Đế Quốc Thiên Phong

Chương 278: Ân oán


Đọc truyện Đế Quốc Thiên Phong – Chương 278: Ân oán

Có thẻ nói rằng đây lả một thất bại nặng nề, chỉ thua trong tay có một người. Nếu lão Tần Nghi này còn đánh thêm vài trận như vậy nữa, chỉ sợ kỷ lục Thiên Nhân Trảm của Liệt Cuồng Diễm cũng bị lão phá. Mà với công phu của lão, trừ phi thật sự bị hãm vào giữa vòng vây của thiên quân vạn mã nếu không quả thật là lui tới tự nhiên.

Chuyện làm người ta căm hận nhất là vẫn không thể cứu được Bát Xích, hiện giờ nó còn trong tay Tần Nghi, e rằng lão sẽ không để cho nó được yên ổn.

– Quả thật con bà nó là một lão yêu quái!

Thân Kỳ căm giận nói:

– Đã qua bao năm, không ngờ Tần Nghi vẫn còn lợi hại như vậy. Lúc trước mọi người vẫn cho rằng lão là một thư sinh trói gà không chặt, nếu như vậy vẫn là trói gà không chặt, vậy giáp sĩ Đế quốc Thiên Phong ta cũng đừng nghĩ đến chuyện tòng quân.

Nghiêm Chân Bình lắc đầu:

– Hiện tại nói những chuyện này không còn ý nghĩa, lập tức truyền lệnh xuống, xin Đại Nghị hội của Liên minh các thành thị tụ do lập tức phong tỏa thành Tát Lạp, không cho bất cứ kẻ nào rời đi. Còn nữa, đem tất cả mọi người ra khóa chặt bến tàu, trước tiên bắt Phục Cừu hiệu, bắt bọn Nhai Kinh Ngạn mang về, tuyệt đối không thể để cho Tần Nghi theo đường biển trốn mất.

Đúng rồi, vật quan trọng như bản vẽ Long thuyền ba tầng của Nhai quốc, ắt Tần Nghi sẽ không mang theo bên người, lập tức lục tìm khắp trên thuyền, ắt sẽ có được bản vẽ!

– Đúng, tìm bản vẽ!

Thân Kỳ vui mừng nói:

– Chỉ cần lấy được bản vẽ, chúng ta sẽ không sợ Bát Xích xảy ra chuyện!

Rốt cục là gừng càng già càng cay. Nghiêm Chân Bình vừa nói như vậy. Thân Kỳ lập tức bắt đầu ra tay hành động. Nhìn Thân Kỳ dẫn binh sĩ rời đi, lúc này Nghiêm Chân Bình đã không còn đè nén được nỗi đau trong lòng, y ôm xác Truy Nhật, hai hàng lệ lăn dài trên má:

Nhớ tới bao năm qua Truy Nhật luôn trung thành theo cạnh mình, vào sinh ra tử, y càng cảm thấy đau lòng hơn nữa. Lúc này, y nghiến răng quát lớn:

– Đem phạm nhân bị bắt sống khi nãy ra đây cho ta, ta muốn thẩm vấn hắn một chút!

– Dạ!

…*****

– Báo Đại Quốc sư, Thân Kỳ dẫn theo ba trăm thân binh xuống bến tàu, còn có lính đánh thuê của Liên minh các thành thị tự do bắt hết mọi người trên Phục Cừu hiệu. Nhai công tử không kịp trốn, đã rơi vào tay địch.

Trong một căn phòng nhỏ ở một nơi hẻo lánh, một người áo đen đang quỳ trước mặt Tần Nghi bẩm báo.

– Bản vẽ đâu?

Giọng của Tần Nghi không lộ ra chút gì là sợ hãi.

Người áo đen kia vội vàng trả lời:

– Bẩm Đại Quốc sư, cũng đã rơi vào tay đối thủ.

– Ôi, biết rồi ngươi lui xuống đi.

Khẽ khoát tay, Tần Nghi bảo tên áo đen kia lui ra trong lòng nổi lên muôn vàn cảm khái.

Những năm gần đây lão ẩn nấp ở Đại Đế quốc Tây Xi, âm thầm xây dựng Bà Lan giáo, ít khi nào đích thân ra tay. Lần này ra tay là vì bản vẽ là chuyện có quan hệ trọng đại không ngờ bị Bát Xích khiến cho lão ngã một vố thật đau. Bốn vị Hộ giáo vì vậy mà chết, Nhai Kinh Ngạn lọt vào tay địch, ngay cả bản vẽ cũng mất, nếu nói trong lòng lão không buồn không giận, đó là không có khả năng.

Chỉ là lão già này hoạt động trong bóng tối đã mấy chục năm qua, đại sự đã trải qua không biết bao nhiêu mà kể, vấp ngã cũng vô số, cho dù bị đả kích lớn đến mức nào cũng có thể gượng dậy được. Chuyện duy nhất đáng giận chính là, lúc lão đột phá trùng vây đã bị trọng thương, nếu hiện tại không được tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, e rằng không cách nào khôi phục.

Lão nhìn Bát Xích nằm bên cạnh, tiểu quỷ này đang chớp chớp mắt lườm lão, thấy lão nhìn nó, không ngờ còn nhoẻn miệng cười.

Tần Nghi thấy nó không lộ vẻ gì là sợ hãi, bèn thấp giọng quát:

– Không ngờ còn cười được, tiểu tử, ngươi làm hỏng đại sự của lão phu, không sợ lão phu nổi giận giết ngươi sao?

Bát Xích cười hì hì đáp:

– Đương nhiên ta sợ, nhưng sợ thì phải khóc hay sao? Nếu hiện tại ta khóc mà lão chịu thả ta ra, chắc chắn ta sẽ khóc cho lão xem, nhưng chắc lão sẽ không thả, cho nên khóc để làm gì? Nếu lão nhân gia ngài thấy ta cười hết sức đáng yêu, nói không chừng nhất thời lương tâm phát hiện ra không nỡ lòng giết ta, vậy chẳng tốt hơn ư? Ta thường nghe người nói, một đứa nhỏ luôn cười sẽ khiến người ta thương yêu nhiều hơn là một đứa nhỏ hay khóc. Hiện tại ta đã chọc giận lão nhân gia, tự nhiên phải cười nhiều một chút với lão nhân gia ngài.

