Đọc truyện Đế Quốc Thiên Phong – Chương 280: Bất tài
Trên bờ ao nhỏ trong ngự hoa viên cung Ngọc Diệp, Thương Mẫn đang lẳng lặng ngồi một mình.
Còn nhớ chính ở nơi này, Thiển Thủy Thanh đã đánh vào mông mình…
Nam nhân này luôn luôn to gan lớn mật như vậy, đằng sau bề ngoài khiêm tốn của hắn là một trái tim ngang ngạnh bất tuân.
Nhưng chính vì như vậy, càng khiến cho Thương Mẫn khó mà quên hắn.
– Xú nam nhân chết tiệt kia, đến bây giờ mới chịu trở về. Rõ ràng đã thắng trận lâu như vậy mà còn ở lại đó, lâu như vậy cũng không trở về liếc qua một cái. Đầu heo thối, đầu heo chết kia, có quỷ mới nhớ tới ngươi. Hừ, dám để cho bản Công chúa phải chờ ngươi, ngươi đi chết đi! Có quỷ mới chờ ngươi!
Thương Mẫn ném đá liên tục xuống ao, dường như Thiển Thủy Thanh đang ở đó, nàng muốn phát tiết tâm trạng một phen, muốn dạy dỗ Thiển Thủy Thanh một phen.
Trước mắt Thương Mẫn đột nhiên hoa lên một cái, dưới ao không ngờ hiện lên bóng của Thiển Thủy Thanh. Vừa lúc viên đá của Thương Mẫn ném xuống, khiến cho chiếc bóng tan đi, tạo nên vô số làn sóng gợn.
Thương Mẫn hơi ngẩn ngơ, nhanh chóng xoay người lại, chỉ thấy Thiển Thủy Thanh đang đứng nhìn nàng mỉm cười.
– Chàng…chàng tới từ bao giờ vậy?
Thương Mẫn ngây ngẩn hỏi.
Thiển Thủy Thanh cười:
– Vừa tới, tuy nhiên xem ra có người không muốn ta tới. Nếu là như vậy, thần xin cáo lui.
Hắn xoay người muốn bước đi, Thương Mẫn tức giận kêu to:
– Chàng đi đi, cứ đi đi, đi rồi sau này đừng tới nữa!
Thiển Thủy Thanh cười khổ quay lại nhìn Thương Mẫn:
– Vậy sao, ta không đi thì sao, Long Thanh đại tiểu thư?
Mấy chữ Long Thanh đại tiểu thư dường như lập tức đưa Thương Mẫn về với quá khứ lúc hai người lần đầu gặp mặt.
Tên Lộ Nhân Giáp đáng giận trước mặt mình, dường như có ánh mắt có thể nhìn thấu lòng người, còn có nụ cười hết sức xấu xa có những lời nói hết sức tự tin, vẻ mặt ngạo nghễ thiên hạ, từng nét dần dần tái hiện trước mắt nàng…
Nàng không quên bất cứ thứ gì…
Thương Mẫn cắn chặt môi nhìn chằm chằm Thiển Thủy Thanh hồi lâu, đột nhiên òa khóc lớn lên.
Nàng vừa cất tiếng khóc, một bọn thái giám cung nữ vốn đã bị nàng đuổi đi lập tức chạy ào tới.
Thiển Thủy Thanh cau mày, một tay ôm lấy Thương Mẫn, lại trừng mắt nhìn đám cung nữ kia. Mọi người thấy cảnh tượng như vậy trong lòng cả kinh, không dám tiến tới nữa. Bên này Thương Mẫn trong lòng Thiển Thủy Thanh không yên, nàng dùng hai tay đấm thùm thụp vào lồng ngực rộng rãi của Thiển Thủy Thanh, than thở:
– Chàng là kẻ vô lương tâm đáng ghét, chàng còn biết trở về sao? Chàng đi lâu như vậy, chàng có biết ta đã trở thành bà cô rồi không? Chàng muốn ta chết già trong cung sao? Nếu chàng không cần ta nữa, vậy sao không nói với Phụ hoàng giải trừ hôn sự, cần gì phải làm như vậy? Bạn đang xem tại – .
