Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 28


Đọc truyện Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư – Chương 28

Trùng tộc —— một loại sinh vật làm cho tất cả các quốc gia trong vũ trụ nghe tới đều biến sắc!

Loại sinh vật này trời sinh thể trạng cường kiện, không cần dùng bất luận công cụ gì cũng có thể chạy long rong trong vũ trụ! Chúng nó điên cuồng khát máu, kiêu dũng hiếu chiến, thích nhất cắn là nuốt vật chất năng lượng của tất cả các loại sinh mệnh.

Nơi chúng đi qua, thi cốt khắp nơi, không còn một ngọn cỏ.

Ngay cả khoáng vật quý hay khoáng thạch năng lượng chôn dấu mấy ngàn mét hay thậm chí hàng vạn mét dưới mặt đất cũng đều bị chúng nó toàn bộ đào ra, gặm sạch sẽ!

Chỉ để lại một hành tinh đầy hài cốt hoang vu, kéo dài hơi tàn.

Mười mấy năm, thậm chí cả trăm năm sau cũng chưa cách nào hoàn toàn khôi phục sinh cơ.

Càng quan trọng là, vì Trùng tộc trời sinh năng lực sinh sản rất mạnh mẽ, một con Trùng tộc mẫu chúa trong khoảng thời gian ngắn có thể sinh hạ hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ Trùng tộc chiến đấu cho nó, vô cùng khó chơi!

……

Cùng lúc đó, giống như đám bốn người Phương Thiệu Nguyên, gặp phải Trùng tộc ở trong rừng còn có thí sinh khác……

Có người bị Trùng tộc đuổi đến chạy vắt giò lên cổ, có người cắn răng ra sức chống cự, còn có người lập tức liên lạc huấn luyện viên, muốn chờ đợi cứu viện, nhưng mà thông tin gửi đi lại căn bản không có huấn luyện viên nào nhận máy, chỉ có tiếng đô đô đô vang lên, làm nhân tâm càng tuyệt vọng……

Từng con Trùng Tộc hình thể to lớn giống như thủy triều, gắt gao đi theo sau bốn người Phương Thiệu Nguyên, trùng sáu cánh nhảy vọt lên một đoạn dài, cánh không ngừng vỗ, chi trước múa may giống như lưỡi hái, giương nanh múa vuốt, trên cái đầu hình tam giác, đôi mắt kép khổng lồ gắt gao nhìn chằm chằm bốn người Phương Thiệu Nguyên, bộ dáng điên cuồng khát máu giống như muốn hung hăng xé xuống hai khối thịt từ trên người đám Phương Thiệu Nguyên!

“Làm sao bây giờ? Máy liên lạc huấn luyện viên căn bản không có cách nào thông được…… Nhiều Trùng tộc như vậy, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Có thể bị chúng nó bắt được không?” Thân thể Tô Uyển Thu gắt gao ép chặt vào trên lưng con sói bạc thật lớn, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.

Sức chiến đấu của một con Trùng tộc cấp thấp có thể tương đương với một thú nhân thể chất cấp B. Mà kia Trùng tộc trung cấp như Hắc Vằn Giáp Trùng, ít nhất cần phải có thú nhân thể chất cấp A mới có thể đơn độc đối kháng. Nếu như bọn họ có người nhiều còn đỡ, nhưng hiện tại bọn họ chỉ có 4 người, đám Trùng tộc đuổi riết theo phía sau lại ước chừng hơn cả mấy chục con, thậm chí có khả năng đạt tới hơn trăm con!

Một khi bị vây quanh, chờ đợi bốn người bọn họ chỉ có cái chết!

Trái tim Tô Uyển Thu sắp nhảy đến cổ họng, cô nàng gắt gao bắt chờm lông của con sói bạc, sợ tốc độ của sói bạc quá nhanh sẽ hất mình ngã xuống dưới, thi cốt cũng không còn.


“Lần này trường thi nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi, nếu không thì làm sao có chuyện đồng thời xuất hiện dị thú cao giai cùng Trùng tộc!” Tô Uyển Thu cắn chặt môi, gió lạnh rót vào trong cổ họng, trong đầu cấp tốc nghĩ cách có thể hỗ trợ giải quyết……

Nhưng mà, cô nàng chỉ là một học sinh hệ Dược, sức chiến đấu thấp hèn, trong tay cũng không có thuốc gì có thể đối phó Trùng tộc, căn bản không có biện pháp hỗ trợ giải quyết Trùng tộc, thậm chí ngay cả làm ảnh hưởng đối phương cũng làm không được.