Tần Nghi không thể ngờ rằng tên tiểu tử này lại nói ra những lời như vậy, nhất thời cứng họng nói không nên lời. Sau khi ngẩn ra hồi lâu rốt cục, lão cũng nở nụ cười:


– Giỏi, giỏi cho tiểu tử, quả nhiên rất can đảm. Tuy nhiên ngươi làm cho đại sự của ta hỏng bét, hại chết đệ tử trong giáo ta, tuy rằng lão phu mến tài, nhưng cũng thật sự không tìm ra lý do để thả ngươi ra.

– Vậy có cần ta tìm giúp lão nhân gia ngài một cái không?

– Nói.

– Đơn giản thôi, dùng ta đổi lấy bản vẽ.

– Hừ, ngươi nói quá đơn giản, ý nghĩa của bản vẽ một mặt quả thật là vì thiết kế Long thuyền ba tầng không ai so sánh được, nhưng còn mặt khác nữa là bí mật của nó. Hiện giờ, lão tặc Nghiêm Chân Bình đã lấy được bản vẽ, nếu hắn không biết sao ra một bản cho Thiển Thủy Thanh, đó mới là chuyện lạ. Giá trị của bản vẽ này coi như đã mất đi một nửa, dùng ngươi đi đổi, lão phu cảm thấy không đáng.

– Vậy thì thêm vào tấm hải đồ kia, dù sao chắc chắn sư phụ của ta cũng muốn một bản, nếu nói người không sao lại, lão nhân gia ngài cũng không tin. Hai phần hợp một, cũng coi như một phần nguyên vẹn, ngài cảm thấy sao?

– Ha ha ha!

Tần Nghi ngửa mặt lên trời cười rộ:

– Ngươi suy nghĩ rất chu đáo, nhưng đáng tiếc là lão phu không có cách nào đáp ứng.

– Sao?

Bát Xích nghe vậy ngẩn ra, ánh mắt Tần Nghi nhìn nó lúc này đã trở nên lạnh lùng tàn nhẫn:

– Ngươi đã biết ta là Giáo chủ của Thánh giáo Bà Lan, nếu ta thả ngươi sống trở về, ắt ngươi sẽ tiết lộ ra khắp thiên hạ, cho nên bất kể thế nào, ta cũng không thể thả ngươi trở về. Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một là chết ngay lập tức, để ta báo thù cho bốn vị Hộ giáo, hai là bằng lòng làm giáo chúng của ta, đây cũng là cơ hội cuối cùng ta dành cho ngươi. Chỉ cần ngươi gia nhập giáo ta, trở thành Thánh Tử (con Thánh) của giáo ta, ta bảo đảm với ngươi trong tương lai không lâu, ngươi sẽ là nhân vật chí tôn thiên hạ. Cái gì Thương Dã Vọng, Thiển Thủy Thanh tất cả đều phải nép sang bên!

Bát Xích miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

– Chuyện này…chuyện này không được tốt lắm, ta đã có sư phụ, giờ sửa lại đầu người khác, đó chính là khi sư diệt tổ!

– Hừ, Thiển Thủy Thanh cũng xứng đáng làm sư phụ ngươi sao? Nếu ta không thấy gân cốt của ngươi rất tốt, tư chất không tồi, hơn nữa hiện tại tuổi còn nhỏ, càng chưa học qua võ công của nhà khác, lão phu cũng không thèm thu ngươi làm đồ đệ. Uy lực thần công của Bà Lan giáo ta ngươi cũng đã thấy qua, tên Nghiêm Chân Bình kia triệu tập cả ngàn tử sĩ bao vây tiêu diệt ta, có thể làm khó được ta sao? Nếu đổi lại là hai mươi năm trước, lúc lão phu còn đang tráng niên sung sức, cho dù hắn có điều động gấp ba số người như vậy, cũng không thể nào vây khốn được ta. Thần công đến bậc này ngươi không chịu học, vậy ngươi còn muốn học thứ gì?

– Nhưng…nhưng…

– Nhưng Thánh giáo Bà Lan ta là tà giáo, có phải không? Là thiên hạ đệ nhất tà giáo chứ gì?

Bát Xích cười xấu hổ, thầm nghĩ trong lòng, rốt cục lão nhân gia ngài cũng tự mình hiểu lấy.

Tần Nghi thở dài thật dài:

– Thôi được, để ta kể chuyện về Thánh giáo Bà Lan cho ngươi nghe, nếu sau khi ngươi nghe xong vẫn còn cảm thấy giáo ta là bàng môn tà đạo, vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi, tuy nhiên ngươi muốn chạy thì không thể được!

…****

Không khí trong phòng dần dần trở nên yên tĩnh.

Tần Nghi nhìn Bát Xích chậm rãi nói: nguồn

– Không ai biết được, trong thế giới bị biển cả bao vây này rốt cục có bao nhiêu lục địa, có bao nhiêu người tồn tại. Nhưng có thể khẳng định chắc chắn rằng, ngoại trừ đại lục Quan Lan ra vẫn còn có một đại lục khác tồn tại. Người trên đại lục ấy gọi đại lục này là đại lục Thần Thánh.

