Đế Quốc Thiên Phong

Chương 79: Trận phản kích ở cửa Cảnh Thâm


Đọc truyện Đế Quốc Thiên Phong – Chương 79: Trận phản kích ở cửa Cảnh Thâm

Dạ Oanh chớp chớp đôi mắt sáng ngời:

– Như vậy trong canh bạc này, ngài nắm chắc bao nhiêu phần thắng?

Thiển Thủy Thanh đường hoàng trả lời:

– Thua, ắt vô duyên vô cớ tổn thất một tên Tướng quân, chỉ làm cho chiến đấu tăng thêm chút khó khăn mà thôi. Thắng, ắt ta sẽ tự tay đánh hạ thành Kinh Viễn. Thắng hay thua quan trọng ở chỗ được mất những gì, tuy rằng Thác Bạt Khai Sơn quý báu, nhưng rốt cục vẫn kém xa giá trị của thành Kinh Viễn. Lần này ta sẽ chờ xem rốt cục Bão Phi Tuyết có làm cho ta thất vọng hay không!

Lúc này trong đầu Thiển Thủy Thanh lại hiện ra một câu nói mà Thích Thiên Hữu đã từng nói với hắn: “Thiển huynh đệ, chức quan càng lớn, người ta càng trở nên đầy dã tâm, có rất nhiều chuyện phải lo nghĩ, người mà mình muốn bảo vệ cũng sẽ nhiều hơn, kết quả cuối cùng có thể là không thể bảo vệ được một ai cả!”

Đúng vậy, chức quan càng lớn, người ta càng trở nên đầy dã tâm.

Đúng như lời phụ thân đã nói: “Lòng người như nước, nước sâu ắt đục, lòng rộng ắt nhơ.”

Bão Phi Tuyết, ngươi là đệ nhất danh tướng của Đế quốc Chỉ Thủy, kinh nghiệm sa trường đã nhiều, ta không tin ngươi có gan quyết đoán, dám để cho Thác Bạt Khai Sơn ở lại bên cạnh ngươi!

Chỉ cần ngươi không dám, vậy ngươi phải đi từng bước theo kế hoạch của ta. Chỉ hy vọng vào Thác Bạt Khai Sơn, ngươi đừng để cho ta thất vọng!

Giây phút ấy, sâu trong lòng hắn vang lên một câu hỏi: Thiển Thủy Thanh, hiện giờ ngươi vẫn còn là một dòng nước cạn mà trong hay không?

Dưới thành Kinh Viễn, bốn vạn đại quân Long Nha Quân đang ngạo nghễ đứng thẳng.

Hôm nay lại là một lần công thành như thường lệ.

Thiết Phong Kỳ là Kỳ chủ công trong ngày hôm nay.

Long Nha Quân làm hậu thuẫn, số binh mã còn lại được nghỉ ngơi.

Chiến pháp tấn công chậm rãi ung dung này, mục đích của nó là để tiêu hao tinh thần và thể lực của đối thủ, đến khi đối thủ vô cùng mỏi mệt mới dốc hết toàn lực đánh một đòn thật mạnh. Bởi vậy nếu chưa đến lúc thật cần thiết, Quân đoàn Bạo Phong sẽ không xuất động toàn quân.

Liệt Cuồng Diễm chính là chủ tướng lược trận, chỉ huy chiến trường, không phải là Nam Vô Thương, xung phong là chuyện của Thiết Phong Kỳ. Toàn bộ Long Nha Quân hậu ứng sẵn sàng, một khi phát hiện chiến sự xuất hiện bước đột phá trọng đại, lập tức phát động đột kích.

Bằng vào binh lực của ba Doanh dưới trướng, thực lực của Thiết Phong Kỳ đã trở thành đứng đầu trong các Kỳ, nhân số hơn chín ngàn người.

Do từ trước tới giờ chỉ trấn thủ phía sau, chưa từng trải qua chiến sự, cho nên hiện giờ ý chí chiến đấu của họ đang mạnh mẽ, sĩ khí dồi dào.

Chiến Thiên Cuồng thân là Chưởng Kỳ, lần này đích thân lên tuyến đầu chỉ huy chiến đấu. Bên cạnh hắn là Hồng Thiên Khải, Thiển Thủy Thanh và Đông Quang Chiếu.

Dưới áp lực rất lớn của trận chiến, gương mặt của bốn tướng đều lộ vẻ nặng nề, ngay cả Phi Tuyết bình thường luôn tỏ vẻ kiêu ngạo ngẩng cao đầu, lúc này cũng lặng im nhìn về phía trước.

Nơi đó, trên đầu thành Kinh Viễn, vô số đao thương kiếm kích san sát, rất nhiều anh hùng hào kiệt đang chờ lệnh.

Chiến tranh là cơ hội cho hảo nam nhi xông lên chiến trường, lấy máu đổi máu, lấy mạng đổi mạng.

– Tấn công!

Chiến Thiên Cuồng ra lệnh một tiếng, máy bắn đá luôn luôn phát động tấn công đầu tiên.

Vô số hòn đá khổng lồ gào thét bay lên, phát ra tiếng rít gió đòi mạng, dưới ánh tà dương chiếu xuống, in lên mặt đất từng vệt bóng dài bắn về phía đối thủ.

Dưới áp lực mạnh mẽ của số đá đang bắn tới, ba ngàn trọng trang bộ binh lập thành phương trận theo đó tiến lên.

Bọn họ dùng trọng thuẫn dựng lên một bức tường che chắn trên không, tiến tới từng bước một dưới thành. Vô số mũi tên phát ra tiếng rít gió đầy chết chóc, trút xuống đầu phương trận bộ binh phía dưới như mưa, va phải trọng thuẫn như mưa đá. Chúng phát ra những tiếng kêu đùng đùng, thỉnh thoảng có vài mũi ngẫu nhiên xuyên qua khe hở, bắn trúng một tên binh sĩ nào đó. Tên binh sĩ ấy nặng nề ngã xuống không một tiếng kêu, đồng đội phía sau bước qua thân thể hắn thẳng tiến về phía trước.

Bọn họ là những chiến sĩ dũng cảm, xem chết như về.

Thiển Thủy Thanh lạnh lùng quan sát sự việc xảy ra trước mắt, dường như những chuyện xảy ra không liên quan gì tới hắn.

