Bạn đang đọc Đế Quốc Cuồng Lan: Chương 94: Tiểu Thông Minh Cùng Đại Trí Tuệ
Phương lão sinh ngây ra như phỗng đứng ở bên cạnh bờ, y muốn tiếp tục tiến công, thế nhưng lúc này sắc trời đã muộn, một lần nữa xây dựng bè gỗ cũng phải tiêu phí một khoảng thời gian nhất định, Phương lão sinh cố nén cơn tức giận muốn thổ huyết, hạ lệnh hạ trại nghỉ ngơi.
Đám giặc cỏ Phương lão sinh này mạnh hơn nhiều so với Đồng Lâm. Sau khi y đánh chiếm được huyện thành Ngũ Lý Xuyên, từ trong ngục giam thị trấn cứu ra hai cao nhân, cái gọi là cao nhân chính là hai tên lường gạt bị bỏ tù vì tội lừa dối, bọn hắn dùng ba tấc miệng lưỡi, trong thời gian thật ngắn đã giành được tín nhiệm của Phương lão sinh, đã thành tả hữu Đại quân sư ở dưới trướng Phương lão sinh. Thế nhưng lừa đảo cũng có tiêu chuẩn của lừa gạt, bọn hắn có kiến thức rộng rãi. Dưới đề nghị của bọn hắn, các thủ hạ của Phương lão sinh được xây dựng theo chế độ trông sinh động hơn, so với Đồng Lâm, tối thiểu nhất bọn hắn có phân công, có hợp tác, thuẫn bài thủ chính là được xây dựng theo đề nghị của bọn hắn, đáng tiếc chưa đánh một trận, toàn thể đã đi theo địch rồi.
Vào đêm, hai Đại quân sư phân biệt đưa ra hai diệu kế cho Phương lão sinh. Tả quân sư đưa ra kế hoạch đi chiêu hàng đối phương, đề nghị Phương lão sinh phái người đi chiêu hàng tướng trấn thủ quân địch. Tuy trận chiến mở màn bị nhục, nhưng thực lực của hai bên địch ta chênh lệch vẫn cách nhau rất xa, Tả quân sư tin tưởng tướng trấn thủ quân địch sẽ có một lựa chọn sáng suốt. Mà hữu quân sư thì dâng kế sử dụng bè gỗ bắc qua sông để làm cầu, tuy nước sông Bạch Long rất sâu, nhưng mặt nước cũng không phải rất rộng, hắn đề nghị chặt một ít cây gỗ to, buộc từng cây một lại với nhau, một đầu cố định ở trên bờ bên quân mình, sau đó đẩy một đầu còn lại xuống nước, mượn nhờ xung lượng của nước, đầu kia cũng sẽ bị ném lên bờ bên kia, dùng nhiều cây gỗ như vậy, trong thời gian ngắn sẽ có thể dựng được một cây cầu nổi.
Tục ngữ nói một núi không thể có hai hổ, hai võ sĩ đều nhận vũ kỹ của mình tài cao, hai nữ nhân sẽ cho là mình hấp dẫn hơn người kia, mà hai tên lường gạt tức thì vì bảo vệ trí thông minh của mình mà cãi lộn. Một tên nói kế sách của mình không cần tốn nhiều sức, Thần Tiên khó có được, một tên nói kế sách của mình xảo đoạt thiên công (vô cùng khéo léo), quỷ thần khó lường, hai người càng tranh luận càng kích động, cuối cùng thậm chí còn muốn thông qua phương pháp bạo lực quyết định thắng bại.
Phương lão sinh coi như là mở rộng tầm mắt, y cảm thấy vô cung may mắn vì bản thân mình đã thu được hai vị cao nhân phụ tá, thế nhưng bởi vì trận chiến mở màn bị hao tổn, nợ máu cần phải dùng máu để trả! Phương lão sinh có khuynh hướng nghiêng về diệu kế của hữu quân sư, đương nhiên, cũng cần phải trấn an tả quân sư.
