Đọc truyện Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng – Chương 53: Anh lấy di động của vợ tôi làm gì?
Khuôn mặt tuấn tú của Kiều Thừa Huân rét lạnh, nhanh chóng buộc chặt thành một khối sắt cứng rắn.
Người phụ nữ chết tiệt, dám bảo người đàn ông khác lấy di động của cô gọi điện thoại cho anh, lại muốn diễn trò gì đây?
Trong lòng có một nhóm lửa giận thiêu đốt, trầm giọng nói: “Anh lấy di động của vợ tôi làm gì?”
…
Đường Vực Tân bị ngữ khí lạnh như băng chất vấn sợ tới mức sống lưng lạnh toát.
Cảm giác nguy hiểm tự nhiên nảy sinh, khách khí nói: “Người anh em, anh đừng hiểu lầm, tôi muốn xác nhận một phen, anh có phải là Kiều Thừa Huân hay không.”
“Tôi là ai liên quan gì đến anh, trả điện thoại cho cô ấy.” Tiếng nói trầm thấp, thô bạo như yêu ma.
Cách di động, Đường Vực Tân vẫn có thể cảm nhận được cảm giác áp bách vô hình.
Khẩn trương trả điện thoại di động cho Ôn Đề Nhi, “Anh ta bảo em nghe điện thoại.”
Ôn Đề Nhi nhận di động, ra vẻ thân thiết gọi một tiếng, “Chồng à, bạn thân của tôi sống chết không tin anh là chồng tôi, cho nên tôi chỉ có thể bảo anh ấy tự mình gọi cho anh, không quấy rầy anh ăn vịt quay đấy chứ?”
“Đùa rất vui sao?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nam trầm thấp, giống như bạo quân kìm nén tức giận.
Ôn Đề Nhi chột dạ xoay tròng mắt, khí thế yếu đi vài phần.
“Khụ, tôi ăn bữa sáng, tạm biệt chồng nhé ~”
Nói xong, dứt khoát tắt điện thoại.
…
Kiều Thừa Huân khẽ mở môi mỏng, trong đôi mắt phượng hiện lên tầng ý lạnh.
Người phụ nữ chết tiệt, dám tắt điện thoại?
A, không phải người đàn ông đó muốn biết anh có phải là Kiều Thừa Huân hay không sao.
Đơn giản.
Anh sẽ tự mình nói cho anh ta biết.
Anh là Kiều Thừa Huân, là chồng của cô.
Phượng Vũ ngồi ở một bên thấy sắc mặt anh không đúng, hiếu kỳ nói: “Anh Thừa Huân, anh nghĩ gì thế?”
Kiều Thừa Huân vẫn không đáp lời, quay đầu nói với mọi người: “Tôi đi toilet một lát.”
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Để lại vài người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, có chút không hiểu ra sao.
Phượng Vũ cũng muốn nhẹ nhàng ra ngoài, muốn đi theo, lại bị ông chủ Trương gọi lại, “Cô Lý, sao hôm nay cha cô không đến thế?”
Phượng Vũ đành phải ngăn chặn xúc động trong nội tâm, mỉm cười nói: “Cha tôi còn đang công tác ở thành phố T, không đến kịp, bảo tôi thay ông ấy đến xem.”
“Cô Lý không hổ danh là sinh viên tài cao du học ở Mĩ trở về, vừa thông minh vừa có năng lực, bộ dạng lại xinh đẹp, không biết đã có bạn trai chưa?”
“Ha ha, bây giờ tôi lấy sự nghiệp làm trọng, không muốn tìm bạn trai…” Phượng Vũ cười nói, trong lòng đã bực bội vì đến đây vài tiếng.
Nếu không phải vì nhà họ Lý, cô ta khinh thường ở cùng một đám ông già cổ hủ nói lời vô nghĩa!
…
Tầng một, khu đồ ăn sáng sảnh nam.
Ôn Đề Nhi tắt điện thoại, Đường Vực Tân lập tức hỏi cô, “Tiểu Đề, Kiều Thừa Huân thật sự là chồng em?”
Ôn Đề Nhi chẳng muốn giải thích nữa, dựng thẳng ba ngón tay lên, nghiêm túc thề: “Em lấy cô nhi viện Xuân Nha ra để thề, Kiều Thừa Huân là chồng em, tin chưa?”
Xuân Nha là tín ngưỡng của bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không lấy ra nói đùa.
Đường Vực Tân không thể chấp nhận sự thật này, trong lòng là phiền muộn và chua xót, rất khó chịu.
Tiểu Đề không phải là người phụ nữ ham hư vinh, thậm chí còn bài xích đám nhà giàu, vì sao?
Vì sao cô đột nhiên gả cho người đàn ông như Kiều Thừa Huân?
Huống chi trong lòng cô, không phải vẫn còn một người khác sao?
Không cam lòng, cũng chưa từ bỏ ý định hỏi cô: “Em và Kiều Thừa Huân kết hôn, Lạc Ly làm sao bây giờ?”
Anh ta vẫn cho rằng, cô sẽ tìm Lạc Ly trở về cho đến khi chết.
Nghe thấy cái tên đó, Ôn Đề Nhi sửng sốt, chiếc đũa mới kẹp miếng thịt, lại thả trở về.
Con ngươi đen phút chốc nhiễm một tầng đau buồn, chậm rãi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ngay cả anh ấy sống hay chết em cũng không biết…”
Vừa mới dứt lời, trong mắt có nước mắt.