Đọc truyện Đế Trụ – Chương 21: Người đàn ông đến từ đại đồng
Đêm xuống Lưu Lăng lại đi thăm Vương Tiểu Ngưu một chút. Lý Đông Xương không đi, ở luôn trong phòng sắp xếp cho Vương Tiểu Ngưu, lúc này đang chỉ bảo một nha hoàn mới tới trong phủ Lưu Lăng nấu thuốc. Y thuật Lý Đông Xương là không thể nghi ngờ, thần y Ngô Bổn ở thời đại này quả thực là đại danh cải tử hồi sinh.
Lý Đông Xương mặc dù là đồ đệ nhỏ nhất của Ngô Bổn, nhưng cũng là người Ngô Bổn yêu thích nhất. Lý Đông Xương mặc dù là đệ tử cuối cùng, nhưng năm tháng ở với Ngô Bổn là nhiều nhất trong sáu đệ tử. Người này tuy rằng không được coi là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại có lòng kiên trì. Cũng chính bởi vì điểm này, Ngô Bổn mới có thể phá lệ coi trọng y.
Nha hoàn mới tới tên là Mẫn Tuệ, là một tiểu nhà đầu mới mười ba tuổi. Tướng mạo xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh. Đây cũng là cái mệnh khổ của cô bé, từ Đại Đồng bên kia theo cha mẹ chạy nạn đến Thái Nguyên này. Vốn là đến Đô thành tìm người thân thích nương tựa, ai biết được đến nơi này mới biết được hai năm trước cả nhà người thân cũng đã dời đi rồi.
Cha mẹ Mẫn Tuệ lúc trên đường đến lây nhiễm bệnh dịch, cũng không biết vì sao riêng tiểu nha đầu này mạng lớn không bị bệnh. Trong nhà nghèo khổ, tới Thái Nguyên không bao lâu cha mẹ cô bé lần lượt qua đời. Tiểu Mẫn Tuệ ở trên đường cái tự bán thân, muốn có chút tiền bạc mai táng cha mẹ.
Đúng lúc gặp Liễu Mi Nhi đi ra ngoài mua đàn hương cho Lưu Lăng, vừa vặn thấy cô bé Mẫn Tuệ quỳ ở nơi đó bộ dạng lung lay sắp đổ. Liễu Mi Nhi là cô gái có lòng Bồ Tát, cho nên tự quyết định mua cô bé về. Trong Vương phủ Lưu Lăng vốn chỉ có ba tiểu a hoàn, ngoại trừ Liễu Mi Nhi hai người kia là lúc trước Thái Tử và Tứ Hoàng Tử phái tới. Sau khi Lưu Lăng giúp đỡ Nhị ca đăng cơ làm Hoàng đế, cũng không làm khó hai tiểu a hoàn kia, phát cho mỗi người một số tiền bạc đưa về nhà rồi.
Thứ nhất là thân thế Mẫn Tuệ đáng thương, thứ hai quả thật trong phủ thiếu người làm. Liễu Mi Nhi biết Lưu Lăng tất nhiên sẽ không phản đối, hơn nữa Mẫn Tuệ xinh đẹp lanh lợi, Liễu Mi Nhi vừa thấy đã nhớ tới muội muội chết yểu trong nhà mình.
Vốn dĩ đang có một phú hộ trong thành, một đại thương nhân tên là Lý Vạn Tài muốn mua cô bé này, nhưng ngại thân phận của Lưu Lăng, vị đại thương nhân có thanh danh hiển hách ở trong dân chúng Thái Nguyên này cũng chỉ có thể chịu nhịn bỏ thứ yêu thích. Nhưng thanh danh hiển hách của gã cũng không phải là cái gì đáng khoe khoang, theo dân chúng đặt cho gã ngoại hiệu có thể đoán được. Lý lão bảo (*).
(*) Lão bảo: chủ chứa.
Lý Vạn Tài có mặt ngay đó, cơ hội nịnh bợ Trung Thân Vương như vậy làm sao có thể bỏ qua. Gã giành trả tiền, sau đó còn thuê một chiếc xe ngựa đem thi thể cha mẹ Mẫn Tuệ đưa ra ngoài thành, tìm một nơi phong cảnh thật tốt rồi chôn cất. Chẳng qua Lý Vạn Tài lại không biết, việc nhỏ như vậy làm sao Liễu Mi Nhi lại kể với Lưu Lăng.
