Đế Sư Xuất Sơn

Chương:Con Gái Tôi Tôn Quý Như Công Chúa


Đọc truyện Đế Sư Xuất Sơn – Chương 9Con Gái Tôi Tôn Quý Như Công Chúa

Hà Tố Nghi xem đồng hồ, nói: “Hôm nay là lần đầu tiên bạn trai Hà Tố Di đến nhà, tiệc trưa nay được đặt vào 12 giờ trưa. Còn hơn một tiếng nữa, e rằng không còn kịp rồi. Diệp Phùng, anh mau đưa Thi Nguyệt đi tắm rửa một chút, thay một bộ quần áo sạch sẽ, tôi cũng mau về nhà thu dọn một chút, được không?”

Hà Tố Di chính là em gái cùng cha khác mẹ của Hà Tố Nghi.

“Ừ” Diệp Phùng cười gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ tới nhà đón em.”

Hà Tố Nghi vội vàng rời đi, Diệp Phùng làm thủ tục xuất viện cho Thi Nguyệt, sau đó bế cô bé rời khỏi bệnh viện.

“Thầy!” Ngoài cửa, Thiên Lang cung kính đi đến bên cạnh anh.

Diệp Phùng thản nhiên nói: “Báo cho mọi người, chuẩn bị hậu lễ, đến thăm nhà họ Hà.

Hôm nay tôi muốn cho Tố Nghỉ và Thi Nguyệt vinh quy bái tổ.”

“Vâng!”

Sau đó, Diệp Phùng bế Thi Nguyệt đến †rung tâm tắm rửa cao cấp nhất thành phố Hướng Dương. Nhìn phong cách trang hoàng lộng lẫy tráng lệ, Thi Nguyệt co ro trong lòng Diệp Phùng, nhỏ giọng hỏi: “Ba ơi, chúng ta đến đây làm gì?”


Diệp Phùng cưng chiều quẹt mũi của cô bé: “Lần đầu tiên tới nhà ông ngoại, đương nhiên phải cho Thi Nguyệt của chúng ta tắm rửa sạch sẽ, ăn diện xinh đẹp như công chúa chứ.”

“Ba ơi, nơi này đẹp như thế thì chắc chắn đắt tiền lắm nhỉ? Thi Nguyệt rất tiết kiệm tiền, lấy một cái khăn nhúng ít nước là có thể tắm rửa.

Thấy cô bé hiểu chuyện như vậy, trái tim Diệp Phùng đau nhói. Năm năm qua, con gái mình đã phải chịu khổ cực cỡ nào? Anh hít sâu một hơi, ôm chầm Thi Nguyệt vào lòng, †hâm tình nói: “Con gái của ba, con yên tâm, ba hứa từ hôm nay trở đi, con sẽ được hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất thế gian này. Con gái của ba nên tôn quý như công chúa!”

Diệp Phùng bước vào trung tâm tắm rửa, người đàn ông tiếp tân đứng ở cửa lập tức nịnh nọt nói: “Quý khách tôn quý, trung tâm tấm rửa Đế Hoàng…” Vừa ngẩng đầu lên, câu chào đón lập tức kẹt trong họng cậu ta.

Một người đàn ông ăn mặc tầm thường, trong lòng còn ôm một cô bé mặc đồ bệnh nhân, khuôn mặt bẩn thỉu, nụ cười trên mặt cậu ta lập tức biến thành khinh thường.

“Ê anh kia! Nhìn cho rõ ràng rồi hãng xông vào đây nhé! Nhà tắm chung 15 ngàn một chỗ ở con phố bên cạnh!”

“Tôi biết.” Diệp Phùng thản nhiên nói: “Cho cậu mười phút, di dời tất cả mọi người, con gái tôi muốn tắm ở đây.”

“Cái… Cái gì?” Người đàn ông suýt nữa căn trúng lưỡi mình, khó tin nhìn Diệp Phùng từ trên xuống dưới, sau đó khinh thường cười lạnh: “Anh bị điên hả? Nhìn cho rõ nơi này là nơi nào! Cho dù một người tắm rửa ở đây cũng cần hai triệu chín trăm chín mươi chín nghìn một lần, di dời hết tất cả mọi người, không có sáu bảy chục triệu thì đừng hòng làm được! Anh ăn mặc như thằng ăn mày thế này, có tiền không?”

“Cậu không cần quan tâm chuyện tiền nong, chỉ cần làm theo mệnh lệnh của tôi là được!”

“Mẹ kiếp, xem ra hôm nay bố mày gặp trúng thằng khùng rồi! Cút đi, đừng ở đây làm chậm trễ bố mày làm ăn!”