Thiển Thủy Thanh cười khổ nói:
– Đều do ta không tốt, không phải ta đã đến rồi sao?
Hắn khoát khoát tay, những người khác lặng lẽ lui ra, thấy Thương Mẫn lúc này đã khóc tới nỗi mắt đỏ ngầu, trong lòng hắn cũng cảm thấy không nỡ, bèn đưa tay nhẹ lau nước mắt cho nàng, ngọt ngào nói:
– Công chúa điện hạ nhớ đến Thủy Thanh như vậy, ta cảm thấy xấu hổ trong lòng, đều do ta không tốt…
Thương Mẫn hung hăng đấm cho hắn một quyền nữa, thở hồng hộc nói:
– Bọn Vân tỷ tỷ, Cơ tỷ tỷ còn có thể bôn ba xuôi ngược, làm việc vì chàng, sau khi chàng đánh trận xong còn có thể bồi tiếp chàng, còn ta chỉ có thể ở đây vò võ mong chờ. Lâu như vậy không nhận được tin gì của chàng, ta tưởng…ta tưởng rằng chàng không cần ta nữa. Chàng không biết trong thời gian đó, ta rất sợ hãi.
Thiển Thủy Thanh dịu dàng nói:
– Làm sao ta không cần nàng cho được, việc của chúng ta là do bệ hạ đích thân định đoạt.
Thương Mẫn rúc đầu vào ngực Thiển Thủy Thanh, không dám nhìn hắn, chỉ thấp giọng
– Nhưng cái gì?
– Nhưng đại ca hắn lại làm ra chuyện ngu xuẩn. Thủy Thanh, ta sợ lắm…
Thương Mẫn ngước nhìn Thiển Thủy Thanh, nói với giọng hết sức đáng thương.
Thiển Thủy Thanh cau mày hỏi:
– Hắn lại làm chuyện ngốc gì vậy?
Thương Mẫn cắn môi, sau đó kề tai Thiển Thủy Thanh khẽ nói vài câu, Thiển Thủy Thanh nghe xong giật mình kinh hãi, nhìn Thương Mẫn nói:
– Thật không? Làm sao nàng biết?
Thương Mẫn khẽ đáp:
– Là Phi Yên tỷ tỷ nói cho ta biết.
Lịch Phi Yên? Thiển Thủy Thanh giật thót trong lòng:
– Hảo bảo bối, mau nói cho ta biết, làm sao Phi Yên biết được chuyện này?
Một câu hảo bảo bối khiến cho cả mặt lẫn lòng Thương Mẫn nóng bừng lên. Thiển Thủy Thanh xưng Thiên Nhân Trảm trong tình trường quả thật không phải là quá đáng. Trước kia hắn là vì mạng sống, sau là vì Vân Nghê, kế đó là liều mạng tranh đoạt quyền lực tự bảo vệ mình, trước giờ không có nhiêu thời gian rảnh rỗi và tâm trạng cho chuyện này. Hiện giờ đã được Thương Dã Vọng hứa hẹn, tâm trạng đang tốt, lại thêm tiểu Công chúa này quả thật đối với hắn si tâm cuồng dại đau khổ đợi chờ cho nên cũng tìm vài lời ngọt ngào làm cho nàng vui vẻ một chút.
Thiên Thủy Thanh cười nói:
– Thái tử là Thái tử, nàng là nàng, sao có thể lẫn lộn với nhau được?
– Nhưng…
Nghe những lời này, trong lòng Thương Mẫn yên ổn lại, lúc này mới bắt đầu thủ thỉ.
Thì ra lúc trước, khi Cơ Nhược Tử định ra kế hoạch giải cứu Trượng phu trong phủ của Thiển Thủy Thanh, Cơ Nhược Tử đã bố trí cho Thương Mẫn một nhiệm vụ, chính là muốn nàng bảo vệ Lịch Phi Yên cho tốt. Rất hiển nhiên, Thương Mẫn ghi tạc nhiệm vụ này trong lòng, cho nên vô cùng thân cận với Lịch Phi Yên.
Mấy năm gần đây, Thiển Thủy Thanh trên chiến trường vô cùng thuận lợi, Lịch Phi Yên trong cung cũng như diều gặp gió. Chỉ là lúc này Lịch Phi Yên đã không còn đơn giản như quá khứ, nàng đã biết cách dùng đầu óc để bảo vệ địa vị của mình.