Gã trả tiền xong, kết quả căn bản Lưu Lăng cũng không biết đến gã.
Mẫn Tuệ, tiểu nha đầu này thật sự không hổ thẹn với cái tên của cô bé, chịu khó mà trí tuệ. Ngày đó sau khi theo mai táng cha mẹ, liền lau khô nước mắt, cần cù chăm chỉ làm những chuyện cô bé nên làm. Tuy rằng cô bé tuổi rất nhỏ, nhưng suy nghĩ linh hoạt tay chân lanh lẹ, học một biết mười, rất nhanh thích ứng với cuộc sống trong Vương phủ, Lưu Lăng đối với tiểu nha đầu này cũng rất vừa lòng.
Thấy Lưu Lăng vào cửa, Mẫn Tuệ đang khom người để lộ ra một đoạn lưng áo trắng nõn vội vàng hành lễ. Lý Đông Xương chỉ lo chăm chú quan sát dược liệu trong nồi thuốc, Mẫn Tuệ đã quỳ xuống y mới phát hiện Lưu Lăng đến.
Lưu Lăng bảo hai người đứng lên, rồi đi đến bên giường thăm Vương Tiểu Ngưu. Lúc này Vương Tiểu Ngưu còn đang hôn mê, ngoại thương trên người cũng đã băng bó. Lưu Lăng đưa thay sờ lên trán Vương Tiểu Ngưu, nóng quá.
– Như thế nào rồi?
Lưu Lăng nhẹ giọng hỏi.
Lý Đông Xương nói: – Vương gia, qua buổi chiều khám và chữa bệnh, thảo dân vừa suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy người này hẳn là còn cứu được!
– Hả?
Lưu Lăng mắt sáng lên.
– Nắm chắc mấy phần thành công?
Lưu Lăng hỏi.
Lý Đông Xương trầm ngâm một hồi đáp: – Ba phần!
Xác suất này tuy rằng không cao, nhưng so với trước Lý Đông Xương đoán cũng là không ít lạc quan. Lưu Lăng cũng không cưỡng cầu cái gì, hắn biết trình độ chữa bệnh ở cái xã hội này, Lý Đông Xương có thể nắm chắc ba phần thành công đã là hiếm thấy.
Lưu Lăng lại hỏi thăm tình trạng vết thương Vương Tiểu Ngưu vài câu, Lý Đông Xương nhất nhất đáp lại. Lúc Lưu Lăng và Lý Đông Xương đang nói chuyện, Mẫn Tuệ khôn khéo lui ra ngoài cửa phòng đứng. Sau một khoảng thời gian cô bé này đến Vương phủ, sắc mặt vàng vọt ban đầu cũng biến thành hồng hào mịn màng. Liễu Mi Nhi đối với nàng tốt lắm, hơn nữa không cần phải chịu đói, cơ thể của cô bé khôi phục rất nhanh.
Lúc Lưu Lăng đi ra khỏi cửa phòng, Mẫn Tuệ cung kính dập đầu chào: – Nô tì cung kính tiễn Vương gia.
Lưu Lăng dừng lại, đỡ Mẫn Tuệ lên nhẹ nhàng nói: – Về sau ở trong nhà không cần quỳ, có cái gì cần hãy nói với Mi Nhi tỷ tỷ.
Được Lưu Lăng đỡ đứng lên, Mẫn Tuệ đỏ mặt, có vẻ hết sức lo lắng. Trong mắt của nàng, Lưu Lăng chính là trời cao. Giữa cô bé và Thân Vương, có cái hào lớn khác đẳng cấp khó có thể vượt qua.
– Mi nhi tỷ tỷ có nói, chúng ta là nô tì của Vương Gia, phải có bộ dạng nô tì, không thể đánh mất thể diện Vương gia.
Giọng cô bé một chút cũng không giống người phương Bắc, trái lại là có chút nhu mì của con gái vùng sông nước phương Nam. Nghe êm dịu đấy, hết sức thoải mái.