Phương lão sinh giỏi về tổng kết rút ra bài học ình, y thay đổi, bổ sung một chút diệu kế của hữu quân sư, hạ lệnh cho bộ phận quân đội chặt cây, chế tạo bè gỗ đổi thành toàn quân xuất động, chuyển từ xây dựng một cây cầu nổi thành xây dựng ba cây cầu nổi. Phương lão sinh yêu cầu đánh một trận mà đánh bại đối thủ của mình, tìm lại thể diện của mình.
Ngày hôm sau, binh sĩ của Phương lão sinh, khí thế ngất trời bận rộn hành động, toàn bộ không cố kỵ chút nào, y hoàn toàn đã quên đối thủ của mình cũng là người, có mắt có thể xem, có đầu óc có thể suy nghĩ!
Lý Tiêu Vân đứng ở phía xa quan sát một hồi, lập tức phát hiện ý đồ của đối phương, sắc mặt của hắn trở nên âm trầm, tuy một ngày trước quân đội của hắn hầu như không có thương vong, nhưng nhân số chênh lệch nhau quá nhiều, hai trung đội bộ binh cộng thêm một nửa Tiễn doanh, tổng binh lực còn không vượt qua một nghìn người, hơn nữa vì phòng ngừa cánh quân địch khác âm thầm vượt sông, hắn đã phái hơn chục đội tuần tra đi lên xuống thượng, hạ du, còn phải phân ra một ít nhân thủ canh giữ tù binh, số binh lực còn lại muốn chống cự hơn năm ngàn binh lính quân địch tấn công mạnh, căn bản là không thể được. Cho dù hắn có thể thủ vững bến đò, ngăn chặn đại đội của Phương lão sinh, bộ hạ thương vong tất nhiên sẽ cực kỳ vô cùng nghiêm trọng, đến lúc đó nào còn mặt mũi nào đi gặp thống lĩnh đại nhân, đi gặp Nhiệm Soái tướng quân? !
Mắt thấy địch quân chặt cây để xây dựng cầu nổi, Lý Tiêu Vân lại trở nên lo lắng. Hình như có vận khí tốt, khi ánh mắt của Lý Tiêu Vân nhìn thấy một vật ở trong nước sông, thần sắc hắn vốn đang nặng nề, trở nên nhẹ, nhàng, hắn cất tiếng cười to.
Gần lúc hoàng hôn, Phương lão sinh rốt cục đã làm xong tất cả chuẩn bị. Cùng với mệnh lệnh vang lên, từng đám cây gỗ đã được buộc chặt vào nhau bị đẩy xuống nước. Với tình cảnh giống như trong dự đoán, từng cây gỗ nổi được ghép sát vào nhau đã tạo thành một cây cầu nổi, tuy nước sông Bạch Long chảy vô cùng siết, va đập khiến cho cây cầu nổi biến thành một đường cong, nhưng may mắn vì đã chuẩn bị tương đối đầy đủ, cây gỗ quá nhiều, mặt cầu cũng đủ rộng, đi lên trên tuyệt đối không có vấn đề.
“Các huynh đệ, xông lên!” Phương lão sinh giành lấy dùi trống từ trong tay tên đánh trống, tự mình gõ trống trận, động viên các binh sĩ.
Trải qua trận chiến đấu ngày hôm qua, đám binh sĩ sĩ khí ủ rủ đã thấy được ánh rạng đông thắng lợi từ trên cầu nổi, thấy được vàng bạc tài bảo cùng mỹ nữ phủ Phúc Châu, bọn hắn kích động nhảy lên cầu nổi, vung vẩy vũ khí tiến sang bờ bên kia.
Hữu quân sư dương dương đắc ý nhìn Tả quân sư, tiến đến bên cạnh Phương lão ruột, dùng một phong phạm siêu thoát phàm tục quét mắt nhìn sang bờ bên kia, đây là thắng lợi của Phương lão sinh cũng là của thắng lợi hắn, hắn đáng phải kiêu ngạo! Thế nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn lên thượng du sông Bạch Long, cả người của hắn lại một lần nữa trở nên đông cứng.
