Đọc truyện Đế Trường Trạch – Chương 39
Trương Di bưng kín miệng người kia, rất nhanh kéo xuống.
Khương Tố buông bàn tay đang đặt trên mắt Khương Trạch xuống, thấy y đang tựa trên vai mình, dùng ánh mắt có chút phức tạp nhìn mình thì hơi nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Khương Trạch vốn cũng có chút buồn ngủ.
Từ khi mang thai, các giác quan của y đều có hơi chậm chạp, hơn nữa vừa nãy còn nằm trong lòng Khương Tố, khí tức thoải mái ấm áp, tự nhiên không thể trước tiên phát giác trong phòng nhiều thêm một tia khí tức xa lạ. Tâm trạng của y vốn là có chút ảo não, thế nhưng lại phát hiện Khương Tố đối với luyến đồng kia không có nửa phần kinh diễm yêu thích, trong ánh mắt lại không kiềm được vài phần ghét bỏ, vì vậy liền không được cong môi mỉm cười: “Không có gì.”
Phát hiện được lúc Khương Tố nhìn mình thì thần sắc liền trở nên nhu hòa sủng nịch, Khương Trạch khoái trá tựa vào vai Khương Tố, vươn người hôn lên cánh môi đối phương, sau đó còn dùng mái tóc mềm mại của mình cọ vào vai đối phương, “Chỉ là, ca ca thật tốt!”
Khóe môi của Khương Tố cũng cong lên, dùng tay xoa xoa mái tóc đen nhánh của tiểu hài tử trong lòng, chỉ là ngửi được hương thơm như có như không trong phòng, lại nhớ đến bộ dạng phóng đãng của nam tử lúc nãy, trong lòng rốt cục cũng chút nộ hỏa. Hắn liền nửa dìu nửa ôm Khương Trạch, nhanh chóng tiến vào phòng trong, cùng nhau lên giường đi ngủ.
Hắn đặt Khương Trạch lên trên nhuyễn tháp, lại thay đối phương xoa bóp đôi chân sưng phù, tận đến khi hài tử nhà mình chìm vào giấc ngủ say Khương Tố mới kéo chăn phủ lên chân y, sau đó mặt trầm như nước, cố gắng bình phục lại xúc động dưới thân.
—— Hôm nay tiểu hài tử nhà hắn vẫn chưa làm ra bất cứ hành động câu dẫn nào, mà với lực khắc chế vốn có của hắn cũng không nên xung động như vậy. Khương Tố nhớ đến mùi hương quỷ dị lúc nảy, cũng may hắn đã lập tức tống người kia ra ngoài, bằng không nếu phải ngửi cái loại hương liệu có dược tính thôi tình trợ hứng này lâu một chút, cũng không biết có sản sinh ảnh hưởng gì đến thân thể Khương Trạch hay không.
Khương Tố cúi người hôn lên mắt Khương Trạch một chút rồi đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Trương Di đã quay về phục mệnh.
Giống nhưng Khương Tố sở liệu, ngoại trừ luyến đồng trong phòng hắn, bên phòng của Khương Trạch cũng được đưa vào một người. Thế nhưng khác với người trong phòng hắn, có lẽ những người kia cho rằng Khương Trạch tuổi trẻ khí thịnh, lại phải sinh hoạt nhiều năm dưới bóng ma của hắn, liền lợi dụng tâm lý phản nghịch của Khương Trạch, đoán y phải tích loại người bưu hãn tinh tráng, một phen phí hết tâm tư tìm loại luyến đồng như vậy, hy vọng có thể gợi lên tâm tư chinh phục của Khương Trạch, khiến y tân hưởng vui vẻ.
Kẻ đưa những người này đến hiển nhiên không biết Khương Trạch kỳ thực đã lâu không ngủ tại tẩm cung, thế nên kế hoạch này căn bản không thể thành công. Lại cũng không biết rốt cục là ý tứ của bên tặng người hay còn có một phương thứ ba tồn tại, luyến đồng này cư nhiên cũng không phải hạn tầm thường —— lúc Trương Di bước vào sai người trói luyến đồng nọ lại, đối phương liền để lộ ra một lưỡi dao sắc bén liều mạng chống cự.
Vì vậy, đội thân vệ ngoại trừ phải triệt để tra rõ vì sao hai luyến đồng kia lại có thể thuận lợi đưa vào hoàng cung, vừa phải thẩm vấn hỏi rõ thân phận và mục đích của họ.
