Đọc truyện Đế Vương Bạc Tình – Chương 3
Đông Phương Diệu đang muốn nói thêm mấy câu nhưng tay lại bị Tần Tố Giác nắm nhẹ, vì vậy, mọi tức giận của hắn đều biến mất.
Hắn đem môi tiến tới bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Muốn ta đáp ứng yêu cầu của nàng thì phải trả giá thật lớn”.
“Ồ? Cái gì mới được gọi là giá lớn?”
Hắn bắt được tay của nàng, cầm thật chặt nói: “Đáp ứng ta, từ nay về sau, không bao giờ rời khỏi ta nữa”.
Tần Tố Giác không gật đầu cũng không lắc đầu, cười, liếc hắn một cái, lôi kéo hắn, xoay người đi tới Hướng Minh cung.
Mà cung nữ quỳ trên mặt đất đang ngước mắt nhìn hai bóng lưng rời đi, đáy mắt chảy ra hai hàng nước mắt cảm kích.
Thời điểm dùng cơm trưa, tâm tình của Đông Phương Diệu có vẻ rất tốt, vừa
không ngừng gắp thức ăn cho Tần Tố Giác, vừa nói: “Tố Giác, ta không
nghĩ tới, nàng còn nhớ ta không ăn hải sâm. Hai năm qua, ta ở trong cung nhưng tâm đều đặt trên người nàng, luôn nghĩ tới, ở bên ngoài, nàng có
bị uất ức hay không, bị người khi dễ không, có gặp phải chuyện gì đau
khổ không, hôm nay, rốt cuộc cũng nhìn thấy nàng trở lại, coi như trời
có sập xuống, ta cũng sẽ không để cho nàng rời đi lần nữa”.
Nói xong, gắp một đùi dê vào trong chén nàng, “Ta đáp ứng nàng, thả cung nữ vu oan cho ta, nàng cũng phải tuân thủ lời hứa, không được rời đi nữa”.
Tần Tố Giác im lặng nhìn hắn. Nàng cam kết không rời đi lúc nào chứ?
Nhưng nhìn bộ dạng thận trọng của hắn, nàng vẫn không nhẫn tâm nói lời tuyệt tình ra khỏi miệng.
Gắp một miếng thịt gà đặt trong chén hắn, nàng cười nói: “Nhiều món ăn như
vậy còn ngăn không nổi miệng chàng, nhanh ăn đi, nếu không thức ăn sẽ
nguội mất”.
Đông Phương Diệu hạnh phúc đem thịt gà bỏ vào
trong miệng. Mặc dù thịt này cùng bình thường, cũng không khác biệt gì
những lần trước, nhưng đây là Tố Giác tự tay gắp cho hắn, hắn cảm thấy
rất ngon.
Đang ăn, dường như nhớ đến chuyện gì đó, hắn mở
miệng hỏi: “Nếu như lúc ấy cung nữ kia không nói trong đồ ăn khuya có
hải sâm, nàng sẽ làm thế nào?”.
Hắn đương nhiên có thể tìm
thái y để chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng thái y cũng là người
của hắn, chỉ sợ nàng không tin.
“Chẳng lẽ chàng quên ta hiểu y thuật sao? Ta từng đỡ nàng ta khỏi té, lúc ấy đã biết nàng ta không có
hỉ mạch. Người nói láo, chỉ cần thử dò xét một chút sẽ lộ ra sơ hở, coi
như nàng ta không nhắc tới hải sâm, ta cũng sẽ có phương pháp khác phơi
bày lời nói dối của nàng. Nhưng mà, ta cảm thấy khó hiểu, tại sao nàng
ấy không tiếc mạo hiểm, không sợ bị chặt đầu mà vu oan cho chàng?”.
Tần Tố Giác khẽ cau mày. Sau đó nàng đã tìm Kiều Hỉ chứng thực qua, cung nữ đó thật sự là tỳ nữ trong cung, tên là Xuân Ny, thường ngày dịu dàng ít nói, không nghĩ tới nàng ta lại hành động như thế.
Đông
Phương Diệu cười lạnh một tiếng, “Muốn biết mục đích của nàng rất đơn
giản, nhốt vào đại lao, đánh mấy roi, bảo đảm cái gì nàng cũng khai
hết”. Mặc dù ngoài mặt hắn đáp ứng Tố Giác thả cung nữ kia, nhưng đã bí
mật phân phó Tường Quý đi điều tra thân phận cùng lai lịch của nàng.
Lời của hắn đổi lấy một cái liếc xem thường của nàng.
“Một cô nương mảnh mai như vậy, nhốt vào đại lao còn có mệnh đi ra không?”.
“Ai muốn nàng vu oan ta? Nếu như những lời cung nữ kia nói đều là sự thật,
nàng có giận ta vì ta không cẩn thận chạm vào nữ nhân khác không?”
Tần Tố Giác giương mắt cười nói: “Nếu là thật, chuyện cũng đã xảy ra, ta tức giận, có thể thay đổi gì đây?”
Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Diệu nhất thời trầm xuống, mất hứng mà nói: “Nói như thế, nếu ta cùng nữ nhân khác có xảy ra chuyện gì, nàng cũng
không để ý?”. Nói xong, hắn để bát đũa xuống, “Thì ra trong lòng nàng,
chuyện như thế không quan trọng”.
