Đệ Tam Thứ Mười Chín Công Lược

Chương 14: Muội Muội Là Nam Hài Tử 14


Đọc truyện Đệ Tam Thứ Mười Chín Công Lược – Chương 14: Muội Muội Là Nam Hài Tử 14


Vừa dứt lời.

Tang thi vây tới đột nhiên toàn bộ dừng lại, lung lay mà đứng ở tại chỗ, nhóm dị năng giả xung quanh kinh ngạc, vây ở bên cạnh xe buýt, ngạc nhiên nhìn một màn buồn cười trước mắt.

Duy Âm rũ mắt, đầu ngón tay trắng nõn bốc lên một ngọn lửa.

Cô chỉ tay, ngọn lửa rơi trên đất, nhanh chóng cháy dọc trên mặt đất thẳng tắp nhắm về phía tang thi.

Ngọc lửa nhắm về phía một con tang thi trong số đó, rầm một tiếng đốt cháy đối phương, ngay sau đó, ngọn lửa nổ mạnh, nhanh chóng khuếch tán sang hai bên.

Ánh lửa sáng ngời lọt vào mắt mọi người, tất cả đều nghẹn họng nhìn chằm chằm ngọn lửa cắn nuốt tang thi xung quanh.

Tích tích tích ——
Bỗng nhiên có một âm thanh điện tử dồn dập vang lên.

Mọi người đều sửng sốt.

Mọi người chậm rãi nhìn về phía phát ra âm thanh đó.

Là tiểu cô nương tóc đuôi cá kia.

Dụ Sở cũng nhìn về phía Duy Âm.

Duy Âm chớp chớp mắt, nâng tay lên —— thanh âm kia đúng là từ tỉ số khí trên cổ tay truyền đến.

Con số đang tăng vọt.

Tích tích tích —
Các con số trên đó liên tục làm mới.

Nhanh đến mức không thể nhìn rõ được, trong giây lát đã đột phá hơn 5000 tích phân.

Mọi người: “……”
Tô Ý: “……”
Duy Âm: “……”

Tiểu cô nương cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn tỉ số khí của chính mình, lại nhìn phía tỷ tỷ.

Dụ Sở chớp mắt, a một tiếng, bất tri bất giác mà lắc đầu thở dài: “Ta đã quên, ai giết chết tang thi liền nhận được tích phân.”
Cô chớp mắt nhìn Duy Âm, “Tích phân của muội vượt qua ta rồi, làm sao bây giờ?”
Tiểu cô nương dừng một chút, đi tới bên cạnh Dụ Sở, đầu ngón trắng nõn nhẹ nhàng móc lấy ngón tay cô, đè thấp tiếng nói có chút mềm mại: “Thi đấu kết thúc, đem tỉ số khí của chúng ta đổi một chút là được rồi.”
Xung quanh lặng im, chỉ còn âm thanh bùm bùm của tang thi bị đốt trọi.

Dụ Sở vừa lòng mà sờ tóc muội muội.

Lý ca bọn họ lại có chút đau răng.

Vốn tưởng rằng là tiểu cô nương xinh đẹp mảnh mai, không nghĩ tới lại có được sức mạnh lớn như vậy, hơn nữa hai tỷ muội này tính cách có phải hay không là không bình thường? Vì sao lại cảm thấy muội muội tương đối sủng tỷ tỷ?
Đây là thần tiên muội muội!
Vài người sững sờ.

Đặc biệt là Tô Ý.

Nhìn tiểu cô nương nghe lời tỷ tỷ như vậy, Tô Ý quả thực dạ dày đều chua xót.

Lúc trước ỷ vào chính mình nắm giữ cốt truyện, không đem nữ chủ để ở trong lòng, chỉ cho rằng đem cô biến thành tang thi, liền có thể kê cao gối đầu mà ngủ.

Nếu chính mình phòng bị nhiều hơn, thành công cải tạo muội muội Duy Âm……Được cô đắc lực giúp đỡ như vậy, hiện tại nên là mình mới đúng.

Tô Ý lui về phía sau, trở lại bên cạnh đồng bọn của mình, hạ giọng nói cái gì.

Một trong số đó gật gật đầu.

Mọi người vây xem đã hoàn toàn bị thực lực này làm cho chấn động.

Dụ Sở nâng lên một bàn tay: “Nếu như các ngươi nguyện ý nghe theo chúng ta nói, chúng ta có thể bảo đảm các ngươi sẽ an toàn, sau khi tích góp đủ tích phân trở lại căn cứ, nếu như không được làm thủ lĩnh, cũng có thể tìm được việc đi.”
“Đương nhiên……”
Cô dừng một chút, mỉm cười: “Nếu là hướng về chức thủ lĩnh, chúng ta liền ở chỗ này đường ai nấy đi, tự dựa vào bản lĩnh.”
Mọi người sôi nổi nhìn nhau.

