Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 60: Bây giờ là mấy giờ rồi, còn biết trở về sao?


Đọc truyện Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng – Chương 60: Bây giờ là mấy giờ rồi, còn biết trở về sao?

Cô đồng ý với cá sấu hoang dại, đêm nay phải giúp anh ta tìm ra một địa chỉ IP, không hoàn thành nhiệm vụ này, cô không được đi đâu cả.

Mới tắt điện thoại không được bao lâu, Kiều Diêm Vương lại gọi một cuộc điện thoại đến.

Ôn Đề Nhi nhẹ nhàng nhíu mày, Kiều Diêm Vương có để cô yên hay không.

Không kiên nhẫn nhận điện thoại: “Xin chào, bây giờ tôi không ở trong khu vực phục vụ, đợi một lát nữa…”

“Lập tức về nhà.” Giọng nói lạnh như băng, ngắt lời thiếu nữ nói linh tinh.

Ôn Đề Nhi nhịn không được rùng mình một cái, Kiều Diêm Vương đã ăn bao nhiêu khối băng thế? Cách di động cô còn có thể cảm nhận được khí lạnh.

“Mười phút sau tôi lại…”

“Tôi nói, lập tức!”

Thiếu nữ còn chưa từ chối xong, đã bị Kiều Diêm Vương quát khẽ ngắt lời.


Chuyện lớn không ổn, Kiều Diêm Vương giống như không phải ăn khối băng, mà là thuốc nổ. 

Ôn Đề Nhi đâu còn dám lỗ mãng, nói cho qua: “Đã biết, bây giờ tôi trở về.”

Nói xong liền tắt điện thoại.

Mẹ kiếp, cô cũng không phải đêm không về ngủ, hơn nữa anh cũng nói rồi, sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô, cô không tin anh ta có thể làm gì cô.

Dù sao xong việc cô mới trở về.

11 giờ tối, Ôn Đề Nhi lẩm nhẩm hát một bài hát dân ca về đến cửa nhà, cố ý dùng ngón giữa ấn chuông cửa.

Vốn tưởng rằng người mở cửa là Bộ Khinh Khinh, nhưng không ngờ…

Đứng phía sau cửa, rõ ràng là Kiều Diêm Vương mặt đen, quanh thân tản ra khí lạnh.

Ôn Đề Nhi lùi về phía sau theo bản năng, trái tim nhỏ bé bị dọa rớt nửa nhịp, “Sao anh…”

Kiều Thừa Huân không nói hai lời, bàn tay to mạnh mẽ vươn ra, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của thiếu nữ, dùng lực kéo cô vào trong nhà.

Cánh tay Ôn Đề Nhi bị anh kéo đau đớn, ngay sau đó phía sau lưng lại đau xót, hoàn toàn bị anh đè lên trên tường.

Mẹ nó, Kiều Diêm Vương lại muốn ầm ĩ gì thế, cô lập tức trừng mắt với anh.

“Anh làm gì thế?”

“Bây giờ là mấy giờ rồi, còn biết trở về sao?”


“Nói không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi mà, anh hỏi như vậy là có ý gì?”

Đôi mắt lạnh lẽo của Kiều Thừa Huân âm u, toàn thân tỏa ra khí lạnh bức người, trầm giọng nói: “Nếu như tôi không gọi điện thoại cho cô, có phải cô sẽ đi thuê phòng với tên họ Đường kia không?”

Ôn Đề Nhi cau mày, cô có nói chuyện muốn thuê phòng với Đường Vực Tân sao? Không hiểu ra sao cả!

Nhìn bộ dạng anh giống như muốn ăn thịt người, thấy thế nào cũng là khó chịu.

Rất tốt, cô sẽ thỏa mãn trí tưởng tượng của anh.

“Đúng vậy, tôi và Đường Quả thối tha đã thuê xong phòng chuẩn bị đại chiến 300 hiệp, kết quả bị hai cuộc điện thoại của anh can thiệp, làm hại chúng tôi ít đi một hiệp, anh hài lòng chưa?”

Đáng chết!

Cô vậy mà thật sự thuê phòng với tên họ Đường!

Khuôn mặt tuấn tú của Kiều Thừa Huân nổi đầy gân xanh, lửa giận trong ngực lại dấy lên, hướng lên trên mặt, hóa thành đôi mắt đáng sợ, bắn thủng thân thể cô gái.

Đang định nói chuyện, di động của Ôn Đề Nhi đột nhiên vang lên, cô cầm lấy di động ra nhìn.


Tên hiển thị: Đường Quả thối tha.

Ôn Đề Nhi liếc mắt nhìn Kiều Diêm Vương một cái, không chút hoang mang giơ di động lên nghe: “Đường Quả thối tha, có chuyện gì sao?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nam dịu dàng trầm thấp: “Ngày mai là thứ bảy, có muốn đi cùng anh về gặp mama hay không?”

Bất luận là âm lượng hay là ngữ khí, đều dịu dàng gấp vạn lần Kiều Diêm Vương.

“Được, a – -” Ôn Đề Nhi đột nhiên hét lên một tiếng, thân thể bị Kiều Diêm Vương khiêng lên.

Di động không cầm chắc nên rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang lớn.

“Di động của tôi, khốn nạn! Anh bỏ tôi xuống!” Cô gái liều mạng đánh vào lưng người đàn ông, nhưng căn bản không có một chút tác dụng nào.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng Đường Vực Tân lo lắng: “Tiểu Đề, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Đề…



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.