Nàng buồn cười khi nhìn
thấy tính khí cùng bộ dáng con nít của hắn, nàng dùng chân nhẹ nhàng đá
hắn một cước. “Đã là hoàng thượng rồi, đừng trẻ con như vậy nữa, nếu bộ
dáng này bị các đại thần nhìn thấy, chẳng phải sẽ nghi ngờ uy tín cùng
năng lực của chàng sao?”
Đông Phương Diệu hừ một tiếng, trong lòng cảm thấy uất ức, nhưng không biết nên phát tiết thế nào.
Hắn rất hi vọng, mình có thể hiểu được toàn bộ ý nghĩ của Tố Giác, nhưng bị nàng vứt bỏ hai năm qua, hắn dần dần ý thức được, có lẽ, trong cảm nhận của nàng, hắn cũng không quan trọng.
Con người luôn như vậy, càng liều chết muốn nắm chắc cái gì đó, sẽ càng lo được lo mất.
Hắn không có biện pháp xó sạch kí ức năm đó, vì đạt được mục đích mà lợi
dụng nàng, cho nên, hắn chỉ có thể thận trọng, dùng phương thức hèn mọn
tới cầu xin nàng tha thứ cùng chú ý đến mình.
Cung nữ kia vu oan
mặc dù khiến hắn tức giận, nhưng trong lòng hắn cũng muốn biết, đến tột
cùng, Tố Giác có hiểu lầm hắn hay không? Nàng có thể bình tĩnh đem mọi
chuyện giải quyết tốt đẹp, lý trí phân tích tất cả, điều này làm cho hắn vừa cảm động nàng tin tưởng hắn, lại lo lắng, thật ra thì, nàng không
còn quan tâm đến chuyện hắn thật tâm với nàng hay không nữa.
Ý nghĩ rối rắm, Đông Phương Diệu cũng mất đi khẩu vị, cứ như vậy ngây
ngốc nhìn nàng, hận không thể cột nàng chung một chỗ với mình thời thời
khắc khắc, vĩnh viễn không xa rời nhau.
Thấy hắn dừng đũa,
Tần Tố Giác không khỏi thở dài, lôi kéo cánh tay của hắn dưới gầm bàn.
“Thật là, càng lớn càng không giống ai, chàng đường đường một hoàng đế,
sao lại giống như một tiểu hài tử, động một chút là cáu kỉnh?”.
“Hoàng đế cũng là người, hoàng đế cũng có thất tình lục dục, hoàng đế cũng hi
vọng mình có thể yêu, cũng có người yêu mình, hoàng đế cũng hi vọng,
trong mắt người mình yêu, mình là duy nhất”.
“Tố Giác, không quan tâm người trong thiên hạ, Đông Phương Diệu là của một mình nàng”.
Hắn thâm tình ngưng mắt nhìn nàng, bày tỏ chung tình. Sắc mặt nàng đỏ lên,
muốn né tránh tầm mắt nóng rực của hắn, lại bị hắn nắm chặt không chịu
buông tay.
“Nàng luôn muốn chạy trốn ta, hôm nay ta thổ lộ
tình cảm của mình đối với nàng, nàng lại liều chết tránh né tình cảm của ta. Tố Giác, có phải sai lầm năm không cách nào đền bù? Nếu như không
có Sở Tử Mặc, nàng có thể làm Tần Tố Giác của một mình ta, Đông Phương
Diệu không?”
“Diệu, ta hi vọng, trước khi ta hóa giải được
mọi khúc mắc trong lòng, chàng không nên ép ta tiếp nhận những thứ ta
chưa thể nào tiếp nhận”.
Đông Phương Diệu biết trong lòng nàng có khúc mắc chưa được giải.
Không dám ép nàng, hắn chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, cầm tay nàng, vô cùng
kiên định nói: “Nếu như nàng cần thời gian để hóa giải khúc mắc, ta có
thể chờ nàng, nhưng Tố Giác à, ta hi vọng, kỳ hạn đó không quá lâu”. Hắn dùng một tay ôm nàng vào trong ngực, “Nàng phải biết, chỉ cần một ngày
nàng không chịu thoải mái mở lòng tiếp nhận ta, ta sẽ sống trong nơm nớp lo sợ, sợ một ngày kia tỉnh dậy, nàng lại không chào mà đi”.
Nghe vậy, đáy lòng Tần Tố Giác đau xót. Vỗ nhè nhẹ của lưng hắn, nhỏ giọng nói: “Ta sẽ cố hết sức”.
Ban đêm, khi Đông Phương Diệu ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu
chương, chưa trở lại thì Tần Tố Giác ở lại trong tẩm cung của hắn, tựa
trên giường êm, không để ý đến chuyện đó mà tập trung xem một quyển
sách.
Bỗng nhiên xuất hiện tiếng tiêu du dương từ nơi xa bay
tới hàm chứa nội lực người bình thường không thể nào có được, bề ngoài
nghe như thanh âm dịu dàng thê mỹ, nhưng người có võ công, nếu nghe lâu, tâm thần sẽ loạn, không cách nào tự khống chế.
Khi tiếng
tiêu vang lên, vẻ mặt Tần Tố Giác chấn động, vội vàng đứng dậy, chạy
thẳng ra ngoài Hướng Minh cung, chỉ thấy Ngự Lâm quân đang làm nhiệm vụ
canh giữ đều tê liệt ngã trên mặt đất.
Ban đêm, chỉ có mấy
ngôi sao Kim thưa thớt, trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng tiêu kia càng
phát ra vẻ thê mỹ động lòng người, giống như đang kể một câu chuyện tình yêu sinh ly tử biệt.