Trong số ba ngàn trọng trang bộ binh tạo thành phương trận kia, có một ngàn là binh sĩ Hữu Tự Doanh của hắn.

Vệ số Ba tạm thời trả lại cho Hổ Báo Doanh, bởi vì là kỵ binh nên không có trách nhiệm công thành, mà phụ trách tuần tra yểm hộ, đề phòng địch nhân ra khỏi thành tập kích.

Dưới trướng Thiết Phong Kỳ có chín ngàn quân chính quy, trong đó có ba ngàn quân dưới quyền quản lý trực tiếp của hắn, một ngàn quân chính là Vệ số Ba có quan hệ vô cùng thân thiết với hắn. Nếu như kết cục trận này thảm bại, toàn bộ số vốn mà hắn dựa vào để xưng hùng lập tức tiêu tan thành mây khói.

May mắn là Chiến Thiên Cuồng cũng không định đem toàn bộ quân của mình thảy vào thành Kinh Viễn không đáy này.

Hắn không ra lệnh cho toàn quân tấn công điên cuồng, mà phái trọng trang bộ binh vốn mạnh nhất về phòng ngự đi đầu, mục đính là vì muốn giảm bớt thương vong.

Chiến tranh vẫn tiến hành trong giày vò nung nấu, vẫn tiếp tục trong giày vò nung nấu.

Hết thảy đều theo trạng thái bảo thủ tối đa, không tấn công điên cuồng, nhưng cũng không lùi bước. Cố gắng hết sức để hạn chế thương vong không cần thiết, lấy mục tiêu quan trọng nhất là tiêu hao lực lượng phòng ngự của quân thủ đối phương. Tiến hành công kích tầm xa, trọng trang bộ binh thu hút hoả lực của địch, lấy phòng ngự làm chủ. Giống như con kiến leo lên thành chỉ cần ổn không cần mau, đứng vững đánh chắc, đó là tất cả sách lược hành động trong trận chiến hôm nay của Thiết Phong Kỳ.

Đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, trận chiến mang tính thử nghiệm hôm nay không phải là cơ hội tốt cho hắn kiến công lập nghiệp, ngược lại, hắn nhân cơ hội này quan sát cách bày binh bố trận của Bão Phi Tuyết.

Sau khi ba ngàn bộ binh đi tới dưới thành Kinh Viễn, nhắm vào cửa Cảnh Thâm bên trái thành Kinh Viễn là phương hướng tấn công chủ yếu, bắt đầu tranh đoạt trận địa. Bọn họ cũng không nôn nóng dựng thang mây leo lên thành, ngược lại mạo hiểm dưới làn mưa tên, cây lăn, đá lăn, tiến hành công phá tường hộ thành vô cùng mạnh mẽ. Hai mươi khúc gỗ lớn được hai trăm tên trọng trang bộ binh phát động từng vòng tấn công hùng mạnh vào tường hộ thành, tường hộ thành bị gỗ lớn tấn công liên tục như vậy đã lung lay sắp đổ.

Thiển Thủy Thanh lập tức nói ngay:

– Chiến Chưởng Kỳ, phải đề phòng cửa thành đột nhiên mở ra, kỵ binh của địch bên trong bất ngờ đột kích quân ta.

Chiến Thiên Cuồng gật gật đầu:

– Lệnh cho Vệ số Hai Hổ Báo Doanh, hai Lữ mỗi Lữ năm trăm binh sĩ tạo thành bức tường phòng ngự chắc chắn, vây chặt đường thông vào cửa thành, cẩn thận yểm hộ cho hai Vệ kia.

Mệnh lệnh của Hồng Thiên Khải vừa truyền xuống, tên binh sĩ cầm cờ chỉ huy liền múa may liên tục, quan quân ngoài tiền tuyến nhận được mệnh lệnh, lập tức chỉ huy binh sĩ của mình tiến hành biến đổi trận địa.

Hai Lữ đồng thời chia ra hai bên trái phải xông tới đầu con đường phía sau bức tường hộ thành.

Trên tường hộ thành có tháp canh, có khoảng chừng trăm tên binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy không ngừng bắn tên xuống dưới, bọn chúng cùng những binh sĩ Đế quốc Thiên Phong dưới chân tường bắn qua bắn lại, đổi mạng với nhau.

Quá trình phá tường càng ngày càng nhanh, chân tường bắt đầu dao động, bức tường hộ thành chắn phía trước cửa Cảnh Thâm sắp sửa không chịu nổi.

Bức tường hộ thành chắn phía trước cửa Cảnh Thâm mấy ngày trước đã từng bị đập phá một hồi, hiện giờ vẫn chưa được tu sửa hoàn chỉnh, lại phải chịu đập phá một lần nữa. Tính ra không biết nó đã bị đập phá bao nhiêu lần, nhịp độ công thành ngày càng gia tăng, sức chịu đựng của nó ngày càng yếu ớt, cuối cùng nó sẽ sụp đổ hoàn toàn, không thể nào tu sửa được nữa.

Trận đại chiến công thành này giống như một trận đại quyết đấu cưỡng chế di dời giải toả hộ dân nghèo vậy, ngươi tu sửa thì ta đập, làm cho người ta có cảm giác bị giày vò hành hạ.

Cuối cùng quá trình đập phá cũng thu được toàn thắng, quét cho trống trải, nhưng hộ bị cưỡng chế vẫn còn đứng sừng sững nơi đó, bất động như núi. Trước khi đại chiến hoàn toàn chấm dứt, không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác.


Chiến tranh, lấy con người làm gốc.

Từ trước tới nay, Bão Phi Tuyết luôn tin tưởng như vậy.

Ân sư từng dạy hắn rằng, cho dù có nhiều thành thị mà không có đủ binh sĩ, giống như một nữ nhân không có gì phòng thân, chỉ có thể để mặc người khác muốn làm gì thì làm.

Cho nên nét đặc sắc trong việc thủ thành của Bão Phi Tuyết chính là lấy việc sát thương địch nhân làm thủ đoạn chủ yếu.

Lực lượng phản kích trong hệ thống phòng ngự của hắn luôn luôn linh hoạt sắc bén, luôn tiến hành phản kích từ những nơi mà người khác không thể nào nghĩ tới, không thể nào nhìn thấy, ra ngoài dự liệu của mọi người.