Đối với Lịch Phi Yên, có lẽ hiện tại người mà nàng hận nhất chính là Công Tôn Thạch.
Bởi vì sự tồn tại của Lịch Phi Yên, hiện giờ vị trí của Lịch Minh Pháp trong triều có thể nói là vững như bàn thạch. Nước cờ mà Thiển Thủy Thanh lưu lại trước khi đi này, có thể nói là gông cùm xiềng xích hạn chế Công Tôn Thạch rất nhiều. Lão già này cả đời ham mê quyền lực, nhớ mãi không quên vị trí đệ nhất nhân đương triều. Nhưng có Lịch Minh Pháp, lão biết chỉ sợ cả đời mình chỉ leo tới viện Ngự Càn là hết. Dù sao Lịch Minh Pháp tuổi vẫn còn trẻ hơn lão, cho nên lúc nào lão cũng muốn lật đổ Lịch Minh Pháp.
Sau khi Thiển Thủy Thanh bị vây khốn ở Kinh Hồng. Lịch Minh Pháp và Công Tôn Thạch tạo thành hai phe đối lập trong triều, tranh chấp với nhau không ngớt. Điểm rõ rệt nhất trong chuyện tranh chấp này là Lịch Minh Pháp kiên quyết đòi tấn công Hàn Phong quan trên quy mô lớn, mở đường về cho Thiết Huyết Trấn. Nhưng Công Tôn Thạch ra sức cản trở, nói rằng hùng quan đệ nhất thiên hạ không thể nào đánh nổi, không thể chỉ vì hai vạn người mà hy sinh nhiều tính mạng hơn. Sau đó Cơ Nhược Tử tìm đường sống bên Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng bị Công Tôn Thạch làm khó liên tục, không chịu phối hợp trong chuyện giải ngân tiền bạc khiến cho cuối cùng bọn Vân Nghê không thể không dùng tiền nhà để lo cho Thiết Huyết Trấn tác chiến.
Vì thế Lịch Minh Pháp từng không chỉ một lần to tiếng mắng Công Tôn Thạch trên điện Long Phong, rằng lão ta là kẻ lòng lang dạ sói, hại mạng công thần của Đế quốc. Nhưng Công Tôn Thạch cứ lần lữa dây dưa, không chịu hết lòng phối hợp, ngược lại còn cố ý tiết lộ nội tình cho Thương Dã Vọng biết. Khiến cho Thương Dã Vọng cũng lo lắng sau khi Thiển Thủy Thanh trở về, nếu biết là Thương Lan phá hư đại kế của hắn, có khả năng sẽ sinh lòng phản loạn, cho nên thủy chung vẫn tỏ ra do dự.
Cũng vì như vậy, Công Tôn Thạch vừa ghét vừa hận Lịch Minh Pháp. Lão muốn diệt trừ Lịch Minh Pháp, nhưng không thoát được chướng ngại vật là Lịch Phi Yên, cho nên không chỉ một lần xúi giục sau lưng khiến cho Thái tử bất hòa cùng Thái tử phi, cũng nghĩ cách tìm nữ nhân khác cho Thương Lan.
Thương Lan cũng thật sự là một kẻ không chịu tụt hậu, đối với sự tấn công của sắc đẹp không hề từ chối, càng nhiều thì càng tốt. Nhất là sau khi hắn bị Phụ hoàng trừng trị một phen cũng đã tỏ ra tâm tàn ý lạnh, cho nên tỏ thái độ vô cùng bất mãn đối với chuyện Lịch Minh Pháp nghĩ cách cứu trợ Thiết Huyết Trấn. Hắn cho rằng trong thiên hạ chỉ có Công Tôn Thạch là người trung thành nhất với mình, có thể nói là nghe theo lời hắn răm rắp, bởi vậy dần dần cũng trở nên bất hòa với Lịch Phi Yên.