Chỉ là đến hôm sau, Khương Tố vẫn không thể nhận được đáp án mà hắn muốn.
Người trong phòng Khương Trạch tựa hồ cảm thấy mình đã không còn cơ hội sống sót, phi thường quyết đoán cắn vỡ túi chất độc chứa trong răng, lập tức độc phát thân vong. Mà người được đưa vào phòng Khương Tố lại chịu nghiêm hình tra tấn suốt một đêm, thủy chung cũng không nói ra bất luận tin tức có ích gì, Khương Tố chỉ có thể hạ lệnh lập tức thu thập đối phương.
Ai bảo người này tự lao đầu vào chỗ chết, tình cờ nhìn thấy việc giữa hắn và Khương Trạch đâu.
Dù sao, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật tốt nhất.
Vì vậy mấy hôm sau, có người phát hiện vưu vật lúc trước bí mật đưa vào phòng Khương Tố đã trở thành một cỗ thi thể, trên thi thể đó còn có vết roi quất loang lỗ, gương mặt lại bị rạch nát đến không thể nhận rõ, tử trạng thê thảm như vậy hiển nhiên là bị ngược đãi đến chết. Sau đó liền có lời đồn đãi ‘Tịnh Kiên Vương thô bạo tàn khốc, thích ở trên giường ngược đãi người tới chết’, dần dần lưu truyền khắp giới quý tộc Tùy quốc.
Bất quá, mặc kệ danh tiếng của Khương Tố ở trong đám người này là như thế nào, rốt cuộc đã không còn ai đủ can đảm ở trước mặt hắn lộ ra một tia thần sắc dị dạng nào. Đương nhiên, cũng có người cùng sở thích nỗ lực kết bạn với vị ‘chấp chưởng đại quyền trong bóng tối’ của Khương quốc này, mỹ kỳ danh mời Khương Tố ‘phẩm cúc’, lại mạc danh kỳ diệu khiến bản thân bị trọng thương, thậm chí bệnh nặng khó lành.
Đương nhiên, mặc kệ Khương Tố trong kỳ hưu mộc này bị truyền ra lời đồn như thế nào, nói chung, kỳ nghỉ vẫn trôi qua rất nhanh.
Tháng hai năm Nguyên Sóc thứ ba, tân niên vừa đến, Thiên tử Khương quốc mệnh cho Tịnh Kiên vương biên soạn thực thi tân luật.
Đã là tân luật, tất nhiên có biến pháp. Kỳ thực, suốt ba mươi năm ở kiếp trước Khương Trạch đã thử nghiệm vài lần biện pháp của Gia Cát Du cảm thấy rất có hiệu quả, lần này y hoàn toàn có thể dựa theo hiệu suất kiếp trước trực tiếp công bố đạo luật tốt nhất. Chỉ là vì muốn lần nữa bồi dưỡng Gia Cát Du trở thành hiền tướng như đã từng, y liền thẳng thắn buông tay, lệnh cho Khương Tố chủ trì biến pháp, tiếp nhận can gián của đủ loại quan lại.
Mục đích của biến pháp lần này chủ yếu là vì hợp nhất hai nước Khương Tùy, dùng thời gian ngắn nhất dỡ bỏ ngăn cách, cùng với khôi phục nguyên khí quốc gia. Tân luật lần này Khương Tố giao cho Khương Trạch tổng cộng có ba mươi lăm khoảng pháp lệnh, trong thẻ tre dâng lên có thể nói đầy đủ chi chit, lớn nhỏ không bỏ sót.
Quan trọng nhất trong đó chính là tiền, chế độ ruộng đất, hình luật, thông hành…
Đầu tiên, Khương Tố quyết định thống nhất tiền, bởi vì tiền ngũ thù của hai nước trọng lượng không tương đồng, lại có nhiều lò đúc lậu, hắn hạ lệnh triều đình trong vòng nửa năm thu hồi tất cả tiền cũ, cho lưu thông bản tiền ngũ thù lỗ vuông1 mới do triều đình đúc ra. Trong vòng nửa năm, bách tính có thể dùng tiền cũ đổi lấy tiền mới với trọng lượng ngang nhau, nửa năm sau tiền cũ hoàn toàn trở thành phế thải, chỉ ngang giá với đồng.
