Đế Quốc Thiên Phong

Chương 272: Trị thủy


Đọc truyện Đế Quốc Thiên Phong – Chương 272: Trị thủy

Bởi vì Tháp Lan tử trận, Độc Lập lĩnh tiến công, quân Đế quốc Mạch Gia không còn lòng dạ nào chiến đấu trên đất Đế quốc Thiên Phong, vội vàng gấp rút chạy về. Nhưng Vân Phong Vũ đâu thể dễ dàng cho bọn chúng rời đi như vậy, ông ta cùng Vân Lam dùng binh lực bốn mươi vạn nỗ lực ngăn trở sáu mươi vạn đại quân Đế quốc Mạch Gia, đánh vô cùng gian khổ, trút ra nỗi uất ức hơn nửa năm qua. Hiện giờ rể quý của mình đã lập công, đội hình quân Đế quốc Mạch Gia khó lòng giữ vững. Hy vọng duy nhất chính là nhắm vào cánh quân chủ lực này, nếu ông ta không níu chân được cánh quân này, giữ chúng lại trên lãnh thổ Đế quốc Thiên Phong, vậy cũng thẹn với danh hiệu Thiên Hạ Vân gia.

Bởi vậy mặc dù Thiển Thủy Thanh ở cách xa sông Ác Lãng hơn là quân Đế quốc Mạch Gia, nhưng rốt cục hắn cũng đã tới được nơi đây trước một bước, chuẩn bị bố trí phòng tuyến ở đây để giữ chân quân Đế quốc Mạch Gia vĩnh viễn.

Mặc dù so về quân số, hơn mười vạn đại quân của Thiển Thủy Thanh thêm vào bốn mươi vạn của Vân Phong Vũ, vẫn còn ít hơn quân của Đế quốc Mạch Gia, nhưng về các phương điện như sĩ khí chỉ huy, địa hình địa lợi, bọn họ lại chiếm ưu thế tuyệt đối. Quân Đế quốc Mạch Gia hiện giờ như rắn không đầu, hậu quả của việc Tháp Lan liều lĩnh chạy về bao vây tiêu diệt Thiển Thủy Thanh rốt cục đã hiện ra. Sáu mươi vạn đại quân giờ này giống như tàn binh không khác, sức chiến đấu giảm xuống ít nhất hai thành. Dưới tình huống hai lộ giáp công, Thiển Thủy Thanh tuyệt đối nắm chắc có thể tiêu diệt thuận lợi đại bộ phận chủ lực địch.

Cũng chính dưới tình huống như vậy, rốt cục Thiển Thủy Thanh cùng các thuộc hạ của hắn đã có thể cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, tâm tình thoải mái.

– Qua khỏi thành Trầm Sa chính là Từng Phong hạp, nghe nói Từng Phong hạp địa hình hiểm trở, phong cảnh tuyệt vời, ta cảm thấy nôn nóng muốn mau mau được thưởng thức một phen.

Người nói chính là Cô Viễn Ảnh. Từ nhỏ hắn đã theo phụ thân chuyên tu binh mã, đồng thời cũng đọc qua rất nhiều sách vở, biết được phần lớn các danh lam thắng cảnh trên đại lục Quan Lan. Mặc dù sông Ác Lãng nổi tiếng về núi cao sóng dữ, nhưng cũng nhờ vậy mới có một ít phong cảnh tráng lệ đặc thù, Từng Phong hạp chính là một trong số đó.

– Cô Tướng quân nói rất đúng. Từng Phong hạp là một nơi hiểm trở trên sông Ác Lãng, bên trái là Tuyết Sơn, bên phải là Hà Chiếu phong. Sông Ác Lãng chảy qua giữa hai núi ấy, hai bên là vách đá cao ngất, mặt sông lại nhỏ hẹp khúc khuỷu, cũng có đá ngầm dày đặc bên dưới, hung hiểm vô cùng. Nhưng nguyên nhân chính vì như vậy, mới sinh ra một địa phuơng núi sông tráng lệ.

