Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 99: Chủ Tướng


Bạn đang đọc Đế Quốc Cuồng Lan: Chương 99: Chủ Tướng


Đỗ Binh giục ngựa xông vào doanh địch, đơn giản vẽ một đường thương , trường thương đâm vào ngực một binh lính địch, mượn nhờ lực xung kích hất lên, thi thể tên binh lính địch giống như một người bù nhìn bị vứt lên cao.
Một thương vô cùng dũng mãnh của Đỗ Binh lập tức khiến cho binh sĩ của Phương lão sin trở nên rối loạn, bọn hắn kêu cha gọi mẹ chạy trốn tứ phía. Khi bộ binh chống lại kỵ binh, điều kiêng kỵ nhất chính là chạy trốn, bộ binh là vĩnh viễn không thể so tốc độ với kỵ binh, nhưng khi bộ binh chống lại kỵ binh, điều dễ dàng nhất cũng chính là trốn, đây là một cái quy luật, trừ phi có tướng lãnh vô cùng dũng mãnh, rất có năng lực mới có thể thay đổi quy luật này!
Quân kỵ binh bản bộ của Đỗ Binh vọt vào nơi trú quân, dễ dàng giết chết những binh lính đang lưng chạy trốn bên mình, từng chùm huyết hoa bay lên, từng tiếng hét thảm vang lên trên không trung, tánh mạng con người có khi lại trở nên yếu ớt giống như con sâu cái kiến.
Đỗ Binh liên tục vung thương, giục ngựa, một mực xông lên phía trước nhất. Võ nghệ của hắn cũng là một trong những người mạnh nhất trong Thiên Uy quân, chỉ trong chớp mắt, hắn đã giết chết hơn mười binh lính địch, thế nhưng hắn vẫn chưa thấy đầy, con mắt vẫn đang ngó chừng phía trước, hắn không có tâm tư đuổi theo binh lính địch chạy trốn bốn phía xung quanh.
Đồng tâm hiệp lực, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng những lời này chỉ rất đúng khi mọi người quên mình, quên đi lợi ích cá nhân, tinh thần đoàn kết cùng một chỗ, thế nhưng thật sự thế lực của một người có thể chính thức đoàn kết tất cả mọi người sao? Mọi người có thể vì cùng một mục tiêu mà chung sức đồng lòng với nhau, cũng có thể đoàn kết, nhưng có nhiều thứ thì nhất định phải tranh giành. Ví dụ như tôn ti cao thấp!
Đối với thượng vị giả mà nói, bọn hắn có thể không sợ hi sinh vì mục tiêu nào đó, thậm chí hi sinh tánh mạng của mình, thế nhưng đây đều là việc công, nhưng bọn hắn không thể quên được lợi ích cá nhân.
Nếu như Tiền Bất Ly hạ lệnh để cho Đỗ Binh đơn thương độc mã xông đại doanh của Phương lão sinh, Đỗ Binh không thể cự tuyệt cũng sẽ không lùi bước, chấp hành mệnh lệnh của đại nhân thống lĩnh là chức trách của hắn, là công việc của hắn.
Từ phương diện cá nhân mà nói, điều mà Đỗ Binh mong muốn nhất chính là lập được công tích huy hoàng cùng được thống lĩnh đại nhân thưởng thức.
Lần này thống lĩnh đại nhân hạ lệnh đội kỵ binh phân chia thành ba đợt tiến công, đội của Đỗ Binh là đội thứ nhất, mà đội của Vương Thụy là đội thứ hai. Trong lòng Đỗ Binh hiểu rất rõ một điều, thống lĩnh đại nhân muốn tặng cho hắn hai công tích là bắt sống tên đầu sỏ bên địch cùng cứu viện quân đội bạn. Nếu như hắn làm ra chuyện sai lầm, tất nhiên địa vị của hắn ở trong suy nghĩ của thống lĩnh đại nhân sẽ giảm xuống. Đây chính là nguyên nhân căn bản khiến Đỗ Binh không có hứng thú đuổi giết đào binh, chuyện này giao cho đội của Vương Thụy là được.