Nhưng dường như người thổi tiêu không có ý tốt, từng điểm từng điểm, đem hoàng cung bao phủ trong một loại không khí nguy hiểm.
Tần Tố Giác thu lại tâm thần, thi triển khinh công, men theo tiếng tiêu mà
đi, khi thanh âm cách mình càng ngày càng gần, nàng thấy trên nóc nhà
xuất hiện một thanh y (người mặc đồ màu xanh) nam tử.
Dưới
ánh sáng mặt trăng, nàng từ từ nhìn diện mạo đối phương, đại khái khoảng 27, 28 tuổi, ngũ quan tuấn mỹ, vóc người cao gầy, tóc đen bó lên cao,
mặc dù chỉ mặc áo bào (áo khoác) đơn giản, lại không che giấu được khí
chất cao quý bẩm sinh của hắn.
Tay hắn cầm một cây sáo xanh bằng ngọc, đáy tiêu treo một sợi tua màu đỏ đan rất công phu.
Sau khi người nọ nhìn thấy nàng xuất hiện, từ từ đem cây sáo bằng ngọc bên
môi để xuống, nâng lên một nụ cười tà khí yếu ớt, “Ta vừa thổi thủ ly
hồn khúc, nếu nội lực không mạnh, nhẹ thì hộc máu, nặng thì hôn mê,
không nghĩ tới, mặt ngươi không đổi sắc đứng trước mặt ta, đệ tử đắc ý
nhất của Thiên Cơ lão nhân, quả nhiên không tầm thường”.
Tần
Tố Giác đứng cách hắn 20 thước, vặn lông mày nhìn hắn hồi lâu, lên tiếng kết luận, “Nếu như ta không đoán sai, ngươi chính là công tử mang nón
tre ta đã gặp một lần tại Vĩnh Ninh trấn?”
Người nọ không trả lời, chỉ thưởng thức cây sáo ngọc trong tay. Dây tua màu đỏ chuyển động theo ngón tay hắn, tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt trong trời
đêm.
Sắc mặt nàng càng thêm khó coi, “Sao ngươi có cây sáo ngọc này?”
“Ồ? Ngươi nhận ra cây sáo này sao?”. Người nọ cười sắc sảo, “Hay là, sáo ngọc này khiến ngươi nhớ tới người nào rồi?”
“Rốt cuộc, ngươi là ai?”
“Ta là ai, đối với ngươi rất quan trọng sao?”
Tần Tố Giác nhàn nhạt cười một tiếng, “Ngươi một đường theo dõi ta, từ Hoài Châu đến Vĩnh Ninh, lại từ Vĩnh Ninh đến kinh thành, hôm nay, lại cầm
lễ vật mừng sinh nhật ta tặng đại sư huynh năm đó xuất hiện ở đại viện
(khu vực trung tâm) hoàng cung, ngươi có mục gì thì nói thẳng ra, ta
cũng rất muốn biết, tiêu này, làm sao ngươi lấy được?”.
Theo nàng biết, năm đó, sau khi đại sư huynh chết, thi thể liền lập tức được hạ táng, mà cây sáo ngọc kia cũng biến mất.
Hôm nay cây sáo ngọc lại chợt xuất hiện, người đang giữ nó, thanh y nam tử đến tột cùng là người nào?
“Ta là ai, ta theo dõi ngươi có mục đích gì, nếu như ngươi có bản lãnh,
chính mình có thể đi thăm dò, tối nay ta tới hoàng cung tìm ngươi, không có ác ý gì, chỉ muốn nói với ngươi một tiếng, ta tỉ mỉ bày thế trận đùa giỡn, chỉ mong lấy máu tanh kết thúc, không nghĩ tới hoàng hậu Bắc Nhạc nổi tiếng thiên hạ, Tần Tố Giác, lại khiến ta phải rửa mắt mà nhìn, cơ
trí cùng năng lực của ngươi, cũng khiến ta phải thưởng thức, quả nhiên
là nữ tử hiếm thấy”.
“Tỉ mỉ bày kế đùa giỡn? Chẳng lẽ cung nữ đột nhiên chạy đến trước mặt ta, nói mình mang long thai, là ngươi một tay an bài?”
Nghe vậy, đáy mắt thanh y nam tử xuất hiện thêm mấy phần tán thưởng.
“Quả nhiên, nói chuyện cùng người thông minh thật là sung sướng, ta chỉ nói
bóng gió, ngươi đã đoán được tám chín phần mười. Không sai, chuyện cung
nữ đó làm, đích xác là mưu kế của ta”. Hắn lạnh lùng cười một tiếng,
trên mặt lộ vẻ khinh thường, “Vốn tưởng rằng lấy tính khí của Đông
Phương Diệu, nhất định đem kẻ dám can đảm vu hãm hắn chặt làm trăm mảnh, không nghĩ tới một câu khuyên lơn của ngươi, lại có thể khiến đế vương
lòng dạ độc ác bỏ qua tất cả. Người đời truyền tụng, Đức Trinh đế yêu
hoàng hậu của hắn hơn chính mình, ta tưởng rằng, lời này chỉ là từ phóng đại, hôm nay mới biết, vị hoàng đế này thật cuồng dại”.
Cặp
mắt Tần Tố Giác nhíu lại, “Nếu như lúc ấy ta không khuyên hoàng thượng
bỏ ý nghĩ giết nàng, chẳng phải ngươi đã làm hại một cô nương vô tội hay sao?”