-…Dân chúng trên đại lục Thần Thánh không giống như dân chúng trên đại lục Quan Lan đấu tranh không ngừng, tàn nhẫn hiếu chiến. Trên thực tế, đại đa số bọn họ đoàn kết hòa thuận với nhau, yêu thương kính trọng lẫn nhau. Diện tích của đại lục này so ra nhỏ hơn đại lục Quan Lan nhiều, dân cư cũng ít, thậm chí trình độ phát triển xã hội có khi không bằng. Nhưng bọn họ có hòa bình, có hy vọng, có lòng hướng tới những gì tốt đẹp. Bọn họ có một vị thần chung cho tất cả: Đại Thần Bà Lan, Đại Thần chỉ đường dẫn lối phương hướng cuộc sống cho bọn họ, khiến cho bọn họ không lầm lạc bến mê. Nếu bọn họ gặp lữ khách lỡ đường, sẽ tiến hành giúp đỡ hết sức nhiệt tình, sẽ cho hắn nước và lương thực, giúp đỡ hắn trên hành trình trở về nhà. Tính tình bọn họ khiêm tốn, đáng mến, lương thiện, hay giúp đỡ người khác, là những con dân thành tín nhất của Đại Thần…

-…Hơn một trăm năm trước, có một nhà hàng hải đến từ đại lục khác xuất hiện ở đại lục Thần Thánh. Người đại lục Thần Thánh tiếp đãi hắn hết sức nhiệt tình, nhưng cái mà hắn báo đáp bọn họ lại là chia rẽ, hãm hại, giết chóc cùng cướp đoạt. Thánh giáo Bà Lan trên đại lục Thần Thánh vốn có mười hai phân chi, tuy rằng hiểu biết về giáo lý giữa các phân chi này không giống nhau, nhưng rốt cục vẫn là thờ phụng vị Đại Thần Bà Lan kia, lấy tinh thần của người làm tấm gương soi sáng cho tất cả con dân. Nhưng sau khi tên khốn kiếp kia tới, Thánh giáo chỉ vì một mình hắn mà trở nên đại loạn. Mười hai phân chi cuối cùng lâm vào cục diện tàn sát lẫn nhau, đến sau cùng còn lại có ba phân chi, chống đỡ đại cục sau cùng. Thế lực trên đại lục vì vậy mà hoàn toàn sụp đổ, lực lượng thế tục lại vùng lên điên đảo thần quyền, lực hiệu triệu của Thánh giáo cũng vì vậy mà giảm sút.

Kể đến đây, giọng của Tần Nghi đã trở nên vô cùng kích động:

– Phần tử dị đoan tàn nhẫn ác độc này lợi dụng mọi chuyện hắn gây ra hỗn loạn đều thuận lợi, làm suy yếu ảnh hưởng của Thánh giáo, đồng thời mang theo người của hắn tiến hành cướp đoạt bừa bãi con dân của đại lục Thần Thánh. Bọn chúng gieo rắc tà giáo, làm đảo điên giáo lý, đồng thời còn khơi mầm nội loạn, khiến cho đại lục phân tranh, đồng thời phát động chiến tranh từ bên trong nội bộ. Bản thân hắn nhân cơ hội này thông qua các thủ đoạn cướp bóc, lừa gạt thu được rất nhiều của cải qua chiến tranh phi nghĩa, đoạt đi rất nhiều của cải trên đại lục Thần Thánh. Tên lưu manh bại hoại, bỉ ổi vô sĩ ác ôn này sau khi khiến cho cả đại lục Thần Thánh chia năm xẻ bảy, hỗn loạn vô cùng, bèn mang theo từng thuyền hàng hóa của cải thắng lợi quay về. Không chỉ mang theo những món hàng quý giá nhất của đại lục, thậm chí còn mang theo rất nhiều người ra sức vì hắn.

– Phải chăng người này là Tây Tát La?

Bát Xích cất tiếng hói.

– Ngoài tên ác ôn ấy ra thì còn ai nữa!

Tần Nghi thét lớn, cả người trở nên hung tợn hẳn lên, khiến cho Bát Xích giật nảy mình:


– Nhưng…nhưng vào thời điểm ấy, lão nhân gia ngài còn chưa sinh ra kia mà?

Tần Nghi hừ lạnh:

– Tên ác ôn Tây Tát La này năm đó bắt theo tám trăm con dân của đại lục Thần Thánh làm nô lệ cho hắn. Trong đó đại đa số là những nữ nhân xinh đẹp, còn có một số ít là những đứa bé trai tuấn tú. Trong mắt hắn, tất cả mọi người đều là của cải, ngoại trừ tiền tài ra, không còn thứ gì có ý nghĩa. Tên ác ôn này quen lấy tiền tài để đo lường mọi thứ, thậm chí cuối cùng cả gan làm loạn cướp đi Thánh Tử của Thánh giáo!

Bát Xích kinh ngạc nhìn Tần Nghi, chỉ thấy lão nhìn nó kể tiếp:

– Đúng vậy. Thánh Tử của Thánh giáo Bà Lan ở đại lục Thần Thánh trong một lần xuất hành, không ngờ bị tên khốn kiếp này bắt lấy mang đi. Chỉ là lúc ấy tên khốn Tây Tát La này cũng không biết trong số người mà hắn bắt đi có Thánh Tử Á Nhĩ Lạp Mạc, nếu không chỉ sợ hắn đà cho trọng binh coi giữ, sau đó bán ra với giá trên trời, vậy thì không có những chuyện về sau…

-…Bởi vì hắn không biết sự tồn tại của Thánh Tử, cho nên vì vậy mà coi thường cơ trí và sự kiên nhẫn của Thánh Tử. Phải biết rằng Thánh giáo Bà Lan ta lựa chọn Thánh Tử từ trước tới nay đều tuân theo một trình tự nghiêm khắc. Chỉ có người thật sự được thần linh lựa chọn mới có tư cách trở thành Thánh Tử. Cho nên ngươi đừng tưởng rằng lão phu tùy tiện tuyển người, cho dù là ngươi cũng chưa chắc đã có thể thông qua được một chuỗi thử thách tiêu chuẩn nghiêm khắc. Mà kết thúc thất bại chỉ có chết mà thôi!

Bát Xích nghe vậy giật thót trong lòng, thử thách con bà nó kiểu gì vậy, sao mà lại kinh khủng đến thế?

Tần Nghi lại nói tiếp:

– Chỉ tiếc lúc đó tuổi của Thánh Tử còn nhỏ hơn ngươi, chỉ có mười tuổi, vừa trở thành Thánh Tử, kế thừa thần công vẫn chưa có cơ hội tu luyện, bởi vậy mới bị Tây Tát La kia thừa dịp bắt đi. Nhưng số người trở thành tù binh của Tây Tát La cũng có không ít đệ tử Thánh giáo. Đệ tử của giáo ta, tinh thần cam lòng chịu chết vì bảo vệ Thánh Tử, Tây Tát La hắn sao hiểu nổi. Bởi vậy một đường vượt trùng dương, sau đó tới được Liên minh các thành thị tự do lúc ấy vẫn còn là một nơi hoang vắng, dưới sự lãnh đạo của Thánh Tử, các đệ tử trong giáo chọn đúng thời cơ, tiến hành tấn công đội thuyền của Tây Tát La rồi thừa cơ chạy trốn.

Trên đường, có thể nói Thánh Tử đã trải qua muôn ngàn gian nan vất vả, cũng may có đệ tử Thánh giáo hết lòng hộ chủ, mới có thể bảo vệ cho Thánh Tử vô sự. Mà tên khốn Tây Tát La kia nhờ vào số của cải đoạt được do lừa gạt hãm hại, giết người cướp bóc ở đại lục Thần Thánh, mới thành lập nên mảnh đất đầy tội ác hiện nay: Liên minh các thành thị tự do.

Có thể nói sự phồn hoa của Liên minh các thành thị tự do là được thành lập trên máu và nước mắt của đại lục Thần Thánh.

– Thì ra là như vậy.

Bát Xích đã hơi hiểu ra, chẳng trách hôm qua lúc Tần Nghi nhìn thấy tượng của Tây Tát La lại tỏ ra căm hận đến mức như vậy, cũng không ngờ kẻ khai sáng Liên minh các thành thị tự do lại chiếm được của cải bằng cách này.

– Sau đó thì sao?

Tần Nghi hừ lạnh:

– Sau đó Thánh Tử phát hiện ra không có hải đồ, không có hải thuyền có khả năng đi đường dài, căn bản ngài không có cách nào trở lại đại lục Thần Thánh. Mà sau khi đại lục Thần Thánh mất đi Thánh Tử, nội loạn ngày càng nhiều hơn. Dưới tình huống bất đắc dĩ như vậy, Thánh Tử chỉ có thể quyết định ở lại định cư trên đại lục Quan Lan, khổ tu thần công của Thánh giáo, thuận tiện cho tương lai giết Tây Tát La báo thù.

-…Nhưng Thánh Tử không ngờ rằng sau khi ngài trốn không được bao lâu, Tây Tát La rốt cục biết được tin tức tồn tại của Thánh Tử. Hắn ở đại lục Thần Thánh đã nhiều năm, tự nhiên biết thần công giáo ta lợi hại. Hiện giờ có thể nói là hắn đã dẫn một mối họa tâm phúc trở về, còn để Thánh Tử chạy thoát như vậy, lòng hắn làm sao không hoảng hốt? Cho nên hắn mới kiên quyết thi hành độc kế để hãm hại Thánh giáo Bà Lan ta.

– Lão muốn nói…

– Đúng vậy! Lúc ấy cái gọi là Bà Lan giáo xuất hiện trên đại lục Quan Lan, thật ra chỉ là một giáo phái giả do một tay Tây Tát La đạo diễn. Hắn cố ý bẻ cong giáo lý, lừa gạt chúng sinh, dụ dỗ mọi người tham gia, chẳng những một lần nữa lừa gạt kiếm được cho mình một số tiền khổng lồ, còn hủy hoại thanh danh của Bà Lan giáo trên toàn đại lục. Tên khốn kiếp này hiểu rất rõ ràng, nếu tương lai Thánh Tử muốn báo thù, vậy nhất định, phải gầy dựng lại Bà Lan giáo. Hắn muốn cho Thánh Tử không thể nào vùng lên nổi, làm cho từ đây về sau ngài chỉ còn lại đơn độc một mình. Dù Thánh Tử có võ công cao tới đâu, rốt cục cũng không có khả năng ngăn cản được Tây Tát La dùng số tiền khổng lồ cùa hắn mua vô số lính đánh thuê. Nhờ vậy, tự nhiên có thể bảo đảm được sự an toàn của Tây Tát La hắn…

– Quả nhiên hết sức bỉ ổi.

Bát Xích thè lưỡi, nó cảm thấy tính tình của mình cũng khá là giảo hoạt, không ngờ nếu nói về âm hiểm ác độc, nó vẫn còn kém xa vị khai sáng nên Liên minh các thành thị tự do này.

Năm đó khi tà giáo Bà Lan xuất hiện lần đầu tiên, khoảng chừng tám mươi năm trước. Lúc ấy, trong giáo lý của giáo này có thể nói là lắm chuyện kỳ quái, bọn họ công bố rằng thần quyền cao hơn tất cả, hết thảy quyền lực thế tục đều phải phục tùng thần quyền. Ngoài ra Bà Lan giáo tuyển giáo đồ khắp nơi, tuyên bố rằng phàm là kẻ nào chịu gia nhập Bà Lan giáo có thể được thần linh phù hộ vĩnh viễn, không cần nộp thuế thu nhập cho chính quyền địa phương.

Đây là điển hình cho chuyện nhổ răng cọp, lập tức đã chọc giận không ít quốc gia. Lại thêm vào thời điểm ấy, Bà Lan giáo giải thích giáo lý xuyên tạc, hành sử quyền lực quá đáng, lại còn sử dụng rất nhiều biện pháp bạo lực, thường xuyên bức bách giáo chúng giao nộp rất nhiều phí dụng để dâng hiến thần linh, thông qua chuyện mua chuộc hối lộ rất nhiều quan viên địa phương để duy trì địa vị, làm cho rất nhiều bá tánh bình dân tan nhà nát cửa.

Đây là điển hình cho cách làm mất lòng cả trên lẫn dưới, cuối cùng bị các quốc gia trên đại lục thống nhất xem như tà giáo, cũng tan biến không thấy tăm hơi vào mấy năm sau.

Nhưng sau đó ba mươi năm, không ngờ Bà Lan giáo lại một lần nữa ngóc đầu trở lại. Lần này bọn họ không còn kiêu ngạo như lần trước, nhưng giáo lý tông chỉ giống nhiều khác ít, cũng cường điệu rằng thần quyền là cao nhất, quyền lực thế tục phải cúi đầu trước thần quyền. Thật ra loại giáo lý này cũng gần giống với giáo lý của Mạn Đức giáo, về bản chất, thần quyền cũng không theo đuổi chuyện thống nhất cùng quyền lực thế tục, chỉ là về mặt hình thức, quyền lực thế tục phải có sự chấp nhận uy nghiêm của thần quyền ở một mức độ nhất định.

Nhưng lần ngóc đầu trở lại này vẫn bị các quốc gia ra sức đã kích, cho dù Giáo chủ Bà Lan giáo giải thích cặn kẽ rằng Bà Lan giáo không định phủ định tất cả quyền lực thế tục, chỉ là hy vọng xác lập địa vị Thần Bà Lan mà thôi, nhưng các quốc gia vẫn không dừng công kích.

Không ai biết rằng hai lần Bà Lan giáo xuất hiện thật ra là hai người khác nhau, đưa ra hai giáo phái khác nhau.

Người trước là Tây Tát La vì muốn phá hoại khả năng phát triển của Bà Lan giáo trên đại lục này, người sau mới là Thánh Tử chân chính nỗ lực tuyên dương giáo lý của Bà Lan giáo chân chính. Mặc dù giáo lý của hai người nghe qua giống nhau, nhưng về bản chất lại khác xa. Tây Tát La vốn là lão hồ ly, đã sớm liệu trước khả năng phát sinh tình huống sau này, thông qua việc thành lập Bà Lan giáo giả tạo hành vi phá hoại, khiến cho ý nghĩa của giáo lý Bà Lan giáo sinh ra sự khác biệt rất lớn, rốt cục cũng khiến cho các quốc gia trên đại lục tin rằng giáo phái không biết từ đâu xuất hiện này chính là tà giáo, chỉ mang tới sự phá hoại xã hội không ngừng. Thánh Tử Á Nhĩ Lạp Mạc hao phí tâm huyết bốn mươi năm sáng lập ra Bà Lan giáo, cuối cùng cũng sụp đổ dưới tình huống như vậy.

Là Thánh Tử của giáo ở đại lục Thần Thánh, ông ta bị người bắt mang đi, sau khi tới đại lục mới có ý định thành lập giáo phái một lần nữa, nhưng lại bị tên vô sỉ kia phá hỏng. Có thể nói cuộc đời của vị Thánh Tử này tràn đầy sóng gió. Đến khi hấp hối, nỗi hận Tây Tát La trong lòng ông ta vẫn không thể nào quên được. Trớ trêu là trong chuyện này, thần linh của ông ta lại không phù hộ ông ta.

– Ôi, thật là đáng thương.


Bát Xích lắc đầu:

– Vậy còn lão, lão chính là Thánh Tử đời kế tiếp hay sao?

Tần Nghi khẽ thở dài:

– Thật ra tính danh thật của lão phu là Y Luân Cách Đạt. Á Nhĩ Lạp Mạc là gia gia của ta.

– Ủa? Bà Lan giáo các ngươi cho phép kết hôn ư?

– Đương nhiên, hôn nhân là một chuyện thần thánh, là căn bản để loài người chúng ta được sinh tồn, làm sao lại cấm cho được? Ôi, đây đều do Tây Tát La bịa đặt hãm hại, khiến cho rất nhiều người hiểu lầm rằng sau khi gia nhập Bà Lan giáo chúng ta, về sau không thể kết hôn được nữa.

– Thì ra là như vậy, vậy thật ra lão chính là dòng dõi của người trên đại lục Thần Thánh kia, quả nhiên lão không phải là người Đại Lương.

– Nếu như nói về huyết thống, thật ra lão phu cũng có thể được xem là người Đại Lương. Bất kể là tiên tổ Á Nhĩ Lạp Mạc hay là phụ thân ta, bọn họ đều lấy người Đại Lương. Trong dòng máu của ta có ba phần tư là máu Đại Lương, thê tử của ta có một người là người Đế quốc Thiên Phong, còn một người khác cũng là con dân trong giáo có một nửa dòng máu Đại Lương. Bà Lan giáo vào lúc ấy, vì bị các quốc gia trên đại lục chèn ép, có thể nói cuộc sống hàng ngày phải bôn ba vất vả, chúng ta phải lưu lạc hết nơi này sang nơi khác, chưa bao giờ có được nhà cửa cố định của riêng mình.

– Phải chăng đây là nguyên nhân mà lão trở thành nhà du lịch chu du khắp các quốc gia trên thiên hạ?

– Không chỉ có vậy. Nguyên nhân thật sự khiến cho năm xưa lão phu đi khắp thiên hạ, thật ra vì muốn tìm tấm hải đồ do Tây Tát La tự tay vẽ ra. Năm đó Tây Tát La vẽ ra tổng cộng hai tấm hải đồ, trong đó bản lớn hiện giờ đang nằm trong đại sảnh hội nghị Tây Tát, nhưng cũng không trọn vẹn đầy đủ. Mà lão phu vẫn tìm kiếm chính là tấm hải đồ nhỏ thứ hai, nếu không có tấm hải đồ đó, không ai có thể bảo đảm sau này chúng ta có thể trở lại đại lục Thần Thánh. Đối với giáo dân Bà Lan giáo chúng ta mà nói, trở lại mảnh đất thần linh sinh ra kia chính là đại sự mà chúng ta mong ngóng ngày đêm. Hai đời Giáo chủ trên đại lục Quan Lan trước khi nhắm mắt đều nhắc nhở ta, bất kể thế nào cũng phải quay trở lại đại lục Thần Thánh, nhận tổ nhận tông. Bát Xích, bây giờ có lẽ ngươi đã hiểu, vì sao lão phu nhất định phải lấy được bản vẽ Long thuyền ba tầng và tấm hải đồ trong tay sư phụ ngươi. Năm đó ta lưu lạc khắp chân trời góc bể tìm kiếm hải đồ, rốt cục cũng tìm được, không ngờ lại bị phản đồ trộm đi, vất vả lắm mới biết được thông qua Hiển Tông, hiện giờ nó đang ở trên người sư phụ ngươi.

