Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 240: Cướp đoạt tinh thần lực


Đọc truyện Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn – Chương 240: Cướp đoạt tinh thần lực

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Xích Linh bên này cùng người đánh đến khó bỏ khó phân, Sa Nặc Nhân bên kia lại đuổi theo Phượng Hoàng. Cậu cảm giác được một cỗ tinh thần lực cường đại đang cưỡng ép chiếm đoạt Phượng Hoàng, muốn thanh tẩy hoàn toàn dấu ấn tinh thần của Sa Nặc Nhân trên người Phượng Hoàng, muốn mạnh mẽ hơn giành lại Phượng Hoàng! Phượng Hoàng ở giữa không trung không ngừng chấn động, màu vàng mảnh vỡ lẻ loi phân tán nổi lơ lửng, hiển nhiên là đang phản kháng.

Sa Nặc Nhân sao có thể để Phượng Hoàng chiến đấu một mình, tinh thần lực như thác mà ra, hai cỗ tinh thần lực quấn quýt đồng thời nghiền ép Phượng Hoàng! Khiến Sa Nặc Nhân khiếp sợ chính là, tinh thần lực của người nọ so với cậu cư nhiên còn cao hơn một bậc! Có tinh thần lực cao như vậy chỉ có một người, đó chính là kẻ phản bội —— Phỉ Lôi Tư!

Sa Nặc Nhân đoán không sai, bên kia phố xuất hiện một người mặc áo choàng đen, đứng trên đường cái cùng Sa Nặc Nhân giằng co, kỳ thực bọn họ đã bắt đầu chiến đấu, dùng tinh thần lực tranh đoạt quyền khống chế Phượng Hoàng! Tinh thần lực của Phỉ Lôi Tư cao đáng sợ, Sa Nặc Nhân căng người, vẫn là nhìn Phượng Hoàng chậm rãi di động về đối phương!

“Ta giết ngươi tên phản đồ này!” Sa Nặc Nhân hô to một tiếng, căn nguyên ý thức lực như búa tạ, bài sơn đảo hải nghiền ép đối phương!

Phỉ Lôi Tư hiển nhiên không ngờ tới, bị căn nguyên ý thức lực đánh tới bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu, rốt cục cũng thuận lợi đoạt lại Phượng Hoàng, lần nữa quấn lên cánh tay Sa Nặc Nhân, một người một máy đều mệt đến thở hổn hển, hai giây sau, Phượng Hoàng đột nhiên nói: “Nhẫn đã bị hắn lấy đi.”

“Cái gì?!” Sa Nặc Nhân kinh hãi, cất bước muốn xông tới, nhưng bởi vì động tác quá lớn, bụng lại to, trong nháy mắt đau thắt, mắt thấy Phỉ Lôi Tư mở ra dị không gian, Sa Nặc Nhân hô to, “Xích Linh! Nhẫn!”

Chiến trường bên kia Xích Linh đã khống chế được, Địch Tư hiện tại đã không còn là đối thủ của anh, một tay móng vuốt thép của hắn đều bị Xích Linh chặt xuống, lại vẫn kiên trì không lùi, cùng Xích Linh đọ sức, thời điểm Sa Nặc Nhân hô lên câu này, Địch Tư đột nhiên nhếch môi nở nụ cười, mở ra không gian, chiến đấu khải trang cấp tốc đem hắn bao lấy, nhảy vào.


Một bên khác, Xích Linh xoay người, chỉ nhìn thấy một không gian đóng lại, người đã nhảy vào bên trong chạy trốn.

Xích Linh bước nhanh chạy qua, căng thẳng ôm lấy Sa Nặc Nhân trên đất, “Em sao rồi? Nơi nào bị thương?”

Sa Nặc Nhân vừa xoa eo vừa vội la lên: “Em không sao, thế nhưng nhẫn bị Phỉ Lôi Tư đoạt đi rồi!”

“Hắn làm sao biết được nhẫn được Phượng Hoàng giữ…” Xích Linh đột nhiên dừng lại, nghĩ đến một chi tiết nhỏ, ngày đó anh cùng Địch Tư đại chiến một trận ở đế cung, sau đó Địch Tư phá tan không gian trốn, anh đã hỏi Sa Nặc Nhân nhẫn ở đâu, Sa Nặc Nhân nói nhẫn ở bên trong Phượng Hoàng, lời này cư nhiên bị bọn họ nghe được?! Trong đế cung có nội gián hay là…

“Đáng chết!” Xích Linh mắng một tiếng, cũng không phải đế cung có nội gián, mà là những người ở đó, bất luận người nào gặp phải Phỉ Lôi Tư, đều có thể bị hắn đánh cắp thông tin trong não bộ!

“Đáng chết! Đều tại ta quá bất cẩn!” Xích Linh phi thường ảo não, Phỉ Lôi Tư quả thực là một phiền toái lớn!

Sa Nặc Nhân nén cơn đau sốc hông xuống, thở dài nói: “Không trách anh, chỉ trách Phỉ Lôi Tư quá mạnh mẻ, tinh thần lực của hắn vượt xa em, Phượng Hoàng cũng suýt nữa bị hắn khống chế.”