Xét về việc công, Đỗ Binh có thể thưởng thức Vương Thụy, có thể có hắn không chút ngần ngại chỉ điểm cho Vương Thụy, nhưng hắn tuyệt sẽ không đem nhường công lao mà bản thân hắn đáng có được cho Vương Thụy!
Đỗ Binh vung vẩy trường thương dốc hết sức lao về phía trước. Không bao lâu sau, hắn đã đánh giết xuyên qua địch doanh, nhưng hắn lại không tìm được quân đội bạn. Đỗ Binh kinh ngạc ghìm chặt chiến mã, nhìn về phía trước. Chưởng kỳ quan sau lưng Đỗ Binh ra sức vung vẩy đại kỳ sang hai bên, tiểu đội kỵ binh chia làm vài hướng tấn công rất nhanh đến tụ tập dưới cờ.
“Phía trước!” Đỗ Binh một lần nữa thúc dục chiến mã, hắn nghe thấy từ phía trước truyền đến tiếng kêu.
Thuận tay đâm ngã mấy tên đào binh, Đỗ Binh đã vọt tới trước Thải Hồng Kiều, chứng kiến mấy trăm quân địch đang điên cuồng tiến công về phía cầu, mà ở phía trước bọn hắn, có một đám người đang cố gắng ngăn cản bọn hắn, tuy Đỗ Binh cưỡi trên chiến mã, tầm mắt tương đối rộng, phía trước đông nghịt đám biển người như thủy triều, chỉ có rải rác mấy người giơ bó đuốc khiến hắn không thể nhìn rõ.
Đỗ Binh không lên tiếng, tay nâng trường thương, trường thương tựa như tia chớp đâm vào phía sau lưng một gã binh lính địch, sau đó hắn ra sức hất trường thương lên, thi thể tên binh lính địch kia bay ra ngoài, đụng ngã một gã binh lính địch khác.

Đám kỵ binh sau lưng Đỗ Binh cũng phối hợp dị thường ăn ý, kỵ binh ở bên ngoài rìa lập tức chuyển hướng chiến mã, đội kỵ binh liền làm thành một đội hình cánh quạt xông về trước, từng mũi thương nhọn một lóe lên ánh sáng lạnh, đâm về phía trước, trong nháy mắt lập tức quật ngã hơn hai mươi binh lính địch.
“Má ơi. . . .” binh lính địch chỉ lo chạy về phía trước, vùng vẫy giành sự sống đến thời khắc này mới phát hiện đội kỵ binh gần trong gang tấc, bọn hắn hú lên những tiếng kêu quái dị, chia làm hai hướng, bỏ chạy dọc theo bờ sông Bạch Long.
Trường thương trong tay Đỗ Binh liên tiếp hóa thành những cơn mưa thương hoa, chiến mã cũng mạnh mẽ xông tới, không ít binh lính địch còn không có phản ứng đã bị trường thương của Đỗ Binh đâm ngã.
“Đỗ tướng quân! !” Ngay phía trước Đỗ Binh hơn mười thước, một người toàn thân đẫm máu, mũ trụ không cánh mà bay, đột nhiên hét to một tiếng.
Đỗ Binh khua trường thương một vòng, quét bay hai binh lính địch ở trước mặt, hô lên: “Phương lão sinh ở nơi nào?” Lúc này không có thời gian khách khí, nếu như đã tìm được quân đội bạn, như vậy chuyện trọng yếu nhất chính là bắt giữ hoặc giết chết Phương lão sinh.
“Đã qua cầu!” Lý Tiêu Vân kêu lớn, vung kiếm đón đỡ một thanh trường kiếm của binh lính địch, thuận thế một cước đá tên binh lính địch bay ngược về phía sau.
