Đọc truyện Đế Quốc Thiên Phong – Chương 250: Hiệp nghị Lạc Mã pha
Lương Cẩm nghĩ như vậy nên chạy về ngã thành Phong Cốc, nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ, binh pháp có câu dương Đông kích Tây, hắn muốn rời xa Thiển Thủy Thanh, không ngờ kết quả lại là tự chui đầu vào vòng vây của Thiển Thủy Thanh, không thể chống cự chút nào đã bị bắt làm tù binh.
Thiển Thủy Thanh vừa nghĩ tới đây, đã hiểu được đầu đuôi sự việc.
Khó trách đoàn xe của vị Liêm Vương này lại dễ đối phó như vậy, vừa thấy cờ hiệu của Thiết Huyết Trấn, lập tức hạ vũ khí ngoan ngoãn đầu hàng, khiến cho mình nghĩ là hắn phụng mệnh đến tìm mình.
Lúc này nhìn Liêm Vương Lương Cẩm, thấy vẻ mặt đau khổ hết sức khó coi của hắn, rốt cục Thiến Thủy Thanh không nhịn được bật cười ha hả:
– Chuyện đời kỳ lạ, làm cho người ta phải buồn cười, không ngờ Vương gia dùng hết tâm tư, rốt cục vẫn không thể tránh thoát Thiển Thủy Thanh ta!
Lúc này Lương Cẩm đã cúi gằm đầu đếm xem bầy kiến dưới chân có mấy con.
Thiển Thủy Thanh vỗ vỗ vào vai Lương Cẩm:
– Kỹ xảo mượn dao giết người của huynh trưởng ngươi ta hiểu rõ, trước mượn dao của ta để giết ngươi, sau mượn dao của Dã Vương đối phó ta. Tuy nhiên đáng tiếc, bản hiệp nghị quy thuận này ta không thể chấp nhận. Bạn đang đọc chuyện tại
Lương Cẩm gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tướng lãnh cầm quân bên ngoài, tuy nói có quyền nhất định để ký kết hiệp nghị đinh chiến với nước địch, nhưng nếu bắt không đúng mạch quân vương của mình, ký kết một bản hiệp nghị khiến cho quân vương của mình nổi giận tím mặt, như vậy cho dù lập được công lao lớn cách mấy cũng khó tránh khỏi rơi đầu. Thiến Thủy Thanh có thể tung hoành giết chóc ở Đế quốc Kinh Hồng, nhưng ở Đế quốc Thiên Phong thì không thể được, binh sĩ của hắn đều là quân nhân của Đế quốc Thiên Phong, trung thành với hắn, nhưng cũng trung thành với quốc gia. Bảo hắn dẫn Thiết Huyết Trấn trở về Đế quốc Thiên Phong múa đao tàn sát, Thiển Thủy Thanh hắn còn chưa có lực hấp dẫn lớn tới mức như vậy, đừng nói tới Đế quốc Thiên Phong bất kể nhân lực, tài lực, vật lực đều mạnh hơn xa Đế quốc Kinh Hồng.
Lúc này Thiển Thủy Thanh lại nói:
– Thật ra hiệp nghị quy thuận không phải là không thể ký kết, chỉ là Lương Khâu Húc nghĩ sự tình theo chiều hướng quá mức có lợi cho hắn, cho rằng ta vì muốn ra khỏi Đế quốc Kinh Hồng, điều kiện gì cũng có thể đáp ứng. Nhưng nếu bây giờ cũng là chết, trở về cũng là chết, như vậy ta tình nguyện chết trên đất địch, ít nhất trước khi chết, ta còn giết thêm được vài tên địch thu hồi vốn. Cho nên xem như lần này hắn tặng không nhi tử cho ta, nhưng lại không đạt được mục đích mà hắn mong muốn, về phần số phận của Vương gia ngươi…ôi, nếu đã lọt vào tay Thiết Huyết Trấn ta, hay là đi theo ta tới thành Phong Cốc trước đã. Trong khoảng thời gian này, ngươi có thể suy nghĩ cho cẩn thận, phải làm thế nào để cho Thiển Thủy Thanh ta bằng lòng thả ngươi trở về, mặc dù bản thân ta cũng cho rằng ngươi cũng không thể tìm được lý do gì thích đáng cả. Ta nghĩ, giá trị tối thiểu của ngươi có thể dùng đổi lấy chút ít lương thực cho quân ta, hay giả vờ chiếm một số thành thị, tuy nhiên cân nhắc đến tâm lý của lệnh huynh rất muốn ngươi chết, ta sợ rằng ngay cả một thạch gạo cũng không mang ngươi đi đổi được…
Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh cũng cảm thấy hết sức xót xa…
Đáng tiếc, ông trời cho hắn một lễ vật, nhưng lễ vật này cũng không có giá trị gì…
Một Vương gia bị chính cha anh mình vứt bỏ, có được bao nhiêu giá trị?