Người có dã tâm liền chậm rãi lui về phía sau rời đi.


Nhiều người do dự trong chốc lát, có người trước lên tiếng kiên định nói: “Ta đi theo ngài, ngài chính là lão đại!”
Những người còn lại cũng hạ quyết tâm.
“Lão đại!”
“Lão đại!”
Một người lại một người cung kính mà khom lưng, tiếng la rung trời, lấn át tiếng tang thi bị đốt trọi ở xung quanh, thoạt nhìn rất hùng vĩ.

·
Bọn người Lý ca xuống xe đi gác đêm.

Duy Âm ngồi ở giường dưới, hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, liền kéo rèm giường, thân thể nhỏ tiến vào trong chăn, không biểu cảm mà nằm xuống ngủ.

Dụ Sở ở giường trên đi xuống nhìn thoáng qua.

Cô lúc này di chứng còn chưa có phát tác, thấy được rõ ràng muội muội ở giường dưới, một thân mềm mại, tóc dài xõa bên khuôn mặt nhỏ, đầu ngón tay trắng nõn bắt lấy chăn, nhắm mắt lại ngủ ngon lành.

Ai nha.

Dụ Sở gợi lên ý cười, từ trên giường đứng dậy, lặng lẽ bò dọc theo lan can đi xuống.

Duy Âm giấc ngủ chưa sâu, nghe thấy động tĩnh nhỏ, như cũ mở mắt.

Hàng mi dài dưới ánh mắt có chút buồn ngủ, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, thấy tỷ tỷ từ giường trên đi xuống, liền hơi nhướng mày, nhìn tỷ tỷ, mềm mại mở miệng.

“Làm sao vậy?”
Mới vừa tỉnh lại tiếng nói mơ mơ màng màng.

Trả lời cô, lại là tỷ tỷ cười tủm tỉm mà xốc chăn lên, không nói hai lời liền tiến vào.

“……”
Duy Âm đầu óc liền thanh tỉnh, trợn to đôi mắt.

Lần trước cùng tỷ tỷ chung chăn gối, là do mình thức tỉnh dị năng, ý thức không thanh tỉnh.

Lần này lại là không thể tỉnh táo hơn.


Duy Âm lập tức duỗi tay, ngăn trở thân thể thiếu nữ, đôi mắt trợn tròn: “Ngươi……Ngươi đây là muốn làm cái gì?”
Kết quả tay nhỏ của cô vừa vặn chống ở phía dưới xương quai xanh của tỷ tỷ.

Tuy rằng không sờ đến nơi nhạy cảm, nhưng lòng bàn tay tiếp cận, như cũ mơ hồ cảm thấy được độ ấm của thiếu nữ mềm mại, giống như đụng phải kẹo bông gòn.

Duy Âm trong nháy mắt trừng to đôi mắt, rụt tay lại như bị bỏng, rũ lông mi.

Duy Âm chớp hàng mi dài, thở sâu, rụt về hướng bên trong giường, tầm mắt quả thực không biết nên để chỗ nào.

Khi thế vừa đốt trọi tang thi đã hoàn toàn biến mất.

Dụ Sở nhìn thấy vành tai đỏ bừng thật đáng yêu, liền cười tủm tỉm bò lên trên giường, đắp chăn đàng hoàng, đem cô ôm chặt, ôm lấy eo kéo vào trong lòng ngực, “Bồi tỷ tỷ ngủ, tỷ tỷ muốn cùng ngươi ngủ.”
Duy Âm nhẹ nhàng hít vào một hơi, đè lại tay cô, không cho cái tay kia ở trên eo mình lộn xộn.

Mắt hơi nheo lại, đôi tay trắng nõn nắm lấy tay tỷ tỷ, có chút bất lực, nhẹ nhàng mà than một tiếng: “Ngươi không thể an phận một chút sao?”
Dụ Sở: “……”
Bị muội muội lấy ngữ khí bất lực mà giáo huấn, Dụ Sở cảm thấy có chút vi diệu.

Rốt cuộc ai là tỷ tỷ ai là muội muội a.

“Ta như thế nào không an phận?” Dụ Sở buồn bực, nhéo khuôn mặt muội muội, “Ngươi là muội muội của ta, ta còn không thể cùng ngươi ngủ sao?”
Duy Âm thong thả ung dung liếc Dụ Sở một cái.

