Đọc truyện Đế Quốc Mỹ Nữ – Chương 323: Bán súng không bán đạn (2)
Trương Dương học đại khái mất hơn hai giờ, đến buổi trưa, rốt cục đã lắp ráp cùng hóa giải được SSG69. Sau đó kế tiếp là khóa bắn. – Nhìn thấy không, một trăm mét có hơn, nơi đó có tảng đá bằng nắm tay. Tôi lấy nó làm mục tiêu… Địa Long quỷ rạp trên mặt đất, híp mắt, thoáng ngẩng đầu lại nhìn một chút. Nhẹ nhàng bóng cò súng. – Đoàng! Một tiếng thanh thúy vang lên, Trương Dương nhìn nhìn, tảng ắ kia không chút sứt mẻ. – Khụ… Khụ… Cái này chỉ là tiêu chuẩn cho phổ thông sơ cấp. Đừng tưởng rằng ngắm bắn đơn giản giống như trong phim ảnh trên TV miêu tả, nhìn ống kính, nhẹ nhàng kéo cò súng, đối tượng mục tiêu liền di động, phương diện này… – Tôi biết, phương diện này liên lụy tới rất nhiều đồ vật, tỷ như ảnh hưởng tốc độ gió, ống kính bao nhiêu, thậm chí là độ chênh lệch nhiệt độ trong này, tim đập. Lực tác động cò súng, thời cơ, còn do mục tiêu là yên lặng hay là di động, nếu di động còn phải tính đến tốc độ mục tiêu di động, nhiều vô số cho dù khóa một tháng cũng không học xong. – A. Tiểu tử còn hiểu không ít nhỉ? Cậu bắn một phát tôi thử xem. Địa Long liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, cười tủm tỉm mà nói rằng. Trương Dương kỳ thật chưa từng sờ qua súng, nhưng hắn dầu gì cũng đã học thuật cao cấp bắn, đối với các loại súng ống quen thuộc đến thực, đối với kỹ thuật bắn trong lòng cũng có nắm chắc, nhưng là dù sao súng ngắm hoàn toàn không như súng trường đột kích phổ thông và súng lục. Kỹ xảo cũng hoàn toàn không giống, miệng hắn nói có thể lưu loát, thực tế ứng dụng liền khó nói. Nhưng nhìn súng trên mặt đất, hắn vẫn thực có hứng thú thử một lần. Trương Dương nặng nề mà hô một hơi làm cho mình chậm rãi bình tĩnh trở lại, sau đó khống chế được nhịp tim chính mình, học tư thế của Địa Long vừa rồi, quỳ rạp trên mặt đất, xuyên thấu qua ống ngắm, ngắm mục tiêu xa xa, mục tiêu xuất hiện ở trung tâm ống ngắm, chiếm đầy ống… – Đoàng! Tiếng súng vang lên, tảng đá mới vừa rồi nháy mắt hóa thành phấn bụi. Một bên Địa Long nhìn xem mà sửng sốt sửng sốt… Hàng này không phải nói chưa sử dụng sao? Hừ! – Lại nữa đi, lần này mục tiêu ở hai trăm mét… Hắn có chút không tin được. – Đoàng! Lại là một phát đạn trúng mục tiêu… – Ba trăm mét… – Đoàng! Lần thứ hai trúng mục tiêu… – Hả, tên Nấm hương, còn gạt tao là tay mới, than bùn. Địa Long vén lên tay áo, mặc kệ. – Để tôi! Nhìn Trương Dương đùa giỡn, bản thân hắn không muốn lộ hai tay không, vén lên tay áo, cũng nằm úp sấp ở trên mặt đất, Trương Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên cái tên đáng khinh này rõ ràng là một lão làng, động tác thành thạo kia không phải là người bình thường có thể học được, khi giơ tay nhấc chân, đều màng theo một luồng sát khí sắc bén. Kỳ thật khi Trương Dương vừa nhìn thấy ánh mắt hắn lần đầu tiên, tuy rằng bộ dáng người kia nhìn thực đáng khinh, nhưng trong con ngươi ngẫu nhiên lơ đãng toát ra sát khí, để trong lòng Trương Dương nhẹ nhàng run lên. Nói vậy người chết ở trên tay hắn không ở số ít, hắn cùng Ngạo Thiên hẳn là một loại người, nhưng người ta nếu không nguyện ý bại lộ thân phận của mình, hắn đương nhiên cũng sẽ thực thức thời mà không đi vạch trần người ta. Quả nhiên, hắn vừa nghiêm túc chút, Trương Dương liền phát hiện người này quả nhiên không đơn giản, sau khi Trương Dương bắn nát mục tiêu 400m, hắn lại liên tục trúng mục tiêu ước chừng 500m, mục tiêu 600m có hơn. Sau nữa, hắn bắn rất hưng phấn, trực tiếp bắn rụng cái cây bằng đầu ngón tay cách trăm mét có hơn, lần này không có giống lần trước, mà là trực tiếp đánh bay nhánh cây… – Thế nào, kỹ thuật của tôi cũng được chứ? Hắn rất đắc ý nhìn nhìn Trương Dương. – Được quá đi chứ, vấn đề là súng này là đạn tiêu chuẩn đường kính viên đạn 7.62 mm, hiện tại toàn bộ bị anh bắn hết, bán súng không đạn cho tôi thì dùng cái khỉ gì? – Hắc hắc, tiểu tử, tôi chỉ nói bán súng, cũng không nói bán viên đạn nào. – Cái gì? Trương Dương nghe vậy, thiếu chút nữa hộc máu. – Vậy tôi mua súng này để làm chi? – Không phải cậu quen Phan Ninh Ninh à? Súng thì tôi bán cho cậu, viên đạn thì… cậu tự tìm cô ta đi, cô ta có đấy… Đương nhiên, cô ta… Địa Long nói một nửa, lời nói sau đó nửa nuốt trở lại bụng, không nói. – Phan Ninh Ninh? Trương Dương không nghĩ nhiều, mà tự mình nghiền ngẫm một chút, Phan Ninh Ninh không phải là chị của Đường Thất Thất à? Hắn không nói mình còn suýt quên, Phan Ninh Ninh là phụng mệnh bảo vệ mình, nhưng mấy ngày này, mình hình như không thấy bóng dáng cô ta, thậm chí là không có cảm giác được sự tồn tại của nàng, nghe Ngạo Thiên nói, gần đây Hắc Đào Bát tựa hồ rục rịch, tự mình mua súng ngắm vốn chính là chuẩn bị đối phó bọn họ, nhưng cái tên đáng khinh này lại nói, chính mình phải đi tìm mua đạn. – Súng này tôi không mua. Trương Dương nhìn chằm chằm hai khẩu màu đen SSG69 lắp ráp xong, đám người kia cũng quá lừa đảo, bán súng còn không bán đạn. – Không mua? Hàng một đổi một, không trả lại hàng. Địa Long tức giận mà nói. – Tôi còn chưa trả tiền đâu. – Ờ… Đúng vậy, cậu còn chưa có trả tiền nhỉ, mau đưa tiền, chỗ kia là bao nhiêu, 4 vạn hay là 5 vạn? – Đạn! – Tự tìm Phan Ninh Ninh mà mua! – Vậy không trả tiền! – Ai nha, người này có phiền hay không, không phải là đạn thôi sao, Phan Ninh Ninh có mà, cậu cứ việc tìm cô ta là được rồi. Địa Long nhìn Trương Dương, quở trách nói. – Cậu hiểu quy củ giang hồ hay không vậy, tôi nếu vừa bán súng lại bán đạn, vậy là phạm nhiều lỗi đúng không… Trương Dương không nói gì, điều này có khác nhau sao? Trên giang hồ cái rắm, ngươi chẳng phải đặc công sao? – Ầy… hừ! – Được rồi. Coi như là anh không phải đặc công, vậy ít nhất anh phải nói cho tôi biết, tôi làm thế nào mới có thể tìm được Phan Ninh Ninh? – Làm sao tìm được cô ta? Địa Long vươn tay gãi gãi đầu. – Không phải cậu phụ trách bảo vệ cô ta à? – Là cô ta bảo hộ tôi, không phải tôi bảo hộ cô ta… Đại ca! – Nói cũng đúng, cô ta luôn luôn xuất quỷ nhập thần. Địa Long liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, ngữ khí vừa chuyển. – Đương nhiên, cũng không phải không có biện pháp, nể cậu mua súng của tôi, tôi cho cậu chỉ dẫn. Hắn dừng một chút, thấp giọng nói rằng: – Phan Ninh Ninh à, có chút cổ quái, hình như có bị nghiện nước, cho nên cho dù cô ta không ăn cơm không uống nước, nhưng tuyệt đối sẽ không thể không đi tắm rửa. Cho nên nghe nói khi chấp hành nhiệm vụ, cô ta đều sẽ tìm nơi có thể thư thái tắm nước ấm như đại tửu lâu mà ở, không phải cậu từng gặp cô ta sao, chỉ cần tìm những biệt thự chung quanh chỗ cậu sẽ biết cô ta ở nơi nào. – Tìm nơi tắm rửa? Trương Dương thấy hứng thú, Đường Thất Thất đã được xem qua, cũng không biết dáng người chị em sinh đôi với nàng sẽ như thế nào, nhưng chính mình xem qua. Đích thật là phi thường tươi ngon mọng nước, dù sao tuyệt đối sẽ không kém hơn so với Đường Thất Thất. Về bộ ngực, khôg biết có thể hơi lớn hơn một chút hoặc là nhỏ hơn một ít hay không. – Hừ, cậu có cần xấu xa như thế hay không! Địa Long không nói gì được. – Tôi chỉ là nói cho cậu biết làm như thế nào có thể tìm được cô ả. Cũng không bảo cậu đi rình người ta tám rửa, hơn nữa, trên thế giới này chỉ sợ không có một người nào có năng lực này đâu! – Ồ! Trươg Dương không khỏi có chút thất vọng. – Vậy anh rất quen cô ta sao? – Rất quen ư?… Không, không, tôi không biết một chút gì về cô ta. Địa Long giống như bị độc xà cắn, mãnh liệt rút tay trở về, quơ ngón tay. – Ngàn vạn lần đừng nói đây là tôi nói ha… – Tôi nhất định nói, nếu anh không đem chân tướng nói cho tôi biết. – Hừ! Cậu thật không biết nghĩ khí à? – Anh rất sợ cô ta? Đúng hay không. Hay là cô ta là vợ anh, hay hơn nữa anh là bồ cô ta? Trương Dương theo dõi đôi mắt hắn, cười tủm tỉm hỏi han. – Xí, nói hưu nói vượn, thân phận như lão tử, làm sao có thể cưới vợ như vậy. Còn nữa lời cậu vừa nói nếu để Phan Ninh Ninh biết, tôi xem cậu chết một vạn lần cũng không đủ. Phan Ninh Ninh, đây chính là mỹ nữ thư thần, nhớ năm đó… Thôi thôi. Không nói… Sao cậu dùng loại anh mắt này nhìn tôi? – Năm đó là mỹ nữ thư thần, sau đó thì sao? – Nói cho cậu biết cũng không sao, dù sao đây cũng không phải là cái gì mất mặt, cũng thuận tiện cho cậu tỉnh ngộ, Phan Ninh Ninh kia lúc trước học cùng trường với tôi. Chúng tôi học trường đó tuyển những người ưu tú, chính là tinh anh trong tinh anh… Cậu cứ thích dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi vậy, chẳng lẽ tôi không phải tinh anh…