Lưu Lăng nghĩ đến thân thế của cô bé, thở dài rồi cất bước đi ra ngoài. Thời buổi loạn lạc như vậy, người có thân thế thê lương như Mẫn Tuệ thực sự là nhiều lắm. Rồi Mẫn Tuệ nhìn theo bóng Lưu Lăng, trong mắt cực kỳ sùng kính. Cô bé có cảm giác, có thể vào trong Vương phủ áo cơm không lo, là trời cao thương cô. Ở trong mắt cô bé, Lưu Lăng chính là trời cao này.
Sau khi đi ra vài bước, Lưu Lăng dừng một chút xoay người nói với Mẫn Tuệ: – Đi theo Lý thần y, chú ý quan sát nhiều vào, đừng chậm trễ, mọi việc đều cẩn thận một tí.
Mẫn Tuệ nói: – Nô tì biết rồi ạ.
Lưu Lăng thật không ngờ chính là, thuận miệng nói một câu, về sau lại gặt hái được một lễ vật lớn làm cho hắn vô cùng bất ngờ vui mừng.
Sau khi trở lại thư phòng, Lưu Lăng phá lệ không có viết tấu chương, mà là cầm lấy một quyển Xuân Thu đọc lên. Lưu Lăng đọc sách rất nhiều, trên cơ bản chỉ cần là văn tự liền có thể làm hắn muốn đọc. Khi xưa, nằm ở trên giường bệnh không có việc gì, chỉ có sách, lần lượt mở ra cho hắn thế giới ngũ sắc rực rỡ. Đem lần lượt từng bức họa tuyệt đẹp giăng ra trước mặt Lưu Lăng, mà đây cũng là cái lớn nhất hiện tại Lưu Lăng dựa vào!
Đọc sách có thể làm cho tâm tư Lưu Lăng bình tĩnh trở lại, mà Lưu Lăng lúc này hướng tới làm được một mũi tên trúng hai đích! Người khác sau khi mê mẩn đọc sách rất khó lo lắng việc khác nữa, còn về Lưu Lăng thì không phải vậy, hắn có thể nhớ nội dung trong sách không sai một chữ, mà đồng thời còn có thể phân tâm ra để suy xét những chuyện khác!
Như vậy còn tốt hơn so với một tay vẽ tròn một tay vẽ vuông, lại càng khó!
Thời gian trôi qua thật là nhanh, Liễu Mi Nhi đưa Mẫn Tuệ lại thỉnh an Lưu Lăng, tên gia đinh trẻ trong phủ kia mang một cái thùng gỗ lớn đi vào. Lưu Lăng phá lệ không để cho Liễu Mi Nhi hầu hạ tắm rửa, mà sau khi hỏi thăm tình hình Vương Tiểu Ngưu liền cho các nàng trước đi ngủ. Liễu Mi Nhi nhanh ý, biết Lưu Lăng có lẽ có chuyện gì phải làm nên khéo léo lui ra ngoài.
Lúc gần giờ tý, Hoa Tam Lang mang theo một nhóm người thân cận từ cửa thư phòng của Lưu Lăng tuần tra đi qua. Hoa Tam Lang lờ mờ nhìn qua ngọn đèn dầu, trên cửa sổ chiếu ra bóng của Lưu Lăng. Trong mắt của y là một loại tôn kính và lo lắng chân thành, thở dài, Hoa Tam Lang lẩm bẩm mấy câu sau đó dẫn người bỏ đi.
Hắn nói:
– Vương gia thật sự là quá mệt mỏi.
Mọi người nghe xong đều cảm động, tất cả mọi người đều biết mỗi ngày Lưu Lăng đều bận đến đêm khuya mới có thể đi ngủ. Tân Hoàng đăng cơ, Trung Thân Vương là cánh tay đắc lực, nhiều chỗ cần đến lắm.
Hoa Tam Lang vừa đưa người đi không xa, một bóng đen nhẹ nhàng bay xuống cách không xa trước cửa thư phòng Lưu Lăng. Người này động tác vô cùng nhẹ nhàng, rơi xuống đất không một tiếng động. Cách đó không xa Hoa Tam Lang dường như linh cảm được điều gì, đột nhiên quay đầu lại nhìn. Người áo đen kia nấp dưới một gốc cây, Hoa Tam Lang nhìn nhìn không phát hiện ra cái gì.