Phương thức phản kích xuất quỷ nhập thần này từng làm cho địch nhân của hắn cảm thấy đau đầu. Mà trong trận chiến thay đổi giữa tấn công và phòng thủ với tốc độ cao như vậy, tác dụng điều tiết nhịp độ của Bão Phi Tuyết vô cùng quan trọng, chính là một nhà chỉ huy có thực lực tuyệt đối, nắm chặt tất cả nhịp độ của trận chiến trong lòng bàn tay.

Trên đầu tường, Bão Phi Tuyết nhìn ba ngàn trọng trang bộ binh đang năng nổ tiến hành việc đập phá bức tường hộ thành, muốn mở ra một lỗ hổng cho đại quân đánh vào mặt trước, không khỏi phát ra tiếng cười hăng hắc vô cùng lạnh lẽo.

Tay trái của hắn làm động tác chém xuống, Bích Không Tình đứng phía sau bèn thét to:

– Xuất kích!

Ngay sau đó, tình thế trên chiến trường đột nhiên thay đổi.

Cánh quân đầu tiên của Đế quốc Thiên Phong lọt vào sự phản kích mạnh mẽ của quân thủ thành Đế quốc Chỉ Thủy không phải là phương trận hai ngàn trọng trang bộ binh đang tiến hành công kích bức tường hộ thành, mà là hai Lữ của Hổ Báo Doanh đang bao vây con đường trước cửa thành để đề phòng quân địch phản kích.

Khi hai bên phía sau tường hộ thành xuất hiện rất nhiều xe lớn trên có những khúc gỗ mũi được vót nhọn, các tướng Đế quốc Thiên Phong đang quan sát chiến trường đồng thời biến sắc.

Lúc ấy, tâm tình của Thiển Thủy Thanh cũng giống hệt như tâm tình của Vân Phong Hàn lúc nhìn thấy Bách Nỗ Liên Cơ xuất hiện trên Hồng Thổ cương, vừa kinh ngạc vừa vô cùng giận dữ. Bạn đang xem tại – .

Xe công thành!

Xe công thành là một loại xe cỡ lớn, trên có một khúc gỗ thật lớn, chủ yếu sử dụng để công phá. Thí dụ như công phá cửa thành, công phá tường thành, có điều bản thân chúng cũng không vững chắc, rất dễ bị phá huỷ.

Là phe công thành, đương nhiên quân Đế quốc Thiên Phong cũng không có tường thành hoặc cửa thành để cho quân Đế quốc Chỉ Thủy dùng xe công thành tấn công, mà mục đích của Bão Phi Tuyết cũng không phải muốn dùng xe công thành để phá huỷ tường thành của đối phương.

Bão Phi Tuyết muốn lợi dụng sức công phá cực mạnh của xe công thành để công phá bức tường phòng ngự của trọng trang bộ binh, chuẩn bị mở đường cho kỵ binh xuất kích.

Sự xuất hiện đột ngột của số xe công thành kia chính là một dấu hiệu cảnh báo đối với Chiến Thiên Cuồng: Bão Phi Tuyết muốn phản kích!

Cờ lệnh truyền đạt mệnh lệnh cho hai Lữ hai bên lui về phía sau vừa mới được phát ra, những chiếc xe công thành kia đã lấy sức mạnh mênh mông hung hăng công phá vào đám trọng trang bộ binh của hai Lữ đang bao vây con đường dẫn vào cửa thành.

Luồng sức mạnh như dời non lấp bể va chạm vào thân thể các binh sĩ trọng trang bộ binh, thậm chí thanh âm gân đứt xương gãy vọng đến bên tai các tướng Đế quốc Thiên Phong đang đốc chiến ở phía sau. Các binh sĩ phun ra những ngụm máu thật to, thân thể bay ngược về phía sau, trận hình bị rối loạn chỉ trong khoảnh khắc.

Xe công thành của quân Đế quốc Chỉ Thủy vẫn dốc hết sức vọt về phía trước phát động tấn công, xuyên thủng bức tường cứng như sắt thép do trọng trang bộ binh tạo thành. Các binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy đẩy xe công thành chỉ trong nháy mắt bị binh sĩ Đế quốc Thiên Phong hai bên sườn chém nát nhừ, nhưng ngay sau đó, đội thiết kỵ của Đế quốc Chỉ Thủy đã mãnh liệt xông ra.

Chính là Phi Tuyết Vệ.

Mã đao sáng loáng múa may, ánh đao sắc bén vô cùng, trường mâu lấp loé ánh sáng sắc lạnh đến rợn người. Bọn họ đánh tan đội hình phòng ngự của quân Đế quốc Thiên Phong, quay sang giết về phía số binh sĩ đang công phá tường hộ thành. Đám binh sĩ bảo vệ trên tường hộ thành cũng đồng thời chuyển sang trạng thái tấn công mạnh mẽ, lực công kích lớn hơn so với khi trước gấp mấy lần.

Chiến Thiên Cuồng cao giọng hét to:

– Đợt thứ hai lên phía trước, đón đánh quân địch. Vệ số Ba Hổ Báo Doanh chuẩn bị xuất kích, yểm hộ binh sĩ quân ta, nhất định phải vây chặt kỵ binh của địch cho đến chết trên trận địa!

Xuất kích có thể mang lại lợi ích rất lớn cho quân thủ, đồng thời cũng mang tính phiêu lưu mạo hiểm không nhỏ chút nào. Một khi quân công thành thuận thế tiến công, nhất định có thể bằng vào ưu thế binh lực rất lớn mà tiêu diệt đối thủ. Nếu gặp phải tình huống lý tưởng, thậm chí còn có thể nhân cơ hội phản công tới cửa thành, chiếm lấy cửa thành.

Sáu ngàn tướng sĩ của Thiết Phong Kỳ ở phía sau đồng thời quát lên điên cuồng xông về phía Phi Tuyết Vệ. Lúc này từ trong cửa thành, từng toán từng toán thiết kỵ không ngừng xông ra, tất cả đều là tinh anh kỵ binh của Phi Tuyết Vệ. Bọn chúng dường như không chút để ý tới sự tấn công của đối thủ, thề quyết giết sạch ba ngàn tướng sĩ Thiết Phong Kỳ trên mảnh đất của mình.