“Nàng bị ta bắt gặp đang tư tình cùng gã thái giám,
chỉ có thể nói rõ, số mệnh nàng xui xẻo, ta lấy tính mạng thái giám kia
uy hiếp nàng, nàng cũng si tình, nguyện ý dùng tánh mạng đi bảo vệ một
thái giám không thể giao hợp”. Nam tử áo xanh cười lạnh một tiếng,
“Huống chi nàng thật sự vô tội sao? Ân oán thế gian không có điểm dừng,
người nào thiếu người nào, có lẽ bề trên đã quyết định cả rồi, nếu
không, sao năm đó Sở Tử Mặc lại tin tưởng ngươi, tiếp theo bị người mưu
hại chết?”. Dứt lời, không để ý tới sắc mặt khó coi của nàng, hắn thu
cây sáo ngọc vào trong tay áo.
Lúc này, từ Hướng Minh cung truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Thanh y nam tử nhướng mày, “Có người tới, sau này còn gặp lại”. Thanh âm vừa dứt, người đã biến mất trong màn đêm.
Từ trên nóc nhà, Tần Tố Giác nhẹ nhàng nhảy xuống, vừa lúc nhìn thấy Ngự Lâm quân vây quanh Đông Phương Diệu.
“Tố Giác, ta vừa nghe người bẩm báo, xuất hiện tiếng sáo kỳ quái, tiếp đó,
Ngự Lâm quân canh giữ bên ngoài Hướng Minh cung cũng ngất đi, rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì? Nàng không bị tổn thương gì chứ?”. Nói xong, dùng
một tay kéo nàng đến trước mặt, nhìn từ trên xuống dưới.
Nàng trì hoãn sắc mặt, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó hỏi hắn, “Còn nhớ chuyện ta bị ám sát ở Vĩnh Ninh trấn không?”
Mặt Đông Phương Diệu liền biến sắc, lời thề son sắt nói: “Chuyện này ta sẽ tra rõ ràng, khiến đối phương trả giá thật lớn”.
Nàng lắc đầu một cái, “Ta không nói đến người muốn sát hại ta, ngược lại,
người ra tay tương trợ lúc ta bị tập kích lần trước mới xuất hiện ở nơi
này, nhưng nghe được bước chân của ngươi đã vội vã rời đi”.
Hắn kinh hãi, “Nội viện hoàng cung, người nọ cư nhiên có thể tới đi tự nhiên như thế?”
“Võ công người nọ rất uyên thâm, thậm chí hơn chàng và ta, hơn nữa, trong
tay hắn còn cầm cây ngọc tiêu năm xưa ta tặng sư huynh”.
“Rốt cuộc, đối phương là ai?”
“Trước mắt không biết”.
Đông Phương Diệu không hỏi gì nữa, nhưng đáy mắt không biến sắc lộ ra một sự tính toán.
Hắn nắm chặt tay nàng, giống như sợ không cẩn thận sẽ mất nàng, hắn lẩm bẩm bảo đảm, “Bất kể người nọ là ai, ta cũng không cho hắn cơ hội làm tổn
thương nàng dù chỉ một chút”.
Sáng sớm, còn chưa ngủ đủ, Tần Tố Giác đã bị Đông Phương Diệu kêu dậy lên triều.
Tối hôm qua, hắn muốn nàng không biết mệt mỏi, muốn cự tuyệt hắn cầu hoan,
nhưng nghĩ hắn vì mình không gần nữ sắc, làm hòa thượng hai năm, dù nàng có tâm địa sắt đá cũng không nỡ từ chối.
Tùy hắn làm gì thì làm, kết quả, cả người nàng bủn rủn, mỏi mệt không thôi.
Tần Tố Giác thiếu ngủ, sự thanh tĩnh lúc bình thường cũng giảm đi, tựa như
một con mèo bệnh, không khách khí gạt tay hắn ra, chui đầu vào tấm chăn
lớn.
Thấy thế, Đông Phương Diệu cảm thấy đặc biệt thú vị,
giống như trêu chọc mèo con, nhẹ nhàng vén chăn lên, dùng ngón tay chọc
vào gương mặt của nàng, “Tố Giác, tỉnh dậy đi!”
Gần đây tâm
tình của hắn rất tốt, mặc dù vẫn có vài chuyện khiến hắn phiền lòng,
nhưng mỗi ngày mở mắt ra đã thấy nữ nhân yêu mến nằm ở bên cạnh mình,
loại tư vị hạnh phúc có được khi đã mất đi một lần càng đáng quý.
Lúc trước, khi thế cục triều đình rung chuyển, hai người từng bị phụ hoàng
hắn phái đại quân đuổi giết, chật vật không chịu nổi, khi đó, bọn họ
luôn đồng cam cộng khổ, không xa rời nhau, cũng thề hẹn trước mặt Phật
tổ sẽ ở bên nhau trọn đời.
Trong quá trình mưu đồ đoạt vị,
thất bại nặng nề, nguy hiểm không ngừng, khi đó, mơ ước lớn nhất của hắn chính là ngồi lên long ỷ, để cho nàng cùng hưởng giang sơn, trở thành
nữ nhân hạnh phúc nhất, có quyền thế nhất thiên hạ.
Nhưng khi hắn lấy được tất cả thì nàng lại lựa chọn bỏ hắn đi xa.
Hắn yêu Tố Giác, yêu đến điên cuồng, hai năm nàng bỏ đi – nhớ nhung cùng
đau khổ mà hắn phải chịu đựng khiến hắn không dám dễ dàng tin rằng, hạnh phúc đang tồn tại.
Hôm nay, nàng sống sờ sờ xuất hiện ở
trước mắt, mỗi ngày đều có thể thấy nàng vui, buồn, hờn, giận, nếu có bị nàng trách mắng dạy dỗ, cũng là một loại ngọt ngào.
Bị hắn làm phiền, Tần Tố Giác phát cáu, lật người, đè hắn dưới thân.
Không kịp đề phòng, Đông Phương Diệu sợ hết hồn, nhưng chẳng những hắn không
cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại còn lập tức thuận thế sử dụng chính sách dùng binh, giả vờ kêu đau, vào lúc đối phương mềm lòng nhất, lật ngược
lại, đè nàng dưới thân, thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, chận lại miệng nàng đang sắp sửa khiển trách mình, hắn bá đạo hôn lên đôi môi nàng, khiến
nước miếng hai người trộn lẫn với nhau.
Nằm ngửa ở trong lòng hắn, Tần Tố Giác trợn tròn mắt, thừa dịp đầu lưỡi hắn xâm nhập thì nhẹ nhàng cắn hắn một cái.
Đông Phương Diệu bị đau, nhưng có chết cũng không chịu buông ra, tiếp tục
lưu luyến rà tới rà lui trong miệng nàng. Nàng không đành lòng hành hạ
hắn nữa, chỉ có thể tùy hắn muốn làm gì thì làm.
Khóe miệng
hắn mỉm cười, nhiệt tình hôn nàng thêm một cái, giống một tên vô lại nói bên tai nàng: “Ta biết, nàng không nỡ làm ta bị thương”.
“Trời còn chưa sáng, chàng không thể để cho ta ngủ thêm một lát sao?”
“Tố Giác, thật ra, ta cũng không muốn kêu nàng dậy sớm như vậy, tối qua,
giằng co lâu như vậy, nhất định khiến nàng mệt mỏi, nhưng hôm nay có
buổi triều sớm, ta muốn nàng theo ta lên Thái Hòa điện ra mắt văn võ bá
quan”.
“Vì sao?” Nàng cả kinh, theo bản năng muốn kháng cự.
“Chẳng lẽ nàng không nhớ? Trước đây, ta đã nói, một ngày kia, chắc chắn sẽ để
cho nàng tọa bắc triều nam, tiếp nhận sự quỳ lạy của bách quan”.
“Nhưng ta không muốn làm một người trên vạn người”.
“Tố Giác”. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, “Coi như nàng muốn đi khắp thiên hạ, tự do tự tại, cũng đừng quên, nàng là nữ nhân của Đông Phương Diệu, thê tử duy nhất của đế vương Bắc Nhạc. Nàng bỏ ta hai năm, khiến
ta chịu đủ nỗi khổ tương tư, chẳng lẽ, ngay cả một chút thỉnh cầu nhỏ
nhoi như vậy, nàng cũng không chịu dành cho ta sao?”.
Lại nữa rồi! Tần Tố Giác không nhịn được thở dài.
Kể từ sau khi nàng hồi cung, người này liền không ngừng hướng nàng kể khổ, oán trách chính mình hai năm qua không nghe, không hỏi tới hắn.
Không đành lòng thấy hắn lộ ra bộ dáng đáng thương, Tần Tố Giác cũng chỉ có
thể làm theo mong muốn của hắn, cùng hắn ra mắt văn võ bá quan.
Thái Hòa điện là đại điện hoàng thượng triệu tập chúng thần nghị sự, giống
như thường ngày, từ sáng tinh mơ, văn võ bá quan đã đứng xếp thành hai
hàng ở hai bên đại điện, chờ thánh giá đến.
Sau Thái Hòa điện là Vũ Môn (cánh cửa), là lối đi dành riêng cho hoàng thượng, mỗi ngày,
Đông Phương Diệu đều ngồi kiệu từ Hướng Minh cung tới chỗ này, nơi nối
thẳng tới chiếc ghế tượng trưng cho quyền lực kia.
Thái giám tổng quản, Tường Quý, nhìn thấy hoàng thượng ngự giá đến, liền hắng giọng hô to, “Hoàng thượng giá lâm!”.
Quần thần vừa nghe, rối rít vén áo quỳ xuống, không lâu sau, nhìn thấy Đương Kim Thiên Tử, đầu đội kim quan (mũ dành cho vua, dát vàng), mặc long
bào màu vàng, uy phong lẫm liệt đi ra từ Vũ Môn.
Nhưng khiến
văn võ bá quan kinh ngạc là, hôm nay, bên cạnh hoàng thượng có một nữ
nhân mặc bộ đồ có thêu hình phượng hoàng, trang điểm lộng lẫy.
Những đại thần đã gặp qua Tần Tố Giác nhìn một cái liền nhận ra nàng, không
ai nghĩ rằng, trải qua hai năm, nàng đã lấy tư thế hoàng hậu xuất hiện
trước mặt mọi người.
Mặc Phượng Bào, đầu đội mũ phượng, khiến vóc người thon dài của nàng càng hiện ra khí chất duyên dáng nhưng
không kém phần quý phái.
Tần Tố Giác rất đẹp, nhưng vẻ đẹp
của nàng không giống người khác, trong trẻo lạnh lùng, cao ngạo, toàn
thân tản ra hơi thở làm người ta khuất phục.
Đông Phương Diệu kéo nàng ngồi xuống ghế rồng cùng mình, phất tay, Tường Quý vội kêu, “Bình thân!”.