Cũng không muốn tranh chấp, liền yên lặng tùy ý để cô ôm, chỉ là đem hai tay cô nắm lấy, để tránh cô ở trên người mình lộn xộn.

Tiểu cô nương tiếng nói có chút buồn ngủ, đến gần Dụ Sở, thấp giọng bên tai cô, mềm mại nói: “Tỷ tỷ ngủ a.

Ngủ ngon……”
Dụ Sở lỗ tai tê rần.

Muội muội thanh âm hơi khàn…… Lại có chút câu dẫn.

Dụ Sở sắc mặt hơi cổ quái, ý nghĩ nữ trang đại lão(*) lại một lần nữa trồi lên.

Tiểu cô nương không muốn cùng nhau tắm rửa, ngày thường tiếp xúc với mình cũng rất thẹn thùng, có khi còn có chút đùa bỡn…… Nói không chừng chính là nam hài tử a?
Nương theo ánh trăng, Dụ Sở lui ra phía sau một chút, tinh tế đánh giá khuôn mặt muội muội xinh đẹp.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn, còn mang theo nét trẻ con, đường cong tinh xảo, cánh môi hơi nhếch, từ giữa đôi môi mềm mại đỏ bừng, có thể nhìn thấy một chút đầu răng trắng, này nếu hôn môi tư vị chắc sẽ rất tốt.

Bất quá Dụ Sở không biến thái đến mức xuống tay với tiểu hài tử.


Cô chỉ là có chút thâm trầm mà tự hỏi.

Gương mặt này, nếu nói là nữ hài tử, một chút cũng không sai.

Nhưng nếu nói là nam hài tử…… Giống như, cũng là nam hài tử phi thường đẹp a.

Tuy rằng thực đáng yêu, lại không nhu nhược, mặt tiểu xảo lại có góc cạnh, mũi cũng là cao thẳng tắp, cánh môi mỏng, nhìn vừa qua mỏng vừa mềm.

Dụ Sở không khỏi duỗi tay, hơi đẩy cổ áo ra, muốn nhìn rõ cổ của tiểu cô nương.

Động tác nhỏ lại không thể tránh được bị phát hiện, Duy Âm nhíu mày, lần nữa mở mắt, một tay ngăn cô lại, một tay che chở cổ áo chính mình.

Trong đôi mắt ẩn ẩn cảm giác buồn ngủ nhẹ nhàng, dứt khoát đem tay tỷ tỷ ôm vào trong ngực của mình, đè lại, mới thấp giọng lẩm bẩm: “Đã nói ngủ ngon…… Như thế nào còn chưa ngủ? Ngươi không thể an phận một chút sao?”
Dụ Sở nhấp môi dưới, hợp tình hợp lý nói: “Ngủ chung cũng không thể làm gì sao? Ta có muội muội xinh đẹp như vậy, ta muốn hôn hôn ôm ôm một cái cũng không thể sao?”
“……”
Duy Âm mở một con mắt nhìn cô.

Dụ Sở ngưỡng cằm, không chút chột dạ mà cùng tiểu cô nương đối diện.

“Chậc chậc.”
Duy Âm nhếch môi cười một tiếng, ôm lấy tay Dụ Sở, có chút thỏa hiệp, nửa nâng người lên.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn đến gần, lông mi dài rũ xuống, Dụ Sở còn chưa kịp phản ứng, cánh môi mỏng liền chạm vào sườn mặt cô, quả nhiên ngọt như pudding, hơi thở mềm mại.

Đôi môi ngọt ngào khẽ nhấp một ngụm, muội muội rũ hàng mi dài, nhìn Dụ Sở, giọng nói khàn khàn mang theo thỏa hiệp mà nói: “Ôm ấp hôn hít, có thể ngủ rồi sao?”
“……”
Dụ Sở cảm thấy chính mình bị muội muội đùa bỡn.

Tiểu tử này nếu là nam sinh, khẳng định là siêu cấp trêu hoa ghẹo nguyệt!
Dụ Sở vẫn là muốn sờ sờ xem có hầu kết hay không.

“Cởi quần áo ngủ.” Cô sờ nơi vừa bị muội muội thân thân, sườn mặt hơi tê dại, ngữ khí kiên định yêu cầu.

===
(*) nữ trang đại lão: đại khái chỉ đại nhân vật nhìn giống nữ nhưng thật ra không phải.

Theo mình hiểu thì là vậy có bạn nào biết đáp án khác thì chỉ mình với nha iuuu.

210915.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.