Mắt thấy sáu ngàn tướng sĩ Thiết Phong Kỳ càng ngày càng xông tới gần, thậm chí những binh sĩ ở hàng đầu đã bắt đầu giao tranh với quân của Phi Tuyết Vệ. Cả chín ngàn tướng sĩ Thiết Phong Kỳ gào thét tụ tập lại dưới tường hộ thành, quây quần chung quanh mảnh đất nhỏ ở đó, bắt đầu triển khai một trận hỗn chiến điên cuồng.

Đại quân ở phía sau cũng đã bắt đầu di động về phía trước.

Đối với quân Đế quốc Thiên Phong mà nói, bọn họ không hề sợ hỗn chiến. Bởi vì phía sau bọn họ, còn có hơn mười vạn tướng sĩ đang chờ đợi bọn họ mở ra cục diện mới.

Hỗn chiến như hiện tại, vô cùng có lợi cho quân Đế quốc Thiên Phong.

Chiến Thiên Cuồng dẫn đầu, tay múa chiến đao gào thét xông về phía thành Kinh Viễn:

– Đánh tan Phi Tuyết Vệ, đánh thông cửa Cảnh Thâm! Đế quốc Thiên Phong, chính khí trường tồn!

– Rống!

Tất cả tướng sĩ Thiết Phong Kỳ cùng hưởng ứng.

Giây phút này, trong lòng Chiến Thiên Cuồng đang vui mừng hớn hở như điên.

Lần xuất kích này của Phi Tuyết Vệ, vừa bắt đầu thì có hiệu quả của tính bất ngờ, nhưng không thể thối lui đúng lúc, quá ham giết chóc quân địch, lại là một thất bại thật sự. Chỉ cần có thể giữ chân được Phi Tuyết Vệ, ngăn chặn đường rút lui của bọn chúng, ắt ba ngàn thiết kỵ tinh anh này sẽ bị quân Đế quốc Thiên Phong tiêu diệt toàn quân.

Nhưng trong lòng Thiển Thủy Thanh không khỏi thầm nghi hoặc: Có thật là Bão Phi Tuyết ngu xuẩn đến mức này không?

Hắn để ý thấy Phi Tuyết bắt đầu tỏ vẻ không yên.

Nó dường như cảm thấy được chuyện gì đó khác thường, bốn chân không ngừng giậm mạnh trên mặt đất.

Trên đầu tường, đôi mắt Bão Phi Tuyết đã híp lại thành một đường chỉ dài.

Tất cả tướng sĩ của Thiết Phong Kỳ gần như đã tập trung ở khu đất ngoài tường hộ thành trước cửa Cảnh Thâm.

Hắn gật gật đầu với Thương Hữu Long:

– Hôm nay hãy tiêu diệt chín ngàn tên này trước đã!

Thương Hữu Long rống to như điên cuồng:

– Cửa Cảnh Thâm, vòng tròn phòng ngự, rút ván!

Ầm!

Một tiếng nổ thật to vang lên, các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ vừa mới tiếp cận chiến trường ngạc nhiên phát hiện ra, đất ở phía sau bọn họ sụp đổ một khoảng rất lớn giống như là động đất.


Một cái hào sâu hình tròn rộng chừng sáu thước, sâu hơn mười thước đã bao phủ toàn bộ vùng đất trước tường hộ thành, dưới hào lại cắm đầy chông nhọn.

Thật ra con hào này giống như một hình chữ U thật lớn, bắt đầu từ tường trong của thành Kinh Viễn bao một vòng lớn, vây cả một vùng trước cửa Cảnh Thâm, bao luôn cả tường hộ thành vào trong đó, kết thúc ở một đoạn tường trong khác của thành Kinh Viễn. Mà lối ra duy nhất của con hào chữ U kia chính là cửa Cảnh Thâm.

Chín ngàn tướng sĩ của Thiết Phong Kỳ giờ phút này đúng là không còn đường lui, bị bao vây trong vòng con hào sâu kia. Mà hơn mười vạn đại quân đang gấp rút tiếp viện phía sau bọn họ cũng bị con hào này cản trở, không có cách nào tiến tới nửa bước.

Giây phút này, Chiến Thiên Cuồng như vừa lọt vào một hố băng sâu thẳm.

Lúc nào vậy? Không ngờ Bão Phi Tuyết âm thầm cho người đào nên một cái hào sâu như vậy từ lúc nào?

Thì ra mục tiêu xuất kích của Phi Tuyết Vệ không phải là ba ngàn tướng sĩ xung phong công phá tường hộ thành, mà là toàn bộ Thiết Phong Kỳ.

Chỉ trong nháy mắt, Bão Phi Tuyết ngửa tay làm mưa, làm nên một chiến thuật đóng cửa đánh chó vô cùng đẹp mắt. Toàn thể tướng sĩ của Thiết Phong Kỳ đã bị giam lỏng sau con hào ấy, nguy cơ bị quân địch tiêu diệt toàn quân là rất lớn.

Đóng cửa đánh chó là một chiêu mà phe thủ thành rất thích sử dụng.

Sự tồn tại của Ủng thành chính là phát minh nhờ vào việc thực hiện chiêu đóng cửa đánh chó này.

Thả cho một ít quân địch vào thành, mượn trở ngại của Ủng thành trong thành, đóng sầm cửa sắt sau lưng địch, ngăn cách địch nhân vào trong một không gian kín mít. Sau đó chiến sĩ trên đầu tường dùng cung tên chiêu đãi quân địch, bắn chết rất nhiều, chính là một phương thức thủ thành cực kỳ hiệu quả.

Nhưng bản thân chiến thuật đóng cửa đánh chó cũng cực kỳ nguy hiểm.

Trong lịch sử chiến tranh hàng trăm năm qua của đại lục Quan Lan, người ta sử dụng chiến thuật đóng cửa đánh chó không chỉ một lần, cũng bị người khác phá không chỉ một lần.

Chó là một loài động vật hung hãn, một khi cánh cửa đóng lại không kịp, hoặc là chó cùng rứt giậu, bị cắn ngược lại một cái, ắt chuyện thành mất người vong chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt mà thôi.

Bởi vì cánh quân bị coi là chó dù sao cũng đã ở trong thành.

Một khi bọn họ đột phá được vòng phòng ngự của Ủng thành, xâm nhập được vào giữa thành, thương tổn mà họ gây ra cho địch nhân sẽ vô cùng đáng sợ.