“Tránh ra!” trường thương trong tay Đỗ Binh như Độc Long đâm liên tiếp ba cái về phía trước, ba binh lính địch trước mặt lần lượt kêu lên một tiếng ‘hự”, lung la lung lay ngã xuống đất, đội kỵ binh sau lưng Đỗ Binh cũng xông lên, vung vẩy thương nhọn loạn chọc về phía trước, mà đám binh lính của Lý Tiêu Vân đang liều mạng ngăn ở trên Thải Hồng Kiều cũng bạo phát ra chiến lực cường đại, đám binh sĩ Phương lão sinh dưới tình huống tiền hậu giáp kích, giống như bị cắt lúa, từng mảng một liên tiếp té trên mặt đất.
“Nhường đường!” Lý Tiêu Vân mắt thấy có thể hội hợp cùng Đỗ Binh, hắn hét lớn một tiếng, mang theo các binh sĩ tránh ra hai bên, hình thành một con đường cho Đỗ Binh.
Hai cánh tay Đỗ Binh vặn lại, trường thương trong tay hung hăng đâm vào gã binh lính địch cuối cùng ở trước mặt, hất thi thể tên lính nảy ngược lại phía sau, hắn nói to: “Để lại cho ngươi một đội kỵ binh!”
Lý Tiêu Vân nhìn lướt qua phía trước, đội ngũ binh lính địch vừa rồi công kích đầu cầu đã làm đám binh lính cuối cùng, đám binh sĩ còn dư lại đều tứ tán chạy trốn, không còn uy hiếp. Hắn nói: “Tướng quân, chúng ta thủ được!”
“Tốt!” Đỗ Binh cũng không nói nhảm, đánh ngựa lướt qua bên người Lý Tiêu Vân, nói: “Đi theo ta!”
Đỗ Binh mang theo phần lớn đội kỵ binh rất nhanh thông qua Thải Hồng Kiều, đám người Lý Tiêu Vân tiếp tục trấn thủ ở đầu Thải Hồng Kiều, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, cuộc chiến đấu này sớm đã kết thúc, những binh lính địch chạy trốn bốn phía không có người nào dám chạy tới Thải Hồng Kiều.
Không lâu sau, phía trước có hơn mười kỵ mã nhanh chóng chạy tới. Qua ánh lửa, Lý Tiêu Vân nhận thấy người ở chính giữa có hàng lông mày dài màu bạc như kiếm. Trải qua gần nửa đêm khổ chiến, thể lực sớm đã tiêu hao Lý Tiêu Vân rốt cục thở dài một hơi rất dài, thân thể nhoáng một cái, nửa là vô lực, nửa là cung kính, Bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Thống lĩnh đại nhân!”
“Ừ!” Tiền Bất Ly ghìm chặt chiến mã, quét mắt mấy chục binh sĩ ở trước mặt, mỗi một người bọn hắn đều giống như vừa bò ra ngoài từ trong biển máu, từ đầu đến chân, khắp nơi đều là màu đỏ nhìn thấy mà giật mình; áo giáp trên người bọn họ cũng không còn nguyên vẹn. Có người hoặc đã đánh rơi mất mũ trụ, hoặc mất giáp vai, thậm chí giáp ngực của một số bin sĩ đều bị đánh tan, lúc ẩn lúc hiện ở trước ngực giống như một chiếc quạt kỳ dị, còn có binh sĩ chỉ đi một chiếc giày, bước thấp bước cao bước ở trên đường.

Bọn hắn đã trải qua một trận chiến vô cùng khó khăn! Tiền Bất Ly khẽ thở dài một hơi: “Trước tiên hãy báo tên của ngươi.” Người trước mắt có giọng nói khàn khàn, toàn thân cao thấp khắp nơi đều đã cứng lại biến thành màu đen hoặc màu đỏ tươi, chỉ dựa vào vẻ ôn tồn bề ngoài, hắn không thể nhận ra người này là ai.
“Mạt tướng Lý Tiêu Vân.” Lý Tiêu Vân vô cùng cung kính nói.
“Lý Tiêu Vân. . . .” Tiền Bất Ly lại liếc nhìn rồi nói: “Ngươi mang theo bao nhiêu người đi theo?”
