Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 102: Sự có mặt của cậu chủ Kiều làm cho nhà họ Khương chúng tôi vô cùng vẻ vang


Đọc truyện Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng – Chương 102: Sự có mặt của cậu chủ Kiều làm cho nhà họ Khương chúng tôi vô cùng vẻ vang

Sau khi hôn lễ kết thúc, tiếp theo chính là tiệc cưới.

Ôn Đề Nhi vốn định tùy tiện ăn một chút, ăn xong sẽ rời đi, nhưng cha muốn cô mời Thừa Huân ở lại dự tiệc.

Trên danh nghĩa là giới thiệu cho bạn bè thân thiết biết mặt “con rể” nhà họ Ôn, trên thực tế là muốn nịnh bợ Kiều Thừa Huân.

Ôn Đề Nhi nghĩ đến mình kết hôn cũng sắp một tháng cũng chưa có dắt chồng trở về nhà, chuyến này có thể coi như tiệc gặp mặt cũng không tệ, nghĩ vậy cô liền đồng ý.

Cô vốn nghĩ phải tốn nhiều công sức lắm mới thuyết phục được Kiều Thừa Huân, nhưng không ngờ, cô vừa mở miệng, anh liền đồng ý, khiến cô cảm thấy rất bất ngờ.


Cứ như vậy, Ôn Đề Nhi và Kiều Thừa Huân ngồi ở một bàn “tôn quý” nhất, ngồi cùng bàn tất cả đều là trưởng bối của hai nhà Khương – Ôn. Tuổi tác của hai vợ chồng Ôn Đề Nhi cộng lại, chỉ sợ còn chưa bằng tuổi trung bình của của những người ngồi cùng bàn này.

Sau khi ngồi vào bàn, lúc tổ chức nghi thức hôn lễ, Ôn Chấn Quốc vừa bị mất mặt vừa mất hứng, nhưng mà bây giờ, dưới ánh sáng lóa mắt của Kiều Thừa Huân, ông ta cười đến mặt mày hớn hở, vô cùng sáng lạn.

Đầu tiên là nịnh nọt nhìn Kiều Thừa Huân một chút, sau đó lại nhìn về phía Ôn Đề Nhi: “Đề Nhi, sao không nói trước cho cha biết là con và Thừa Huân quen nhau đã hai năm, nếu là nói sớm một chút, lúc trước cũng sẽ không khiến cho hai nhà Ôn – Khương chúng ta hiểu lầm.”

Nghe được hai chữ “Thừa Huân” vang lên, Kiều Thừa Huân không vui nhíu mày, trong đôi mắt lạnh lùng phủ lên một tầng ý lạnh.

Ôn Đề Nhi đã quen đóng vai cô gái ngoan ngoãn ở trước mặt cha mình, cười híp mắt nói: “Thừa Huân sợ nếu công khai quan hệ của chúng con sẽ ảnh hưởng việc học của con, cho nên mới che giấu.”

Ôn Chấn Quốc hài lòng gật đầu: “Thì ra là thế, thấy Thừa Huân yêu thương con như vậy, cha cũng yên lòng đem con giao cho nhà họ Kiều.”  

Khuôn mặt tuấn tú của Kiều Thừa Huân chìm xuống, càng thêm phản cảm cái lão hồ ly này gọi anh là “Thừa Huân”, toàn thân tràn ra một cỗ ý lạnh vô hình. Giống như sự yên lặng trước khi bạo quân nổi giận, bầu không khí chung quanh phảng phất trở nên lạnh thêm mấy phần.

Ôn Chấn Quốc cảm giác được Kiều Thừa Huân đang nổi giận, chỉ cảm thấy phía sau lưng tê dại một hồi, lập tức nói sang chuyện khác.

“Hôm nay là ngày vui lớn của Lệ Nhi, ba chị em các con tất cả đều đã được gả đi, trong nhà bây giờ chỉ còn lại một mình cha, chị cả của con lấy chồng ở nước Mỹ xa xôi, muốn về nhà cũng khó khăn, may mắn con và Lệ Nhi đều gả ở Thủ đô, về sau nếu là có thời gian, nhớ về nhà thăm cha.”


Ôn Đề Nhi cười tươi như hoa: “Dạ, có thời gian con nhất định sẽ dẫn Thừa Huân về nhà thăm cha.”

Trong lòng tự nhủ: chỉ có trời mới biết lúc nào cô mới có thời gian.

Kiều Thừa Huân tự mình ăn uống, không để ý đến chuyện bên ngoài, coi như mọi chuyện đều không liên quan đến anh.

Người nhà họ Khương đối với Ôn Đề Nhi hoàn toàn không có hảo cảm, nhưng bây giờ cô là vợ của Kiều Thừa Huân, mà chị hai của cô gả vào nhà họ Khương, nương theo đó nhà họ Khương liền có chút liên hệ với nhà họ Kiều. Chỉ bằng vào điểm này, bọn họ hoàn toàn có lý do không truy cứu chuyện lúc nãy Ôn Đề Nhi “cố ý quấy rối” ở trong hôn lễ.

Chủ tịch tập đoàn Khương thị, cha của Khương Thiện Vũ, Khương Hán Uy nhìn về phía Kiều Thừa Huân, lấy lòng nói: “Hôm nay là ngày vui của con trai tôi, sự có mặt của cậu chủ Kiều làm cho nhà họ Khương chúng tôi thấy vô cùng vẻ vang, tôi kính cậu chủ Kiều một ly!”

Nói xong, nâng ly rượu lên.


Kiều Thừa Huân ánh mắt lạnh lùng, thâm ý nhìn lướt qua ly rượu trước mắt mình, ánh mắt bình tĩnh như nước, cũng không có đáp lại.

Khương Hán Uy lúng túng nâng ly rượu, thu hồi lại cũng không phải, không thu hồi cũng không xong.

Trong truyền thuyết, Kiều Thừa Huân làm người tính tình lạnh lùng, làm việc sát phạt quả đoán, lịch luyện lão thành, rất có phong phạm của một anh hùng kiêu ngạo. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên giống như trong truyền thuyết, không có tình người.

Khương Hán Uy ăn quả đắng, bất đắc dĩ giảng hòa: “Ha ha, vậy tôi kính trước một ly.”

Nói xong liền uống cạn ly rượu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.