Chiến thuật mà Bão Phi Tuyết dùng lần này cũng là chiêu đóng cửa đánh chó sử dụng ở ngoài thành, lợi dụng một con hào sâu đã được đào sẵn từ trước cản trở viện quân của địch, đồng thời cũng cắt đứt đường lui. Chiêu này không những có thể tiêu được quân địch lọt vào vòng bao vây của con hào kia, đồng thời cũng tránh được nguy cơ bị địch nhân cắn trả.

Đương nhiên cái giá phải trả của chiến thuật này là chỉ sử dụng được một lần, sử dụng lần thứ hai sẽ không linh. Mà sức lực tiêu phí vào đó cũng là rất lớn, một khi tiêu diệt được quá ít địch nhân, cuối cùng trở thành được không bù mất.

Chín ngàn tướng sĩ của Thiết Phong Kỳ, dù sao đi nữa cũng không gọi là ít được.

Bão Phi Tuyết đã quyết tâm phải cho quân Đế quốc Thiên Phong biết tay một lần.

Hắn phải tiêu diệt toàn bộ tướng sĩ của Thiết Phong Kỳ, vì vậy, hắn không tiếc sử dụng Phi Tuyết Vệ làm mồi nhử để thu hút địch nhân.

Trên đầu tường phía Đông thành Kinh Viễn, từ lúc con hào sâu kia xuất hiện, rất nhiều cung tiễn thủ cũng xuất hiện theo. Lúc này Phi Tuyết Vệ lại chui vào trốn ở phía sau tường hộ thành.

Số xe công thành vốn tưởng đã trở thành vô dụng vứt đi, không ngờ trong giờ khắc này từ phế vật biến thành bảo vật, được quân Đế quốc Chỉ Thủy sử dụng như chướng ngại vật ngăn cản địch nhân phản kích. Bọn chúng dùng xe công thành ngăn chặn lối vào ở hai bên tường hộ thành, kiên quyết không để cho một binh sĩ nào của Thiết Phong Kỳ qua được. Thậm chí ngay cả một số binh sĩ của Phi Tuyết Vệ chưa kịp rút vào cũng bị ngăn trở bên ngoài.

Theo sự rút lui của Phi Tuyết Vệ, Thiết Phong Kỳ lập tức nghênh đón những trận mưa tên như trút xuống từ đầu tường hộ thành.

Lúc này tất cả nỗ tiễn đều được huy động, tên bắn xuống như mưa, cường độ công kích mạnh gấp mấy lần, tấn công xuống quân Đế quốc Thiên Phong ở dưới.

Lần lượt từng binh sĩ Đế quốc Thiên Phong gào thét lên rồi ngã xuống, toát ra bầu nhiệt huyết của bản thân.

Hồng Thiên Khải cao giọng gào thét như điên cuồng:

– Phóng thang, chuẩn bị rút lui về phía sau!

Hàng chục tên binh sĩ mang theo thang mây chuẩn bị công thành lập tức lấy thang dựng đứng lên rồi thả cho nằm xuống, những chiếc thang mây to lớn vốn là khí giới công thành lúc này đã được gác ngang phía trên con hào.

Tuy rằng đi trên thang mây ngang qua con hào sâu có chút khó khăn, nhưng cũng có thể giúp mọi người rút lui trở lại.

Thế nhưng sự bố trí của Bão Phi Tuyết, há thể dễ dàng phá giải như vậy sao?

Công thành ắt phải mang theo thang mây, nếu như ngay cả điểm này mà Bão Phi Tuyết không tính tới, vậy coi như lần phản kích này uổng công vô ích còn gì?

Thấy quân địch đang lui lại, Bão Phi Tuyết cũng không tỏ ra nóng nảy, trên thực tế, hắn đang chờ sau khi đối thủ thả hết số thang mây, hình thành một chiếc cầu bằng thang mây rộng hơn mười thước, đã có hàng chục binh sĩ trên đó, mới lạnh lùng hạ lệnh:

– Đốt lửa!

Dầu đen!

Pháp bảo kỳ lạ đã từng giúp cho Thiển Thủy Thanh dương danh thiên hạ, lập nên chiến công khoáng thế, rốt cục giờ này lại giúp cho Bão Phi Tuyết chống lại địch quân.

Không ai có thể ngờ được Bão Phi Tuyết lại bày cạm bẫy dầu đen trong con hào sâu kia.

Vài cây đuốc từ trên đầu tường dọc theo hai bên con hào hình chữ U được ném xuống, hai con rồng lửa khổng lồ gào thét ra một trận lửa ngập trời, chạy dọc theo con hào sâu kia, lưỡi lửa hung hăng xông tới vô cùng mạnh mẽ.

Ầm!

Hai con rồng lửa cuối cùng đã gặp nhau giữa con hào sâu kia, nổ ầm lên một tiếng, bắn tung ra hoa lửa đầy trời, với khí thế đốt hết sinh linh cắn nuốt tất cả các binh sĩ Đế quốc Thiên Phong có ý đồ rút lui trở lại.

Trong tiếng gào thét thê lương, hàng chục tên binh sĩ Thiết Phong Kỳ bị trận lửa bao trùm vừa kêu la thê thảm vừa rớt xuống hào sâu, tất cả thang mây chỉ trong nháy mắt đều hoá thành tro bụi.

Lưỡi lửa đã bao phủ vòng quanh, đường lui đã tuyệt!

– Không!

Chiến Thiên Cuồng hét lên đến khàn cả giọng, nhưng trên đầu tường lại tiếp tục trút xuống mưa tên.

Tới phiên Thiển Thủy Thanh hét lên như điên cuồng:

– Phòng ngự! Kết trận phòng ngự!

Bọn trọng trang bộ binh một lần nữa nâng trọng thuẫn lên cao, khởi động một chiếc lưới lớn che phủ cả bầu trời.


Thế nhưng Thiết Phong Kỳ bị hào sâu đầy lửa bao vây trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, chiếc lưới lớn ngăn cản mưa tên kia cũng chỉ có thể cầm cự chút hơi tàn. Nếu như không có kỳ tích gì xuất hiện, chuyện toàn bộ Thiết Phong Kỳ bị diệt vong chỉ là thời gian mà thôi.

Đối mặt với con hào sâu mà Bão Phi Tuyết đã chuẩn bị đối phó quân Đế quốc Thiên Phong, đại quân phía sau của Đế quốc Thiên Phong cũng có phản ứng hết sức thần tốc.