Kỳ thật lúc Hoa Tam Lang mang theo một đám cận vệ rời thư phòng Lưu Lăng cũng chưa xa, chỉ chừng mười thước. Người này chắc chắn là khinh công cao cường, không kiêng dè Hoa Tam Lang và một đội cận vệ một chút nào. Mà quả thật Hoa Tam Lang cũng không có chút cảm giác được người áo đen này đến, y sở dĩ quay đầu lại xem hoàn toàn là dựa vào ý thức.
Đó là chưa nói đến Hoa Tam Lang chẳng những ở trên sa trường dũng mãnh vô địch, một thân công phu cận chiến cũng là rất cao. Nói đến cận vệ trọng phủ Lưu Lăng, mỗi người đều là tinh nhuệ từ đại doanh Kinh kỳ chọn kỹ lưỡng ra. Những người này đều đã trải qua chinh chiến sinh tử, thân thủ mạnh mẽ vững vàng bình tĩnh.
Sau khi Hiếu Đế lên ngôi, vì bảo vệ Lưu Lăng cố ý hạ chỉ từ đại doanh Kinh kỳ điều hai trăm lính tinh nhuệ bảo vệ an nguy xung quanh phủ Trung Thân Vương. Và từ đại nội Hoàng cung điều động hai mươi cao thủ đại nội, bố trí ở trong vương phủ. Mà người này, chẳng những qua được mắt Hoa Tam Lang đưa cận vệ tuần tra, hơn nữa qua mặt được năm cao thủ đại nội luân phiên trực tối nay.
Trước khi Hiếu Đế chưa đăng cơ, đã lôi kéo một đám võ lâm cao thủ. Sau khi lên ngôi những võ lâm cao thủ này đều tiếp nhận chức thị vệ trong cung, những người này đối với Hiếu Đế trung thành và tận tâm.
Bóng đen kia từ dưới cây quay lại, nhìn qua hướng Hoa Tam Lang rời đi, lại quay đầu lại nhìn bóng Lưu Lăng chiếu trên cửa sổ, miệng cười đầy ẩn ý.
Người này không che mặt, đây là tự tin rất lớn đối với bản thân!
Đi đến cửa thư phòng, y vừa mới cất bước đi lên bậc thang, liền nghe thấy trong thư phòng Lưu Lăng nhẹ nhàng ho một tiếng, sau đó hạ giọng nói: – Vào đi.
Người áo đen kia dừng một chút, lập tức cười khổ một tiếng. Y đẩy cửa đi vào, sau khi vào cửa bỗng nhiên khom người quỳ xuống, thật sự dập đầu ba cái.
– Thuộc hạ Quý Thừa Vân, khấu kiến Vương gia!
Người này nhìn ánh đèn trong thư phòng, nhãn thần trong con ngươi bắn ra tinh quang bốn hướng nhìn về phía thư phòng, và lúc Hoa Tam Lang xem bóng Lưu Lăng ở trên cửa sổ, không ngờ thần thái hoàn toàn giống nhau! Đó là một loại tôn kính xuất phát từ đáy lòng.
Người này ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt tang thương. Đây là một người đàn ông trung niên chừng ba mươi mấy tuổi, dáng người rất gầy gò. Sắc mặt của hắn là một màu vàng vọt, nhìn qua bộ dạng có vài phần bệnh nặng mới khỏi. Xương gò má cao ngất, hai gò má hơi lõm xuống, cả khuôn mặt nhìn qua có vẻ bị bệnh, chỉ có đôi mắt thần thái sáng láng kia!
Nếu người này xuất hiện ở trên đường cái của thiên lao Thái Nguyên kia, chỉ sợ sẽ có không ít người nhận ra y!
Người này, không ngờ lại chính là người đàn ông Đại Đồng giơ tay xin ăn trên đường cái, vào cái ngày Hiếu Đế vẫn còn là Chính Thân Vương đưa người cứu Lưu Lăng ra thiên lao.