Điều này làm cho Lịch Phi Yên vô cùng kinh hoảng. Đấu tranh chính trị từ trước tới nay đều là như vậy, nữ nhân luôn bị hy sinh. Lúc trước nàng tiến cung là món hàng giao dịch để cân bằng quyền lực, hiện giờ đấu tranh quyền lực, muốn hy sinh tự nhiên cũng bắt đầu từ nàng trước. Nhưng nàng nhất định không còn là một nữ nhân ngây thơ dễ lừa gạt như lúc mới vào cung. Trong cuộc sống vắng mặt Cơ Nhược Tử, nàng phải tự mình đối mặt với vô số chuyện bắn lén sau lưng, cũng dần dần học được cách tự mình suy nghĩ cân nhắc, đối mặt và giải quyết.
Vì thế nàng bắt đầu ngấm ngầm quan sát tất cả những chuyện Thương Lan làm, một lần nọ tuy xem bề ngoài chẳng có gì, nhưng nàng thăm dò được, thì ra thất bại của việc mượn đường khi trước lại có liên quan với trượng phu mình. Lúc ấy nàng vẫn còn ôm ảo tưởng với Thương Lan, cho nên không nói ra chuyện này. Nhưng nàng bị giam cầm trong cung lâu ngày dài tháng, không có ai để kể rõ tâm sự, chỉ có thể cùng Thương Mẫn tỉ tê to nhỏ, trong lúc vô ý đã để lộ ra chút manh mối cho Thương Mẫn. Thương Mẫn đã sớm biết từ Cơ Nhược Tử rằng lúc trước do đại ca nàng làm chuyện ngu xuẩn, mới khiến cho Thiển Thủy Thanh không dám trở về, nhưng vì hết sức e ngại, nên chỉ có thể vờ như không biết. Hiện giờ nghe giọng điệu của Lịch Phi Yên, nàng cũng biết được chút tin tức, lúc này cả hai mới cùng cởi mở tấm lòng với nhau.
Cả hai nàng này đều cùng một loại nữ nhân bị trượng phu mình bỏ mặc, có tâm trạng giống nhau, ngày càng cảm thấy gần gũi hơn, nói chuyện cũng ngày càng hợp ý hơn. Hiện giờ tâm sự rộng mở, hơn nữa càng ngày Lịch Phi Yên càng cảm thấy thất vọng với trượng phu mình, Thương Mẫn cũng chờ mãi không thấy Thiển Thủy Thanh trở về, hai oán nữ” rốt cục không giấu nhau điều gì nữa, không có bí mật gì là không thể nói.
Không ngờ cách đây không lâu Lịch Phi Yên phát giác đã xảy ra một đại sự. Nhưng lần này, đại sự kia đã khiến cho Lịch Phi Yên vô cùng sợ hãi.
Nàng cảm thấy hoảng hốt trong lòng, nhưng không biết kể với ai, chỉ có thể dốc hết cả ruột gan ra cùng Thương Mẫn, nhờ vậy Thương Mẫn mới biết được một đại sự vô cùng quan trọng.
Lúc này nghe Thương Mẫn kể lại như vậy, rốt cục Thiển Thủy Thanh đã hiểu ra.
Hắn lập tức hỏi:
– Nàng có nói cho bệ hạ nghe việc này chưa?
Thương Mẫn lắc đầu:
– Phụ hoàng đối với đại ca rất mực yêu thương, ta không dám nói. Trước kia đại ca hại chàng. Phụ hoàng cũng không làm gì hắn, hiện giờ hắn lại tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn như vậy, ta…lòng ta vô cùng mâu thuẫn.
Thiển Thủy Thanh thở dài:
– Tuy nàng không nói, nhưng bệ hạ đã biết cả rồi.
– Cái gì? Làm sao chàng biết?
Thương Mẫn hết sức kinh ngạc.
– Bởi vì bệ hạ đã quyết định giao cho ta nhận chức Thống Soái Đế quốc Thiên Phong, nghênh chiến Đại Đế quốc Tây Xi. Mẫn nhi, đại ca nàng xong rồi.
Nhất thời Thương Mẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên, hiện giờ nàng không còn như trước nữa, đã biết được nhiều chuyện hơn. Sau khi biết được chuyện này, nàng cũng hiểu được Thương Dã Vọng dám phóng tay giao quyền cho Thiển Thủy Thanh, có nghĩa là gì.