Ánh mắt Diệp Phùng trầm xuống: “Tôi chỉ muốn cho con gái tôi tắm rửa mà thôi.”

“Con gái anh á?” Người đàn ông nhìn thoáng qua Thi Nguyệt, mặc dù khuôn mặt bẩn thỉu, nhưng không thể che giấu dung nhan xinh đẹp. Ánh mắt cậu ta nhất thời sáng lên, cười gian xảo: “Tắm cho con gái anh hả? He he… Ai bảo bố mày tốt bụng, tôi sẽ thiện tâm tắm cho con gái anh một lần.”

Nói rồi thò tay muốn sờ mặt Thi Nguyệt.

Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lẽo, một bóng người lập tức văng ra ngoài, đập vỡ cả cửa kính thủy tinh dày cộp của trung tâm tắm rửa. Cậu ta ôm ngực giấy dụa đứng dậy, hoảng sợ run rẩy lấy bộ đàm ra, hét to: “Các anh em mau ra đây! Có đứa đá quán!”

Thấy cảnh này, không ít khách hàng vây xem đều nở nụ cười khi thấy người khác xui xẻo.


“Thằng cha này điên rồi à? Dám quấy rối ở địa bàn nhà họ Vương?”

“Chậc chậc, tiếng cho cậu ta, còn trẻ mà lại nghĩ quẩy muốn chết, hầy…”

Không lâu sau, bảy tám tên đàn ông lưng hùm vai gấu xông ra từ trung tâm tắm rửa, bao vây chung quanh Diệp Phùng. Người cầm đầu vẻ mặt hung ác nhìn Diệp Phùng, giọng ‘ồm ồm hỏi: “Chính là mày dám quấy rối ở địa bàn nhà họ Vương?”

“Anh Hùm! Chính là hắn ta!”

Vương Hùm quan sát Diệp Phùng, lạnh lùng nói: “Dẫn theo một con tạp chủng dám giương oai ở địa bàn nhà họ Vương, mày chán sống rồi hả?!”

Ánh mắt Diệp Phùng lóe lên sát khí: “Anh nhắc lại lần nữa?!”

Vương Hùm kiêu ngạo nói: “Nhắc lại lần nữa thì có làm sao? Tao không quan tâm mày nổi điên cái gì, bây giờ dẫn theo con bé tạp chủng này quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái cho tao, không chừng tao sẽ tốt bụng tha mạng cho chúng mày, bằng không…”

Diệp Phùng chẳng buồn ngước mắt: “Bằng không thì sao?”

Vẻ mặt Vương Hùm lóe lên sát khí: “Bằng không, Vương Hùm tao đây sẽ cho mày biết cái gì gọi là sống không bằng chết “Cái gì? Vương Hùm?”

“Chậc chậc, nghe nói tên này chính là sát tỉnh, trên tay có không một trăm thì cũng mấy chục cái mạng người!”

“Tiếc cho con bé trong lòng cậu ta, đến là xui xẻo…”


Tiếng bàn tán của mọi người truyền vào tai, Vương Hùm ngạo mạn cười: “Thằng nhóc, sao rồi? Mày có quỳ không?”

“Quỳ ư? Trên đời này còn chưa có ai có thể bắt tôi quỳ xuống! Chỉ dựa vào anh, còn chưa xứng!”

“Được lắm!” Vương Hùm nhất thời giận dữ, bàn tay to như cái quạt vồ về phía Diệp Phùng, lạnh lùng nói: “Vậy thì tao sẽ đánh tới khi nào mày quỳ mới thôi Nhận thấy hướng gió truyền tới trên đầu, ánh mắt Diệp Phùng cũng lạnh lẽo: “Muốn chết!”

Rắc!

“Á” Tiếng hét thảm thiết vang lên, cánh †ay to khỏe như cột đình của Vương Hùm lúc này lại bị vặn gãy thành mấy khúc, tiếng xương vỡ vụn vang lên như rang lạc, khiến người ta nổi da gà.

“Tay! Tay của tao!” Vương Hùm kêu thảm thiết, không nhịn được đau đớn nên trợn mắt ngất xỉu.

Thấy cảnh này, mọi người lặng ngắt như tờ. Chỉ một chiêu đã bẻ gãy tay Vương Hùm, con người có thể vặn gãy tay người khác kiểu đó sao?

“Anh… Anh dám vặn gãy tay anh Hùm?!

Tên nhân viên ban đầu còn kêu gào, bây giờ hoảng sợ nhìn Diệp Phùng. Diệp Phùng một tay bế Thi Nguyệt, rũ mi mắt, thản nhiên nói: “Các người còn năm phút.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.