Người nói là hàng tướng Đế quốc Mạch Gia Cao Văn. Người này thật ra có tổ tiên là người Đế quốc Thiên Phong, năm xưa buôn bán đi tới Đế quốc Mạch Gia, bị người Đế quốc Mạch Gia bắt được, đây làm khổ sai Tuy nhiên tổ tiên Cao Văn cũng là người thông minh, giỏi việc nắm bắt tâm tư người khác, bèn giao hảo với trưởng quan trong coi doanh khổ sai, không lâu sau được nhận làm nô bộc thân tín cho vị trưởng quan kia. Sau đó xảy ra một cuộc nổi loạn trong doanh khổ sai, tổ tiên Cao Văn bất chấp nguy hiểm liều thân cứu chủ, rốt cục nhờ vậy được đặc xá. Sau này viên trưởng quan doanh khổ sai kia thăng quan tiến chức, tổ tiên Cao Văn cũng được lên theo, không ngờ nhờ vậy mà phát đạt, có thể nói là sung sướng nhờ vào nguy nan, phát đạt nhờ vào chiến loạn. Sau khi Thiển Thủy Thanh đánh tới Đế quốc Mạch Gia, Cao Văn mượn thân phận tổ tiên là người Đế quốc Thiên Phong, lập tức đầu hàng Thiển Thủy Thanh, sau đó được trọng dụng.

Nếu nói đánh giặc, hắn không đánh được, nhưng nói về địa hình địa lý các nơi trên đại lục, hiểu biết về tình huống các nơi, hắn có thề nói trôi chảy suôn sẻ, cũng có thể nói là một phụ tá khá đắc lực.

Lúc này nghe Cao Văn nói như vậy, Thiển Thủy Thanh cũng cảm thấy hứng chí:

– Ta cũng từng xem trong sách nói về tình cảnh đi qua Từng Phong hạp, nói rằng hai bên sông giáp núi, không có khe hở nào. Núi non trùng điệp, cao ngất mây xanh, sáng leo lên núỊ tối mới tới đỉnh. Sông dài tám trăm dặm, ngồi trên thuyền xuôi dòng nhanh như cỡi mây đuổi gió, đi mãi không đi đến cuối dòng. Hai mùa Xuân, Đông nước chảy xiết trong veo, có thể soi bóng rõ ràng trong đó. Trên đỉnh núi lại có nhiều cảnh sắc kỳ lạ, giữa chừng có thác, nước chảy lâu ngày xói mòn thành hồ, cây cỗ xanh tươi, khiến người hứng thú. Mỗi sáng sương trắng như tơ, suối trong rừng thẳm, thường có tiếng vượn hú dài, nghe rất thê lương, vang trong cốc vắng, lãng đãng hồi lâu không dứt.

Cao Văn lập tức cười nói:

– Chuyện tám trăm dặm đi không tới là do người xưa khoa trương mà thôi, cả dòng sông Ác Lãng cũng không dài tới mức như vậy. Tuy nhiên nếu ngồi thuyền xuôi dòng, cỡi gió vượt sóng quả thật tốc độ rất nhanh, cho dù là kỵ binh cũng chưa chắc đã theo kịp tốc độ như vậy. Chỉ là trên đường càng ngày càng nhiều đá ngầm, nếu thật sự va phải chúng, e rằng dù là thuyền bằng sắt cũng phải vỡ tan, nhưng không thấy ghi lại trong sách gì cả.

Thiển Thủy Thanh nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Ủa, Cao tiên sinh cũng có thể coi là văn nhân, vì sao giọng điệu đối với văn nhân ra chiều khinh miệt như vậy?

– Văn mà vô dụng, không bằng không văn. Nếu chỉ biết ngâm vài câu thơ hay, vài bài từ phú, cũng như đánh rắm, phỏng có ích gì?

Các tướng đồng thanh hét lớn:

– Nói rất đúng!

Cao Văn quả thật đã được chân truyền của tổ tiên, quả thật vô cùng khéo miệng, mấy câu nói đó rất hợp tâm ý bọn võ tướng, nên bọn họ ngày càng cảm thấy hài lòng về Cao Văn hơn.

Thiển Thủy Thanh gật gật đầu, không khỏi cất tiếng ngợi khen:

– Nếu là như vậy, hay là Cao tiên sinh dùng cách nhìn của mình nói về sông Ác Lãng này, cùng với Từng Phong hạp cho bọn ta nghe thử.

– Từng Phong hạp không có gì để nói, nhưng sông Ác Lãng này thật ra có chuyện đáng để nói.


– Ủa, xin tiên sinh chỉ giáo.

– Thật ra cho tới nay, Đế quốc Mạch Gia có một đại sự cứ bàn mãi mà không quyết, treo lơ lửng có đến mấy mươi lần, Thiển Tướng quân có biết là chuyện gì không?

Thiển Thủy Thanh lắc đầu: Bạn đang xem tại – .

– Ta không giỏi trò giải đố, nhưng theo như ý tứ phân tích vừa rồi của Cao tiên sinh, ắt có liên quan tới sông Ác Lãng.

Cao Văn cười nói:

– Chính là trị thủy.

Trị thủy? Các tướng đều ngơ ngác nhìn nhau, cất tiếng kêu lên:

– Sông Ác Lãng cũng có thể trị được sao?

Cao Văn nghiêm mặt nói:

– Đương nhiên có thể.

Cô Viễn Ảnh tỏ ra nghi hoặc:

– Chuyện trị thủy là một đại sự ích nước lợi dân, một chuyện tốt như vậy vì sao cứ để lơ lửng mãi mà không quyết?

Cao Văn cười khổ nói:

– Không phải vì Đế quốc Thiên Phong luôn ngấp nghé như hổ rình mồi ư? Cho tới nay, tuy Đế quốc Mạch Gia có danh xưng là kho lương thực của đại lục Quan Lan, nhưng có rất ít người biết được, vùng được xưng là kho lương thực của đại lục Quan Lan thật ra không phải là toàn bộ Đế quốc Mạch Gia, mà chỉ là miền Trung của Đế quốc Mạch Gia. Lương thực ở miền Trung Đế quốc Mạch Gia có sản lượng cực cao, ngoại trừ nguyên nhân cấu tạo và tính chất đất đai đặc biệt của vùng này, còn một nguyên nhân nữa là hệ thống sông ngòi ngang dọc, phân bố hợp lý. Mạng lưới kênh đào và hệ thống ống dẫn cung cấp nước cho nông nghiệp giăng khắp miền Trung có tác dụng rất lớn. Nhưng ở vùng sông Ác Lãng, vì muốn chống đỡ người Đế quốc Thiên Phong, nên chuyện giữ nguyên hình thế tự nhiên sóng to gió lớn vốn có của sông Ác Lãng đã trở thành thủ đoạn tất yếu.

Thật ra tuy thế nước sông Ác Lãng rất nhanh mạnh, nhưng cũng không khó trị, chỉ cần phát động nguồn nhân lực, hoàn toàn có thể thông qua một loạt các thủ đoạn như mở rộng sông, tăng thêm sông nhánh, nạo vét bùn dưới đáy sông, cải tạo hệ thống tưới nước…là có thể biến sông Ác Lãng thành một dòng sông êm ả. Hai bên bờ sông Ác Lãng có rất nhiều đất hoang, hàng năm ngoài thủy tai ra còn có nạn hạn hán, khiến cho con người bất lợi trong việc chinh phục. Nếu như ra sức chỉnh đốn, hoàn toàn có thể khai thông những khu ngập lụt, dẫn đi tưới những nơi thiếu nước, biến đất hoang thành đất trồng trọt, chăn nuôi, tạo phúc muôn dân. Năm xưa ta từng du lịch ngang qua vùng sông Ác Lãng, theo sự phân tích của ta, nếu như có thể trị thủy thành công, ắt hai bên bờ sông Ác Lãng có thể tăng thêm được vạn mẫu ruộng tốt. Đất đai vùng này rộng lớn mênh mông, chỉ riêng sản lượng vùng này đã có thể nuôi sống cho trăm vạn dân chúng.

“…Ngoài ra vùng sông Ác Lãng còn có tài nguyên khoảng sản phong phú, chỉ theo hiểu biết của ta đã có không dưới ba mỏ sắt và một mỏ bạc, nếu có thể khai thác hợp lý, nhất định có thể làm tăng thu nhập cho quốc khố. Mà hết thảy những chuyện này đều vì sự tồn tại của dòng sông Ác Lãng mà không thể không phế bỏ. Thiển Tướng quân, tuy nói bọn Độc Lập lĩnh cướp chén cơm của chúng ta, thế nhưng vùng sông Ác Lãng là biên giới của Đế quốc Thiên Phong, bất kể thế nào, mảnh đất này bọn chúng không thể nào cướp được. Và lại với tình hình hoang dã cằn cỗi như hiện tại, bọn chúng cũng sẽ không hề có hứng thú với vùng này. Nhưng nếu Thiển Tướng quân chiếm được nơi đây, xây dựng cải tạo rầm rộ, vậy xin Tướng quân hãy tin tưởng ở ta. Chỉ trong vòng không quá ba năm, ta có thể biến nơi này thành một mảnh đất phồn hoa trù phú. Tướng quân cũng biết, dân chúng trên đời này vô cùng thực tế, chỉ cần ngài có thể mang đến cho bọn họ cuộc sống hạnh phúc ấm no, bọn họ sẽ bằng lòng đi theo ngài. Chỉ Thủy như vậy, Kinh Hồng như vậy, Đế quốc Mạch Gia cũng là như vậy.

Những lời này khiến cho các tướng nghe đến nổi trợn mắt há mồm, không ngờ rằng tên Cao Văn này còn có được kiến giải rộng lớn như vậy.

Ly Sở lập tức nói:

– Nếu đã như vậy, chờ sau khi chúng ta đánh bại quân Đế quốc Mạch Gia, sẽ phát triển mạnh vùng này, cũng là một lựa chọn rất hay. Chính như lời Cao tiên sinh vừa nói, nơi đây cằn cỗi, Dã Vương cũng không có hứng thú gì. Tướng quân vì nước chiến đấu, công lao cao ngất, hơn nữa còn có hiệp nghị xuất binh. Nên nếu chiếm nơi đây, Dã Vương cũng sẽ không có ý kiến gì, đến lúc đó mọi người có thể phát tài rồi.

Sau khi tới sông Ác Lãng, bởi vì không bao lâu nữa có thể gặp mặt Vân Phong Vũ, người này là điển hình trung lương nhiều thế hệ, cho nên Thiển Thủy Thanh không cho phép bọn họ gọi thẳng tên Thương Dã Vọngg, bọn họ đành đổi giọng gọi Dã Vương, còn gọi bệ hạ thì vạn lần không chịu.

– Suy nghĩ thật là đơn giản.


Ly Sở vừa dứt lời, Cô Viễn Ảnh đã buông lời chế nhạo. Ly Sở vừa muốn nổi nóng, Cô Viễn Ảnh đã hỏi Cao Văn:

– Muốn trị con sông này, e rằng phải tốn không ít tiền của, có phải không?

Cao Văn nở nụ cười xấu hổ:

– Từ xưa đến nay, chuyện trị thủy trên sông đều là chuyện đốt tiền nhiều nhất. Thế nhưng đầu tư nhiều thì thu lại cũng nhiều. Ta có thể nói như vầy, trị thủy sông Ác Lãng trong vòng ba năm nhất định có thể hoàn thành, mà nhiều nhất chỉ cần thêm hai năm nữa, tất cả phí tổn bỏ ra lúc trước sẽ có thể thu hồi. Con số thu lại lớn đến mức nào, Cô Tướng quân cũng có thể tự tính ra.

Thiển Thủy Thanh lại hỏi:

– Vậy rốt cục là cần bao nhiêu tiền?

– Chuyện này…

Cao Văn nhẩm tính một hồi, sau đó mới giận dữ nói:

– Nếu tính theo bạc trắng, tổng số phỏng chừng không ít hơn ngàn vạn lượng!

Các tướng đồng thời hít sâu một hơi khí lạnh, ngàn vạn lượng bạc trắng, vậy mà Cao Văn cũng nói ra được. Cho dù là Thiển Thủy Thanh từng phú xưng địch quốc, hiện tại hắn cũng không thể nào lấy ra một số tiền lớn như vậy, số tiền năm xưa cướp được, phần lớn đã dùng vào việc xây đựng lại Kinh Hồng. Hơn một năm qua, có thể nói là Thiển Thủy Thanh đã bỏ bạc ra mua lấy lòng người, vì vậy mà tài chính trở nên thiếu hụt, toàn bộ đều sống nhờ vào số tiền dành dụm. Hiện giờ Đế quốc Mạch Gia sắp mất, nếu muốn trị thủy sông Ác Lãng, phải mất một đống tiền lớn. Món tiền này lấy ở đâu ra, quả thật chưa nghĩ ra cách nào xoay sở.

Thiển Thủy Thanh cũng chỉ có thể cười khổ:

– Ta không có nhiều tiền như vậy, cho dù là bệ hạ tới lấy, chỉ sợ cũng không có đủ.

Cao Văn lập tức nói:

– Thật ra cũng không cần lập tức xuất ra đủ hết số tiền đó một lần, trị sông Ác Lãng hoàn toàn có thể tiến hành theo phương thức chia ra từng giai đoạn. Mỗi lần trị xong một giai đoạn, lập tức sẽ có được một khu ruộng tốt. Tuy rằng thời gian sẽ kéo dài ra một chút, nhưng lâu ngày dài tháng, sẽ có một ngày sông Ác Lãng biến thành vùng đất phì nhiêu.

Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:

– Đây cũng là một biện pháp, tuy rằng hiệu quả có chậm một chút, nhưng vẫn tốt hơn so với không làm. Tương lai vùng sông Ác Lãng này nhất định sẽ thuộc về chúng ta, sớm lên kế hoạch cũng là chuyện phải làm. Tuy nhiên ta cảm thấy rằng có lẽ còn có một biện pháp khác, có thể sử dụng sông Ác Lãng như một lối thoát.

– Ủa, không biết Tướng quân còn có ý kiến gì hay?

– Ừm, cũng không phải là ý hay gì. Nếu nói Đế quốc Mạch Gia là kho lương thực của đại lục Quan Lan, vậy Công quốc Thánh Uy Nhĩ và Liên minh các thành thị tự do có thể nói là kho vàng của thiên hạ. Công quốc Thánh Uy Nhĩ tạm thời không cần suy nghĩ tới, cho dù có thể đánh chiếm được nó, những thứ đạt được cũng bù vào cho quân nhu, quân lương binh sĩ. Thế nhưng Liên minh các thành thị tự do lại có thể là một mối làm ăn giao dịch không tồi.

Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh nở một nụ cười quỷ dị:

– Ta có một ý tưởng, bản thân chúng ta không cần tự bỏ tiền ra trị sông Ác Lãng, mà là để người Liên minh các thành thị tự đo tham gia. Chuyện chúng ta phải làm là định ra một hệ thống quy hoạch đại khái cho việc trị sông Ác Lãng, sau đó để cho đám thương nhân Liên minh các thành thị tự do dựa theo đó mà làm là được.


– Nhưng nếu làm như vậy, bọn chúng sẽ được ích lợi gì? Đám thương nhân kia không thấy ích lợi, sao chịu bỏ vốn đầu tư?

– Ích lợi chính là sau khi trị sông Ác Lãng hoàn thành, bọn chúng có thể có được quyền vận chuyển đường sông trong một khoảng thời gian, những mảnh ruộng quanh đó sẽ được giao cho bọn chúng sử dụng miễn phí dựa trên sự cống hiến của chúng. Sau đó bọn chúng sẽ thu hồi lại số vốn đầu tư bằng tiền cho thuê những mảnh ruộng này. Không phải Cao tiên sinh đã nói rằng đầu tư lớn, thu lãi nhiều cũng là đại sự ích nước lợi dân hay sao? Nếu đã là như vậy, trước hết chi ra, vài năm sau thu lại cũng là một biện pháp hay.

– Kế hoạch này của Tướng quân vô cùng tuyệt diệu!

Ánh mắt Cao Văn lập tức sáng ngời. Hắn không thể nào ngờ Thiển Thủy Thanh lại có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề trị sông Ác Lãng vốn là khó khăn không nhỏ. Phải biết rằng sở dĩ chuyện trị sông Ác Lãng bị người Đế quốc Mạch Gia treo lơ lửng mãi mà không quyết, ngoại trừ nguyên nhân vì sự uy hiếp của Đế quốc Thiên Phong, còn bị ước thúc bởi trị thủy cần tiêu tốn một số tiền quá lớn. Một khi Đế quốc Mạch Gia dốc hết quốc lực trị thủy nơi đây, nếu trong lúc đó người Đế quốc Thiên Phong đánh tới, bọn họ quả thật không có cách nào chống cự.

Nhưng cách thực hiện của Thiển Thủy Thanh đã lập tức đem tất cả những mối phiêu lưu này trút lên người thương nhân Liên minh các thành thị tự do. Tuy rằng bọn thương nhân kia hám lợi, nhất định phải thu thật nhiều lợi nhưận từ mối làm ăn này mới thỏa mãn. Nhưng dù sao làm như vậy cũng có thể khởi công trị thủy sớm hơn, trong khoảng thời gian ngắn giải quyết được vấn đề sông Ác Lãng, có thể nuôi sống rất nhiều dân chúng sinh sống hai bên bờ, còn có thể gia tăng thực lực quốc gia ở mức độ rất cao, mà không có gì là phiêu lưu mạo hiểm.

Vốn Cao Văn tưởng rằng Thiển Thủy Thanh chỉ là một viên chiến tướng, không ngờ trong kinh doanh buôn bán cũng có bản lãnh như vậy, lúc này cảm giác khâm phục trong lòng càng tăng vọt. Nhưng Cao Văn cũng không biết rằng sở dĩ Thiển Thủy Thanh có thể nghĩ ra được như vậy, chẳng qua là hắn lấy kinh nghiệm từ thế giới trước của mình đem ra sử dụng mà thôi.

Cô Viễn Ảnh lại cau mày:

– Nếu làm như vậy, đám thương nhân kia nhất định nổi lên lòng tham không đáy. Dù sao mối lợi trong tương lai là nhiều hay ít, không ai có thể nói được chính xác rõ ràng.

Hứa Thụy Trung cũng nói:

– Ngoài ra còn có một vấn đề, chính là việc hợp tác kinh doanh giữa quốc gia và thương nhân không phải không có, nhưng chưa bao giờ có một mối hợp tác làm ăn lớn như vậy cả. Phàm là đường sông, chỉ có quốc gia xuất tiền đầu tư, chưa từng có tiền lệ cho phép thương nhân nhúng tay vào đó. Quan trọng nhất chính là thân phận trước mắt của Tướng quân hết sức đặc thù, đã là người của Đế quốc Thiên Phong, lại là thủ lĩnh quân Kinh Hồng. Tuy rằng nói Tướng quân đã có hiệp nghị cùng Dã Vương, tương lai đánh hạ lãnh thổ Đế quốc Mạch Gia sẽ có một nửa thuộc về Tướng quân. Nhưng nếu dưới tình, huống Dã Vương đã sinh lòng e ngại Tướng quân, nếu như Tướng quân xây dựng phát triển rầm rộ như vậy, e rằng sẽ làm cho Dã Vương tăng thêm lòng bất mãn và nghi kỵ.

Hà Song Tường cũng nói:

– Ngoài ra còn có một nguyên nhân rất quan trọng, chính là việc hợp tác kinh doanh giữa thương nhân và chính khách, sợ nhất là cục diện chính trị bất ổn. Theo như suy nghĩ của bọn thương nhân Liên minh các thành thị tự do, nếu như…

Câu kế tiếp, Hà Song Tường cũng không nói tiếp, Thiển Thủy Thanh đã nhẹ nhàng tiếp lời:

– Ngươi sợ rằng bọn chúng sẽ lo ngại, nếu như ta rơi đài, tất cả tiền mà chúng bỏ ra đầu tư sẽ tiêu tan thành bọt nước, có phải vậy không?

Hà Song Tường lập tức cung kính nói:

– Thuộc hạ không dám.

– Không có vấn đề gì, đại sự quốc gia chỉ có dựa theo thực tế mà phân tích, không việc gì phải tị hiềm, Thiển Thủy Thanh ta không bao giờ sợ điều tiếng thị phi của người ngoài cả. Suy nghĩ của ngươi rất có lý, đây là chuyện mà chúng ta cần giải quyết. Tuy nhiên nếu muốn giải quyết tất cả vấn đề này, thật ra chỉ có một phương pháp.

– Phương pháp gì vậy?

Các tướng cùng hỏi.

Thiển Thủy Thanh đáp từng chữ một:

– Có được quyền cầm quân tuyệt đối!

Hắn quay lại phía sau nhìn các tướng, nói bằng một giọng sang sảng dõng dạc rõ ràng, trước nay chưa từng có:

– Bất kể là trên chiến trường, hay là thống trị chính trường Đế quốc Mạch Gia trong tương lai, đều cần phải có binh quyền mạnh nhất để làm hậu thuẩn chắc chắn nhất cho chúng ta. Đế quốc Thiên Phong cần một vị tân Thống soái, một người có quyền chỉ huy tất cả binh đoàn, một vị tân Thống soái như nghĩa phụ ta đã từng khao khát. Nếu không, ta không có lòng tin chiến thắng được Cách Long Đặc, còn lấy gì để luận chuyện tương lai?

Ta không sợ Hoàng đế của ta nghi kỵ, ta cũng không sợ các thương nhân hợp tác kinh doanh với ta sẽ không tin tưởng ta. Chỉ cần Thiển Thủy Thanh ta có được binh quyền đầy đủ, đánh bại địch nhân hùng mạnh, như vậy cho dù là Hoàng đế bệ hạ cũng chỉ có thể nhường ta ba phần, cho dù thương nhân có tâm tư xảo quyệt đến đâu, cũng chỉ có thể tín nhiệm ta. Quyền thần trong thiên hạ, nếu không làm như thế thì không thể tự bảo vệ mình. Thiển Thủy Thanh ta không có bản lãnh thoát tục, vậy chỉ có thể thuận theo nước chảy bèo trôi. Ta có thể đồng ý với Đế quốc Thiên Phong rằng Thiển Thủy Thanh ta không có dã tâm soán vị, nhưng ta sẽ không ngu xuẩn dùng lời hứa này để bảo đảm an nguy của bản thân mình.


Cho nên Thiển Thủy Thanh ta nhất định sẽ dùng công cao chắn nhiếp chủ nhân. Vị chủ nhân này cố nhiên là phải chắn nhiếp, còn công lao, sau khi gặp mặt thực tế với Cách Long Đặc trên chiến trường, lúc ấy mới có thể nói chuyện được, về phần sông Ác Lãng này, vì kế mưu sinh của bàn dân thiên hạ, ta nhất định phải trị nó!

Trong xưởng đóng tàu trên đảo Xung.

Công nhân đang bận rộn làm việc trong xưởng đóng tàu, đang đóng ván boong thuyền, khuân vác các loại dụng cụ chế, tạo thuyền. Bốn phía chung quanh đều có binh sĩ tay cầm vũ khí đi quanh tuần tra, một ít giám công tay cầm roi da lớn tiếng quát mắng đốc thúc, không để cho công nhân thảnh thơi nhàn hạ.

Đóng một Long thuyền ba tầng trước sau cần chừng ba năm, trong đó một loạt linh kiện trọng yếu của con tàu như khoang chứa nước, bánh lái, cột buồm…đều do nhà xưởng chuyên môn phụ trách. Tuy còn chưa hình thành hoàn toàn dây chuyền sản xuất, nhưng với sự thông minh của con người thời kỳ này, đã bắt đầu xây đựng quá trình dây chuyền hóa được một nửa. Trong bến tàu rộng lớn có vô số nhà xưởng lớn có nhỏ có, mỗi nơi đều có chuyên gia phụ trách. Bọn họ dốc lòng nghiên cứu bản vẽ, sau đó tập hợp mọi người lại truyền đạt, yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ dựa theo mức tiêu chuẩn đề ra.

Một ít thuyền quay về cảng tu sửa cũng đang đuợc kiểm tra ở đây. Sau khi mở lỗ thoát nước thật lớn để cho nước biển ra ngoài hết, thông qua một loạt cọc gỗ được sắp xếp, con thuyền được đưa lên trên không. Sau đó rất nhiều công nhân bắt đầu công tác kiểm tra sửa chữa, bỏ cũ thay mới những nơi boong thuyền bị hư hỏng, tu sửa cột buồm sau một thời gian bị sóng gió tấn công…

Bát Xích giống như một đứa nhỏ rảnh rỗi không có việc gì, hai tay chắp sau lưng dạo chơi khắp nơi. Trên mặt nó lộ vẻ hết sức ngây thơ, từ mò, ánh mắt lại ngập tràn thông minh và âm hiểm.

