Đọc truyện Đế Trường Trạch – Chương 20
Tuyết sắc đã bao trùm toàn bộ gian nhà đất.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, Khương Tố diện vô biểu tình ngồi nghe Diệp Nam Bùi kể lại toàn bộ cố sự.
Diệp Nam Bùi nói xong câu sau cùng liền rót ra một chung trà nguội, một hơi uống hết. Thân thể của y vẫn chưa khỏe hẳn, hiện giờ đang bày ra vẻ nhu nhược không xương tựa vào án thư không ngừng ho khan.
Chuyện cho đến bây giờ y cũng đã tỉnh táo lại —— liền đem hết mọi việc nói cho Khương Tố, không có nửa điểm giấu giếm. Đương nhiên, để tăng cường sự tín nhiện của Khương Tố, y còn dùng cách nói mờ mịt vừa đúng rất đặc hữu của người làm ăn để thể hiện, trong đó gia nhập không ít sự phỏng đoán của bản thân, thậm chí còn nói ra những lời không biết xấu hổ như ‘Ta từng vì ái mộ mà đứng ra chắn giúp điện hạ một đao, vì thế trước khi xuất chinh điện hạ đã đáp ứng sau khi trở về liền cùng ta trải qua một đời’… toàn bộ cố sự hư thật đan xen, hiện tại thậm chí ngay cả bản thân y muốn phân biệt cũng gặp không ít khó khăn.
Khương Tố trầm mặc thật lâu.
Ngón trỏ bàn tay phải của hắn nhẹ nhàng gõ lên án thư, tỉ mỉ nhận xét vị nho sinh tay trói gà không chặt trước mặt.
—— hắn không biết người này làm sao biết việc hắn đã từng muốn gả Lạc Dục Lam cho Khương Trạch, cũng không biết y làm sao biết được suy đoán nếu Cơ Minh đăng cơ nhất định sẽ khởi binh xâm phạm Khương quốc của Khương Trạch, càng không biết vì sao y có thể hiểu rõ việc hắn cùng hữu tướng mưu phản như vậy… Thế nhưng so với việc tin tưởng đối phương là được trời cao an bày từ hai năm sau quay lại thời điểm này, Khương Tố càng tin tưởng khả năng dưới trướng mình có người làm lộ ra bí mật.
Cái gì là thiên thần với thiên ý, đó vốn chỉ là thủ đoạn mà cao tầng thống trị đặt ra để lừa dối bách tính ngu muội mà thôi. Diệp Nam Bùi muốn dùng lý do như vậy để thuyết phục hắn cũng không biết nên đánh giá đối phương là ngu xuẩn hay là quá ngu xuẩn đây.
Trong lòng Khương Tố đã ra quyết định liền không tiếp tục suy tư nữa, chậm rãi phun ra ba chữ: “Như vậy sao?”
“Là vì cứu vớt toàn bộ Diệp gia, tránh khỏi cái chết của ta một năm sau, ngươi mới liều lĩnh đem toàn bộ mọi việc nói ra cho ta biết, thậm chí mạo hiểm khả năng ta có thể xem ngươi như người điên? “
“Phải” Diệp Nam Bùi lộ ra nụ cười mang theo một phần hư nhược lại có vạn phần thành kính, y phảng phất đã thấy được ánh bình minh thắng lợi, “Như vậy quyết định của điện hạ…”
“Quỷ thoại liên thiên” Khương Tố bình đạm nói, “Ta cư nhiên thiếu chút nữa đã tin rồi.”
…
Hiện tại trời đã rất lạnh.
Chung trà của Văn Nhân Diễm hiện tại đã cạn sạch, Khương Trạch cũng vẫn không cử động rót thêm trà nóng, cứ mặc cho khí lạnh bao phủ hai người.
Ngay lúc tiếng đàn đột nhiên vang lên thì Khương Trạch lại hạ xuống một câu: “Khương Phong đã lập thái tử từ lâu, vì sao trước khi băng hà lại phế đi, sửa lại lập ta làm trữ1?”
Văn Nhân Diễm mở mắt.
Hắn nhàn nhạt nhìn Khương Trạch ngồi phía đối diện, sắc mặt cũng không mảy may thay đổi, chỉ bình tĩnh nói: “Ý tứ của tiên hoàng tại hạ làm sao dám phỏng đoán.”
Khương Trạch cười nhạo: “Cữu cữu không dám phỏng đoán nhưng lại dám nhúng tay can thiệp.”
Văn Nhân Diễm nở nụ cười: “Bệ hạ nói đùa, tại hạ rời kinh đã sáu năm, làm sao có bản lĩnh nhúng tay vào việc lập trữ?”