Trước kia khi còn học trong trường, tất cả học sinh bọn họ chỉ mới nhìn thấy đám sinh vật điên cuồng đáng sợ này qua sách giáo khoa, hình ảnh tư liệu, chưa bao giờ nhìn thấy Trùng tộc chân chính. Trên người Trùng tộc có hơi thở đặc biệt tanh hôi, không ngừng chui vào xoang mũi Tô Uyển Thu, làm cho trán cô nàng đổ mồ hôi lạnh liên tục.

“Sàn sạt sa ——”

Âm thanh cánh vỗ cùng với âm thanh Hắc Vằn Giáp Trùng bò trên mặt đất giống như là một khúc nhạc đòi mạng kinh hãi, làm người da đầu tê dại, âm thanh đó lại dần dần tới gần……

Con sói bạc thở hổn hển, cố gắng chạy như bay, hai con thú khổng lồ chạy theo bên cạnh hắn cũng cắn răng tăng tốc.

Tuyệt đối không thể để cho đám Trùng tộc này đuổi kịp bọn họ!

……

Ba người Diệp Văn Nhã không có cách tất cả hoá thành hình thú, tốc độ tất nhiên không mau.

Cũng may doanh địa nghỉ ngơi cách chỗ ba người bọn họ không tính quá xa, nếu không chỉ sợ đi đến sáng mai cũng không chắc có thể đến doanh địa nghỉ ngơi.

Dọc theo đường đi, ba người cực kỳ trầm mặc cũng không ai nói cái gì, chỉ có âm thanh thiết bị Phan Mục không ngừng gọi huấn luyện viên phát ra lẻ loi, quanh quẩn trong khu rừng trống trải.

Đám dược liệu trên người đã luyện chế được gần phân nửa, hơn nữa lúc nãy hai con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển cũng xài hết một phần, nên balo lại trống trải không ít, Diệp Văn Nhã bỏ Tiểu Hắc vào sau ba lô của mình, thỉnh thoảng duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ mềm mụp của con mèo đen.

Hai chi trước lông xù xù của Tiểu Hắc bám lấy vai Diệp Văn Nhã, mèo đen dựng lỗ tai cẩn thận lắng nghe các loại động tĩnh trong rừng cây. Buổi tối trong rừng nguy hiểm tứ phía, cho dù có thuốc lợi hại phòng thân, bọn họ cũng phải cẩn thận.

“Sàn sạt sa……”

Trong khu rừng rậm u ám, từ xa xa truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, lập tức làm lỗ tai con mèo đen trong nháy mắt liền cảnh giác giật giật, mèo đen nhoài nửa người ra khỏi ba lô, giơ đầu nhỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm về phương hướng âm thanh truyền đến, cả khuôn mặt mèo tràn đầy nghiêm túc.


“Ngao ô!……”

Mèo đen tru lên một tiếng, trong tròng mắt mèo màu xanh thâm thúy, ba thân ảnh đang vội vàng chạy như bay ở trong rừng, hướng về phía bọn họ bên này! Cùng lúc đó, đi theo sau ba thân ảnh đó, còn có những bóng dáng màu đen đang nhanh chóng truy đuổi phía sau.

Dưới ánh trăng sáng ngời, trùng sáu cánh vỗ cánh bay trên không, bộ dáng dữ tợn múa may chi trước như lưỡi hái, cùng ánh sáng nhàn nhạt từ bộ giáp cứng rắn của Hắc Vằn Giáp Trùng phản xạ dưới ánh trăng, nháy mắt làm mèo đen kêu to ra tiếng.

“Ngao ô! Ngao ô! Ngao ô!……” Mèo đen kích động kêu lên, làm ba người Diệp Văn Nhã đang đi đường nháy mắt bừng tỉnh.

Ba người vội vàng dừng bước chân, quay đầu nhìn lại về phía mèo đen cảnh giới.

Khoảng cách giữa hay nhóm bên rượt bên chạy đang rút lại thật nhanh, trong nháy mắt đã chỉ còn không đủ trăm mét, đám Trùng tộc theo sát phía sau càng đen nghìn nghịt một mảnh, làm người trong lòng run sợ.

“Là nhóm bốn người Phương Thiệu Nguyên, Tào Mặc đó!”

Làm bạn học cùng lớp, liên tục tiếp xúc hai năm, hai người Bạch Hạ cùng Phan Mục tất nhiên từng nhìn thấy hình thú của Phương Thiệu Nguyên cùng Tào Mặc, hơn nữa trên lưng con sói bạc còn có Tô Uyển Thu đang làm bò ra đó, càng làm hai người Bạch Hạ dễ dàng nhận ra trước tiên.

“Ngao ô! Ngao ô! Ngao ô!……”

Mèo đen gấp đến mức đột nhiên chui ra khỏi ba lô Diệp Văn Nhã, ra sức tru lên, đuôi kích động đập đập lên vai Diệp Văn Nhã, nó kêu bọn họ nhìn là muốn nhìn đám người Phương Thiệu Nguyên sao?! Nó muốn cho bọn họ nhìn rõ ràng là nhìn đám khủng bố đuổi sau lưng bốn người đó mà!

Diệp Văn Nhã chỉ là người thường không có biện pháp hóa thành hình thú thì không tính, nhưng hai cái đứa bên cạnh kia rõ ràng có thể hóa thành hình thú, thị giác cũng cao hơn gấp mấy lần, sao cũng không chú ý tới rượt đuổi phía sau lưng bốn người đó rành rành là một tiểu đội Trùng tộc chứ?!

Sắc mặt Tiêu Thần khó coi, trong lòng nôn nóng không thôi, lỗ tai cũng theo bản năng dựng lên thẳng đứng, Tiêu Thần hoàn toàn không nghĩ tới, lúc ấy đám Trùng tộc cùng hắn chiến đấu lại cũng đi theo hắn xuyên qua lốc xoáy không gian đến nơi này.

Sao lại có nhiều Trùng tộc cùng hắn đi vào cái tinh cầu này như vậy? Hắn rõ ràng nhớ rõ lúc ấy cái lốc xoáy không gian đó cũng đâu có lớn mấy!


“Ngao ô! Ngao ô! Ngao ô!……” Mèo đen lớn tiếng tru lên, móng vuốt dùng sức chụp xuống, muốn làm ba người Diệp Văn Nhã phát hiện sự khác thường sau lưng bốn người kia rồi nhanh chóng chạy khỏi đây.

Nhưng mà theo sát sau lưng bốn người Phương Thiệu Nguyên là gì nhỉ, hai người Bạch Hạ Phan Mục liền mau chóng phát hiện sau lưng đối phương là cả một bầy Trùng tộc!

“Hả? Hai người mau nhìn xem cái gì đang đuổi theo bốn người bọn họ kìa?”

“Trùng tộc! Là Trùng tộc!”

“Trùng sáu cánh và Hắc Vằn Giáp Trùng! Ôi mẹ nó, sao trong trường thi lại có thể xuất hiện cái thứ này chứ?!”

Bạch Hạ có chút kinh hoảng trừng lớn hai mắt, nhịn không được văng tục một câu trước, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Diệp Văn Nhã sắc mặt lạnh lùng đang đứng yên bên cạnh, dò hỏi: “Bạn học Diệp, bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?”

Phan Mục đứng một bên, trong tay nắm chặt kiếm laser cùng súng ngắn, tuy không mở miệng nhưng hắn cũng đang chờ nghe Diệp Văn Nhã nói lên ý kiến.

Trải qua toàn bộ chuyện ban ngày, hai người Bạch Hạ cùng Phan Mục sớm đã xem Diệp Văn Nhã thành người dẫn đầu của hai người bọn họ, đợi đối phương phân phó.

Trùng tộc tuy gọi là Trùng, nhưng hình thể của bọn chúng không hề nhỏ một chút xíu nào, tốc độ chạy nhanh cũng không thua dị thú có móng, thậm chí còn có một số loại Trùng tộc có đặc điểm đặc thù, còn có thể bay, tốc độ tất nhiên vượt xa dị thú thông thường. Bạch Hạ thì không nói, Phan Mục hiện tại không có cách nào biến thành hình thú, cho dù có liều mạng chạy trốn cũng không có khả năng bì được với đám Trùng tộc điên cuồng khát máu ở phía sau!

Sắc mặt Diệp Văn Nhã trầm xuống, cơ hồ từ ánh mắt đầu tiên vừa nhìn thấy đám Trùng tộc, tinh thần lực đã chịu đựng một hơi thở cực kỳ đặc thù!

Đó là một loại khí tức mang theo nguyên tố hắc ám cũng tương tự như dị thú nhưng lại mạnh mẽ hơn rất nhiều! Không nghĩ tới đám Trùng tộc này vậy mà cũng là những vật chứa của nguyên tố hắc ám ăn mòn.