Thì ra cái gọi là Tứ Cực du ký, còn có Quốc Luận, đều là sản phẩm phụ trong quá trình Tần Nghi đi tìm kiếm hải đồ mà thôi. Mục đích chân chính mà lão đi khắp chân trời góc bể là vì tìm kiếm hải đồ.

Nhưng sự thật đúng như thế này sao? Bát Xích mơ hồ cảm thấy có điều nghi hoặc.

Có một chuyện nó có thể khẳng định. Tần Nghi có thể trở thành Đại Quốc sư của Đại Đế quốc Tây Xi, để con mình trở thành Thừa tướng của Đế quốc, thủ đoạn của lão già nàv tuyệt đối không thấp chút nào. Lão vất vả làm như vậy, chẳng lẽ chỉ đơn giản vì muốn trở lại đại lục Thần Thánh thôi sao?

Vậy thì không khỏi bỏ gần tìm xa.

Nếu nói như vậy, sao lão không tới thẳng Nhai quốc, làm Quốc sư ở đó, lấy một chiếc thuyền đi có phải dễ dàng hơn không?

Thiển Thủy Thanh từng dạy nó một câu, nếu như cừu hận theo thời gian không thể tiêu mất, vậy nhất định là theo thời gian tăng lên. Đây là một vụ ân oán truyền từ đời này sang đời khác trong cả trăm năm, phe thất bại trải qua trăm năm nỗ lực gian khổ, nếu nói chỉ vì muốn trở về quê nhà của mình, như vậy có phải là hơi xa xỉ một chút chăng? Khi cừu hận dồn nén lại tới một mức độ nhất định, người Bà Lan giáo sẽ nhìn đại lục Quan Lan với cặp mắt như thế nào? Nếu thực sự bọn họ trở về, vậy sẽ mang lại chuyện gì cho đại lục này?

Quan trọng nhất chính là, với võ công của lão già Tần Nghi này, dù không có Long thuyền ba tầng, hẳn là có thể dễ dàng xuyên qua đại dương mênh mông, tìm được đại lục Thần Thánh. Nếu quả thật là như vậy, vì sao lão vẫn cố tình ở lại nơi đây?

– Chuyện trước đây của Bà Lan giáo ngươi đã nghe xong. Bát Xích, xét thấy ngươi quả thật có thiên phú trở thành Thánh Tử của bản giáo, lão phu hòi ngươi một câu cuối cùng, rốt cục ngươi chịu nhập giáo hay không? Chi cần ngươi chịu nhập giáo, ắt thù oán cũ bỏ qua hết, lão phu sẽ không ghi nhớ chuyện cũ nữa.

Lúc này Tần Nghi nhìn Bát Xích với vẻ mặt hết sức ôn hòa.

Bát Xích nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc trả lời:

– Tần gia gia. Ngài giết ta đi!

Tần Nghi không thể nào ngờ rằng Bát Xích lại nói với lão những lời này.

Lão nổi giận rống to:

– Ngươi nói gì vậy?

Bát Xích thở dài hỏi:

– Tần gia gia, ta tin những lời ngài kể về câu chuyện năm xưa của Tây Tát La và đại lục Thần Thánh đều là sự thật. Nhưng nếu là như vậy, ta muốn hỏi gia gia một chuyện, rốt cục lúc trước tại sao Hoàng đế đời thứ Tư của Đế quốc Thiên Phong lại muốn giết ngài?

Tần Nghi chấn động toàn thân, Bát Xích chậm rãi hỏi tiếp:

– Lão nhân gia ngài chu du thiên hạ, viết sách truyền đời, không cần đánh mà làm suy yếu các quốc gia khác vì Đế quốc Thiên Phong, cuối cùng lại lặng lẽ cao chạy xa bay, trốn tới Đế quốc thảo nguyên, hiện giờ lại một lần nữa xuất đầu lộ diện cướp lấy bản vẽ. Tất cả những chuyện ngài làm trong bảy mươi năm qua, thật sự chỉ vì muốn trở về quê nhà thôi sao?

Tần Nghi tức tối hừ một tiếng:

– Đương nhiên là vậy.

Bát Xích bật cười hăng hắc:

– Lão nhân gia ngài đừng gạt ta, Thánh giáo Bà Lan bị đại lục Quan Lan coi như tà giáo, e rằng ngài cùng hai vị tiền nhiệm Giáo chủ kia vô cùng thống hận, có đúng không? Nếu nói trước kia các người chỉ nghĩ làm thế nào để giết chết Tây Tát La, trở về đại lục Thần Thánh, chỉ sợ hiện giờ đang muốn làm thế nào để trùng chấn uy danh của Bà Lan giáo. Tuy rằng Tây Tát La cố ý bịa đặt hãm hại Bà Lan giáo, xuyên tạc giáo lý, nhưng xét theo tình huống mà ai cũng biết. Bà Lan giáo vẫn quá mức cường điệu tính thần thánh của thần quyền. Cho nên dù người trong thiên hạ biết được chân tướng sự việc, cũng chưa chắc đã có thể chấp nhận giáo phái này. Đại lục Thần Thánh trước kia không phải là một Thần quốc hoàn chỉnh hay sao? Cho nên có thể thấy được, nếu các người muốn trùng chấn Thánh giáo, khó khăn rất lớn.

-…Cho nên muốn trùng chấn Bà Lan giáo, nếu chỉ dựa vào lực lượng ở đại lục Quan Lan e rằng không được, chuyện này cần phải có lực lượng Bà Lan giáo ở đại lục Thần Thánh ủng hộ.

-…Nhưng nhiều năm qua, các người rời xa đại lục Thần Thánh, tình huống nơi đó hiện tại ra sao, không ai biết được. Tuy ngài là hậu duệ của Thánh Tử. Giáo chủ chính thống, nhưng sau khi ngài trở về, chưa chắc người khác đã chấp nhận ngài. Cho nên chuyện trước tiên ngài phải làm chính là mượn binh lực của một quốc gia hùng mạnh, chuyện này cần phải có rất nhiều chiến thuyền và hải đồ, mới có thể đi qua trùng dương mênh mông vô tận. Nếu không, với sức lực của một mình ngài, chưa chắc không tìm được đại lục Thần Thánh, cần gì phải chờ cho tới bây giờ?

-…Lúc đầu, các người chọn Đế quốc Thiên Phong làm đồng minh theo kế hoạch, nhưng xem ra, Tây Tát La đả kích Bà Lan giáo quá mức nặng nề. Thế lực của các người còn chưa kịp củng cố. Hoàng đế đời thứ Tư của Đế quốc Thiên Phong đã phát hiện ra giáo phái mà ngài lập ra thật sự là Bà Lan giáo. Nguyên nhân chân chính mà ông ta muốn giết ngài, chỉ sợ cũng vì như vậy. Chỉ là lúc đó ngài nhờ Triệu Cuồng Ngôn thông báo kịp thời, cho nên mới có thể may mắn trốn thoát.

-…Rơi vào đường cùng, ngài trốn tới Đế quốc thảo nguyên, muốn mượn dùng lực lượng nơi đó. Lúc ấy Đế quốc thảo nguyên mưu đồ bá chiếm thiên hạ, đang cần nhân vật như gia gia ngài bày mưu tính kế, định ra quốc sách cho bọn họ. Cho nên các người hợp tác với nhau, ngài dốc toàn lực trợ giúp Đế quốc thảo nguyên dẹp bằng con đường gồm thâu thiên hạ, mà e rằng Đế quốc thảo nguyên cũng hứa hẹn sau này cho ngài mượn binh quay về đại lục Thần Thánh. Chỉ là chưa chắc Xích Đế đã biết ngài là Giáo chủ của Bà Lan giáo, chỉ nghĩ ngài là hậu nhân của đại lục Thần Thánh bị Tây Tát La hãm hại, muốn quay về nhận tổ nhận tông mà thôi, vả lại còn có thù oán với Đế quốc Thiên Phong. Trong suy nghĩ của Xích Đế, có lẽ tương lai sau khi đại lục Quan Lan thống nhất, đại lục Thần Thánh nằm đâu đó trong đại dương mênh mông sẽ là mục tiêu tấn công mới của Xích Đế. Mà trong suy nghĩ của ngài, mượn thời cơ đại lục Quan Lan xảy ra nội chiến, trước hết làm cho thực lực đại lục Quan Lan trở nên suy yếu. Sau đó mượn hùng binh của thảo nguyên trở về đại lục Thần Thánh, dùng danh nghĩa Thánh Tử chính thống hiệp cùng uy danh của hùng binh để xưng bá đại lục Thần Thánh, lập nên Bà Lan Thần quốc, cuối cùng sẽ dẫn dắt con dân đại lục Thần Thánh phản công đại lục Quan Lan, có đúng không? Như thế có nghĩa là mượn sức cả hai phía, cuối cùng xưng bá trên cả hai đại lục.


-…Xưa kia ngài đi khắp cả thiên hạ e rằng chưa chắc là vì tìm kiếm hải đồ, mà là cố ý thăm dò địa hình đại lục Quan Lan, chuẩn bị kỹ càng cho cuộc chiến tương lai. Quốc Luận của ngài làm suy yếu các nước chung quanh, không chỉ giúp cho Đế quốc Thiên Phong, cũng là giúp cho chính bản thân mình. Ngài làm Quốc sư của Đại Đế quốc Tây Xi, cũng là vì muốn phát triển thế lực giáo phái, nhưng lại không thể làm chuyện giấu đầu hở đuôi.

-…Hiện giờ ngài cùng Xích Đế đang lợi đụng lẫn nhau, bày mưu sắp kế lẫn nhau. Tuy nhiên theo như tình thế hiện tại, lão nhân gia ngài so ra kém hơn Xích Đế, cho nên trong cuộc chơi này, cho dù lão nhân gia ngài thần công cái thế thật ra vẫn nằm vào thế kém.

Nói đến đây, Bát Xích uể oải ngáp dài:

– Ngài bắt ta làm Thánh Tử của giáo phái các người, tương lai nếu ta không chết trong tay sư phụ ta, cũng chết trong tay người của đại lục Thần Thánh, cũng rất có khả năng chết trong tay Xích Đế. Chuyện xui xẻo như vậy mà ngài cũng kêu ta đi làm, chi bằng giết ta ngay bây giờ, ta còn cảm thấy dễ chịu hơn.

Tần Nghi nhìn Bát Xích trân trối, rất lâu sau, rốt cục lão bật lên tràng cười rộ:

– Kỳ tài, quá thật là kỳ tài trong thiên hạ! Không thể ngờ rằng tiểu tử Thiển Thủy Thanh kia thu được một đồ đệ giỏi như vậy, ngay cả sự tình bậc này cũng có thể đoán được. Ha ha ha, Bà Lan giáo ta có hy vọng trung hưng rồi!

Bát Xích thấy lão cao hứng đến điên cuồng như vậy, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, phải chăng lão già này vì bị kích thích quá độ mà trở nên ngu ngốc?

Không ngờ TầnNghi chộp lấy Bát Xích nói:

– Hảo tiểu tử, bằng vào năng lực, trí tuệ của ngươi, tương lai giáo ta có xây dựng nên Thần quốc hay không, phải trông cậy vào ngươi rồi. Tuy rằng có chuyện ngươi đã đoán sai, nhưng cũng không trách được ngươi.

– Cái gì?

Bát Xích ngây ngốc hỏi.

Tần Nghi cười nhăn nhở nói:

– Chỉ là lúc ban đầu sở dĩ bản giáo bị Hoàng đế đời thứ Tư của Đế quốc Thiên Phong biết được, thật ra là do tên súc sinh Triệu Cuồng Ngôn kia tiết lộ cơ mật thôi, hắn tự cho là đắc kế, trước bán đứng ta với Hoàng đế, sau đó cứu ta, hòng gạt lấy thần công của ta. Bởi vì thần công của ta nếu không phải là Thánh Tử thì không được truyền. Ngay cả hai đứa con trai của ta, bởi vì bọn chúng không thể thông qua khảo nghiệm Thánh Tử, rốt cục cũng không thể biết được bí mật của thần công. Chỉ là tuy tiểu súc sinh Triệu Cuồng Ngôn kia giảo hoạt, nhưng vẫn không lừa được lão phu. May là tiểu từ này coi như cũng là người có năng lực, nhất là môn tử vi tướng số của hắn càng là thanh xuất ư lam. Ta từng ba lần lẻn vào Đế quốc Thiên Phong ám sát hắn, không ngờ hắn đều tính ra mà tránh thoát, rốt cục ta đành phải dừng tay.

Nói đến đây, Tần Nghi thở dài:

– Mãi tới bây giờ, ta cũng chưa tìm được một người thích hợp kế tục sự nghiệp thống nhất của ta, thừa kế địa vị Thánh Tử. Hiện tại địa vị Thanh Tử của Thánh giáo Bà Lan ta vẫn còn để trống, ta thật hổ thẹn với Đại Thần Bà Lan!

Sau đó lão nhìn Bát Xích vui vẻ nói:

– Tuy nhiên hiện tại, rốt cục Đại Thần đã ban xuống tin vui, tiểu tử ngươi bất kể gân cốt, tư chất, tuổi tác, trí tuệ đều hết sức phù hợp với yêu cầu của Thánh Tử. Ta quyết định từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Thánh Tử của giáo ta!

Bát Xích trở nên nóng nảy:

– Này này, lão già, lão đừng nhầm lẫn, ta chưa từng hứa với lão gì cả, lão đang làm chuyện Bá Vương giương cung, không, không, là dưa hái sớm không ngọt, cũng không đúng, là…là thân ở doanh cái gì mà lòng ở cái gì Hán…lời sư phụ dạy, ta đã quên mất…

– Hừ, tên xú tiểu từ này, người khác khóc cầu ta truyền thần công cho, ta đều không chịu, hiện tại ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi lại không đồng ý, đúng là có phúc mà không biết hưởng.

– Ta đã không đồng ý, lão vẫn cố ép ta làm đồ đệ, sau này ta học được công phu, sẽ giết lão.

– Ha ha ha!

Tần Nghi ngửa mặt cười ha hả:

– Chỉ cần ngươi có thể trùng chấn thần uy của Thánh giáo ta, truyền bá Thánh giáo ta ra khắp thiên hạ, lại san bằng Liên mirih các thành thị tự do đầy tội ác này, lão phu hai tay dâng mạng này lại cho ngươi cũng có sao? Ngươi là Thánh Tử mà Đại Thần Bà Lan đã ban xuống, đây nhất định là vận mệnh của ngươi, ngươi không thể nào thay đổi được.

– Trời ơi!

Bát Xích buồn bực vô cùng:

– Thần linh nhà nào lại ban cho lão một Thánh Tử không muốn nhập giáo của lão chứ?

– Đó chính là thử thách của thần linh đối với chúng ta. Thần linh làm bất cứ chuyện gì đều có đạo lý, thần kêu gọi ta liền đáp ứng, chuyện gì thần làm, ta đều hâm mộ, thần lệnh ta thu ngươi làm Thánh Tử, ta phải hành động, thần muốn ta tu thành đại đạo, tạo ra thử thách và tra tấn trên thân thể ta, ta liền cam chịu. Nếu ngươi đã tới nơi đây gặp gỡ ta, đó là do thần linh đã an bày. Ta tin rằng chỉ cần ngươi tu tập giáo lý, hiểu được sự vĩ đại của thần linh, tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyện quy phục Thánh giáo ta…thần linh cảm hóa người đời…

Giọng Tần Nghi rất mực thành kính.

Lúc này Bát Xích trợn trừng hai mắt, gần như sắp ngất đến nơi.

Lão Tần Nghi này không những là một nhà du lịch khắp thiên hạ người người đều biết tiếng, một cường giả võ công trác tuyệt, đồng thời còn là một tín đồ có tín niệm điên cuồng kiên định. Lão tin chắc rằng Bát Xích chính là người mà thần linh ban cho lão làm Thánh Tử, cho nên bất chấp hết thảy phải thu nó làm đồ đệ. Loại hạnh phúc từ trên trời rơi xuống này, nếu đổi lại trên đại lục Thần Thánh, e rằng mỗi người đều phải quỳ bái lạy, từ nay về sau Bát Xích trở nên dưới một người mà trên vạn người, ngay cả Quốc chủ các nước gặp nó đều phải tỏ ra cung kính. Nhưng trên đại lục Quan Lan này, một khi công khai ra, nó sẽ trở thành nhân vật nguy hiểm thứ hai trong tà giáo, người đời đều muốn giết cho mau.

Nó cũng không có tà công như Tần Nghi, phỏng chừng công phu này cũng không thể luyện thành cấp tốc. Cuộc chiến đại lục nhiều nhất chỉ đánh vài năm là xong, một khi Tần Nghi cho Bà Lan giáo xuất hiện công khai trên nhân thế, e rằng hậu quả khó lòng gánh nổi.

– Ôi, thật sự còn không bằng lão giết ta…

Bát Xích thở dài

Chết thì chết, vẫn còn được danh tiếng anh hùng, lúc này thì tốt rồi, trở thành Thánh Tử của tà giáo…

Tần Nghi thấy nó phản kháng một cách yếu ớt như vậy, bèn cười ha hả nói:

– Tiểu tử, đây là ý chỉ của Đại Thần Bà Lan, không ai có thể phản kháng. Hiển Tông, mau ra mắt Thánh Tử!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.