Thứ hai, lúc trước Khương Trạch thay đổi biên chế quân đội, vì vậy những người đến tuổi hôn phối cùng với tuổi tác quá cao đều đã trở về, có thể trở thành lao động trong nhà. Gia Cát Du đề nghị: thứ nhất thực thi chế độ ‘Tự thực điền’ trên khắp cả nước, tức lệnh cho bách tính cả nước trình lên số lượng điền địa thực chất sở hữu, đăng ký vào danh sách, mà triều đình cũng sẽ đưa ra văn bản rõ ràng thừa nhận những điền địa này thuộc về tư hữu của bách tính. Thứ hai, chính là giảm bớt thuế má, dùng luật ‘Thập nhất chi thuế’ của Khương quốc thống nhát với ‘Sơ tô thóc’ của Tùy quốc, lần nữa chuyển thành ‘mười lăm thuế một’. Thứ ba, đem độ tuổi đánh thuế của bách tính từ trên ba tuổi kéo lên đến bảy tuổi, từ bảy tuổi đến mười tám tuổi, không phân biệt nam nữ hàng năm tiền thuế phải nộp lên giảm xuống mười tám tiền, phàm từ tròn mười tám đến năm mươi, hằng năm mỗi người phải nộp lên trên một trăm mười hai tiền, đây gọi là ‘Toán thuế’.
Cứ như vậy áp dụng…
Chỉ trong thời gian gian ngắn có thể cổ vũ lượng trồng trọt lương thực của bách tính, lại có thể thu tràn quốc khố, có thể nói, nhất cử đa tiện.
Còn nữa, con kênh lớn nối thông hai nước Khương Tùy ban đầu khi Khương Trạch đăng cơ từng đề cập với Khương Tố cũng đã bắt đầu quy hoạch, đồng thời quyết định thời gian khởi công là nửa năm sau, trong lúc bách tính tiến vào thời kỳ nông nhàn. Đồng thời còn kiến tạo thêm nhiều trạm dịch trong cảnh nội Tùy quốc, kéo dài hệ thống trạm dịch Khương quốc, thuận tiện truyền đạt tin tức.
Ngoại trừ những việc trên, lần điều chỉnh pháp chế này còn hủy bỏ thể chế ‘tội nhẹ hình nặng’, lần nữa xác lập tư tưởng của đạo gia ‘vô vi mà trị’ cùng ‘hình phạt khoan dung’ làm ý chính… dùng thể chế này có thể trợ giúp cường dân phú quốc, thích hợp dung dưỡng bách tính bình dân.
Sau khi Khương Trạch nhìn thấy nội dung của biến pháp, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Những chính sách này mặc dù kiếp trước y đều từng dùng qua, thế nhưng cũng không phải được xác lập hoàn toàn vào thời điểm này. Trên thực tế, thời điểm y hoàn thiện hết những thể chế này cho bách tính ở kiếp trước cũng phải mất thời gian bảy năm.
Nên nói cái gì cho phải đây?
Ừ… quả nhiên ca ca nhà y khoan dung nhân từ, luôn lo lắng vì bách tính sao?
Nội dung hạch tâm trong pháp lệnh này chính là dung hợp hai nước Khương Tùy, làm phía chiến thắng, quan lại Khương quốc tự nhiên cực kỳ tán đồng đẩy mạnh. Mà nội các Tùy quốc từ trước đến nay luôn cho rằng ‘ bị buộc bất đắc dĩ để Khương Trạch tạm thay Thiên tử xử lý chính vụ’ thì tự nhiên điên cuồng phản đối.
Đầu tiên, bọn họ cho rằng nếu không có Khương quốc chặn ngang một chân thì Cơ Minh cùng Cơ Ngọc từ lâu đã phân định thắng bại, thiên hạ Tùy quốc hôm nay cũng không đến phiên hai tên tiểu tử ngay cả râu cũng chưa mọc như Khương Trạch và Khương Tố đứng ra chỉ vẽ. Còn nữa, nếu không phải hai huynh đệ họ Khương ti bỉ vô sỉ, thì quan lại Tùy quốc hiện nay sao có thể bị động như vậy, thậm chí ngay cả bách tính Khương quốc cũng dám tùy ý chế nhạo bọn họ? !
Phủ quyết, tất nhiên cần phủ quyết! Nếu không lỡ như một ngày nào đó Khương Trạch trực tiếp nói một câu “Nếu Khương Tùy đã khó phân, không bằng kết hợp thành một nước”, đến lúc đó Tùy quốc chẳng lẽ không phải liền tiêu thất trong dòng lịch sử rồi sao?