Nhưng ngay lúc ấy, không ai có thể ngờ rằng, đột nhiên trong mắt Liêm Vương Lương Cẩm lóe sáng hung quang, hắn nói với Thiển Thủy Thanh một câu hết sức kinh thiên động địa.
Chính câu nói này đã thay đổi được vận mệnh của Thiết Huyết Trấn ở Đế quốc Kinh Hồng, cũng cải biến vận mệnh của toàn đại lục, tạo nên một kỳ tích trong lịch sử chiến tranh!
Trên Lạc Mã pha, bất kể là Thiển Thủy Thanh hay các tướng của Thiết Huyết Trấn, trong khi ai ai cũng nghĩ rằng mình không thể nào lợi dụng sự tồn tại của Liêm Vương để bắt buộc người Đế quốc Kinh Hồng thả cho mình rời đi mà cảm thấy thất vọng, đột nhiên Lương Cẩm quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng kêu lên:
– Nếu Tướng quân có thể giúp ta ngồi lên ngôi báu của Đế quốc Kinh Hồng, Lương Cẩm ta nguyện ký kết hiệp nghị quy thuận cùng Tướng quân, Lương Cẩm nguyện từ đây về sau hàng năm tiến cống cho Đế quốc Thiên Phong. Chỉ cần Tướng quân bảo đảm với Lương Cẩm, chừng nào mà Lương Cẩm còn sống, tuyệt đối không chính thức tấn công Đế quốc Kinh Hồng, không lật đồ ngôi vua của Lương Cẩm, vậy…
Nói tới đây, hắn nhìn Thiển Thủy Thanh, gằn từng tiếng một:
– Ta bằng lòng cắt nhưởng lãnh thổ ba tỉnh chung quanh Hàn Phong quan, về chuyện hàng năm tiến cống bao nhiêu tiền, giải tán bớt bao nhiêu quân, bổ nhiệm quan viên như thế nào…Hết thảy đều do Tướng quân ngài định đoạt!
Trong đầu Thiển Thủy Thanh như có một tiếng sét vừa nổ mạnh.
Các tướng Thiết Huyết Trấn nhìn Lương Cẩm sững sờ, Phương Hổ không nhịn được xông tới, chộp lấy Lương Cẩm hét lớn:
– Ngươi nói cái gì?
Lương Cẩm không hề sợ hãi nhìn Phương Hổ:
– Phương Tướng quân, ngài đã nghe những lời Lương Cẩm vừa nói. Chỉ cần Thiết Huyết Trấn chịu giúp ta lên ngôi báu, ắt từ nay về sau, Đế quốc Kinh Hồng còn hay mất là do Thiết Huyết Trấn quyết định!
Những lời này như sét đánh ngang tai mỗi tướng của Thiết Huyết Trấn ở đây, khiến cho đầu óc của bọn họ quay cuồng choáng váng.
Phương Hổ ngơ ngác nhìn Phương Hổ một lúc, rồi lại quay đầu nhìn Thiển Thủy Thanh, lúc này Thiển Thủy Thanh cũng đang đứng ngây ra như phỗng.
Thật lâu sau, Thiển Thủy Thanh mới lẩm bẩm:
– Liêm Vương điện hạ, ngươi có biết rằng những lời ngươi vừa nói, không khác gì bán nước hay không?
Không ngờ Lương Cẩm ngạo nghễ đáp:
– Vậy thì đã sao? Cha anh ta bán đứng ta, ta còn phải giúp bọn họ kiếm lợi, nếu đã là như vậy, tại sao ta không thể bán đứng bọn họ một lần?