Đợi chúng thần đứng dậy, Đông Phương Diệu nói: “Hoàng hậu không xa lạ gì
đối với các khanh, nàng rời cung hai năm, ngao du thiên hạ, mai danh ẩn
tích, cũng âm thầm thay trẫm làm nhiều việc thiện.
“Trước đây không lâu, một mình hoàng hậu đi đến Hoài Châu, địa phương chịu thiên
tai cực kỳ nghiêm trọng, quan lại địa phương cố tình nhân cơ hội này
nâng cao giá gạo, hoàng hậu gặp chuyện bất bình đã giáo huấn tham quan,
mở kho lương, được dân chúng địa phương tôn xưng là Bồ Tát sống”.
Chúng thần nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, dường như, không ai có thể ngờ rằng,
hoàng hậu nương nương lại có cử chỉ hiệp nghĩa như vậy.
Mà
Tần Tố Giác ngồi bên cạnh hắn không khỏi thở dài. Mặc dù nàng biết, hai
năm qua, khi mình rời cung, Diệu vẫn luôn phái ám vệ truyền tin tức của
nàng về trong cung, nhưng nàng không bao giờ nghĩ rằng, hắn lại có thể
đem từng hành động của nàng kể ra trước mặt các đại thần để lưu danh cho hậu thế.
Nàng xưa nay khiêm tốn, đi qua nơi nào cũng mai danh ẩn tích, nếu gặp chuyện bất bình cũng sẽ ra tay tương trợ.
Nàng không cầu danh lợi, chỉ mong, một chút sức lực nhỏ nhoi của mình có thể giúp dân chúng bớt khổ được phần nào đó.
Nhưng hành động này của Diệu tương đương với việc trực tiếp chặt đứt đường lui của nàng.
Trên thực tế, Tần Tố Giác không hề đổ oan cho Đông Phương Diệu.
Hắn cố chấp đem nàng lên triều như thế là muốn dùng loại phương thức này chặt đứt ý niệm rời cung của nàng.
Lời nói của Đông Phương Diệu khiến chúng thần xôn xao, không ít người nhỏ
giọng nghị luận, hoàng hậu nương nương chẳng những túc trí đa mưu, biết
lo cho dân cho nước, mà còn có khí phách không thua đấng mày râu.
Mặc dù dân chúng được nàng trợ giúp cũng không biết thân phận của nàng,
nhưng Bắc Nhạc có thể có một vị hoàng hậu yêu dân như con là chuyện cầu
cũng không được.
Có một đại thần hay nịnh hót, nhân cơ hội
bước ra khỏi hàng nói: “Nương nương vì dân vì nước, lo cho nỗi đau của
dân chúng như vậy, đây là phúc khí của Bắc Nhạc, cũng là phúc khí của
hoàng thượng ạ!”.
Ngồi trên Long ỷ, Đông Phương Diệu biết rõ đối phương nói lời này nhằm lấy lòng mình, nhưng nghe rất bùi tai.
Bên cạnh mấy vị thần tử cũng nhân cơ hội này mà phụ họa, khen hoàng hậu nương nương không ngớt.
Tần Tố Giác im lặng. Sớm biết hôm nay lâm triều nhàm chán như vậy, nàng nên cương quyết một chút, cự tuyệt đề nghị của hắn, vùi ở trên giường ngủ
ngon thì tốt rồi.
Sau một hồi nghị luận, mọi người thấy Thiên Tử đột nhiên thu hồi hòa khí trên mặt, bày ra vẻ nghiêm nghị.
“Trên đường hoàng hậu hồi cung đã gặp thích khách đuổi giết, trẫm phái người
điều tra thì được biết, những người áo đen kia dám chặn đường quốc mẫu
đương triều, là vì hành động hiệp nghĩa của hoàng hậu đã chọc giận quan
viên địa phương.
“Mặc dù bình thường trẫm không nói gì, nhưng cũng không có nghĩa là trẫm không biết”. Hắn lạnh lùng cười một tiếng,
“Đúng là liên kết không còn kẽ hở, quan lại bao che cho nhau, một cái
tri huyện nho nhỏ ở Hoài Châu dám can đảm như thế, nếu như không có
người che chở, trẫm cũng không tin hắn dám tổn hại quốc pháp, lấn áp dân chúng.”
Ngón tay Đông Phương Diệu gõ lên Long ỷ mấy cái, lại nói: “Xem ra, đã đến lúc chỉnh đốn lại rồi”.
Mắt phượng nhíu lại, đông đảo đại thần trên điện bị hơi thở lạnh lùng của hắn dọa sợ hết hồn.
“Tôn Hữu Đạo!”
“Có vi thần!”
Hộ bộ thượng thư bước ra khỏi hàng, hướng phía trước khom người thi lễ.
Hắn là tam triều nguyên lão Bắc Nhạc, năm nay đã 69 tuổi, mặc dù lớn
tuổi nhưng là người khiêm tốn kính cẩn, xử sự nghiêm minh, rất được Đông Phương Diệu tin cậy.
“Ngươi thay trẫm lập một danh sách, đem đồ dùng và nhu cầu chi tiêu hàng năm trong cung, bổng lộc của quan viên lớn nhỏ, cùng với ngân khố chi cho thiên tai hàng năm của các địa
phương ghi chép cặn kẽ, trẫm muốn xem bạc trong quốc khố được sử dụng
như thế nào, tổn thất nơi nào, cẩn thận kiểm tra từng nơi một, tốc độ
phải nhanh, sau khi hạ triều, ngươi lập tức bắt tay vào xử lý đi!”.