“Thật không?” Khương Trạch nâng tay phải lên, dùng ngón tay cái vuốt ve những phần móng tay trong suốt dài ra của những ngón khác, “Cữu cữu lẽ nào không phát hiện sao? Vị Thiên Long vệ bình thường vẫn cùng người liên lạc kia, mấy tháng nay đã mai danh ẩn tích rồi.”
Đồng tử của Văn Nhân Diễm hơi co lại.
Khương Trạch lại tỉ mỉ nhìn ngắm những móng tay của mình, xác nhận đã sắp đến thời điểm cần tu bổ rồi có chút thờ ơ nói, “Nếu chuyện đó cữu cữu không phát hiện được, không biết người có cảm thấy năm nay tình thế của Văn Nhân gia so với những năm trước khó khăn hơn không ít, thậm chí ngay cả muốn khống chế con rối tả tướng cũng gặp phải chướng ngại sao?”
Đồng tử của Văn Nhân Diễm lại càng co rút nhiều hơn.
Khương Trạch cũng không thèm để ý biểu tình lúc này của Văn Nhân Diễm, chỉ đạm mạc nói: “Nếu cả hai việc này đều không phát hiện, lẽ nào cữu cữu không có ý định trở lại kinh đô với mục đích khống chế trẫm, noi theo Chu công2, nỗ lực trở thành Nhiếp chính vương đầu tiên của Khương quốc sao?”
…
Diệp Nam Bùi mở to mắt.
Y hoàn toàn không thể tin tưởng nhìn Khương Tố, tuyệt đối không hiểu vì sao mình đã đào tâm đào phế nói hết toàn bộ sự thực, vậy mà chỉ có thể đổi lấy bốn chữ ‘Quỷ thoại liên thiên’ của người trong lòng! Y nhìn Khương Tố, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, lỗ tai cũng là ong ong ù đi.
Khương Tố đối diện với ánh mắt tuyệt vọng của y thì chỉ cười nhạt: “Ta không biết ngươi làm sao biết được bí mật này, thế nhưng có rất nhiều việc người nói tuyệt đối không thể phát sinh.”
Diệp Nam Bùi vỗ vỗ cái ót đang đau đớn như bị gõ búa của mình, cố gắng trấn định xuống: “… Vậy sao? Xin điện hạ chỉ bảo…”
Khương Tố cười nhạo: “Ngươi nói A Trạch thú Dục Lam, này, ngươi ngay cả dò la một chút cũng không thèm làm sao? Một tháng trước Dục Lam đã gả cho ấu tử của đại nho Trần Mặc Chi, thậm chí A Trạch còn đích thân đến chúc mừng tân lang tân nương.”
Cả người Diệp Nam Bùi giống như bị sét đánh mà cứng lại tại chỗ, hô hấp cũng có chút dồn dập.
“Ngươi nói A Trạch bên ngoài tỏ vẻ tin tưởng ỷ lại ta, kỳ thực là vì muốn ta thả lỏng cảnh giác, thậm chí còn lên kế hoạch âm thầm giết ta?”
“Phải… nhất định là như vậy!”
“Sai lầm.”
“A Trạch chưa bao giờ giấu giếm ta bất cứ chuyện gì, ta nuôi A Trạch đã mười năm, hiểu y chẳng khác hiểu bản thân mình. Nếu y thật sự muốn giết ta, nhất định chính là đối mặt giao phong, tuyệt đối không dùng thủ đoạn ám sát”
“Huống chi, ” Khương Tố chậm rãi ngồi dậy, hờ hững nhìn về phía Diệp Nam Bùi. Hắn nhìn bộ dạng vô lực chống đỡ thân thể, suy yếu dựa vào án thư của đối phương, sát khí trong mắt càng lúc càng thịnh, “Trong lòng ta chỉ có một người —— cho dù ngươi đã cứu ta, ta cũng tuyệt đối không thể nói với ngươi bốn chữ ‘cùng nhau một đời’.”
“Quỷ thoại liên thiên, xích mích ly gián, dèm pha thiên tử, tư tâm khả sát. Người đâu, bắt y lại cho ta!”
…
Lúc này, Khương Trạch chưa từng có nửa điểm giấu diếm huynh trưởng bỗng dưng mạnh mẽ hắt hơi một cái.
Trong lúc đàm phán cùng người khác tối kỵ là khí thế suy yếu, bất quá cái hắt hơi này tuy rằng có chút không khéo nhưng cũng không làm ảnh hưởng toàn cục.
Bởi vì những gì y đã ném ra tại đây, ngay cả Khương Phong cũng không thể nắm rõ, mà y đời trước từ lâu đã quen thuộc như lòng bàn tay.