– Nhưng ít ra bọn họ vẫn còn lo lắng cho nước cho dân, những chuyện mà họ làm không phải là bán đứng quốc gia này.
– Đánh giá tình thế ngu xuẩn, đưa ra quyết định chiến lược sai lầm, so ra còn đáng sợ hơn là bán nước. Thiển Tướng quân, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Đế quốc Kinh Hồng cũng mất, không bằng để cho Lương Cẩm ta làm người hưởng phúc sau cùng!
Tất cả mọi người nghe được đều tắc lưỡi không thôi.
Người vô sỉ trong thiên hạ bọn họ đã gặp qua rất nhiều, mỗi khi có chuyện nước mất nhà tan, sẽ xuất hiện rất nhiều quân bán nước. Nhưng bất kể là gian thần bán nước như thế nào, chưa từng có ai xuất thân từ Hoàng thất. Thế nhưng hôm nay, cuối cùng bọn họ đã gặp qua một vị, không chỉ là đích thân Vương gia bán nước, mà còn bán hết sức đường hoàng, đưa ra giá cả hào phóng.
Cắt nhượng ba tỉnh vùng chung quanh Hàn Phong quan, trên cơ bản chẳng khác nào giao quyền thống trị hơn phân nửa miền Đông cho Đế quốc Thiên Phong. Hàng năm tiến cống bao nhiêu do Thiển Thủy Thanh định đoạt, nói cách khác là người Đế quốc Kinh Hồng không thể hy vọng trong nhà có dư. Còn chuyện giải tán quân đội cũng do Thiển Thủy Thanh định đoạt, vậy có nghĩa là người Đế quốc Kinh Hồng hoàn toàn bỏ đi chuyện phòng thủ biên giới, sau này khi nào người Đế quốc Thiên Phong cao hứng muốn đánh Đế quốc Kinh Hồng, vậy có thể ung dung tiến quân sang. Yêu cầu duy nhất là khi Lương Cẩm còn sống đừng đánh Đế quốc Kinh Hồng, nói cách khác, sau khi Lương Cẩm mất rồi, bọn họ có thể chiếm Đế quốc Kinh Hồng bất cứ lúc nào, lại có được danh chính ngôn thuận.
Bán nước một cách hào phóng như vậy, đừng nói trong lịch sử của đại lục Quan Lan chưa từng có, mà Thiển Thủy Thanh nhớ lại trong thời đại trước của mình cũng chưa từng có. Hiện giờ vị Liêm Vương điện hạ này quả thật là cái gì cũng chịu đưa ra, cái gì cũng có thể bán được.
Thiển Thủy Thanh không kìm nổi cất lời khen ngợi:
– Giỏi thật, chuyện này mà ngươi cũng thật sự dám làm! Vì muốn mình trở thành người đứng đầu Đế quốc Kinh Hồng, ngươi bất chấp tất cả. Nếu là như vậy, ngươi có biết rằng từ nay về sau, ngươi sẽ bị người Đế quốc Thiên Phong khống chế, làm một tên Quốc chủ bù nhìn. Mà trong tương lai không lâu, Đế quốc Kinh Hồng không thể nào không bị Đế quốc Thiên Phong ta gồm thâu, ngươi cho rằng làm Quốc chủ bù nhìn của một vong quốc như vậy là có ý nghĩa hay sao?
– Vì sao lại không có ý nghĩa? Cái gọi là bù nhìn tất nhiên là đau khố, nhưng chỉ với bọn người ôm ý nghĩ muốn phục quốc mà thôi. Nhưng ta không muốn như vậy, ta chỉ muốn từ nay về sau sống đời sống hưởng thụ an nhàn, muốn cái gì thì có cái đó. Ta trở thành bù nhìn của người Đế quốc Thiên Phong, nhưng người Đế quốc Thiên Phong cũng trở thành chỗ dựa của ta. Ta là nô tài của người Đế quốc Thiên Phong, nhưng ngược lại người Đế quốc Thiên Phong cũng là nô tài của ta theo một nghĩa nhất định: Người Đế quốc Thiên Phong muốn cái gì, cũng phải mượn tay ta đế lấy từ người Đế quốc Kinh Hồng. Tương lai sớm muộn gì các ngươi cũng chiếm được mảnh đất này, tin rằng các ngươi cũng không tới nỗi tham lam quá mức. Mà ta chỉ muốn tận tình hưởng thụ khi ta còn sống, về phần sau khi ta chết…
Trong mắt Lương Cẩm chợt toát ra vẻ tàn nhẫn:
– Sau khi ta chết, Đế quốc Kinh Hồng còn hay mất có liên quan gì tới ta?
Giỏi cho một câu có liên quan gì tới ta, hoàn toàn đã bộc lộ rõ ra tâm địa tiểu nhân của
Giây phút ấy, Thiến Thủy Thanh chợt nhớ tới câu danh ngôn mà người đời đều biết: “Sau khi ta chết, hồng thủy ngập trời cũng mặc kệ!”
Đúng vậy, chỉ cần bản thân mình lúc còn sống được tận hưởng vinh hoa, muốn gì được nấy, đâu cần lo lắng đến chuyện sau khi chết làm chi? Lương Cẩm vứt bỏ danh tiếng cả đời mình, vứt bỏ đại nghiệp quốc gia, hại chết người nhà, chỉ vì hưởng phúc khi còn sống.
Tên này rất thông minh, cũng vô cùng ác độc, Thiển Thủy Thanh không thể ngờ được Lương Khâu Húc lại sinh ra một đứa con trai như vậy. Mà đối với Lương cầm, đây có lẽ thật sự là thời cơ tốt nhất để cứu vãn số phận hẩm hiu của hắn.
Nhân vật anh hùng luôn luôn rất khó hiểu được tâm tính đê tiện của những kẻ tiểu nhân hình thành như thế nào, nhưng nói trắng ra là, tất cả các nhân vật anh hùng, trong lòng họ còn có một phần danh dự thuộc vế quốc gia của mình, một phần trách nhiệm đối với quê hương đất nước, một phần lo lắng tới ích lợi của những người khác ngoài ích lợi của mình ra, một ít nguyên tắc giới hạn quan trọng và cơ bản nhất.
Mà tiểu nhân, nguyên tắc có bọn họ chỉ là hết thảy đều vì ích lợi của chính bản thân mình, vì thế không tiếc hy sinh bất cứ kẻ nào.
Rất hiến nhiên, Liêm Vương là một người như vậy.
Suy nghĩ một lúc, Thiển Thủy Thanh lại hỏi:
– Ngươi không sợ chúng ta vì muốn sớm có được Đế quốc Kinh Hồng, sau khi nghĩ cách giúp ngươi lên ngôi sẽ sớm ám sát ngươi hay sao?
– Cho nên ta muốn Tướng quân bảo đảm với ta rằng, nếu Lương Cẩm ta chết trong vòng ba mươi năm nữa, vậy người Đế quốc Thiên Phong không thể tiến công Đế quốc Kinh Hồng trong vòng năm mươi năm tới!
Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:
– Thật là một ý tưởng thú vị, được, ta có thể bảo đảm, hơn nữa có thể viết trong hiệp nghị quy thuận thông cáo cho toàn thiên hạ. Cũng phải nói rằng cho dù không chiếm được Đế quốc Kinh Hồng, cũng gần như đã chiếm được toàn diện, đối với Đế quốc mà nói, bàn hiệp nghị quy thuận này hẳn là có thể thỏa mãn, dù sao…Đế quốc Thiên Phong cũng có không ít địch nhân.
Hắn lại nhìn Lương Cẩm:
– Chỉ là ngươi cảm thấy rằng mình chỉ cần sống tới sáu mươi tuối là thỏa mãn rồi sao?
Lương Cẩm gật đầu:
– Tới khi đó, những gì có thể hưởng thụ ta cũng đã hưởng thụ qua. Nếu như tiếc mạng, ta sẽ tự động thoái vị, tin rằng Tướng quân cũng sẽ không tới nỗi ép người quá đáng. Là người từng đứng đầu Đế quốc Kinh Hồng, tốt xấu gì cũng còn chút giá trị lợi dụng.
– Hay, nói rất hay!
