong khu vực
săn bắn của hoàng gia có một đôi mắt luôn rình rập, theo dõi bóng dáng
của nàng. . . .
Mặc dù thuốc giải độc tạm thời ổn định tâm
mạch, nhưng độc tố đọng lại trên miệng vết thương lại gây cảm giác nóng
hừng hực khiến nàng không thể ngủ được.
Trong đêm tối yên tĩnh loáng thoáng truyền đến tiếng tiêu.
Tần Tố Giác cảnh giác mở mắt ra, đầu tiên, nàng dò xét Đông Phương Diệu
đang ngủ ở bên cạnh, nhờ ánh sáng nhàn nhạt của mặt trăng xuyên qua cửa
sổ chiếu vào, nàng thấy hắn ngủ rất an ổn, trong mũi phát ra hơi thở đều đều.
Tiếng tiêu kia đứt quãng, lúc chìm lúc nổi.
Xem ra, ở khu vực săn bắn của hoàng gia có người âm thầm theo dõi nàng, tiếng tiêu này là cố ý thổi cho nàng nghe.
Lặng yên không tiếng động rời giường, nàng quay đầu lại nhìn nam nhân vẫn
ngủ say như cũ một cái, mang thêm áo khoác, thận trọng khép cửa đi.