Có nghĩa là ông đã hy sinh con mình, đổi lấy sự trung thành của Thiển Thủy Thanh.
Lúc này nàng lẩm bẩm:
– Chàng lại phải xuất chinh sao?
– Đây là số mạng của quân nhân.
Thương Mẫn vừa giận vừa buồn nhìn Thiển Thủy Thanh:
– Còn ta thì sao, chàng muốn ta chờ tới khi nào?
Thiển Thủy Thanh ôm chầm lấy Thương Mẫn:
– Nàng không cần đợi nữa…
– Là sao?
Thương Mẫn nghe vậy ngẩn ngơ, trong lòng thoáng có một linh cảm…
Không lẽ…
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
– Vì qua vài ngày nữa, nàng đã là con dâu của Thiển gia, nàng có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chưa?
Thương Mẫn hoàn toàn ngây dại, tâm trạng của nàng đang đau buồn bỗng chốc chuyển sang mừng rỡ, giống như từ thiên đường rớt xuống địa ngục, sau đó trở lại thiên đường, lên xuống vài lần, làm cho người ta phải bàng hoàng kích động.
Lúc này Thiển Thủy Thanh dịu dàng nói:
– Hiện giờ xem như tâm nguyện đã thành rồi, phu nhân…
Thương Mẫn vô cùng xấu hổ, lí nhí nói:
– Ai thèm chàng, nam nhân xấu xí…
Những lời này nàng đợi đã ba năm, không ngờ rốt cục tới hôm nay cũng nghe được, trong lòng mừng vui rộn rã, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Nhưng lòng của Thiển Thủy Thanh lúc này cũng đã bay đi xa, tới trên người của Thương Lan.
…**
– Phụ hoàng người không thể làm như vậy!
Thương Lan hoảng sợ kêu to.
Lúc này Thương Lan không còn phong thái của một vị Thái tử đương triều, rõ ràng giống hệt một con chó đang quỳ rạp dưới đất, tay nắm long bào của Thương Dã Vọng khóc lóc kêu van:
– Phụ hoàng, con là trưởng tử, quyền kế thừa của trưởng tử không thể dễ dàng phế bỏ như vậy được! Con là con của người, người không thể đối xử với con như vậy, người không thể, hu hu…
Thương Lan bật khóc to lên.
– Khốn kiếp!
Thương Dã Vọng đá mạnh vào mặt Thương Lan:
– Ngươi cũng xứng đáng là con trẫm ư?
Chỉ thẳng vào mũi Thương Lan, Thương Dã Vọng mắng lớn:
– Nếu không phải vì ngươi, lúc trước tại sao Thiển Thủy Thanh ở lại Kinh Hồng một năm không về? Ngươi ăn táo rào sung, tư thông ngoại địch, tiết lộ quân cơ, bán đứng Đại tướng của Đế quốc, một tên nghiệt chướng như ngươi cũng xứng làm Thái tử sao, xứng đáng sau này cai quản thiên hạ hay sao?
Thương Lan hét lớn:
– Chuyện kia nhi thần đã biết sai rồi, lúc trước Thiển Thủy Thanh là muốn tốt cho nhi thần, ép buộc nhi thần cố công học tập, hiện giờ nhi thần đã hiểu!
– Ngươi hiểu cái rắm!
Giờ phút này Thương Dã Vọng không thèm quan tâm tới phong độ một đấng quân vương, thóa mạ ầm lên.
– Bán đứng trọng thần triều đình, chỉ bằng vào tội danh này, ngươi cũng đã đủ bị phế rồi! Hiện tại trẫm đang hối hận, lúc trước không chịu quyết đoán, nếu không Hàn Phong quan đã lọt vào tay Đế quốc Thiên Phong ta. Thân là quân vương phải hoài bão thiên hạ, khí độ bao la rộng rãi, có tài có đức mới có thể lãnh đạo trăm họ, người vô đức vô năng như ngươi nếu làm quân vương, quả là bất hạnh của muôn dân!