Liêm Vương đắc ý nói tiếp:
– Thật ra kế sách này cũng hết sức có lợi cho Đế quốc Thiên Phong. Hiện giờ Đế quốc Kinh Hồng có thể nói là thương tích đầy mình, Đế quốc Thiên Phong muốn chiếm lấy nó còn phải nghĩ cách nuôi đám dân đói khát. Nếu là như vậy, không bằng cứ để lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng cho ta bảo quản tạm thời, Đế quốc Thiên Phong cũng sẽ bớt lo đi một việc. Dân chịu đói chịu khổ đó là do Lương Cẩm ta trị quốc bất tài vô lực, không có liên quan gì tới Đế quốc Thiên Phong. Nói không chừng tương lai ta bóc lột quá đáng, dân đói khổ sinh lòng tạo phản, thậm chí Đế quốc Thiên Phong không cần động thủ vẫn có thể chiếm được Đế quốc Kinh Hồng, vả lại có được danh nghĩa là chinh phạt dân phản loạn đế xuất binh.
Tên này quả nhiên là bình thản tới mức đáng sợ, ngay cả hậu quả như vậy cũng có thể tính tới. Một người làm sai không sợ, đáng sợ chính là trước khi hắn làm đã biết trước tất cả hậu quả, cũng đã chuấn bị sẵn sàng mọi thứ. Bởi vì như vậy, sẽ không có bất cứ cách nào đế thay đổi quyết tâm của hắn.
Thiển Thủy Thanh hít sâu một hơi khí lạnh:
– Chỉ vì thỏa mãn lối sống xa hoa của bản thân khi còn sống mà không tiếc phản bội vạn dân, ngươi không sợ sau khi chết sẽ bị người đời sau nhục mạ, quật mồ hủy cốt hay sao?
Lương Cẩm cười hăng hắc:
– Vậy Thiển Tướng quân có từng sợ qua chuyện này chưa?
Thiển Thủy Thanh nghe vậy sững sờ, lúc này mới ý thức được rằng thanh danh của mình trên đời này chỉ e cũng không có gì tốt đẹp, người căm hận hắn có thể nói là hằng hà sa số, nhiều không đếm xuể, nghĩ tới đây không nhịn được cũng cất tiếng cười dài:
– Hay, hay, hay, không thể ngờ hôm nay gặp được một vị cao nhân như vậy. Ta đã từng cho rằng Thiển Thủy Thanh ta đã vô cùng đê tiện vô sỉ, nhưng ít nhiều gì cũng còn chút giới hạn nhất định, không ngờ hôm nay gặp phải người này, lại hoàn toàn gạt bỏ tất cả giới hạn, chỉ vìchính mình mà sống. Được, Lương cầm, ta đáp ứng ngươi, ta có thể cùng ngươi ký hiệp nghị quy thuận này. Vậy ngươi nói cho ta biết, muốn ta giúp ngươi đoạt ngôi của cha anh ngươi bằng cách nào, để đưa ngươi ngồi lên Long ỷ của Đế quốc Kinh Hồng?
Lương Cẩm lớn tiếng trả lời:
– Rất là đơn giản, bản Vương cũng có quân riêng trung thành với mình, thế nhưng chiến lực không đủ, bị người đề phòng sát sao, nhưng ta có thể đưa các người tới thành Bá Nghiệp. Với uy danh, năng lực của Tướng quân và sức chiến đấu của Thiết Huyết Trấn, lại phối hợp với bộ hạ của ta, dùng kế tập kích bất ngờ, nội ứng ngoại hợp, chiếm thành Bá Nghiệp có thể nói là dễ như trở bàn tay. Phần còn lại không cần bản Vương phải nói, các ngươi cũng thừa biết phải làm như thế nào.
Thiển Thủy Thanh lành lạnh nói:
– Xông vào cung Thánh Tuyền, giết sạch người của Vương thất!
– Sau đó đưa ta lên ngôi báu, ta dùng danh nghĩa chính thống của Vương thất, tiếp tục hiệu lệnh thiên hạ, tuyên bố hai nước có mình ước, từ trên xuống dưới Đế quốc Kinh Hồng ai dám không theo, sẽ bị coi là phản nghịch, tru di cửu tộc!
Thiển Thủy Thanh thở ra một hơi thật dài:
– Đúng là như vậy.