Bọn họ cũng đã khẳng định, vị trí “thần binh” của Tinh Mãng đại đế, là trong tộc chủ chi giới. Bọn họ không vào được đế cung, Sa Nặc Nhân vẫn luôn không ra ngoài, cho nên bọn họ một mực chờ đợi cơ hội. Vừa nãy tiền hậu giáp kích, Địch Tư phân tán lực chú ý của Xích Linh, Phỉ Lôi Tư cướp nhẫn từ chỗ Phượng Hoàng, phân công hợp tác, còn thật sự để cho bọn họ đắc thủ!


Hai người đều có chút ủ rũ, vốn nghĩ chỉ cần đem nhẫn giấu đi, là có thể kiềm được bước chân Tinh Mãng đại đế, nhưng là bây giờ…

“Hiện tại phải làm sao?” Sa Nặc Nhân hoàn toàn không có chủ ý, tộc chủ chi giới đã mất rồi, phải làm sao bây giờ.

Xích Linh ánh mắt hung ác, cắn răng nói: “Không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể tranh thủ thời gian, hắn muốn lấy “thần binh”, nhất định phải tốn chút thời gian, chúng ta nhân cơ hội này hành động một lần tiêu diệt hết người Tuy Vĩ Hạt cùng những quái vật kia!”

Xích Linh đưa Sa Nặc Nhân về đế cung, liền khẩn cấp triệu tập hội đồng minh, nhất định phải tiêu diệt hết người Tuy Vĩ Hạt cùng những quái vật kia trước khi Tinh Mãng đại đế trở về!

Địch Tư cùng Phỉ Lôi Tư chạy thoát, mở ra không gian phương vị tương đồng, hai người đồng thời xuất hiện trên một tinh cầu hoang vu.

Địch Tư dù thế nào cũng không nghĩ đến bản thân sẽ bị thương, còn mất một bàn tay, ngay cả Phỉ Lôi Tư cũng sợ hết hồn, hắn vẫn cho rằng, không người nào có thể thương tổn được Tinh Mãng nhân, không nghĩ tới đế quân tuổi trẻ Tinh Diệu đế quốc kia cư nhiên mạnh như vậy, còn đả thương được Địch Tư?!

Địch Tư nhìn cổ tay phải bị chặt đứt, máu đã dừng lại, tiếc hận lắc lắc đầu, “Trở về còn cần Lỵ Lỵ giúp ta tạo một bàn tay khác, thực phiền phức.”

“Địch Tư đại nhân, ngài thực sự quá không cẩn thận, làm sao lại bị thương?” Phỉ Lôi Tư đối với hắn rất là quan tâm.


Địch Tư nhíu mày nhìn hắn, câu môi nở nụ cười, “Mục Phu, ta chính muốn hỏi ngươi một chút, lai lịch người kia là gì?”

Ngắn ngủi mấy tháng, thực lực cư nhiên tăng trưởng nhanh như vậy, tuyệt đối không phải người thường.

Phỉ Lôi Tư nói: “Hắn là tiên thiên Reese, bộ tộc Xích thị xuất hiện vài tiên thiên.”

“Xích thị…” Địch Tư híp mắt suy nghĩ một chút, “Chẳng lẽ có huyết thống truyền thừa?”

Địch Tư hơi hơi suy ngẫm một chút, liền không hao tâm tốn sức nữa, bất kể là cái gì đều không thể ngăn cản con đường xưng bá vũ trụ của Ha Tư Đặc đại đế.

“Lấy được nhẫn sao?”

Phỉ Lôi Tư cung kính giao ra tộc chủ chi giới, thuận tiện hỏi một câu, “Á Liên kia xử trí như thế nào?”

Địch Tư khẽ cười, “Ha Tư Đặc bệ hạ tự có cân nhắc, ngươi không cần hỏi nhiều.”

Phỉ Lôi Tư lại hỏi một câu, “Không cần bắt lại sao?”


“Đương nhiên không cần. Trải qua một thời kỳ vũ trụ để nghiên cứu, cho ra đều là đám bán thành phẩm các ngươi, bệ hạ lần này đương nhiên sẽ không đi hủy diệt một căn nguyên tộc nhân khác.” Địch Tư âm thầm cân nhắc, “Nếu kỹ thuật cải tạo gien không thể thực hiện được, giữ lại sinh sôi đời sau cũng không tồi, gien của bệ hạ mạnh như thế, tuyệt đối sẽ làm cho hắn sinh dục ra đời sau ưu tú nhất, Tinh Mãng nhân đã bao lâu không có anh nhi ra đời, thực sự là mong đợi a.”

Thời điểm Xích Linh vội vàng đại sự, Sa Nặc Nhân cũng không nhàn rỗi, tiếp tục nghiên cứu nội dung bên trong mảnh xương, căn nguyên ý thức lực của cậu đã đến đỉnh trung cấp một thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể vượt ải. Khi Xích Linh vội vàng chiến sự, nhờ Pidgey hộ vệ, Sa Nặc Nhân đem căn nguyên ý thức lực của mình đột phá vào hàng ngũ cấp cao, đã như thế, căn nguyên ý thức lực của cậu càng thêm hùng hậu, sử dụng cũng càng thoải mái, mở ra nội dung bên trong mảnh xương cũng càng ngày càng nhiều, nhiều đến Sa Nặc Nhân đã nghiên cứu không xong.

