Đọc truyện Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng – Chương 139: Cái đánh yêu nhỏ
Đột nhiên trong đầu Ôn Đề Nhi xuất hiện một tia sáng, rốt cuộc cô cũng hiểu rồi!
Thì ra đột nhiên hôm nay Kiều Diêm Vương muốn đi dạo phố mua sắm với cô, là vì ông nội.
Cô biết mà, Kiều Diêm Vương ăn no rỗi việc nhất định muốn đi dạo phố với cô, hơn nữa còn hào phóng như vậy, tiêu hẳn 1042 vạn tệ, hóa ra là “ý chỉ” của ông nội.
Nói như vậy, ông nội vẫn rất thương cô.
Ha ha ha ha!
Ôn Đề Nhi không nhịn được vui vẻ cười to, kiêu ngạo nói: “Kiều Diêm Vương, hiện tại tôi có ông nội làm chỗ dựa, sau này anh không thể lại bắt nạt tôi, nếu không tôi sẽ để cho anh lần nữa nếm thử cái gọi là ‘cái đánh yêu nhỏ’ của ông nội.”
Cái đánh yêu nhỏ?
Sắc mặt Kiều Thừa Huân lại đen thêm mấy phần.
“Ra ngoài.”
“Hừ…” thiếu nữ làm cái mặt quỷ với Diêm Vương mặt lạnh, sau đó quay người hấp tấp chạy đi.
…
Nhà cũ của nhà họ Kiều.
Sau buổi cơm tối, Vạn Mỹ Trân mang theo thuốc bổ trị giá mười mấy vạn đến cửa nhà họ Kiều, nhấn chuông cửa.
Lát sau, cửa mở, mở cửa là một bà giúp việc.
Bà giúp việc nhận ra Vạn Mỹ Trân, lễ phéo nói: “Cô chủ Vạn, cô đã đến.”
“Mau đi thông báo cho bác Kiều, tôi có chuyện muốn tìm bác ấy!” Vạn Mỹ Trân coi nơi này như nhà mình, không coi ai ra gì xông vào phòng khách.
Bà giúp việc trong lòng có chút khó chịu, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, đi lên lầu hai gọi người.
Vạn Mỹ Trân ngồi ở trên ghế sa lon, kiên nhẫn đợi mấy phút, cuối cùng ông Kiều cũng xuống tới.
Vạn Mỹ Trân nhanh chóng che dấu vẻ mặt mất kiên nhẫn, thay vào đó là vẻ nũng nịu, đứng dậy nghênh đón, thân mật ôm lấy cánh tay của ông Kiều.
“Bác Kiều, bác nhất định phải làm chủ cho cháu!”
“Mỹ Trân, có chuyện gì? Là ai bắt nạt cháu?” Ông Kiều thấy vẻ mặt cô ta tràn đầy uất ức, đáy mắt hiện lên vẻ trìu mến.
Từ nhỏ ông đã coi Vạn Mỹ Trân như con gái ruột, còn từng có ý định để cô ta đính hôn với con trai mình, đáng tiếc Kiều Thừa Huân không muốn, còn tự mình tìm một đối tượng khác, cũng chính là Phượng Tư.
Sau này Phượng Tư qua đời vì tai nạn xe cộ, con trai suy sụp, ông vốn định nhân cơ hội này mà tác hợp cho hai người, nhưng Kiều Thừa Huân thay đổi quá lớn, khiến ông không có cách nào mở miệng được.
Mãi cho đến một tháng trước, đột nhiên con trai ông lại dẫn vợ về nhà, trong lòng ông Kiều ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.
Vạn Mỹ Trân buồn buồn nói: “Hôm nay cháu đến phỏng vấn chức vụ thư ký của anh Thừa Huân, thế nhưng mà, thế nhưng mà…”
Nói xong cố gắng rặn ra vài giọt nước mắt, rồi không nói thêm nữa.
Ông Kiều nghe cô ta nói như vậy, liền đoán được cô ta không được tuyển, cả giận nói: “Thằng nhóc thối ta kia nghĩ gì không biết, năng lực và bằng cấp của cháu hoàn toàn không có vấn đề, tại sao lại không có tuyển cháu?”
Vẻ mặt Vạn Mỹ Trân càng buồn rầu hơn: “Thật ra cũng không thể trách anh Thừa Huân, lúc cháu đi phỏng vấn, đúng lúc Đề Nhi cũng ở đó, lòng chiếm hữu của Đề Nhi đối với anh Thừa Huân quá lớn, cô ấy không muốn cháu ở gần anh Thừa Huân như vậy.”
Vốn dĩ ông Kiều còn muốn giúp cô ta “bênh vực kẻ yếu”, nhưng khi nghe cô ta nói Đề Nhi cũng có mặt ở đó, liền thay đổi thái độ.
“Mỹ Trân, nếu là ý của Đề Nhi, cháu cũng nên thông cảm cho Thừa Huân một chút, vợ chồng hai đứa chúng nó vừa kết hôn, tình cảm rất tốt, tự nhiên là không thể chấp nhận được dù chỉ một hạt cát.”
“Bác Kiều, những gì bác nói cháu cũng biết, nhưng mà ước mơ từ nhỏ của cháu chính là có thể làm việc ở tập đoàn Kiều thị, cho dù không phải làm thư ký cho anh Thừa Huân cũng được, chỉ cần được làm việc ở Kiều thị, cháu liền thỏa mãn. Nhưng mà, nhưng mà, cháu không được tuyển, ô ô…”
Ông Kiều đau lòng trấn an: “Mỹ Trân, cháu đừng khổ sở, muốn làm cái gì cứ nói cho bác biết, bác giúp cháu.”