Mắt nhìn Lương Cẩm chằm chằm, Thiển Thủy Thanh chậm rãi hạ lệnh:
– Hổ Tử, lập tức báo cho Trung Đường biết, bảo hắn đình chỉ hành động, vòng sang hướng Tây Bắc, chúng ta phải đi…thành Bá Nghiệp!
– Dạ!
Phương Hổ lớn tiếng lĩnh mệnh.
Vén mây mờ thấy ánh mặt trời, tất cả tướng sĩ Thiết Huyết Trấn cùng nhau phấn khởi tinh thần.
Thiển Thủy Thanh nhìn các tướng sĩ dưới trướng của mình, từng gương mặt bừng bừng kỳ vọng và hưng phấn, những ánh mắt long lanh kích động, hắn cũng không dằn được kích động trào dâng trong lồng ngực, điên cuồng la hét:
– Các huynh đệ, chuấn bị tiến công thành Bá Nghiệp, chiếm cung Thánh Tuyền!
– Tiến công thành Bá Nghiệp, chiếm cung Thánh Tuyền!
Tất cả chiến sĩ Thiết Huyết Trấn đồng thanh phát ra tiếng gào thét đầy hưng phắn.
Hiệp nghị bán nước nhơ nhuốc nhất, vô sỉ nhất trong lịch sử đại lục Quan Lan khiến cho người ta nghiến răng mắng chửi: Hiệp nghị Lạc Mã pha, được ký kết chắc chắn sẽ khiến cho toàn đại lục chấn động. Nó cũng chấm một dấu son đỏ chói cho Thiển Thủy Thanh kết thúc chiến dịch Đế quốc Kinh Hồng.
Ngày Hai Mươi Mốt tháng Mười Hai năm Một Trăm Lẻ Tám lịch Thiên Phong, Lương Cẩm trở lại thành Bá Nghiệp, tuyên bố đã tìm được Thiển Thủy Thanh và đạt thành hiệp nghị quy thuận, sau một tháng nữa sẽ đưa Thiết Huyết Trấn rời khỏi Đế quốc Kinh Hồng. Thiển Thủy Thanh vô cùng rộng lượng, thả cho Lương Cẩm trở về, Thái tử Lương Hồng vì chuyện này mà buồn bực không thôi, không nghĩ ra được vì sao Thiển Thủy Thanh đột nhiên lại trở nên nhân từ khẳng khái đến như vậy, Lương Khâu Húc cũng nhờ vậy mà cất đi được một gánh nặng trong lòng.
Cùng lúc đó, đại đa số quan binh Thiết Huyết Trấn được sự trợ giúp của một đám thủ hạ hết sức trung thành với Lương Cẩm, giả làm quân của Liêm Vương xuất phát về phía thành Bá Nghiệp. Có lệnh viết tay của Liêm Vương, lại có Đại tướng thuộc hạ của hắn đi theo, Thiết Huyết Trấn thuận lợi qua hết các cửa ải, sau bốn ngày đã chạy tới thành Bá Nghiệp.
Đêm hôm đó, Lương cầm dẫn một đám tâm phúc ra mở cửa Tây thành Bá Nghiệp, cùng với mấy lớp cửa bên trong, cuối cùng mở luôn cửa cung Thánh Tuyền. Tướng sĩ Thiết Huyết Trấn và quân trung thành với Lương Cẩm nội ứng ngoại hợp, thừa dịp xông vào thành Bá Nghiệp, nhờ vào màn đêm che chở mà tàn sát cung Thánh Tuyền.
Quân thủ vệ của thành Bá Nghiệp trở tay không kịp, bị Thiết Huyết Trấn giết cho tơi bời hoa lá. Thống lĩnh Ngự Lâm quân Cam Khải dẫn quân tử thủ cung Thánh Tuyền thà chết không lùi, cuối cùng cũng tử trận đương trường.
Trận này, mấy ngàn người của Hoàng thất Lương gia đều bị giết sạch, bọn Lương Khâu Húc, Lương Hồng đều bị bêu đầu tại chỗ. Trong Hoàng thất ngoại trừ Lương Cẩm, chỉ còn lại một mình Xích Phong Uyển, lúc này nàng đã trở thành Thái tử phi của Đế quốc Kinh Hồng.
Ngày hôm sau, Lương Cẩm dưới sự ủng hộ của Thiết Huyết Trấn đao kiếm lăm lăm bắt đầu một đợt thanh trùng hàng loạt.
Nguyên Thái tử Đế quốc Kinh Hồng ích Tử Khiêm là kẻ xấu số đầu tiên, lão bị kết tội là phản quốc, có âm mưu bí mật cùng người Đại Đế quốc^rây Xi, lập tức xử tử. Người tiếp nhận chức vụ của lão là Nghiêm Chân Bình, từ lúc xuống Lạc Mã pha, Thiển Thủy Thanh cũng đã sai người đem khoái mã thinh về, đang trên đường cấp tốc chạy về nhậm chức. Bát Xích trước kia nói một câu trúng phóc, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Nghiêm Chân Bình lập tức thăng chức rất nhanh, địa vị cực cao.
Rất nhiều cựu thần thân tín của Thái tử đều gặp phải tai ương, một đám trọng thần trong triều rơi đài. Bọn tâm phúc của Lương Cẩm và các tướng của Thiết Huyết Trấn bằng vào vũ lực trong tay lập tức khống chế quân quyền và chính quyền, cho tâm phúc nắm giữ tất cả các bộ môn quan trọng trong triều, hoàn toàn nắm chắc thành Bá Nghiệp trong tay.
Các thủ lĩnh của quân trấn thủ trong thành Bá Nghiệp nếu không phải bị thay thì cũng tuyên thệ trung thành với Lương Cẩm, tiếp tục trang thành với Vương triều Lương gia.
Phàm kẻ nào không chịu theo Lương cầm, lập tức bị giết cả nhà, tài sản sung quốc khổ.
Hàng ngàn quan viên cao thấp trong triều đình Đế quốc Kinh Hồng bị Lương Cẩm đích thân ra lệnh giết chết hơn phân nửa, cả nhà bọn họ chừng mấy vạn người đều bị kéo ra chém đầu. Toàn thành Bá Nghiệp cũng vì vậy mà lâm vào cảnh mưa máu gió tanh.
Chuyện thay đối triều đại từ xưa tới nay vẫn vậy, tàn sát trong một phạm vi nhất định là một sự bảo đảm an toàn cần thiết. Một mặt là thanh trừng một số người mà tương lai có thể đe dọa tới địa vị của mình, mặt khác có thể chấn nhiếp số còn lại. Lương Cẩm tư thông với địch, âm mưu soán ngôi, bán đứng chủ quyền quốc gia mưu đoạt ngôi vị Quốc chủ, tự biết chắc chắn sẽ có một số người không phục, cho nên cần phải thi triển thủ đoạn lôi đình để lập uy.
Quyền lực của những kẻ phản loạn đã thế hiện ra bản tính tàn khổc của nó. Người thắng nắm quyền đương nhiên là phong quang vô hạn, kẻ bại hoặc hốt hoảng chạy trốn hoặc bị roi đầu, chờ đợi bọn họ chỉ là lùng bắt vô tình và chiếc giá treo cổ cao ngất.
Sau khi hoàn thành hết thảy những chuyện này, Lương Cẩm chuấn bị đáng cơ ngôi báu. Lúc này, hắn mới công bố ra cho tất cả mọi người biết hiệp nghị Lạc Mã pha.
Nội dung hiệp nghị có ba điều chủ yếu:
Thứ nhất: Kinh Hồng từ nay hoàn toàn xưng thần với Đế quốc Thiên Phong, hàng năm tiến cống, vĩnh viễn không dám xưng Đế.
Thứ hai: Lập tức cắt nhường ba tỉnh miền Đông bao gồm cả Hàn Phong quan, tất cả quân Kinh Hồng đang đòng lập tức rút về.
Thứ ba: Thiết Huyết Trấn được phong là quân Hộ quốc của Kinh Hồng, bản thân Thiển Thủy Thanh được Lương Cẩm mời làm Đại Tướng quân Hộ quốc, kiêm Thống lĩnh tiết chế binh mã của toàn Kinh Hồng.
Hiệp nghị Lạc Mã pha vừa được công bố lập tức như một quả bom nổ to, tạo ra tiếng gầm truyền vang khắp cả đại lục. Trong lúc nhất thời khiến cho mọi người xôn xao, không ai có thể ngờ rằng Thiết Huyết Trấn bị vây khốn ở Kinh Hồng tới mười lãm tháng đột nhiên khởi tử hồi sinh, dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể lật ngược tình thế. Biến hóa này vượt xa tất cả tiên đoán của mọi người.