Tôn Hữu Đạo vội vàng gật đầu, “Cựu thần tuân chỉ”.
Tiếp đó, Đông Phương Diệu lại liên tục kêu tên mấy quan viên, liên túc hướng về phía bọn hắn ban bố ý chỉ của mình.
Lúc này, hắn muốn cải cách mạnh mẽ, điều tra kỹ tham quan ở các nơi, hơn
nữa, phải nhân cơ hội bắt được gian thần trong triều, hắn muốn biết, rốt cuộc, sau lưng hắn, có bao nhiêu người liên kết với quan lại địa phương ức hiếp dân chúng.
“Trẫm lên ngôi đã hai năm, luôn lấy nhân
nghĩa trị thiên hạ, những quan viên kia cố tình giở trò trong bóng tối,
phụ sự mong đợi của trẫm, dám ở sau lưng trẫm bóc lột dân chúng địa
phương để bỏ vào túi riêng. Nếu vậy, chớ trách trẫm lòng dạ độc ác, nếu
bắt được những kẻ đứng sau các tham quan kia, xử theo quốc pháp!”.
Những lời này cực kỳ sắc bén, chúng đại thần vừa nghe đã run như cầy sấy.
Ngồi ở bên cạnh hắn, Tần Tố Giác nhìn gò má cương trực của hắn, đáy lòng nổi lên mấy phần sợ hãi.
Nam nhân này đã thay đổi!
So với người cùng mình tránh né sự đuổi giết của Vĩnh Viêm đế trước kia,
vì đoạt vị mà chịu nhục, Đông Phương Diệu hắn đã triệt để thay da đổi
thịt rồi. Kiếp sống đế vương mang đến cho hắn không chỉ quyền lực cùng
địa vị, mà còn có sự tự tin cùng thong dong.
Hắn lớn lên
trong gia đình đế vương, tâm cơ vô số, hơn nữa, vì bị cha ruột hãm hại,
khiến hắn càng hiểu được quyền thế cùng địa vị quan trọng đến cỡ nào,
phải hy sinh cái gì, Nhất Tương Công Thành Vạn Cốt Khô (muốn đại sự
thành công phải chôn vùi vạn ngàn xương cốt), hôm nay, để ngồi vững trên đế vị này, hắn phải đạp lên đầu biết bao nhiêu người.
Mặc dù vậy, nàng cũng không hiểu hết về con người Diệu.
Trước mặt nàng, hắn luôn duy trì bộ mặt dịu dàng, trừ chuyện của đại sư huynh năm đó, Diệu chưa từng lộ ra nửa phần ác độc trước mắt nàng.
Nhưng những gì nàng thấy hôm nay khiến nàng không khỏi âm thầm kinh hãi.
Nàng đã đoán được, nếu chuyện này được đem ra thẩm tra sẽ dính líu không
biết bao nhiêu người, thấy hắn có ý tứ chuẩn bị nhổ cỏ tận gốc, sẽ có
bao nhiêu người mất mạng, vậy mà hắn lại nói thản nhiên như thế.
Hay là, đây mới là diện mạo thật của hắn.
Tận mắt nhìn thấy người mình quen thuộc nhất lộ ra bộ mặt khác, trong lòng Tần Tố Giác có chút khó chịu.
Hắn có thể tự tin chỉ huy thiên hạ, nắm giữ Càn Khôn như vậy là chuyện tốt, nhưng chính vì vậy lại làm cho nàng cảm thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, loại tâm tình này nàng hình dung không được, chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh như băng, lòng cũng loạn thành một đoàn.
Đúng lúc này, đột nhiên, tay bị người ta cầm thật chặt.
Tần Tố Giác mất hồn, chỉ thấy Đông Phương Diệu nhân cơ hội nheo mắt nhìn
nàng, đáy mắt mang theo nồng đậm thâm tình, giống như đang nói, ta có
thể vô tình đối với người trong thiên hạ, nhưng không bao giờ vô tình
với nàng.
Tay bị hắn nắm thật chặt, xúc cảm ấm áp trong nháy mắt làm ấm lòng nàng, khiến cho tình cảm bị lạc của nàng dần hồi phục.
Đáy lòng bỗng dưng vang lên lời hắn đã nói.
Thiên hạ có bao nhiêu người nhưng Đông Phương Diệu chỉ thuộc về một mình nàng.
Ngực chảy qua một dòng nước ấm. Đến tột cùng, nàng lại so đo những chuyện gì đây?
Nỗi khổ hai năm chia lìa, trừng phạt hắn, đồng thời cũng là trừng phạt chính mình.
Có lẽ, nàng nên buông tha cho quá khứ, cho hắn, cũng cho mình một cơ hội.
Sau khi hạ triều, Đông Phương Diệu cầm tay Tần Tố Giác ra khỏi Thái Hòa điện.
Tường Quý đi theo phía sau hai người, không nói nên lời. Trước kia, sao hắn
lại không nhìn ra, chủ tử như hài tử chưa lớn, hôm nay, từ khi vào triều đến lúc hạ triều, hoàng thượng luôn kéo tay hoàng hậu nương nương, bốc
đồng không chịu buông ra.
Hắn cung kính mời hoàng đế và hoàng hậu lên kiệu mềm, cũng theo chỉ thị của hoàng thượng, để nương nương
ngủ bù, chạy thẳng tới Hướng Minh cung.
Trong kiệu mềm, không gian không lớn, bình thường chỉ ngồi một mình Đông Phương Diệu, hôm
nay, Tần Tố Giác bị hắn kéo vào, hai người ngồi mà chân chạm nhau.