Đời trước y vì tình nghĩa năm xưa mà chưa từng động đến Văn Nhân thị, chỉ là đem bọn họ quyển cấm tại Hòa Trạch quận, cả đời không thể rời đi. Sau đó, khi y lần nữa tra xét chân tướng cái chết của Khương Tố cũng từng hoài nghi người đứng sau liệu có phải là Văn Nhân Diễm hay không. Chỉ là lúc đó sự việc đã trôi qua bảy năm, vô số mạng người đã tử vong, vô số gia tộc đều tiêu tán, đã không còn cách nào truy tìm chân tướng nữa.
Hiện tại Văn Nhân Diễm đang cứng đờ ngồi đối diện y, hô hấp của hắn cũng đã có chút khó khăn.
“Bàn tay cũng không nên vươn ra quá dài, tuyệt đối không cần nỗ lực xen vào những việc mình không thể xen vào, lại càng không nên không coi trẫm vào đâu mà động đến Khương Tố.” Khương Trạch thấy bộ dạng cường ngạnh giả vờ trấn định của đối phương thì cười nhạt: “Trẫm trước nay vẫn mặc kệ những thứ này là vì hắn đứng phía trước thủ hộ trẫm, hiện tại ngươi đã ép trẫm phải bước ra, như vậy cũng đừng trách thủ đoạn của trẫm độc ác.”
“Văn Nhân Diễm, trẫm không động vào ngươi hoàn toàn không phải trẫm không đủ khả năng, ngươi cứ tính toán kỹ lại một chút —— ngươi rời kinh đã lâu, toàn bộ bố cục đều chỉ dựa vào những gì năm đó ngoại công và mẫu hậu đã sắp đặt sẵn, với chút lực lượng đó, ngươi cho rằng có thể giao phong với trẫm mấy lần!”
Một chữ cuối cùng hạ xuống, bàn tay của y cũng vỗ mạnh lên án kỷ trước mặt, thanh âm nặng nề phát ra thậm chí chấn đau lỗ tai của Văn Nhân Diễm. Đợi đến khi Khương Trạch thu tay về, Văn Nhân Diễm còn nhìn thấy được trên mặt án kỷ lõm vào một khối, lộ ra dấu vết năm ngón tay cực kỳ rõ ràng.
Đây đại để vẫn là thời đại văn nhân thiện võ, thế nhưng văn nhân có thể trở thành cao thủ nội gia mạnh mẽ như Khương Trạch dù sao cũng rất hiếm gặp. Nét mặt lãnh tĩnh của Văn Nhân Diễm rốt cục cũng triệt để tan vỡ, hàn khí không thể kềm nén tỏa ra, mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Khương Trạch.
Đồng tử của hắn co rút đến cực đại, sắc mặt hiện tại cũng giống như nước trà duy chỉ có một màu nhợt nhạt. Dung mạo của hắn không giống Văn Nhân Mẫn, càng không thể học được mảy may bản lĩnh nào của phụ thân mình.
Tiếng đàn từ bên ngoài phòng truyền vào chậm rãi ngừng lại, tiếng tiêu dìu dặt vang lên.
Khương Trạch lần nữa thả lỏng khí thế, ôn hòa mỉm cười: “Cữu cữu, hiện tại người đã hiểu chưa? “
“Nếu người dám động vào Khương Tố lần nữa, ta liền khiến toàn bộ Văn Nhân thị phải trả giá thật lớn cho sự ngu xuẩn của người..”
…
Sau khi sai người đem Diệp Nam Bùi nhốt lại, Khương Tố liền lập tức trở về cung, chỉ là khi đến nơi thì đêm cũng về khuya, mọi thanh âm đều như lắng lại.
Có lẽ là vì hôm nay đã nghe câu chuyện của Diệp Nam Bùi, hắn bỗng nhiên thập phần tưởng niệm Khương Trạch, vì vậy cho dù đã khuya cũng không nghỉ lại biệt viện mà trực tiếp hồi cung.
Lúc này Khương Trạch tựa hồ đã ngủ, bộ dạng lộn xộn nằm trên giường của y, đôi chân trắng nõn nuột nà và một mảnh ngực lớn màu hồng nhạt lộ ra khỏi xiêm y.
Khương Tố thở ra một hơi khí lạnh, đợi đến khi hàn khí trên người đều bị xua tan mới nhẹ nhàng bước đến bên cạnh y, sửa lại góc chăn giúp y một lần. Thế nhưng trong đầu Khương Tố đột nhiên lại lướt qua lời nói của Diệp Nam Bùi, Khương Trạch từng thú Lạc Dục Lam, chỉ nghĩ đến đây thôi tâm trạng của hắn liền dâng lên một cỗ thống khổ cùng phẫn nộ khó thể diễn tả.
Đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, thiếu niên vốn đã ngủ say lại đột nhiên ngồi dậy, mở to hai mắt ngơ ngác nhìn hắn, đợi đến khi thanh tỉnh hơn một chút liền chau chau đôi mày, lầm bầm một chữ: “Đau.”
Khương Tố bị đông cứng rồi, hắn vô thức thả lỏng đôi tay đang siết chặt như gông cùm của mình, chỉ thấy tấm lưng oánh nhuận tựa bạch ngọc của Khương Trạch quả nhiên đã nổi lên vệt đỏ, liền không nhịn được mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Khương Trạch lại rụt người về sau một chút, tươi cười nói: “Đừng nên chạm vào, ngứa quá!”
Đồng tử của Khương Tố lại thâm thúy hơn một chút.
Hắn không nhịn được mà xoay người ngồi vào trên giường, dùng tay che ngang đôi mắt của Khương Trạch.
Khương Trạch lại càng cảm thấy nghi hoặc.
Y cong môi phùng má, đang muốn hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì trên môi đã truyền đến xúc cảm ôn nhuận, sau đó trong miệng lại nhiều hơn một vật nóng bỏng, thỏa thích đuổi theo cái lưỡi của y.
Khương Trạch cũng không biết nụ hôn nhiệt tình như lửa này đã kết thúc thế nào, y chỉ biết chờ đến khi mình liếm môi hồi thần, Khương Tố đã cởi ra áo khoác cùng y sóng vai nằm xuống, dùng thanh âm trầm thấp ôn nhu nói: “Ngủ đi.”
Đôi mắt to tròn trong suốt của Khương Trạch vẫn lẳng lặng mở to nhìn y.
Đến khi thấy Khương Tố thực sự không hiểu phong tình mà nắm chặt mắt lại chuẩn bị ngủ, Khương Trạch liền nhíu mày, quai hàm cũng phồng lên, sau đó tìm lấy bàn tay của Khương Tố từ trong chăn đặt lên đôi mắt của mình.
Khương Tố : “…”
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt đỏ hồng mời gọi của tiểu hài tử bên cạnh, hô hấp nhất thời lệch đi một nhịp. Gian nan lắm mới có thể đem đường nhìn dời đi, Khương Tố hít sâu một hơi, đem tay phải đặt vào sau cổ Khương Trạch, hơi dùng sức một chút liền dễ dàng ôm người vào trong lòng: “Đừng nên ồn ào nữa, ngủ đi.”
Hắn nghe được hài tử trong lòng bất mãn ậm ừ vài tiếng, sau đó lại nghi ngờ hỏi: “Lần trước ca ca còn nói việc này chỉ có phu thê mới có thể làm, chúng ta không thể nha…”
Động tác của Khương Tố đình trệ một chút.
Lỗ tai của hắn hơi ửng đỏ, thế nhưng hắn hoàn toàn làm ngơ nhiệt độ trên mặt, chỉ là đem người vùi vào lòng càng chặt thêm một chút: “Ừ, loại chuyện này chỉ có thể để ta làm cùng đệ.” Hắn dừng một chút, sau đó lại dùng ngữ điệu lừa gạt tiểu hài tử mà hời hợt nói, “Dù sao ta lớn tuổi hơn đệ.”
Lúc này Khương Trạch phải dùng khí lực cực lớn mới có thể khắc chế mình không có bật cười.
Này, ca ca nhà y thực sự là quá khả ái rồi. Mặc kệ hôm nay đối phương là bị cái gì kích thích —— chỉ hy vọng loại kích thích này lại tới mãnh liệt hơn một chút nha.
—————————
1/ Trữ: Trong trữ quân, nghĩa là người thừa kế tương lai của ngai vàng
2/ Chu công: Chu Công (周公), tên thật là Cơ Đán (姬旦), còn gọi là Thúc Đán (叔旦), Chu Đán (週旦) hay Chu Văn Công (周文公), là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ vương Cơ Phát lập ra nhà Chu, giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Công đã giúp Tân vương là Chu Thành vương xây dựng và phát triển nhà Chu.
Hình ảnh của ông tiêu biểu cho trung quân, phò chúa, không sinh dị tâm, thường được hậu thế về sau nhắc đến cùng với Y Doãn nhà Thương. Nhà Chu dưới sự nhiếp chính của ông đã vươn lên thành một nước mạnh mẽ, tạo tiền đề cho công cuộc xây dựng nên nền Văn minh Trung Hoa rực rỡ về sau. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của Văn minh Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công, quên đi cái tên Cơ Đán, khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông.
Thời kì Võ Tắc Thiên, ông được truy thành Bao Đức vương (褒德王), Tống Chân Tông cải truy thành Văn Hiến vương (文憲王). Hậu thế về sau thường gọi ông với cái tên Nguyên Thánh (元聖).
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười