Đọc truyện Đế Quốc Thiên Phong – Chương 256: Cuộc chiến mới
Đấu tranh chính trị cũng giống như trên chiến trường, ngươi lừa ta gạt, quý kế trùng trùng. Không có bằng hữu vĩnh viễn cùng không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có ích lợi là vĩnh viễn. Mà trong quá trình đạt được ích lợi này, các thủ đoạn kỹ xảo như đâm thọc sau lưng, lấy thối làm tiến, dương Đông kích Tây, vu oan hãm hại…được xuất ra không ngớt biến hóa khôn lường. Mặc dù Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo không tin Thiển Thủy Thanh có gan giết chúng trước mặt Thương Lan, nhưng theo tình thế biến hóa cho đến hiện tại; còn có lá gan phi thường của Thiển Thủy Thanh; không thể nào không cẩn thận để ý.
Bọn chúng vốn có tật giật mình, Thiển Thủy Thanh mượn thế chủ nhà đè ép quần hùng, nếu như chống lại hắn hiển nhiên không phải là sáng suốt.
Rất nhiều lúc, thỏa hiệp cũng chính là một cách thức cần thiết để đấu tranh, ý của Thiển Thúy Thanh đã quá rõ ràng: Ta muốn nắm thực quyền của Quân đoàn Bạo Phong trong tay, vậy chuyện trước kia, ta sẽ bỏ qua không nhắc nữa. Bất kể Thương Lan hay là hai ngươi Vũ Kiếp cũng không có lựa chọn nào khác, bọn chúng không dám ép Thiển Thủy Thanh nổi điên, cho nên chỉ âm thầm ngậm bồ hòn làm ngọt.
Trận chiến Hồng Môn Yến xảy ra ở Hàn Phong quan này, nhìn bề ngoài thì sóng yên gió lặng, nhưng người đời sau biết rằng nhờ vào yến hội lần đó, đã khiến cho Thiển Thuy Thanh có được thực lực cơ sở trên đại lục. Cũng bắt đầu từ ngày này, hắn không còn như quá khứ phải lấy ít đánh nhiều, đánh từng trận thắng gian nan nữa, mà có thể như một vị danh tuớng chân chính chỉ huy Thiển quân vạn mã, quét ngang chiến trường – tung hoành bốn bể. Bởi vậy người đời sau đã gọi Hồng Môn yến là Yến hội tằm ăn rỗi về quyền lực”.
Chốn quan trường hiện đại có một câu như vậy: “Quan trường chính là như vậy, người đã hưởng thụ những lợi ích do quyền lực mang lại, rất khó mà không nghĩ đến chuyện đạt được quyền lực lớn hơn. Đây là một hiện tượng hấp dẫn lớn lao; mà nếu truy tìm căn nguyên nguồn gốc của nó, từ khi hình thành xã hội con người, hiện tượng này đã tồn tại.”
Dù Thiển Thủy Thanh có lợi hại đến đâu, hắn cũng vẫn là người, biện pháp duy nhất để hắn giải quyết giải quyết vấn đề không có khả năng vượt ra ngoài quy tắc vốn có của sự vật.
Cũng chính từ ngày này trở đi; Thiển Thủy Thanh có thể nói là lưng tựa Kinh Hồng, tay nắm Quân đoàn Bạo Phong, bắt tay hợp tác với Đế quốc Thiên Phong, cũng lập nên cục diện tươi sáng cho tương lai, cũng thành công trong việc đưa bản thân mình lên đỉnh cao thế giới. Tuy nhiên cách nói nãy chỉ dùng để lừa gạt người ngoài, tình huống thực tế không phải đơn giản như vậy.
Ánh dương quang gay gắt vào chính Ngọ khiến cho Thiển Thủy Thanh cám thấy chói mất.
Hấn khum tay che trán nhìn ra phương xa, nơi đó có những huynh đệ cùng sinh cùng tử với hắn.
Trận chiến Hông Môn yến hôm qua đã làm cho mọi người thấy rõ tính cách cứng rắn của Thiển Thủy Thanh. Hắn không cần biết mình đối mặt với ai, cái hắn muốn, nhất định hắn phải được.
Bất chấp hậu quả!
Sau khi Hồng Môn yến tan, Thiển Thủy Thanh xin Thương Lan viết một tờ bố cáo, lập tức thông cáo khắp Thiên hạ, công bố rằng trong các tướng lĩnh chủ chốt của Quân đoàn Bạo Phong cố biến động lớn, sau đó đại đa số nhân mã của Thiết Huyết Trấn trở về biên chế cũ, dưới quyền quản lý của Long Nha Quân. Thiết Huyết Trấn từng uy danh hiển hách, rốt cục cũng đã hợp lại với Quân đoàn Bạo Phong, duy chỉ có tân Chiến thần của đại lục Thiển Thủy Thanh vẫn ở lại Hàn Phong quan.
Ở lại cùng với hắn còn có Dạ Oanh, Ly Sỡ, Bát Xích, cùng hai trăm binh sĩ cũ của Thiết Huyết Trấn.
Ngoài ra không còn thân tín nào cả.
Dưới thành lâu, Bát Xích đứng ngẩng nhìn lên trên, bóng Thiển Thủy Thanh có vẻ cô đơn buồn bã, tịch mịch vô cùng. Vị Chiến thần từng hào hung vạn trượng, dù than lâm tuyệt cảnh cũng không hề bỏ cuộc, hiện giờ nhìn qua lộ vẻ quá thê lương…
Bảt Xích có chút tò mò hỏi Ly Sở:
– Sau khi Quân đoàn Bạo Phong đi rồi, sư phụ liền tỏ ra như vậy, bộ dáng rầu rĩ không vui. Không phải là chúng ta cho bọn chúng một bài học lớn, hơn nữa đoạt được rất nhiều địa vị quyền lực hay sao, vì sao sư phụ còn tỏ ra như vậy? Trước khi chúng ta đánh thắng, sư phụ còn không sa sút tinh thần, vì sao hiện tại gần như đã có thất cả, ngược lại sư phụ trở nên không cao hứng?
Ly Sở cười khổ:
– Tên ngốc này, chẳng lẻ ngươi không biết đạo lý một người có được càng nhiều thì phiền não càng nhiều hay sao?
Đúng vậy, tuy rằng Thiển Thủy Thanh đã thắng, nhưng phiền não của hắn vẫn không hề giảm bớt, ngược lại còn gia tăng. Hôm qua sau yến tiệc, ngoài năm Đại Tuớng quân của Thiết Huyết Trấn là bọn Thủy Trung Đường tấn chức thành năm vị Trấn Đốc của Quản đoàn Bạo Phong, đám lão binh của Thiết Huyết Trấn như Lâm Dược, Tô Vân, Thi Thành cũng đã được Thiển Thũy Thanh điều động đi Quân đoàn Ưng Dương và Quân đoàn Tuông Long đảm nhận những chức vụ quan trọng.
Cứ như vậy, trong năm đại Quân đoàn chủ lực của Đế quốc, gần như Thiển Thủy Thanh đều có người của mình cộng tác ở đó, quân đội của Đế quốc có bất cứ động tĩnh gì, không thể nào giấu được tai mắt của hắn. Hắn làm như vậy cố nhiên đã tăng thực lực của mình lên rất nhiều, nhưng cũng khiến cho sự kiêng kỵ của Thương Dã Vọng đối với hắn dâng cao tột đỉnh. Chỉ là uy vọng của Thiển Thủy Thanh trong nước bây giờ nếu so với Liệt Cuồng Diễm năm xưa chỉ có hơn chứ không kém, nên ông ta không thể dễ dàng xuống tay đối phó. Nhưng tình cảm vua tôi thân mặt ngày nào giờ đây đã tan thành mây khói, khiến cho người ta phải tặc lưỡi mà tiếc nuối.
Tuy nhiên chuyện làm cho Thiển Thủy Thanh đau đầu nhất không phải là chuyện này.
Đầu tiên là Xích Phong Uyển lien tục thúc giục hắn, yêu cầu phải mau chóng thực hiện lời hứa, tạo cớ hợp lý cho người Đại Đế quốc Tây Xi xuất binh. Kế đó là làm thế nào để nhanh chóng chấn chỉnh và thu phục Hàn Phong quan, khiến cho các tướng sĩ một dạ phục tùng, lòng quân ổn định. Cuối cùng là Thương Dã Vọng đã ba lần hạ lệnh cho Vân Nghê lập tức từ Công quốc Thánh Uy Nhĩ trở về thành Thương Thiên, bởi vì mọi việc đã xong, không cần thiết phải ở bên đó nữa. Rất hiển nhiên, Thương Dã Vọng muốn đặt hết tiền cược vào con bài tẩy cuối cùng là Vân Nghê, nhưng thủy chung Vân Nghê vẫn từ chối không về.
Nàng biết nếu trở về, rất có thể cà đời này, nàng sẽ không bao giờ gặp lại Thiển Thủy Thanh.
Lúc này, rốt cục Bát Xích, Dạ Oanh và Ly Sở đã bước lên trên:
– Sư phụ, người đang suy nghĩ gì vậy?
Thu ánh mắt từ phương xa trở lại, Thiển Thủy Thanh khẽ thở dài:
– Không nghĩ gì cả, ta chỉ cảm thấy lần này từ biệt các huynh đệ, sau này muốn gặp lại bọn họ, e rằng rất khó khăn.
Bát Xích cũng than dài:
– Chúc cho bọn họ thuận buồm xuôi gió…
Thuận buồm xuôi gió ư? Chuyện này không có khả năng. Thiển Thủy Thanh cười khổ. Lần này mình dung thủ đoạn cứng rắn đưa tướng sĩ Thiết Huyết trấn lên địa vị cao, tương lai trong cuộc sống, các tưỚng Thiết Huyết trấn ắt phải gặp thách thức rất lớn. Cuộc sống không có Thiển Thủy Thanh bên cạnh, nhất định bọn họ phải dựa vào chính mình đối mặt với rất nhiều vấn đề khó khăn. Đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, cách làm của hắn thật ra không phải là giúp bọn họ, mà là làm hại bọn họ.
Đáng tiếc là hắn không còn lựa chọn nào khác.
Ly Sở cũng hạ giọng nói:
– Những tù binh của Quân đoàn Ưng Dương cũ còn ở Hàn Phong quan, đại đa số đã được thuyết phục, bằng lòng ở lại đây cùng sinh tử với Tướng quân, mọi chuyện nhất nhất nghe theo Tướng quân.
Thiển Thủy Thanh hỏi:
– Có bao nhiều người muốn trở về nước?
– Không tới một ngàn người.
– Coi như là một kết quả không tồi.
– Bọn họ rất ngưỡng mộ ngươi.
Ngưỡng mộ ư? Đúng vậy, binh sĩ vĩnh viễn ngưỡng mộ Tướng quân có thể dẫn dắt bọn họ đánh thắng trận. Lúc này, Thiển Thủy Thanh không nhịn được nhẹ thở dài:
– Chiến tranh đi rồi lại tới, nhưng binh sĩ vĩnh viền trung thành…
Sau khi đọc câu danh ngôn chiến tranh này, Thiển Thủy Thanh quả quyết nói:
– Nếu muốn thật sự khống chế được Hàn Phong quan, trong số thủ hạ phải có một cánh quân đáng tin cậy để sử dụng. Trong các tướng của Hàn Phong quan, ta có tám phần tin cậy Mịch Tử Âu, Cô Viễn Ảnh được năm phần, những nguời còn lại không quá ba phần. Giữa chúng ta và Quân đoàn Bạo Phong xảy ra vấn đề, hiện giờ đã có rất nhiều người nhìn ra, e rằng sẽ có kẻ rục rịch cũng không chừng. Căn cứ theo hiệp nghị, chúng ta không thể xóa bỏ một người nào của Hàn Phong quan, nhưng không nói là không thể tăng binh, số binh sĩ của Quân đoàn Ưng Dương cũ có thể ở lại bốn ngàn người, quả thật không còn gì tốt hơn. Ly Sở, ta giao bọn họ cho nguơi, sau này phải trông cậy vào ngươi. Dạ Oanh, nàng đưa tin khẩn cấp cho Nghiêm Chân Bình, báo ông ấy điều hai cánh quân tới thành Chi Phong và thành Diệt Phong, đổi hết sô quân cũ đang đóng ở đó, không được chậm trễ. Quân ở Hàn Phong quan không thể động tới, quân ở những nơi khác đâu ở yên chỗ đó, trừ những người mà Nghiêm Chân Bình và Lương Cẩm tin cậy ra, còn lại không thể dùng được.
– Dạ!
Dạ Oanh và Ly Sở đồng thanh tuân mệnh.
– Bát Xích!
– Có thuộc hạ!
Tiểu tử kia lớn tiếng kêu.
– Người Lê quốc đã đưa ra tối hậu thư cho ta, yêu cầu lập tức thực hiện hiệp ước Ba Tư Lạp trước kia. Nhưng hiện giờ Kinh Hồng đã lọt vào tay ta, chuyện cắt đất bất kể thế nào cũng không thể đồng ý. Hiện tại người Phong quốc lại giữ Cơ tỷ tỷ của con không chịu thả, hiển nhiên muôn nhân lúc cháy nhà hôi của. Ta lo rằng hai nước bọn họ sẽ liên kết lại, cho nên ta phải chuẩn bị trước ở hậu phương. Ta cần có người đến nơi đó một chuyến, nghĩ cách cứu Cơ tỷ tỷ của con ra. Sau khi ta đắn đo cân nhắc, cảm thấy con thích hợp với nhiệm vụ này. Nói cho ta biết, con có làm được không?
– Bảo con đưa Cơ tỷ tỷ qua biên giới ư?
Bảt Xích trở nên hưng phấn.
– Đúng, theo biên giới phía Tây lặng lẽ vào Phong quốc. Nhiệm vụ của con là bằng bất cứ giá nào cũng phải mang Cơ tỷ tỷ từ trong tay người Phong quốc trở về Kinh Hồng, giao đến tay ta.
– Tuân mệnh!
– Nhớ kỹ, sau khi tới nơi đó; nhiệm vụ hàng đầu của con là tìm gặp Cơ tỷ tỷ, còn chuyện làm sao để rời đi, nàng ấy sẽ có cách an bài, ta không cho phép con tự tiện chủ trương!
– Con hiểu rồi! Text được lấy tại
– Dạ Oanh!
– Có.
– Chuẩn bị đi Công quốc Thánh Uy Nhĩ ngay lập tức. Thành Thương Thiên đã ra lệnh cho Vân Nghê ba lần, yêu cầu nàng lập tức quay về nước, Vân Nghe vẫn không về. Tuy nhiên sự tình đã tới mức không thể kéo dài thêm nữa, ta muốn nàng lập tức chuẩn bị sang Công quốc Thánh Uy Nhĩ, bí mật mang Vân Nghê và Nhạc Thanh Âm tới Hàn Phong quan!
– Phía Công quốc Thánh Uy Nhĩ sẽ không dễ dàng thả người đi như vậy. Tư Ba Tạp Ước đã công khai tuyên bố, yêu cầu chàng lập tức thực hiện lời hứa gia nhập Mạn Đức giáo trước kia.
– Ta chỉ muốn đón các nàng về, còn phần làm sao về được, đó không phải là chuyện của ta!
– Hiểu rồi!
Dạ Oanh lớn tiếng đáp.
Từ tháng Tám tới tháng Mười năm Một Trăm Lẽ Chín lịch Thiên Phong.
Trong khoảng thời gian này, đã xảy ra vô số chuyện.
Chuyện đầu tiên hấp dẫn ánh mắt chú ý của mọi người, chính là chuyện Hàn Phong quan và ba tỉnh miền Đông của Kinh Hồng tự trị.
Thiển Thủy Thanh công khai thoát khỏi thể chế quân sự của Đế quốc Thiên Phong, lấy thân phân chư hầu một cỏi xuất hiện trên sàn chính trị của đại lục. Dưới sự dẫn dắt của hắn, Kinh Hồng từ trên xuống dưới dần như trở thành con rối do Thiển Thủy Thanh hắn khống chế; nghiểm nhiên có địa vị ngang với Đế quốc Thiên Phong. Bất quá ở biểu hiện bên ngoài? Thiển Thủy Thanh vẫn là Tướng quân của Đế quốc Thiên Phong, là Đông Chiến thần ma đại lục công nhận, đồng thời cũng là người duy nhất hai lần dùng mọt cánh quân yếu ớt đánh bại hai quốc gia hùng mạnh.
Mọi người đều cho rằng, nếu Thiển Thủy Thanh cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hắn cũng trở thành công địch của cả đại lục.
Quyển 7: Hùng phong chấn Cửu châu