Quỷ Phong Kỳ, Liệt Phong Kỳ, Hoả Phong Kỳ, Linh Phong Kỳ dưới trướng Long Nha Quân đồng thời phát động tiến công bốn cửa còn lại của thành Kinh Viễn. Lần này bọn họ đã rút kinh nghiệm của Thiết Phong Kỳ, trước tiên cho công binh xung phong lên đầu, dò tìm xem địch nhân có bố trí bẫy rập hay không, sau đó mới tiến hành tấn công với quy mô lớn. Mục đích của bọn họ không phải là vì muốn hạ thành, mà muốn gia tăng áp lực lên bốn cửa còn lại của thành Kinh Viễn, làm yếu đi sách lược mà Bão Phi Tuyết đã bố trí để tiêu diệt Thiết Phong Kỳ ở trước cửa Cảnh Thâm.

Mà Huyết Phong Kỳ do Lý Quy suất lĩnh, lập tức chạy tới trước cửa Cảnh Thâm để cứu viện cho Thiết Phong Kỳ.

Con hào sâu mà Bão Phi Tuyết bố trí quả thật vô cùng quỷ dị.

Ngọn lửa chỉ thiêu đốt trong một lát đã tự động tắt.

Nhưng chỉ cần có binh sĩ Đế quốc Thiên Phong muốn thả thang mây để rút lui, lập tức hai con rồng lửa sẽ ngóc đầu lên, điên cuồng cắn nuốt hết thảy.

Chiêu dùng lửa đốt xong rồi tắt, nếu cần có thể đốt lại này đã làm cho đường rút lui về phía sau của các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ hoàn toàn bị chặt đứt, đồng thời còn bắt buộc quân cứu viện của Đế quốc Thiên Phong phải trả một cái giá rất lớn mới có thể vượt qua. Liên tục ba đợt cầu được bắc ngang qua đều bị lưỡi lửa vô tình phá huỷ, tính mạng của hơn trăm chiến sĩ bị tiêu hao uổng công vô ích.

Thiển Thủy Thanh nhìn thấy chuyện ấy, trong ánh mắt của hắn ngoài nỗi đau buồn ra còn pha lẫn chút kinh ngạc.

Biện pháp khống chế ngọn lửa như vậy chỉ có một cách, chính là thông qua đường ống dẫn chôn ngầm dưới đất để khống chế lượng dầu đen trong mỗi lần đốt, từ đó khống chế được ngọn lửa cháy hay tắt theo ý của mình.

Người thiết kế ra công trình này tuyệt đối là một người có tay nghề rất giỏi ở thời đại này, người bình thường không thể nào làm được. Xem ra Đế quốc Chỉ Thủy cũng có nhân tài xuất hiện lớp lớp!

Đối mặt với một con hào sâu như vậy, biện pháp duy nhất là xúc đất lấp hào, lấp luôn miệng ống dẫn dầu, ngăn cản không cho ngọn lửa tiến vào, tạo ra một mảnh đất trống.

Tuy nhiên, miệng ống dẫn dầu của thành Kinh Viễn chỉ cách mặt đất có khoảng một thước mà thôi.

Chỉ là với khoảng cách một thước ấy, người ở trên không thể nào phá huỷ nó, chỉ có thể lấp bằng nó mà thôi.

Rất nhiều công binh mang theo xẻng sắt bắt đầu xúc đất, định lấp con hào trong một thời gian ngắn. Chỉ cần lấp được gần phân nửa, ngăn không cho dầu lan ra, như vậy là có thể cứu được binh sĩ quân ta trở về.

Thế nhưng con hào sâu mười thước, rộng sáu thước, trong khoảng thời gian ngắn làm sao có thể lấp được?

Mà Thiết Phong Kỳ trong khoảng thời gian này đã phải chịu đòn tấn công rất nặng nề.

Phía trên đầu tường, từng chiếc nỏ cỡ lớn xuất hiện, thân nỏ thật lớn nhắm vào bức tường phòng ngự bằng trọng thuẫn của binh sĩ Thiết Phong Kỳ. Lại thêm từng chiếc máy bắn đá cỡ nhỏ cũng xuất hiện trên đầu tường, chỉ là bọn binh sĩ trong thành Kinh Viễn không dùng đá để bắn, mà là dùng những khúc gỗ lăn có tẩm dầu đen. Khi những khúc gỗ to tẩm dầu đen được châm lửa, ngọn lửa bốc cháy rừng rực làm cho lòng các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ dưới thành phải sôi trào. Trên nỏ cũng không phải là những mũi tên nỏ như bình thường, mà là vô số bó cỏ khô đang hung hăng nhắm hướng các tướng sĩ Đế quốc Thiên Phong. Một ít binh sĩ còn lại trên tường hộ thành cũng lấy ra những bó cỏ tranh đã chuẩn bị sẵn từ trước ném xuống dưới chân tường.

Sau khi bắn hết cỏ khô, tiếp đó là những mũi tên nỏ xuyên qua trọng thuẫn, phá vỡ bức tường chắc chắn ra ở nhiều nơi, đóng đinh quân Đế quốc Thiên Phong trên mặt đất. Những khúc gỗ rừng rực cháy làm tung bay hoa lửa đầy trời, bắn mạnh xuống, bắt vào số cỏ khô, thế lửa lập tức trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Ý đồ của Bão Phi Tuyết không chỉ dùng lửa cắt đứt đường lui của địch mà thôi, hắn còn muốn dùng lửa thiêu sống toàn bộ địch nhân bên trong bẫy rập.

Sức nóng của lửa làm cho đầu tóc Chiến Thiên Cuồng xoăn lại, hắn đau lòng nhìn các tướng sĩ của mình đang kêu la quằn quại trong biển lửa, nhìn Bão Phi Tuyết đang nở nụ cười âm trầm lạnh lẽo trên đầu tường với ánh mắt căm tức.

Bão Phi Tuyết, quả nhiên người rất tàn nhẫn, rất độc ác, rất gian trá xảo quyệt!

– Các huynh đệ, chúng ta liều mạng với chúng!

Chiến Thiên Cuồng giận dữ gầm to:

– Đẩy xe công thành, chúng ta xông tới cửa Cảnh Thâm!

Đã không còn đường lui về phía sau, vậy vọt tới trước mở một đường máu.