Vì vậy trong chớp nhoáng này, toàn thể quý tộc sĩ phu Tùy quốc ngoài ý liệu biểu hiện khí thế ‘thà làm ngọc nát không làm ngói lành’, kiên quyết phản đối Khương Trạch, Khương Tố phổ biến mở rộng tân pháp.
Nhưng mà cũng không có tác dụng gì.
Khương Trạch vẫn thong dong ngồi xếp bằng ở phía trên, một tay chống cằm, buồn chán đến chết ngưng mắt nhìn đám người kia nhảy nhót lung tung. Y đương nhiên không thèm để ý đến sự phản đối của bọn họ, chỉ trao đổi một ánh mắt với Khương Trạch, sau đó ngáp dài phất tay, để quan viên có trách nhiệm đem tân pháp chiếu vào thiên hạ.
Đối lập với những đại phu sĩ tộc hiểu rõ bản chất của biến pháp này là vì muốn đồng hóa Tùy quốc, bách tính đại thể chỉ cảm thấy những chính sách mới này mang lại cho bọn họ những được mất gì: Này, hoàng đế mới đã đem phần lớn các nam nhân trong quân doanh thả ra ngoài rồi, trong nhà lại có trụ cột, thật tốt mà! Sao, Khương vương nói phải thống nhất tiền tệ, sau này đã không cần lo lắng nhận nhầm tiền giả rồi! A, triều đình phải giảm thuế, cuộc sống lại dễ dàng hơn rồi!
…
Như vậy cũng giống như biểu hiện rõ, phần lớn bách tính cũng không thèm để ý người thống trị đến tột cùng là ai, dù sao chỉ cần có thể ăn no mặc ấm, chỉ cần có thể tiếp tục bình yên sống xót, vị hoàng đế xa xôi tận cuối chân trời kia rốt cục đang làm gì —— cùng với bọn họ có liên quan gì sao?
Vì vậy biến pháp vừa được ban ra, danh vọng của Thiên tử và Tịnh Kiên Vương lại càng ngày càng tăng mạnh trong lòng bách tính Tùy quốc..
Quan viên Tùy quốc hoàn toàn bất ngờ.
Thế nhưng việc đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể lựa chọn, hoặc đứng lên phản đối Khương Trạch, đoạt lấy chính quyền, hoặc là thản nhiên tiếp thu mà thôi.
Nhưng làm sao có thể cam tâm đây?
Đến cuối tháng hai, biến pháp đầu tiên phải được phổ biến trong nội cảnh Khương quốc, vì vậy quan lại Khương quốc liền phải trở về cố thổ.
Nhân dịp đó, Khương Trạch liền thiết yến tại Tùy cung thiết đãi quần thần.
Khí hậu hiện tại ở Tùy quốc vẫn là chợt ấm chợt lạnh, so với mọi người đã ăn mặc có chút thoải mái hơn, Khương Trạch vẫn chưa bỏ đi một thân áo khoác trên người, đám bá quan cũng chỉ cảm thấy thói quen của Khương Trạch có chút cổ quái chứ không để ý quá nhiều.
Đêm đến, nguyệt hắc phong cao, hoàng cung hoa đăng rực rỡ, rượu qua ba tuần, trên mâm yến tiệc ly chén hỗn độn, chúng đại thần Khương quốc đã say đến ngã trái ngã phải, lần lượt tán đi.
Khương Trạch đứng dậy.
Hiện tại y đã mang thai gần được tám tháng, so với lúc được sáu tháng thì dáng người lại càng tròn trịa hơn mấy phần. Đêm nay, có lẽ do ngồi xếp bằng quá lâu, đôi chân của y đã hoàn toàn tê rần, vì vậy y chỉ có thể chống lên án kỷ, chờ cảm giác tê dại trên đùi rút đi mới chậm rãi di chuyển.
Thường thì những lúc như vậy, Khương Tố luôn có thể phát hiện được sự khác thường của y, lập tức tiến đến bên cạnh đỡ người hoặc thay y xoa bóp huyệt vị dưới chân, hiện tại cũng không biết là uống say hay mệt mỏi, hắn cư nhiên chỉ ngồi yên bên cạnh, một tay chống đầu ngủ gà ngủ gật.