“Hai ngươi thử cái này xem……”

Diệp Văn Nhã nhanh chóng móc ra từ trong ba lô mình một lọ thuốc nhỏ màu nâu cọ đưa cho Bạch Hạ, bột phấn nâu cọ khẽ đong đưa qua lại trong bình thuốc trong suốt.

“Cái này là thuốc đuổi trùng, hai người thử xem có tác dụng hay không……”

Là một vị khách từ thế giới khác, chưa từng tiếp xúc với đám Trùng tộc, cô chỉ có thể tạm thời dựa theo suy đoán của mình mà xử lý.

“Ừ!”

Bạch Hạ gật gật đầu,lập tức rải thuốc bột lên toàn bộ bản thân mình cùng Phan Mục, còn vẩy lên người Diệp Văn Nhã, thậm chí ngay cả con mèo Tiểu Hắc cũng được cẩn thận vẩy lên một chút.


Thuốc bột màu nâu cọ nâu mang theo một mùi hương hơi gay mũi, vừa mới rải xong, bốn người Phương Thiệu Nguyên vốn dĩ còn cách đó hơn trăm mét dẫn theo đám Trùng tộc rượt đuổi phái sau đã đi tới bên cạnh ba người Diệp Văn Nhã.

Đám Phương Thiệu Nguyên cơ hồ không có bất luận do dự gì, chỉ kinh ngạc nhìn mấy người bọn họ, cảm thấy kỳ quái vì sao ba người này không bỏ chạy, nhưng vẫn trực tiếp nhảy qua khỏi đám người Diệp Văn Nhã, liều mạng bỏ chạy về hướng doanh địa.

Con trùng sáu cánh đuổi sát sau lưng bốn người múa may hai chi trước như hai cái lưỡi hái thật lớn, lập tức phát hiện ra mục tiêu mới.

Trong máu thịt của thú nhân ẩn chứa một lượng năng lượng lớn, là đồ ăn mà lũ Trùng tộc thích nhất.

Chúng nó múa may chi trước, quăng xúc tu tới gần ba người Diệp Văn Nhã.

Khi đám Trùng tộc sắp tới gần ba người Diệp Văn Nhã, một cái mùi gì đó vô cùng dị thường trong giây lát liền thoảng vào trong cơ quan khứu giác của lũ Trùng tộc, làm chúng nó nháy mắt cả người khó chịu, chỉ cảm thấy một cơn choáng váng trong giây lát chạy lên đầu, làm chúng nó theo bản năng liền vòng qua tránh ba người này, lại tiếp tục đuổi theo bốn người ở phía trước.

“Sàn sạt sàn sạt sa……”

Mấy con Hắc Vằn Giáp Trùng không cam lòng múa may chi trước, muốn cắn nuốt ba con mồi béo bở trước mắt, nhưng cái mùi dị khó nghe kia vẫn trước sau làm chúng nó không muốn tiến lại gần chút nào, chỉ có thể dừng cách ba người khoảng hai mét, không ngừng lòng vòng xoay quanh, phát ra tiếng rống phẫn nộ không cam lòng.

Bạch Hạ lặng lẽ từ từ mở đôi mắt vì kinh hách mà nhắm chặt, nhìn thấy một màn khôi hài trước mắt này, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

Biểu tình Diệp Văn Nhã nghiêm túc, giơ tay sờ lên túi, móc ra thuốc Bạo Hỏa vừa mới dùng để đối phó với con dị thú cấp 7 ban nãy từ trong ba lô.

“Ầm ầm ầm ầm ——”

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt lập tức nhoáng lên thật cao, Diệp Văn Nhã đã trực tiếp hất cái dung dịch thuốc này vào trên người con Hắc Vằn Giáp Trùng đang xoay xoay bên cạnh.

“Xì xì xì! ——”

Hắc Vằn Giáp Trùng bị lửa thiêu cháy xì xì, liều mạng giãy giụa duỗi chân, thống khổ kêu lên sợ hãi, thậm chí còn đụng vào một cây tùng cổ thụ bên cạnh, Bạch Hạ sắc mặt vui vẻ đứng ở bên cạnh xem, nhưng Diệp Văn Nhã lại gắt gao nhíu mày, cái con Hắc Vằn Giáp Trùng này bị thiêu đốt một thời gian dài như vậy,thế mà còn có thể tung tăng nhảy nhót, chuyện này cũng quá không thể tưởng tượng!

Tác giả có lời muốn nói:

Trùng sáu cánh: Giống con bọ ngựa.

Hắc Vằn Giáp Trùng: Loại côn trùng giống con ong vò vẽ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.