Thương Lan kêu lên:
– Phụ hoàng, người không thể nói như vậy được! Quân vương nhân từ chưa chắc đã là minh quân, diệt trừ những kẻ chống đối với mình mới là đạo quân vương, tên Lương Cẩm của Kinh Hồng không phải là tên bán nước hay sao? Nhưng hiện tại hắn vẫn đứng đầu Kinh Hồng, thần dân Kinh Hồng dưới sự thống trị của một tên bại hoại như hắn, ngược lại cuộc sống rất tốt đẹp. Hai nước đã không còn chiến sự. Lương Cẩm thoái mái trao quyền cho hiền thân, thống trị đúng cách, toàn dân an lạc. Tuy rằng lúc trước nhi thần hại Thiển Thủy Thanh, nhưng nếu không có việc này, Thiển Thủy Thanh cũng không có khả năng chiếm được Kinh Hồng thuận lợi như vậy, thành tựu bá nghiệp của Đế quốc Thiên Phong ta. Đương nhiên, nhi thần biết việc này là do nhi thần có lỗi, nhưng nhi thần tin rằng nhi thần có tư cách làm một vị Hoàng đế tốt. Phụ hoàng, người nhất định phải tin tưởng nhi thần. Từ sau lần đó, nhi thần đã theo khuôn phép, không còn phạm sai lầm nữa!
Thương Dã Vọng hít sâu một hơi:
– Giỏi cho một câu Quân vương nhân từ chưa chắc đã là minh quân, giỏi cho một câu diệt trừ những kẻ chống đối với mình mới là đạo quân vương! Hai câu này đều do Công Tôn Thạch dạy ngươi có phải không? Ngươi muốn khiến cho trẫm nghĩ rằng ngươi làm đúng, là ngươi biểu hiện ra có năng lực phải không?
Thương Lan giật thót trong lòng, Thương Dã Vọng đã nói tiếp:
– Thật ra, ngươi nói không sai.
Đột nhiên ông nhìn Thương Lan:
– Ban đầu ngươi gây chuyện, trẫm không tức giận. Bởi vì ngay lúc đó, Thiển Thủy Thanh đối với ngươi quả thật là một mối uy hiếp, ngươi có lý do để diệt trừ hắn. Nhưng cái làm cho trẫm thật sự phẫn nộ, thứ nhất là ngươi không phân biệt rõ thị phi đúng sai, ngay cả người khác là hư trương thanh thế hay là thật, ngươi vẫn không thể nhìn ra. Thứ hai là thủ đoạn của ngươi quá mức vụng về, vì vậy cho nên sự tình vừa xuất hiện, ngươi đã bị người khác phát giác ra lập tức. Ngươi muốn làm một Quốc chủ anh minh kiêu hùng, trước hết phải có kiến thức và trí tuệ, nhưng ngươi không có! Vì thế ngươi mới trở thành kẻ ngốc, bị người ta lợi dụng. Sỡ dĩ trẫm khoan dung ngươi, tha cho ngươi một lần là hy vọng ngươi có thể tiếp thu bài học, phạt ngươi đóng cửa sám hối, là muốn cho ngươi giác ngộ xem rốt cục ngươi đã sai ở chỗ nào, về sau nếu có chuyện giống như vậy xảy ra lần nữa, lúc ấy mới có thể tránh giẫm vào vết xe đổ lần trước. Cũng vì như vậy nên trẫm mới không tỏ thái độ gì, cứ mặc cho Thiển Thủy Thanh hắn ở Hàn Phong quan không về. Bởi vì lúc ấy, trẫm muốn thử xem rốt cục ngươi có đáng để cho trẫm vì ngươi mà giết chết viên trọng thần Đế quốc, Đại tướng tâm phúc này không!
(“Thiển Thủy Thanh đề cập chuyện phế trưởng lập thứ với Công Tôn Thạch chỉ là hư trương thanh thế để tranh chấp trong việc phân chia quyền lực trong triều. Vì chuyện này mà Công Tôn Thạch đã mất chức Thừa tướng về tay Lịch Minh Pháp.)
-…Nhưng đáng tiếc là ngươi đã làm trẫm thất vọng, ngươi…không xứng đáng!
Thương Lan bàng hoàng nhìn Thương Dã Vọng, trong lòng hắn từ từ dâng lên một luồng khí lạnh.
