Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh

Chương 27: Chính nghĩa có lẽ sẽ đến trễ…


Đọc truyện Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh – Chương 27: Chính nghĩa có lẽ sẽ đến trễ…

Trường cao trung Giang Thành vì biểu đạt thành ý mà mời rất nhiều phóng viên truyền thông đến hiện trường. 

Phó Cửu đứng giữa đám người, mặc quần jean màu trắng, dây nịt màu đen kết hợp với áo thun màu bạc cùng màu với tóc, đẹp trai làm tim người ta đập thình thịch. 

Hạ Hồng Hoa đứng bên cạnh cô, vẻ vui sướng trên mặt không khó để nhận ra. 

Từ lúc con gái bắt đầu học cao trung tới nay, đây là lần đầu tiên bà đến trường học của cô. 

Phó Cửu như vừa nghĩ tới điều gì, một tay sờ khuyên tai của mình, đè thấp giọng nói: “Mẹ, một tí nữa chủ nhiệm Trương nói xin lỗi với chúng ta, người đừng trả lời hắn, những vấn đề đó đều để con trả lời.” 

“Được, được!” Hạ Hồng Hoa hành sự xác thật rất lỗ màng, tự nhiên sẽ nghe lời của con gái. 


Phó Cửu ngồi cùng năm học sinh khác, các phóng viên đã bắt đầu nóng lòng muốn phỏng vấn, cũng có rất nhiều người chờ đợi tin tức này từ trường cao trung Giang Thành trên mạng. 

Phó Cửu bình tĩnh nhìn xung quanh cho đến khi chủ nhiệm Trương xuất hiện. 

Lúc này chủ nhiệm Trương đã không còn khí thế như hùng như hổ dọa người sợ hãi trước kia, trên người mặc áo sơ mi nhăn nhúm, muốn bao nhiêu suy sút có bấy nhiêu suy sút. 

Những chuyện này hắn rất không cam lòng! 

Rõ ràng những học sinh này thành tích học tập đều không tốt, một đám phế vật! 

Đám phế vật này cũng toàn là quỷ nghèo! 

Dựa vào cái gì phải bắt hắn xin lỗi bọn họ! 

Nhưng chuyện này cần thiết có kết quả, nếu hắn không nói xin lỗi, về sau sẽ không còn cách nào để sống sót trong Giang Thành này. 

Chủ nhiệm Trương nghĩ đến đây, chân bước đến trước mặt các học sinh nói một tiếng: “Thật xin lỗi.” 

Những học sinh này cũng không phải ngốc, nhìn thái độ của hắn liền biết không phải thật lòng. 


Cho nên bọn họ không trả lời câu nào. 

Chủ nhiện Trương vừa thấy bộ dạng của bọn họ, ngẩng đầu lên nhìn các phóng viên nói: “Thật xin lỗi tôi cũng đã nói xong. Nhưng các bạn phóng viên nhìn xem những đứa trẻ này, mỗi người đều im lặng như vậy, lúc trước cũng vị bọn họ không còn cách dạy dỗ nào nên tôi mới…” 

”Nếu muốn xin lỗi phải thành thành thật thật mà xin lỗi.” Phó Cửu mở miệng, giọng nói rất lạnh đánh gãy lời của hắn: “Chủ nhiệm Trương, thầy nói bỏ cái gì?” 

Lời nói của Phó Cửu như đánh thẳng vào mặt chủ nhiệm Trương, hắn ta lập tức buột miệng thốt ra một câu: “Cậu câm miệng! Nếu không phải dân quê như mẹ cậu suốt ngày nghĩ cách mở rộng quan hệ đút lót cho trường học, tôi sẽ làm ra loại chuyện như thế này?” 

Phó Cửu cười, lạnh lùng hỏi: “Xem ra lần này trường học gọi điện thoại kêu chúng tôi tới căn bản không phải thật sự muốn xin lỗi, mà là muốn chúng tôi diễn trò cho mọi người cùng xem? Nếu không tại sao chủ nhiệm Trương lại có thái độ này?” 

”Cậu!” Chủ nhiệm Trương thật không nghĩ đến trước kia câu cửa miệng của Phó Cửu đều mắng người khác là rác rưởi, làm sao lại trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy. 


Nhóm phóng viên truyền thông quay lại được hình ảnh này, không một chút gián đoạn ấn đăng lên báo. 

Chủ nhiệm Trương không quan tâm ảnh hưởng của xã hội, không đại biểu trường học sẽ không. 

Nghe đến đó, một người lãnh đạo trường học lập tức đè thấp giọng quát: “Cậu mới là người nên câm miệng! Những học sinh này đều do ta thật lòng mời trở về trường, cậu xem lại vị trí của mình rồi hãy mở miệng!” 

Đây là một câu cảnh cáo. 

Chủ nhiệm Trương nghe hiểu, sắc mặt trắng bệch mà cúi đầu, bàn tay nắm chặt nói với Phó Cửu: “Vừa rồi do thầy không đúng, cho tới nay đều là thầy không đúng nên mới đuổi học các em, thầy rất xin lỗi.” 

”Không chỉ riêng việc học!” Một nữ sinh trong đó khóc lóc hô lên: “Còn có danh dự của chúng em! Trên thực tế em rất hâm mộ Phó Cửu vì cậu ấy có mẹ luôn tiêu tiền trên người con của mình. Bởi vì điều kiện gia đình không tốt, thầy liền nói em là ăn trộm, một hai đều phải đuổi học em cho bằng được. Mẹ của em vì muốn cho em đi học lại mà chạy đôn chạy đáo khắp Giang Thành, còn phải chịu đựng người khác mắng mỏ. Thầy căn bản không xứng làm giáo viên!” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.