Đế Thiếu Sủng Trong Lòng Giáo Thảo Quốc Dân Là Nữ Sinh

Chương 14: Sờ Ta Cũng Vì Muốn Khen Ta


Đọc truyện Đế Thiếu Sủng Trong Lòng Giáo Thảo Quốc Dân Là Nữ Sinh – Chương 14: Sờ Ta Cũng Vì Muốn Khen Ta


Đánh nhau sao?
Cô cũng không sợ ai cả.
Chỉ là Phó Cửu không thích vô duyên vô cớ kết thù với người khác: “Anh đẹp trai, vừa rồi tôi chỉ là muốn khen anh.” Được khen còn muốn gọi người khác đánh cô, chuyện này không tốt lắm đâu.
Tần Mạc chợt cười, đáy mắt chỉ còn một mảnh lạnh lẽo, hận không thể chém Phó Cửu thành trăm mảnh mới hết tức giận: “Sờ ngực ta cũng vì muốn khen ta?”
“Anh không phải là con gái, bị người khác sờ ngực một cái cũng không mất mác cái gì.” Phó Cửu khuyên hắn: “Làm người nên rộng lượng một chút.”
Tần Mạc thái độ thờ ơ hất tay cô ra, giọng nói như vừa mới từ địa ngục bước ra: “Thật là đáng tiếc, từ trước đến nay ta đều không biết rộng lượng là gì.”
Đây là ý định một hai đều muốn giận dỗi?”
Phó Cửu nhìn bóng dáng vừa nói vô cùng nguy hiểm, lắc lắc cổ tay có chút đau của mình.
Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu trên người hắn giống như là bổ sung thêm màu sắc, ngoại trừ tôn quý chỉ toàn là xa hoa.
Mọi người chỉ cần cảm nhận được hơi thở của hắn đều thấy vô cùng lạnh lẽo.
Hơn nữa phía sau hắn còn đi theo một đám bảo tiêu mặc đồ đen.
Xem ra về sau có chút phiền toái…
***
Nhóm lãnh đạo trường học cũng không nghĩ tới Tần thiếu sẽ dễ dàng bỏ qua cho Phó Cửu, đến hỏi cũng không hỏi một câu, vừa kinh ngạc vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“May mắn Tần thiếu là người rộng lượng.”
“Ai nói không phải.”
Chủ nhiệm của Phó Cửu sợ bóng sợ gió lau mồ hôi trên trán.
Chỉ có COCO nghiêng đầu cắn cắn tai con thỏ trong ngực.

Hắn biết đội trưởng từ trước đến nay có thù tất báo, hắn không lập tức phát hỏa hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng…
Người tên Phó Cửu vừa ngã lại đây, lần này chết chắc rồi!
Tần Mạc dẫn đầu đi phía trước, trước ngực còn động lại cảm giác trước nay chưa từng có, chuyện này làm ánh mắt của hắn càng thêm trâm trầm.
Chỉ là một phút đồng hồ ngắn ngủi lại làm cho toàn bộ người ở đây cảm thấy như đã qua rất lâu.
Đến lúc bóng dáng Tần Mạc hoàn toàn biến mất, Trần Hiểu Đông tựa như cơn bão chạy tới trước mặt Phó Cửu, hai mắt trừng lớn: “Thiếu gia, cậu có biết vừa rồi mình đã làm gì không? Nếu để ông chủ biết chuyện này chắc chắn sẽ mắng cậu.

Còn Tần thiếu từ trước đến nay không thích người khác chạm vào hắn, cậu lại dám động đến điểm mấu chốt của hắn, này là liều một phen.

Thiếu gia, Tần thiếu và cậu không giống nhau, hắn không phải là cong!”
Phó Cửu đút tay vào túi quần, lập tức phủ nhận: “Tôi cũng không phải cong.”

“Cậu đối với Tần thiếu như vậy, cậu…” Trần Hiểu Đông nói tới đây liền thở dài một hơi: “Thiếu gia, tôi biết nếu tôi là cong cũng sẽ thích một người như Tần thiếu.

Nhưng mà cậu nhìn xem con gái người ta đứng xung quanh xem cũng không có trực tiếp nhào lên ôm người khác.”
Phó Cửu à một tiếng, thái độ không chút để ý, khóe miệng còn đang cười: “Cậu nói như vậy thì người đầu tiên Tần thiếu ôm là tôi.”
“Thiếu gia…” Trần Hiểu Đông cũng giơ tay đầu hàng thiếu gia nhà mình.

Đến lúc nào rồi còn suy nghĩ chuyện này.
Phó Cửu vỗ vỗ vai hắn: “Đừng suy nghĩ lung tung.

Nhưng mà tôi muốn thanh minh một chút, tôi không muốn tiến lên ôm ai cả.

Lúc nãy đang cúi đầu nghĩ tới chuyện mua linh kiện, không kịp phòng bị liền bị người phía sau đẩy một cái.”
“Tôi tin tưởng cậu!” Trần Hiểu Đông vô cùng nghiêm túc nói.
Phó Cửu hạ mi mắt.
Trần Hiểu Đông tiếp tục nói: “Cho nên thiếu gia, chúng ta nên tin tưởng lẫn nhau.

Lần sau cậu muốn làm gì với Tần thiếu, trước tiên nên bàn với tôi!”
Phó Cửu: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.