Thương Dã Vọng lạnh lùng nói tiếp:
– Phải chăng ngươi đang nghĩ rằng cho tới bây giờ trẫm vẫn không biết, rốt cục vì sao Kế Hiển Tông chạy trốn, vì sao Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo tự sát hay sao?
Những lời này như một tiếng sét ngang trời đánh thẳng vào đầu Thương Lan thật mạnh, khiến cho hắn sợ hãi tới mức ngồi phệt xuống đất. Thương Dã Vọng cất tiếng than thở đầy đau xót:
– Ngươi đó, lòng dạ hẹp hòi, khó làm nên đại sự. Trẫm thật sự không ngờ ngươi phạm sai lầm lại không chủ động nhận sai, tỏ ra hảo ý để lôi kéo Thiển Thủy Thanh, ngược lại làm cho sự việc thêm phần nghiêm trọng, không tiếc mưu hại trọng thần của Đế quốc ta. Tuy rằng bọn Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo đều là những tên khốn kiếp, nhưng ngươi có biết cái chết của bọn chúng đã mang lại biết bao ảnh hưởng nghiêm trọng cho Đế quốc Thiên Phong ta hay không? Ngay cả Thiển Thủy Thanh hận hai người bọn chúng đến tận xương tủy, cũng không dám khinh suất động tới chúng, chỉ có thể lập ra thế cục thiết yến để cướp đoạt binh quyền, chỉ có thể tạm thời buông tha cho hai người bọn chúng. Còn ngươi thì sao? Chỉ vì Thiển Thủy Thanh đoạt quân quyền của ngươi, khiến cho ngươi mất quyền lực điều khiển ba Quân của Quân đoàn Bạo Phong, ngươi bèn báo thù một cách hẹp hòi như vậy…Cho dù ngươi học được cách vu oan giá họa, mượn dao giết người thì sao? Trong mắt ngươi không có đại cục, không hiểu đại thể, tương lai giao quốc gia cho ngươi vậy mới chân chỉnh là hủy trong tay ngươi. Lương Cẩm…Không ngờ ngươi còn dám so sánh với Lương Cẩm, ta thấy nếu tương lai ngươi có cơ hội xưng Đế, e rằng thật sự phải học hỏi Kinh Hồng Lương Cẩm, chỉ cần bản thân mình vinh hoa phú quý trọn đời, không cần tới thiên hạ của Thương gia!
– Phụ hoàng, nhi thần không có…
– Câm miệng!
Lửa giận trong lòng Thương Dã Vọng lúc này đã bùng lên mạnh mẽ, ông quát lớn:
– Tên khốn kiếp ngươi phái người giả truyền ý chỉ của trẫm, bức bách thủ lãnh ba Quân phải uống rượu độc tự sát, nghĩ rằng có thể mượn chuyện này để giá họa cho Thiển Thủy Thanh, phối hợp với lời đồn về hiệp ước Khang Châu khi trước, ép trẫm ra tay với hắn, ngươi mới có thể được trở lại Quân đoàn Bạo Phong chấp chưởng binh quvền. Nhưng ngươi không ngờ Kế Hiển Tông lại là nội ứng của người Đại Đế quốc Tây Xi, lại có gan không nghe thánh chỉ. Kết quả người đưa tin của ngươi cùng những người mà ngươi mang theo toàn bộ bị hắn giết sạch, hắn lại nhân cơ hội chạy trốn. Ngươi để lại một bãi thi thể rành rành, ăn vụng xong không biết chùi mép, còn tướng rằng người khác sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra hay sao? Phải chăng ngươi cho rằng hệ thống tình báo của trẫm chỉ là những kẻ ăn không ngồi rồi?
Lúc này Thương Lan đã sợ tới mức ngồi dại ra dưới đất, không thể mở miệng nói nên lời.