Có người nhẹ nhàng gọi một tiếng “Bệ hạ”, thấy Khương Trạch không đáp lời thì lại gọi một tiếng “Tịnh Kiên Vương”, Khương Tố cũng không trả lời.
Mà toàn bộ quan viên Khương quốc xung quanh cũng chỉ lẳng lặng ghé vào án kỷ, không có động tác gì.
Vì vậy, Tả tướng Tùy quốc cầm đầu mười mấy người lập tức đứng dậy, bước nhanh đến bên cạnh huynh đệ Khương Trạch, Khương Tố, cười to sang sảng: “Ma phí tán này thật sự dùng rất tốt rồi!”
“Dám coi thường võ tướng của Tùy quốc, ta liền để bọn họ có đến mà không có về!”
“…”
“Ha ha, Khương Trạch, Khương Tố! Các ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Hiển nhiên, toàn bộ số rượu hôm nay đều đã bị người thả ma phí tán, khiến người uống phải tê dại vô lực.
Việc hiện tại bọn họ muốn làm chính là, mượn tay Khương Tố đâm bị thương Khương Trạch —— phải là đâm bị thương chứ không phải giết chết. Dù sao hôm nay binh quyền vẫn nằm trọn trong tay đôi huynh đệ này, nếu một ngày Khương Trạch chết đi liền không còn ai dùng địa vị Thiên tử áp chế Khương Tố, chẳng phải Khương Tố liền có thể trực tiếp đăng cơ vi đế? Mà một khi Khương Trạch cùng Khương Tố đều chết hết, đội thân vệ Khương quốc ở gần đó không chừng sẽ ra tay đồ sát toàn bộ Tùy quan, khiến bọn họ chôn cùng hai huynh đệ Khương gia?
Vì vậy, hiện tại sắp đặt giống như Khương Tố mơ ước đế vị, nhân lúc say rượu đâm bị thương Khương Trạch chính là cử động thích hợp nhất. Vừa có thể khơi mào mâu thuẫn khiến đôi huynh đệ này tương tàn, vừa có thể để Tùy quốc nhân cơ hội này chia rẽ hai người, đây không phải là kế sách vẹn toàn hay sao?
Có thể nghĩ ra được một cơ mưu thế này, nét mặt của Tả tướng cũng thập phần đắc ý.
Lão thậm chí còn tự mình lấy ra một chuôi chủy thủ đặt vào tay Khương Tố, cầm chặt tay hắn đâm vào người bên cạnh.
Chỉ nghe ‘phập’ một tiếng, chính là âm thanh trầm thấp của lưỡi dao cắm ngập vào cơ thể.
Đám Tùy quốc cao giọng cười to.
Nhưng rất nhanh, tiếng cười của bọn họ đều lần lượt dừng lại.
Cơn đau từ vùng ngực truyền khắp toàn thân, Tả tướng chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy trước ngực lóe ra một mạt ngân quang, cũng chính là mũi nhọn của chủy thủ. Lão dọc theo chuôi đao nhìn lên, chỉ thấy được gương mặt lạnh lẽo của Khương Tố, cùng với đôi mắt rét lạnh như băng giữa đêm đen.
Khương Tố buông bàn tay phải đang nắm chủy thủ ra.
Bên cạnh hắn, Khương Trạch đang dùng một tay chống cằm, cười nhạo: “Còn tưởng rằng chư vị có thể mang đến cho trẫm kinh hỉ thế nào, thật không ngờ lại ngu xuẩn đến như vậy.”
Nói xong, y mặt không đổi sắc nhìn Tả tướng Tùy quốc, “Nếu trẫm là ngươi liền không cần vẽ rắn thêm chân như vậy —— trực tiếp dùng độc dược kiến huyết phong hầu thay thế ma phí tán, độc chết trẫm cùng Tịnh Kiên Vương. Đến lúc đó quần hùng vô chủ như rắn mất dầu, liền ủng lập Cơ Cẩm chỉ mới năm tuổi lên làm Tùy đế. Đến lúc đó hai nước Khương Tùy chẳng lẽ còn không phải nằm trong lòng bàn tay của ngươi? “
“Chỉ tiếc, trẫm cùng Tịnh Kiên Vương đã nhìn thấu tất cả từ lâu.”
“Tất cả hôm nay bất quá cũng là các ngươi tự tìm đường chết mà thôi.”
——————————