Phía sau Chiến Thiên Cuồng, bầu nhiệt huyết sôi trào thà chết không lùi của các tướng sĩ Đế quốc Thiên Phong rốt cục đã thể hiện ra. Bọn họ điên cuồng hô to, mạo hiểm dưới làn mưa tên phát động tấn công về phía quân Đế quốc Chỉ Thủy.

Tên nỏ từ trên bắn xuống liên tục, mỗi phút mỗi giây đều có binh sĩ Đế quốc Thiên Phong gục ngã, con đường dẫn vào thành đã trở thành một sông máu mênh mông…

Bão Phi Tuyết lạnh lùng quan sát cảnh tượng trước mắt, miệng nở nụ cười khinh miệt:

– Mang cung tên ra đây!

Một cánh cung rất lớn bằng sắt ròng với dây cung bằng gân trâu được đưa đến cho Bão Phi Tuyết.

Bão Phi Tuyết lắp tên giương cung nhắm ngay Chiến Thiên Cuồng, miệng lẩm bẩm:

– Bắt giặc phải bắt tướng trước!

Vút!

Mũi tên sắc bén xé không bay ra, phát ra tiếng rít đòi mạng, vẽ ra một vòng tuyệt đẹp giữa không trung.

Vẻ giận dữ điên cuồng của Chiến Thiên Cuồng đột ngột ngưng lại trong khoảnh khắc, hắn ngơ ngác nhìn mũi tên dài sắc bén xuyên giáp đâm thủng ngực mình, máu tươi theo đó mà chảy tràn ra như suối.

Chỗ vết thương giờ đây vô cùng ấm áp…

– Chiến Tướng quân!

Thiển Thủy Thanh thét to vọt tới, kịp đỡ Chiến Thiên Cuồng trước khi hắn rớt khỏi lưng chiến mã, Chiến Thiên Cuồng cứ như vậy chậm rãi ngã vào lòng Thiển Thủy Thanh.

Từ lúc con hào sâu kia xuất hiện, Thiển Thủy Thanh vẫn không ngừng tính toán.

Hắn không nhìn các tướng sĩ của mình đang gào khóc, chỉ không ngừng suy nghĩ tìm cách đối phó.

Sự phản kích trước khi chết của Chiến Thiên Cuồng, hắn cũng không đồng ý, lệnh cho tướng sĩ Thiết Phong Kỳ đột vây là vô ích, chỉ làm cho bọn họ chết nhanh hơn một chút mà thôi.

Nhưng hắn cũng vô cùng thán phục tâm huyết và lòng dũng cảm của Chiến Thiên Cuồng.

Cho tới bây giờ hắn không tin có chiến thuật nào mà không có phương pháp giải quyết, vấn đề duy nhất là tìm được phương pháp vào lúc nào.

Nhưng trong lúc hắn còn chưa tìm ra phương pháp giải quyết, không ngờ Chiến Thiên Cuồng đã trúng tên.

Lúc này hắn không còn lòng dạ nào suy nghĩ nữa, lập tức ôm lấy thân thể Chiến Thiên Cuồng, lớn tiếng kêu lên:

– Phi Tuyết, đưa ta bay qua hào!

Phi Tuyết hí lên một tiếng dài, chạy như điên về phía con hào kia, vẽ ra một tia chớp màu bạc. Lúc tới gần miệng hào, Phi Tuyết tung mình lên không mang theo hai người, vẽ ra giữa không trung một cái cầu vồng tuyệt đẹp.

Bùng!

Bụi đất bắn lên tung toé, Phi Tuyết đã đứng vững vàng ở bờ đối diện.

Tiếng hoan hô rầm trời của quân Đế quốc Thiên Phong vang lên, Bão Phi Tuyết giật mình đến nỗi suýt làm rớt cung trong tay:

– Đáng chết, loại ngựa gì vậy, người cỡi nó là ai, làm sao nó có thể nhảy qua con hào rộng sáu thước được chứ?

Bích Không Tình đáp với giọng âm trầm lạnh lẽo:

– Hắn chính là Thiển Thủy Thanh, con ngựa kia chính là Thiên Tông Thần Mã trong truyền thuyết!

Hắn là Thiển Thủy Thanh sao? Ánh mắt Bão Phi Tuyết nhìn Thiển Thủy Thanh càng phát ra ngọn lửa hận thù.

Thiển Thủy Thanh vừa qua khỏi hào đã lập tức giao Chiến Thiên Cuồng cho một tên binh sĩ:


– Nhanh chạy đi tìm người cứu Tướng quân!

– Dạ!

Tên binh sĩ Huyết Phong Kỳ vội đáp.

Thiển Thủy Thanh giục ngựa hét lớn với các binh sĩ chung quanh:

– Các ngươi đang làm gì vậy? Binh sĩ của ta đang bị nhốt bên kia, địch nhân đang giết hại binh sĩ của ta, sao không lấp hào cho mau?

– Tướng quân, hào quá sâu, không thể lấp nhanh được!

Một tên binh sĩ đáp lớn.

Thiển Thủy Thanh còn đang giận dữ, thanh âm yếu ớt của Chiến Thiên Cuồng lại vang lên:

– Thủy Thanh!

– Chiến Chưởng Kỳ!

Chiến Thiên Cuồng nở một nụ cười khổ:

– Ta…sắp chết!

Thiển Thủy Thanh vọi kêu:

– Không, Chiến Chưởng Kỳ, ngài sẽ không chết! Ngài yên tâm, bọn họ sẽ cứu sống ngài!

Chiến Thiên Cuồng lắc lắc đầu, thương thế hắn như thế nào, hắn biết rất rõ ràng:

– Thủy Thanh, ngươi đừng nói nữa, hãy nghe ta nói…khụ khụ…Ta biết rõ thương thế của ta, ta không thể nào sống qua khỏi hôm nay, nhưng ta muốn xin ngươi…Bằng bất cứ giá nào, cũng phải cứu được binh sĩ Thiết Phong Kỳ, bọn họ…đều là binh sĩ của chúng ta…đều là huynh đệ của chúng ta…Không thể để cho bọn họ chết ở nơi này…

Chiến Thiên Cuồng không nói được nữa, trong miệng tuôn trào ra rất nhiều máu tươi.

– Chiến Chưởng Kỳ, Chiến Chưởng Kỳ…

Thiển Thủy Thanh điên cuồng hét lên đến khàn cả giọng.