Ngày Thư Nhai mang theo bảo bảo đến đế cung, Sa Nặc Nhân tự mình tới cửa nghênh đón, nhìn thấy đại bảo bảo mấy tháng, trái tim Sa Nặc Nhân đều tan thành nước, đem bảo bảo ôm tới một trận hôn nhẹ nhu nhu, thân thiết vô cùng, khiến Thư Nhai nhìn mà bật cười.

Hiện tại bụng Sa Nặc Nhân càng lúc càng lớn, ngay cung điện của mình cũng rất ít ra, hiện tại Thư Nhai đến, thời điểm buồn chán cũng có người làm bạn.

Sự tình cùng Xích Linh dự liệu không sai biệt lắm, quân liên minh Đại Uyển Toàn Tí từ phía sau lưng ra sức đánh người Tuy Vĩ Hạt cùng những quái vật kia, Tiên Anh Toàn Tí thừa thế xông lên liều mạng thu hồi đất đai bị mất, tình hình chiến trường chuyển biến đột ngột, tuy rằng tử thương nặng nề, nhưng người Tuy Vĩ Hạt chung quy vẫn có dấu tích bại trận. Đại Uyển Toàn Tí Reese có tinh thần lực vẫn không nhiều, cơ giáp Thủy Ủy nhân chế tạo chỉ đưa vào sử dụng hơn hai vạn đài, cho dù như vậy, cũng đã trở thành quân liên minh tinh nhuệ quân của Đại Uyển Toàn Tí, ở trên chiến trường đại sát tứ phương, chém giết vô số kẻ địch.

Hai tháng sau, bọn quái vật hình thù kỳ quái tử thương nặng nề, còn sống sót đã ít lại càng ít, ngược lại người Tuy Vĩ Hạt, bọn họ dù sao cũng có trí tuệ của nhân loại, mắt thấy đánh không lại, không thể làm gì khác rút khỏi mặt trận Tiên Anh Toàn Tí.

Vốn cho là Tinh Mãng nhân sẽ tới tiếp viện, không nghĩ tới người Tuy Vĩ Hạt đều đã rút đi bọn họ vẫn không hề lộ diện, điều này cũng làm cho Đại Uyển Toàn Tí cùng Tiên Anh Toàn Tí không hiểu, coi như bọn chúng lui binh, hai Toàn Tí cũng đều không dám xem thường, vẫn luôn canh phòng nghiêm ngặt cố thủ, lo lắng Tinh Mãng nhân đột nhiên đánh tới.

Rất nhiều người không biết thực lực chân chính Tinh Mãng nhân, chỉ có Xích Linh rõ ràng nhất, anh bây giờ đã là Kim Huyền cấp, mới chỉ có thể đả thương Tinh Mãng nhân kia, nếu muốn giết hắn, phỏng chừng phải đọ sức, thực lực cá thể của bọn họ mạnh như thế nào đã không cần nhiều lời, càng khỏi nói đến khoa học kỹ thuật tiên tiến của bọn họ. Bây giờ chỉ sợ là bọn họ mới thức tỉnh, rất nhiều chuyện đều chưa có chuẩn bị, cho nên đang nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị tóm gọn Bạch Ngân tinh hệ trong một lần đi?

Có lần rút lui này, hai Toàn Tí rốt cuộc cũng có cơ hội thở dốc. Những người được mang về từ “thế giới nhỏ” kia, nghe nói chiến sự ngừng, người Tiên Anh Toàn Tí đều vội vã trở về, lại không tìm được bất cứ chiếc phi thuyền nào qua lại giữa hai Toàn Tí, thời chiến tuyến hàng không đã dừng từ lâu, coi như nghênh đón thắng lợi ngắn ngủi, cũng không ai nguyện ý xuất cảng, cũng muốn chịu chết, cho nên bọn họ bất đắc dĩ phải tiếp tục ở lại Tinh Diệu đế quốc. Người Mộc Hà Toàn Tí biết quê hương đã bị hạ, đều mong mỏi Đại Uyển Toàn Tí cùng Tiên Anh Toàn Tí có thể liên thủ đem kẻ địch đuổi khỏi Bạch Ngân tinh hệ, đoạt lại chủ quyền cho Mộc Hà Toàn Tí. Bọn họ từng khóc, từng gào, từng cầu cứu đế quân Tinh Diệu đế quốc tới hỗ trợ, có thể phân lượng của bọn hắn bất quá chỉ giống như bạn học cùng trường, ngay cả lời cũng chưa từng nói, hoàn toàn bị coi là người xa lạ, hơn nữa Xích Linh có suy nghĩ của anh, đương nhiên sẽ không bị tư tưởng của bọn họ ảnh hưởng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.