Đột nhiên mắt nó rực sáng, chạy tới bên cạnh một công nhân cất tiếng hỏi:

– Đại thúc, đây là cái gì vậy?

– Thiếu gia, đây là đinh gỗ.

– Đinh gỗ ư, dùng để gia cố boong thuyền sao?

– Đúng vậy.

– Vì sao không dùng đinh sắt?

– À, đó là vì đinh sắt ngâm trong nước biển trong thời gian dài rất dễ rỉ sét, bởi vậy chúng ta phải dùng đinh gỗ thay thế. Sau khi đinh gỗ được đóng vào, gặp nước sẽ nở ra, có thể cố định boong thuyền rất chặt, so với đinh sắt càng chắc chắn hơn. Chỉ là loại gỗ bình thường cũng không thích hợp dùng làm đinh, muốn làm đinh gỗ, phải có loại thiết mộc đặc biệt cứng rắn mới có thể thích hợp. Loại thiết mộc này cứng vô cùng, đao kiếm bình thường rất khó chém đứt, cho nên mài giũa nó rất mất thời gian.

– À, thì ra là như vậy.

Bát Xích gật gật đầu, nhẹ nhàng đứng lên, trong lòng bàn tay nó lúc này đã có thêm một cây đinh gỗ nho nhỏ.

Tuy rằng thứ này không có gì đáng chú ý, nhưng chính nhờ vào vô số thứ không đáng chú ý như vậy, mới tạo nên lực lượng quân sự khổng lồ của Nhai quốc trên biển. Bát Xích hiểu rất rõ ràng, rất nhiều lúc sự hưng thịnh của một quốc gia, thông thường được quyết định bởi một chút khác biệt nho nhỏ như vậy.

Mà hiện tại nó chỉ có thể mượn cơ hội đi tham quan dạo chơi, lang thang đến rất nhiều chỗ trong xưởng đóng tàu trên đảo Xung. Một ít kỹ thuật chế tạo tàu thuyền mà người Chỉ Thủy không có được, nó đã xem kỹ và ghi nhớ tất cả trong lòng. Có rất nhiều thứ nó cũng không biết đáp án, nhưng nó chỉ cần mang những nội dung này trở về, nhân sĩ chuyên nghiệp trong nước tự nhiên sẽ tiến hành phá giải, cuối cùng sẽ phát triển nên ngành công nghiệp hàng hải đặc sắc của chính mình.

– Bát Xích, Bát Xích!

Ngoài xa có tiếng gọi kéo Bát Xích ra khỏi hoàn cảnh ồn ào huyên náo bên trong xưởng đóng tàu.

Một đám binh sĩ cảnh giới đồng thời quỳ xuống, một bóng người đỏ như lửa đã vọt tới, chính là tiểu thư Tân Tân của Tân gia.

Tân Tân đưa tay nắm chặt lỗ tai Bát Xích, cả giận nói:

– Tên tiểu quỷ này, chỉ cần sơ ý một chút đã trốn ra ngoài chạy loạn, xưởng đóng tàu này ngươi dạo chơi cũng đã đủ rồi, nên trở về đi.

Bát Xích bị nắm lỗ tai, mặt làm ra vẻ khổ sở nói:

– Tân Tân tỷ, đừng mà, ta còn rất nhiều nơi chưa tới qua, chưa xem qua…

– Có cái gì hay mà chơi? Ngươi có biết đây là trọng địa của Nhai quốc hay không, người bình thường căn bản không được đi vào. Nếu không phải ta nắm râu Kỷ Lương Quốc uy hiếp lão, nếu không cho ta đi vào, ta sẽ đốt trụi râu lão, lão đâu chịu đáp ứng. Tuy nhiên mấy ngày nay ngươi xem cũng đã đủ rồi, chúng ta đi thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.