“Mạt tướng chỉ dẫn theo một trăm người.”
“Đảm lượng của ngươi thật sự không nhỏ. . . Những người còn lại đều ở nơi này?”
“Dạ, đại nhân.”
Tiền Bất Ly liếc mắt nhìn xung quanh, hắn biết rõ những binh lính ở trước mặt không còn đủ bảy mươi người. Đối phó với giặc cỏ cũng làm tổn thất chút ít vốn liếng mà chính hắn mang đến từ Tuyết Nguyên thành ít nhiều cũng khiến cho Tiền Bất Ly cảm thấy đôi chút đau lòng, thế nhưng Tiền Bất Ly biết rõ sự việc nào cũng đều có hai mặt. Những binh sĩ thứ này may mắn còn sống sót từ trong huyết chiến tuyệt đối cứng cáp hơn, càng thêm kiên cường hơn so với lúc trước khi chiến đấu. Những người được gọi là lão Binh đều là những người dần dần được tôi luyện từ trong máu lửa, hơn nữa Tiền Bất Ly âm mưu khơi dậy chiến loạn là vì một mục đích: đó chính là vì luyện binh.
“Các ngươi đều là dũng sĩ! Dũng sĩ khó có được!” Tiền Bất Ly dừng một chút rồi nói tiếp: “Lý Tiêu Vân, nhớ kỹ người của ngươi, đợi sau khi trở về hãy bẩm báo tên của bọn hắn lên, ta muốn ghi một công lao ỗi người các ngươi.”
“Đa tạ đại nhân.”
“Hẳn là ta phải đa tạ các ngươi!” Tiền Bất Ly khoát tay áo nói: “Tốt rồi, các ngươi nghỉ ngơi ngay tại chỗ, không cần câu thúc, ừ. . . . Ta nói, không cần câu thúc như vậy! Chẳng lẽ trong các ngươi không có người nào từng uống rượu cùng ta sao?”
“Đại nhân, ta đã từng uống rượu cùng ngài.” Một sĩ binh đứng dậy trả lời.
“Ha ha. . . Tốt, tốt, vậy ngươi làm tấm gương cho bọn hắn!”
Người binh lính kia do dự một chút sau đó chạy đến đầu cầu, đặt mông ngồi xuống bậc thang, binh lính còn lại đều học theo hắn, đều tản ra, có người ngồi, có người nằm, cũng có người nằm sấp, đó là bởi vì thương thế của người này ở trên mông, không ngồi được cũng như không thể nằm được.

Tiền Bất Ly quay người xuống ngựa, đi lên trước vỗ vỗ vào bả vai Lý Tiêu Vân, nói: “Cũng thật sự làm khó ngươi rồi, cho ngươi mang theo một nghìn người ngăn cản quân bản bộ của Phương lão sinh, ngươi làm rất khá, xác thực rất tốt!”
“Không, không, đại nhân, mạt tướng vô năng!” Lý Tiêu Vân đôi chút sợ hãi nói: “Mạt tướng hao tổn nhiều nhân thủ như vậy, mạt tướng. . . .”
“Chiến tranh nào mà không có người chết.” Tiền Bất Ly cười cười nói: “Thế nhưng ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi đánh lén ban đêm rất khá. Nếu như ngươi mang theo phần lớn quân đội của mình, ngươi có thể có đánh lén, đánh tan quân đội của Phương lão sinh hay không?”
Lý Tiêu Vân âm thầm tính toán một chút. Dựa theo chiến lực quân bản bộ của Phương lão sinh vừa thể hiện, nếu như mình thật sự đem theo tất cả binh sĩ, cho dù phân ra một trăm người trông coi tù binh, hắn vẫn nắm chắc có thể tập kích ban đêm đánh tan quân đội của Phương lão sinh! Nghĩ tới đây, Lý Tiêu Vân nhẹ gật đầu nói: “Có thể.”
“Vậy vì sao ngươi không mang theo hết thảy mọi người? Ngươi không cần khẩn trương. . . . Ha ha, ta chỉ muốn thương thảo cùng ngươi, không phải có ý tứ trách cứ ngươi.” Tiền Bất Ly vừa cười vừa nói: “Có phải bởi vì mệnh lệnh của ta cho ngươi kiềm chế quân bản bộ của Phương lão sinh, tử thủ bến đò sông Bạch Long, cho nên ngươi mới không dám buông tha bến đò sông Bạch Long?”
Lý Tiêu Vân do dự một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy, đại nhân.”
Tiền Bất Ly khẽ thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn lại, lúc này đội kỵ binh của Vương Thụy vẫn còn không tới nơi. Kỳ thật có lẽ Vương Thụy còn tới Thải Hồng Kiều sớm hơn so với Tiền Bất Ly, nhưng hắn đã cho đại bộ phận quân kỵ binh của mình tản ra ngoài, truy kích bốn phía, chiêu hàng bại binh, trong màn đêm tối như mực, đây là một công việc hao tổn sức lực cũng như hao tâm tổn tâm trí.
Lý Tiêu Vân nghe được tiếng thở dài của Tiền Bất Ly, tâm trạng hắn vô cùng căng thẳng: “Đại. . . . Đại nhân, có phải mạt tướng làm sai hay không?”
“Ngươi không hề làm sai.” Tiền Bất Ly cười ôn hòa nói: “Ý của ta là. . . . Ngươi làm rất khá, nhưng ngươi có thể làm được rất tốt. Nào, ngươi ngồi xuống đi, chúng ta ngồi xuống nói tỉ mỉ.” Nói xong, Tiền Bất Ly rất tùy tiện ngồi ở trên bậc thang.
Lý Tiêu Vân không biết làm thế nào, nhưng hắn vẫn nghe lời ngồi xuống.
“Chúng ta làm giả thiết, nếu như ngươi buông tha bến đò sông Bạch Long, mang theo tất cả binh lực đánh lén ban đêm Phương lão sinh, sẽ như thế nào?”
“Thế nhưng. . . . từ bỏ bến đò sông Bạch Long? Hơn nữa nếu như Phương lão sinh di chuyển dương đông kích tây…, không phải sẽ mắc phải bẫy của hắn sao?”
Tiền Bất Ly trầm mặc một chút. Kỳ thật trước khi chiến đấu hắn đã có suy nghĩ là thả cho Phương lão sinh qua sông, sau đó bao vây tiêu diệt quân đội của Phương lão sinh ở bên bờ sông Bạch Long. Đáng tiếc thông tin liên lạc ở thế giới này không thông suốt, nếu như sớm buông tha cho Phương lão sinh qua sông, mà Tiền Bất Ly lại không thể phân thân, sẽ khiến cho phủ Phúc Châu gặp phải nguy hại rất lớn.
“Tiêu Vân, ngươi hiện tại không nên coi ta làm thống lĩnh, chúng ta thành thật với nhau, nếu như ta không hạ lệnh cho ngươi kiềm chế Phương lão sinh, tử thủ bến đò sông Bạch Long, trận này ngươi sẽ đánh như thế nào?” Tiền Bất Ly dùng ánh mắt chân thành nhìn Lý Tiêu Vân.
Lý Tiêu Vân suy nghĩ nghiêm túc, sau một lúc lâu hắn mới ngẩng đầu lên nói: “Mạt tướng sẽ tăng số người trinh sát ở Thải Hồng Kiều, đồng thời hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi, nếu như Phương lão sinh xác thực đi Thải Hồng Kiều, mạt tướng sẽ mang theo toàn quân hành quân gấp, vào lúc rạng sáng tập kích bất ngờ nơi trú quân của Phương lão sinh. Căn cứ theo thời gian mà nói. . . . thì tới kịp.”
“Vậy ngươi từ bỏ bến đò sông Bạch Long hay sao?” Tiền Bất Ly nở nụ cười hỏi.

“Mạt tướng có thể bố trí trận thế nghi binh, cho dù bọn hắn thật sự dám qua sông chiếm lĩnh bến đò sông Bạch Long, cũng không biết hướng đi của quân ta. Dưới tình huống không có Phương lão sinh chỉ huy, chúng cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.” thần sắc Lý Tiêu Vân trở nên dễ dàng hơn. Hắn nói tiếp: “Đến lúc đó đội kỵ binh của đại nhân đến, có thể dễ dàng tiêu diệt chúng ở bên bờ sông Bạch Long.”
“Đây chính là kết quả ta muốn!” Tiền Bất Ly nói: “Mệnh lệnh chỉ là cố định, tình hình chiến tranh lại luôn không ngừng biến hóa, làm tướng lãnh thì nhất định phải có ý nghĩ linh hoạt, học cách tuỳ cơ ứng biến, tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể không theo. Đây chính là đạo lý.”
Lý Tiêu Vân vừa băn khoăn suy nghĩ vừa ngẩng đầu lên.
“Trận đánh này đối thủ của chúng ta là giặc cỏ có chiến lực vô cùng yếu ớt, cho nên chúng ta thắng. Nếu như quân bản bộ của Phương lão sinh là quân chính quy có chiến lực cường đại, mà ngươi vẫn khăng khăng thủ vững bến đò sông Bạch Long, cho dù chúng ta cuối cùng có thể thắng, cũng phải trả một cái giá lớn vô cùng nghiêm trọng!”
“Thế nhưng là. . . .”
“Lần này là do tướng lãnh đối phương cùng Phương lão sinh phạm cùng một sai lầm, chia binh! Nếu như đối phương đoán được ý nghĩ của ngươi, cố tình bố trận thế nghi binh ở bên bờ bên kia, dùng tất cả binh lực cướp lấy Thải Hồng Kiều, bên đại bại sẽ là chúng ta.”
“Thân là tướng lãnh, điều quan trong nhất chính là linh hoạt, giảo hoạt như hồ, nhanh như gió, giỏi về xuất kỳ bất ý, tương lai các ngươi đều là Đại tướng ác chiến một phương, các ngươi tuyệt đối không thể bảo thủ không chịu thay đổi!” Tiền Bất Ly dùng một câu ám chỉ để kết thúc bài thuyết giáo của mình. Kỳ thật hắn âm thầm rất hài lòng đối với năng lực của Lý Tiêu Vân. Tướng chỉ huy kỵ binh có Đỗ Binh, Vương Thụy, Quan Dự Đông mới tới xem ra năng lực cũng không tệ, thêm chút rèn luyện sau đó cũng có thể cho ra ngoài; nhưng tướng lãnh bộ binh hiện tại rất thiếu, ngoại trừ một Nhiệm Soái, Tiền Bất Ly không tìm được người nào khác có thể gánh vác trọng trách, tuy Nhiệm Soái cố hết sức tán thưởng tài năng phòng thủ của Lý Tiêu Vân, nhưng cái Tiền Bất Ly cần không phải là một tướng lãnh giỏi phòng thủ, chẳng lẽ cả cuộc đời này chỉ có thể ở yên một chỗ Phúc Châu hay sao? Đại trượng phu sao có thể an phận ở một góc! !
Thế nhưng chiến tranh lại không phải là thứ mà bản thân hắn có thể dạy được. Nếu như đối phương muốn hiểu được thì cần chính người đó tự lĩnh ngộ, có điều ngộ được từ thắng trong chiến đấu, cũng có điều ngộ được từ thua trận. Về phần cuối cùng một người có thể biến thành tướng lãnh như thế nào, toàn bộ cần phải dựa vào lĩnh ngộ của mỗi người, thế nhưng trọng trách. . . . nhất định vẫn phải gắn lên trên người đối phương.
Ngay khi Lý Tiêu Vân đang trầm tư, đội kỵ binh của Vương Thụy đã chậm rãi tập trung về khu vực Thải Hồng Kiều, tuy bọn hắn ở đợt tiến công thứ hai, theo sát sau lưng Đỗ Binh, vẫn có không ít binh sĩ của Phương lão sinh thừa dịp màn đêm mà bỏ trốn.