Thương Dã Vọng nổi giận tiếp tục quát lớn:
– Nếu trẫm muốn giết mấy tên khốn kiếp kia, vậy đã sớm động thủ từ lâu, còn phải nhờ đến ngươi động thủ ư? Tên khốn kiếp ngươi hại chết Tổng Suất hai Quân, thả đi một tên nội ứng, tội ngươi đáng chết vạn lần! Hai tên Vũ Kiếp, trẫm đã sớm cho người bí mật tiềm phục bên cạnh bọn chúng, chờ sau khi đại chiến nổ ra, sẽ lấy danh nghĩa bọn chúng tử trận tuyên bố thiên hạ, kích thích sĩ khí ba quân anh dũng chiến đấu, về phần chuyện Kế Hiển Tông làm nội ứng, sau khi Quý Cuồng Long chết trẫm đã tra ra, vốn định đợi sau khi cùng đại quân Đại Đế quốc Tây Xi giao chiến, lợi dụng hắn đưa ra tin tức giả, sau khi đạt được đại thắng sẽ chém đầu hắn tế vong hồn Quý Tổng Suất. Cuối cùng, còn có thể coi đâv là lý do, mượn cơ hội để đối phó Thiển Thủy Thanh. Lúc ấy đã đánh giặc xong, cho dù Thiển Thủy Thanh có lập công lớn tới đâu cũng khó lòng trốn khỏi tội danh tư thông cùng địch quốc. Đến lúc đó không cần giết hắn, chỉ cần nhốt hắn trên hoang đảo, ắt từ đó về sau thiên hạ không lo. Mà đối với Thiển Thủy Thanh, có lẽ đâv là chuyện mà hắn hy vọng. Lúc ấy hắn không dám mạo hiểm, lo rằng ngươi tương lai có thể đối phó hắn, cho nên không dám phóng tay làm mạnh. Nhưng đợi đến khi trẫm ra tay, vậy quyền chủ động không còn trong tav hắn nữa. Và như vậy, trẫm sẽ không có lỗi với hắn, cũng không có lỗi với quân nhân trong thiên hạ. Đến lúc đó, ngươi kế thừa đại nghiệp hoàn toàn không còn chút trở ngại nào cả. Kết quả thì sao, ngươi làm cho sự tình đảo lộn cả lên! Hiện giờ Quân đoàn Bạo Phong như rắn mất đầu, trăm vạn hùng binh của Đế quốc Thiên Phong lại không có tướng tài lãnh đạo. Quét mắt nhin khắp cả Đế quốc, hiện giờ ngoại trừ Thiển Thủy Thanh ra, trẫm không còn dùng ai được nữa. Là ngươi, do một tay ngươi đưa đẩy hắn tới vị trí như hiện tại!
-…Làm sao trẫm lại sinh ra một đứa súc sinh ngu xuẩn vô dụng như vậy chứ…!
Thương Lan ôm lấy đùi Thương Dã Vọng khóc lóc van xin:
– Phụ hoàng, thần nhi biết mình sai rồi…
– Muộn rồi, trẫm đã đáp ứng với Thiển Thủy Thanh, phải phế ngươi đi. Ngươi không đi, Thiển Thủy Thanh sẽ không yên lòng. Trước kia hắn chỉ muốn Vân Nghê, giờ đây hắn muốn càng nhiều hơn nữa, đây đều là do ngươi tạo thành. Hiện giờ trẫm phải đối mặt với lang kỵ Đại Đế quốc Tây Xi, trẫm không muốn giao binh quyền cho một người vô dụng, cũng không muốn giao cho kẻ mà trẫm không thể tin được. Cho nên trẫm chỉ có thể phế ngươi đi…
Nhìn con mình, mặt Thương Dã Vọng lộ vẻ chán ghét không muốn thấy nữa:
– Ngày mai trẫm sẽ tuyên bố ra bên ngoài rằng thân thể của ngươi không khỏe, không thể làm Thái tử được nữa, về phần Công Tôn Thạch năm nay niên kỷ cũng đã cao, hành sự cũng đã hết sức hồ đồ, giờ Tý đêm nay sẽ đột ngột phát bệnh mà chết, ngươi không cần đi tìm lão nữa. Ôi, từ đây về sau, ngươi tự lo lấy cho mình…
Thương Lan đã hoàn toàn chết lặng.
Hắn không biết cuối cùng mình đi ra khỏi điện Cần Chính như thế nào, nhưng lúc này, trong mắt hắn lóe lên vẻ hung ác vô cùng:
– Phụ hoàng, người đã đối xử bất nhân với nhi thần, vậy đừng trách nhi thần!