Vậy mà Đông Phương Diệu lại thích thú, cố ý ôm nàng lên đùi, tay thuận thế
vòng quanh eo nhỏ của nàng, bàn tay An Lộc Sơn còn không quy củ vuốt ve
trên eo nàng.
Tần Tố Giác không có cách nào giữ tay hắn lại,
lại không thể đùa giỡn với hắn trong không gian nhỏ hẹp này, chỉ có thể
cố nén, ngồi nghiêm chỉnh, duy trì trạng thái thờ ơ.
“Tố
Giác, lúc nãy, ở trên triều, nàng không thích ta lộ ra vẻ mặt hung ác
kia phải không?”. Hình tượng hoàng đế trong Thái Hòa điện đã thay đổi,
lúc này, ngồi trong nhuyễn kiệu, Đông Phương Diệu giống một tên háo sắc, gương mặt tuấn tú dán vào một bên vai nàng, một bàn tay càng ngày càng
càn rỡ vân vê xoa bóp trên thân thể mềm mại của nàng.
“Có gì
là thích hay không, chàng là hoàng đế, làm hoàng đế nên có bộ dáng của
hoàng đế, nếu không, chúng thần làm sao tin phục? Không có uy nghiêm,
sao người trong thiên hạ thần phục chàng?”
“Nhưng khi đó, tay của nàng rất lạnh, mỗi lần đầu ngón tay nàng không tự chủ rét run đều
biểu hiện nàng đang sợ hãi. Người khắp thiên hạ sợ ta đều được, ta chỉ
hy vọng, duy chỉ có nàng không sợ ta, nàng hiểu không?”.
“Ta. . . . . . Ta không sợ, chỉ vì, chưa có thói quen nhìn chàng như vậy”.
Nàng nhẹ giọng giải thích, “Còn nữa, chàng muốn vạch trần tội trạng của
những quan viên kia, có thể có tác dụng ngược hay không? Dù sao, vĩnh
viễn cũng giết không hết tham quan, một khi bứt dây động rừng, ép những
quan viên đã lén lút kết bè kết cánh nổi dậy, làm không tốt sẽ tạo ra
hậu quả nghiêm trọng hơn”.
Đông Phương Diệu cười lạnh một
tiếng, “Trẫm lên ngôi hai năm, vẫn không thay đổi, tùy những tham quan
kia muốn làm gì thì làm sau lưng trẫm, trẫm chỉ âm thầm bồi dưỡng thế
lực, chờ một ngày kia, cánh chim đủ mạnh thì ra tay khiến bọn hắn ứng
phó không kịp”.
“Giang sơn Bắc Nhạc lớn như thế, quan viên
nhiều không kể xiết, có chút mánh khóe không thể lộ ra ngoài ánh sáng,
cho dù tay đổi triều đại, trẫm cũng không muốn thấy bọn sâu hại dân
chúng”.
“Đúng như lời nàng nói, tham quan giết không bao giờ
hết, cho dù là quan viên thanh liêm, vì muốn trụ vững trong triều, cũng
từ từ thông đồng làm bậy, cho nên, muốn chỉnh đốn toàn bộ, là một việc
vô cùng khó khăn, Tố Giác. . . . . .”. Hắn phớt tỉnh nhìn nàng, “Trong
tương lai, nàng sẽ cùng ta, cùng nhau đối mặt khó khăn này chứ?”.
Tần Tố Giác bị hắn hỏi ngẩn người.
Đông Phương Diệu thấy nàng không chịu trả lời, lập tức lộ ra thần sắc ủy
khuất, “Từ xưa, đế vương luôn tự xưng quả nhân, cũng bởi vì bọn họ phải
cường đại, không thể có nhược điểm, bọn họ phải cao cao tại thượng,
không thể để cho người mạo phạm, nhưng cũng vì vậy mà bọn họ tịch mịch,
cô đơn. Thật đúng là cao xử bất thắng hàn (càng ở trên cao thì càng
lạnh), danh hiệu đế vương, mang cho ta quyền lực chí cao vô thượng,
nhưng cũng để cho ta phải chịu cô tịch suốt đời”.
“Tố Giác,
ta cũng là người, ta cũng cần người khác quan tâm cùng thương yêu, tất
cả mọi người đều đề phòng ta, xa lánh ta, nếu như, ngay cả nàng cũng
cách xa ta ngàn dặm, như vậy, ở trên đời này, ta là kẻ đáng thương
nhất”.
Những lời nói này cực kỳ uất ức, đáng thương, khiến người nghe rơi lệ, nười người nghe thấy phải thương tâm.
Tần Tố Giác không thể nào nghĩ tới, một khắc trước, Đông Phương Diệu còn
chỉ huy bách quan đại động can qua, trong chớp mắt, lại thành một đứa
nhóc đáng thương, cơ khổ không nơi nương tựa.
Nàng im lặng không nói, lại bị ánh mắt ủy khuất kia của hắn nhìn chằm chằm, không biết làm sao.
Nhẹ nhàng kéo tay của hắn qua, nàng nói: “Ta sẽ cùng chàng đối mặt”.
Đông Phương Diệu nghe được lời này, nhất thời, gương mặt tuấn tú đang ủy
khuất hóa thành thần thái phấn khởi, dùng một tay ôm chặt nàng vào trong ngực, dùng sức hôn một cái trên mặt nàng, “Tố Giác, nàng thật tốt”.