Tiền Bất Ly nhìn lướt qua số lượng tù binh, hắn đã biết rõ tương lai điều này sẽ là phiền toái khiến cho Giả Thiên Tường đau đầu là chuyện không thể tránh được. Những cường đạo đào tẩu này nếu như không dám quay về quê cũ, chỉ có thể ở giữa rừng núi dựa vào đánh cướp mà sống, trừ phi có thể bắt sống Phương lão sinh, mượn nhờ danh nghĩa Phương lão sinh chiêu hàng bọn hắn.
“Đại nhân!” Vương Thụy từ trên chiến mã nhảy xuống, cung kính thi lễ với Tiền Bất Ly nói: “Mạt tướng không thể tìm được Phương lão sinh, hẳn là hắn đã chạy trốn sang bên kia Thải Hồng Kiều.”
Tiền Bất Ly gật gật đầu, nhìn như vô tình ý liếc mắt nhìn Vương Thụy. Tiền Bất Ly biết rõ một điều: bất kỳ việc gì cũng tự mình đứng ra làm sẽ làm hắn mệt chết đi được, cho nên hắn quyết định tuyển chuyện một chủ tướng đội kỵ binh từ trong hai người Đỗ Binh cùng Vương Thụy. Vương Thụy tài năng cũng không tệ, đáng tiếc trong lúc này có một vấn đề ngăn cách, Giả Thiên Tường đã tổng đầu lĩnh chính vụ Phúc Châu, Vương Thụy lại là bà con xa của Giả Thiên Tường, nếu để cho Vương Thụy đảm nhiệm chủ tướng đội kỵ binh, Tiền Bất Ly vẫn có chút không yên lòng. Dù sao trong mấy ngàn năm lịch sử ở thế giới kia, Tiền Bất Ly được chứng kiến vô số sự vụ lật đổ quyền lực, hắn không muốn khiến bản thân mình cũng trở thành vật hi sinh trong đó.
Lần này Tiền Bất Ly cố ý để cho Đỗ Binh nắm toàn bộ đại công, là một loại ám chỉ vi diệu, Đỗ Binh lập hơn hai phần đại công, có thể rất tự nhiên thăng hàm cao hơn một bước, mà Vương Thụy chỉ là thu nhận, bắt giết bại binh, công lao của hắn ít hơn, chỉ có thể tạm thời ghi lại.
Tiền Bất Ly không muốn hỏi đến chính sự, bởi vì hứng thú của hắn chỉ nằm ở chiến tranh, chẳng qua nếu như so về quyền mưu đến, Tiền Bất Ly tự nhận tuyệt đối sẽ không thua Giả Thiên Tường! Cơ cấu quyền lực ổn định nhất chính là tình thế chân vạc, bộ binh có Nhiệm Soái làm chủ, giờ phút này lại thu phục được một Lý Tiêu Vân, cộng thêm thế lực Thổ tộc địa phương mà hắn tận lực bồi dưỡng, hoặc dùng Phù Lương cầm đầu, hoặc dùng Mạnh Thiết Đầu cầm đầu, cơ cấu bộ binh xem như ổn định.
Kỵ binh có Đỗ Binh cùng Vương Thụy, đợi đến lúc hắn thu phục được Quan Dự Đông, cơ cấu kỵ binh cũng định hình. Đương nhiên, nếu như hắn vẫn có lo lắng về Quan Dự Đông, Quan Dự Đông cũng chỉ có thể tiếp tục làm tham mưu mà thôi.
Tiền Bất Ly có thể tín nhiệm bộ hạ của hắn, nhưng không thể bởi vì tín nhiệm mà buông tha định ra lòng trung thành cần phải có. Không có địa vị của một thượng vị giả nào được thành lập dựa trên mặt cảm tình, lý trí là giấy chứng nhận cơ bản của tất cả thượng vị giả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.