Chiến Thiên Cuồng đã dần dần dại ra…

Hắn đã chết, chết mà không thể nào nhắm mắt…

Sau khi hắn nói xong câu ấy, cứ như vậy lẳng lặng mà đi…

Tên binh sĩ ôm Chiến Thiên Cuồng cứ đứng lặng ra ngơ ngác, không biết nên làm thế nào cho phải.

– Đưa ta đi gặp Lý Quy!

Thiển Thủy Thanh lại hét lên điên cuồng:

– Binh sĩ của ta đang ở bên kia, ta muốn cứu bọn họ ra!

Tại trung tâm chỉ huy của Huyết Phong Kỳ, Lý Quy ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn Thiển Thủy Thanh toàn thân đẫm máu:

– Thiển Thủy Thanh, ta nói cho ngươi biết, thân là quân nhân của Đế quốc Thiên Phong, phải lấy chuyện nước làm đầu. Tuy rằng ta hận ngươi, nhưng ta vẫn chưa đến mức vì vậy mà chôn vùi tính mạng chín ngàn binh sĩ Thiết Phong Kỳ. Chỉ là con hào này quá sâu, trong một khoảng thời gian ngắn, chúng ta căn bản không thể lấp bằng. Ngươi nhận mệnh đi thôi, Thiết Phong Kỳ…bọn họ không thể nào chống đỡ được bao lâu nữa…

Thiển Thủy Thanh quay đầu nhìn lại, ở chiến trường trước cửa Cảnh Thâm, nỏ của quân địch vẫn đang bắn ra liên tục, còn gỗ tẩm dầu đen vẫn đang được bắn xuống không hề tiếc rẻ, nhắm vào đỉnh đầu tướng sĩ Thiết Phong Kỳ. Bọn chúng cũng hiểu rõ rằng, rốt cục chiến hào không thể ngăn cản quân địch trong thời gian quá dài, cho nên bọn chúng phải tiêu diệt lực lượng chín ngàn binh sĩ hùng mạnh của Thiết Phong Kỳ trong thời gian ngắn nhất.

Một khi thế lửa bốc cao, bao trùm lấy khu vực đó, ắt không thể nào cứu binh sĩ Thiết Phong Kỳ được nữa…

Ở đó có Mộc Huyết, có Phương Hổ, có Lôi Hoả, có Vô Song, có tất cả các huynh đệ trong Hữu Tự Doanh của hắn, còn có Vệ số Ba của Hổ Báo Doanh…Bọn họ đang ra sức chiến đấu, liều mạng phản kích, nhưng bọn họ cũng đang tiến tới cái chết càng ngày càng gần.

Chiến sĩ gào thét thê lương, chiến mã hí lên vang dội, trong khói lửa ngập trời, sinh mạng con người như cỏ rác, nhanh chóng tiêu tan thành mây khói…

Trong lòng Thiển Thủy Thanh lúc này đang rỉ máu…

Hắn đột nhiên quay đầu hét lớn:

– Giết ngựa, lấp hào!

Toàn thân Lý Quy rung động:

– Ngươi nói cái gì?

– Ta nói giết ngựa lấy xác chúng lấp hào!

Thiển Thủy Thanh hét to:

– Ra lệnh cho kỵ binh của ngươi lập tức giết ngựa, lấp đầy hào!

– Ngươi điên rồi sao? Chuyện này không có khả năng!

Lý Quy kêu to.

Một luồng ánh sáng trắng như tuyết chợt hiện, đao pháp Thiên Nhân Trảm của Thiển Thủy Thanh đột ngột chém ra, trúng vào cổ chiến mã của Lý Quy. Chỉ nghe một tiếng rên rỉ vang lên, chiến mã ngã xuống, đương nhiên Lý Quy cũng ngã xuống theo.

Người Lý Quy còn chưa chạm đất, Thiển Thủy Thanh đã tung mình vọt tới, chiến đao sáng loáng kề sát vào cổ Lý Quy, Thiển Thủy Thanh gằn từng tiếng một:

– Ta nói giết ngựa lấp hào, đẩy tất cả xác ngựa xuống hào! Đem tất cả những gì có thể lấp được, đẩy xuống con bà nó cho ta!

Từng thớt chiến mã theo những dòng lệ rơi của chủ mình gào thét lên rồi ngã xuống, sau đó bị binh sĩ Huyết Phong Kỳ nhanh chóng đẩy xuống hào sâu.

Hàng trăm thớt chiến mã đã được huấn luyện kỹ càng cứ như vậy bị quân Đế quốc Thiên Phong giết hại, xác bị đẩy xuống con hào chồng chất, biến thành một con đường lớn bằng xác ngựa dài đến mấy chục thước. Nơi miệng ống dẫn dầu dưới con hào, vì bị xác chiến mã cản trở, thế lửa cháy lan từ hai bên sườn không thể vượt qua được đống xác ngựa kia. Từng đợt mùi thịt ngựa cháy khét lẹt khó ngửi lan ra khắp cả không trung.

Nhờ vậy các binh sĩ Thiết Phong Kỳ theo con đường làm bằng xác ngựa kia nhanh chóng thối lui lại, sau khi đã bỏ lại hơn ngàn thi thể.

Bão Phi Tuyết ngơ ngác nhìn đám chiến mã bị giết cùng tất cả các vật thể linh tinh được đẩy xuống để lấp đầy hào, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người ra, không nói được lời nào.

Xa xa, hắn có thể nhìn thấy đao của Thiển Thủy Thanh vẫn đang gác ngang trên cổ Lý Quy.

Lúc tên binh sĩ cuối cùng rút khỏi chiến trường, Thiển Thủy Thanh mới chịu buông đao xuống.

Đám binh sĩ của Huyết Phong Kỳ như hổ như lang nhanh chóng xông tới vật hắn ngã xuống đất, trói gô lại.

– Thiển Thủy Thanh, ngươi quả nhiên rất tàn nhẫn, không ngờ có thể nghĩ ra được biện pháp này!

Bão Phi Tuyết lẩm bẩm:

– Chỉ mong quân Đế quốc Thiên Phong sẽ vì chuyện ngươi ép bức Lý Quy mà bằm thây ngươi ra thành muôn mảnh!

Hắn không muốn gặp lại Thiển Thủy Thanh trên chiến trường một lần nào nữa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.