Cuộc chiến này trước sau trải qua gần mười lăm tháng, Thiết Huyết Trấn tung hoành trên chiến trường hơn ba ngàn dậm hành trình, gót sắt giẫm tới đâu địch thua chạy tới đó, thật sự đạt được danh hiệu cánh quân đệ nhất của Đế quốc Thiên Phong. Thiển Thủy Thanh cũng nhờ vào trận đại thắng này mà trở thành Đông chiến thần của đại lục, nối danh ngang hàng với Cách Long Đặc của Đại Đế quốc Tây Xi.
Trong cuộc chiến này, Thiển Thủy Thanh có thể nói là hết sức vất vả gian nan, có khi tường chừng không còn hy vọng. Nhưng đến phút cuối cùng ông trời mới đưa tay ra giúp đờ, tặng cho hắn một phần lễ vật làm thay đồi tấ cả mọi chuyện.
Bất kể là Thiển Thủy Thanh hay là Phương Hổ, bọn họ rốt cục cũng đã hiểu ra một chuyện: Thì ra con người ta chỉ cần cố gắng, như vậy rốt cục cũng sẽ thấy được ánh bình mình. Mặc dù có những lúc tối tăm lạnh giá, làm cho bọn họ hết sức gian nan vất vả, nhưng nguyên nhân chính vì như vậy, mới có thể tạo nên thành công đáng quỷ.
Cuộc chiến này có thể nói đã rèn luyện cho rất nhiều người, có rất nhiều người nhờ vậy mà trưởng thành, cũng có khả năng tự mình đứng vững, đảm đương trọng trách.
Cũng có nhiều người từ đó mất hẳn tương lai, chôn vùi trong đất cát…
Nhưng hiện tại, Thiết Huyết Trấn đã có thể cười mà đi tới cuối con đường.
Không còn bất ngờ nữa, không còn hy sinh và khổn khổ làm cho họ đau buồn, tất cả từ đây đã trở nên tốt đẹp.
Sau khi trải qua kiếp sống gian khổ không kém gì địa ngục, tướng sĩ Thiết Huyết Trấn đã có dũng khí đối mặt với tất cả khó khán. Bọn họ tin tưởng rằng chỉ cần đi theo Thiển Thủy Thanh, như vậy bọn họ nhất định sẽ là những người cười đến lúc sau cùng.
Ngày Hai Mươi Bốn tháng Mười Hai.
Cung Thánh Tuyền, những vết máu trên mặt đất đã bị một con mưa buổi sớm rửa qua, nhưng trong không khí vẫn còn đọng lại chút mùi tanh.
Tường cung vốn đẹp lộng lẫy nay đã bị máu tươi nhưộm đỏ một màu, trên quảng trường hoàng cung rộng rãi từng ngã gục hàng ngàn thi thể. Trong không khí vẫn còn lẩn quẩn mùi máu tanh trong đêm tàn sát đầy tiếng khóc thét vào ba hôm trước, dường như vẫn còn vô số oan hồn mãi quấn quít không tan.
Thiển Thủy Thanh tay vịn lan can, mắt nhìn dãy đỉnh đài lầu các trải dài xa xa trước mắt, nơi nơi đều rường cột chạm trổ, ngọc vũ quỳnh lâu. Nhưng phía sau bề ngoài đẹp đẽ ấy, lại ấn chứa mùi vị máu tanh.
Cung Thánh Tuyền cũng là một trong mười đại danh cung trên đại lục Quan Lan, Hoàng cung và hậu cung đều được xây dựng theo bố cục ba điện chính. Bất kể là cung Phong Tuyết hay là cung Chi Lan, đã cùng là hậu nhân của Đại Lương, trên bố cục tổng thể đều kế thừa tu duy cơ bản của người Đại Lương. Mặc dù cung Thánh Tuyền so ra không xa hoa rộng lớn như cung Chỉ Lan, nhưng cũng có nét kiến trúc độc đáo của riêng mình. Đặc điểm lớn nhất của cung Thánh Tuyền chính là cầu Thái Hồng.