Từng cây gỗ vừa thô vừa to gỗ thô đang theo dòng nước chảy xiết của sông Bạch Long thẳng lao xuống, dùng khí thế lôi đình vạn quân đánh về phía cây cầu nổi thứ nhất. Cây cầu nổi đã bị nước sông Bạch Long biến thành hình vòng cung vốn đã rất yếu ớt, trên mặt cầu còn có không ít binh sĩ đang ra chạy, đâu còn có thể chịu đựng được sức mạnh va đập. Chỉ sau hai lần va đập, chiếc cầu nổi thứ nhất bắt đầu tan rã, vô số binh sĩ phát ra những tiếng kêu kỳ quái rồi biến mất trong làn nước, đám binh sĩ chuẩn bị xông lên cầu nổi vội vàng rụt trở về, ngơ ngác nhìn thảm kịch phía trước.
Những cây gỗ vừa thô vừa to đâm nát chiếc cầu nổi thứ nhất, thuận thế vẫn không dừng lại, xen lẫn cùng với những vật còn xót lại của chiếc cầu nổi thứ nhất lại đánh vào chiếc cầu nổi thứ hai, những cây gỗ từ trên thượng du vẫn còn đang lao xuống liên tiếp, rất nhanh chóng chiếc cầu nổi thứ hai cũng tan thành từng mảnh.
Bàn tay cầm dùi trống của Phương lão sinh vẫn không nhúc nhích, ánh mắt của y cũng ngây ngô không khác gì ánh mắt của các binh sĩ, binh sĩ trên chiếc cầu nổi thứ ba đã được cảnh tỉnh, đám binh sĩ đang chạy tới gần bờ bên kia đang dốc sức liều mạng chạy lên bờ, thế nhưng đám binh sĩ ở chính giữa cầu cũng biết hiện tại đã không còn kịp chạy trốn, bọn hắn chỉ có thể dùng tuyệt vọng ánh mắt cùng tiếng kêu tuyệt vọng đón tiếp những cây gỗ to đang lao tới chỗ mình.
Oanh. . . . cây cầu nổi thứ ba cũng bị đâm vỡ tan, kế hoạch mà Phương lão sinh tự nhận tất thắng với thất bại này mà chấm dứt, đám binh sĩ may mắn còn sống sót không người nào không lộ ra thần sắc uể oải, nhìn đầu người, đồ vật, cây gỗ đang nhâp nhô trong dòng chảy xiết ngơ ngác không nói nên lời. Ừ. . . . câu này có vẻ như hơi tuyệt đối, vẫn có một người cảm thấy cao hứng đối với thảm bại của bên mình, đó chính là Tả quân sư đưa ra đề nghị chiêu hàng. . . .
Binh sĩ của Phương lão sinh vọt tới bờ bên kia chỉ có không đến bốn trăm người, bọn hắn không ai xông về trước, đều quay lưng về phía địch nhân của mình, ngốc nhìn thảm cảnh trong nước. Một binh sĩ lanh lợi trong số đó tỉnh táo lại trước tiên, thế nhưng hắn không phải muốn tiến công, mà là học hành động của người nhà mình ngày hôm qua ném vũ khí xuống, nói to: “Đừng bắn tên, ta đầu hàng. . Ta đầu hàng. . . .”
Một câu nói làm bừng tỉnh người trong mộng, còn không phải một người, mà là hơn ba trăm người trong mộng, bọn hắn cùng lần lượt ném vũ khí xuống, tiếng kêu liên tiếp vang lên: “Ta đầu hàng …. . . . Quân gia!” “Đầu hàng …, đầu hàng …! Ta đầu hàng!”
Tả quân sư thiếu chút nữa cười thành tiếng, thế nhưng khi hắn nhìn thấy sắc mặt đỏ thẫm như gan heo của Phương lão sinh, không dám tùy tiện lên tiếng, bởi vì hắn là người thông minh! Một điều không thể phủ nhận chính là mặc dù trên thế giới này có rất nhiều người thông minh, nhưng có thể mơ hồ chia làm hai loại, một loại gọi đại trí tuệ, một loại gọi tiểu thông minh. Người đại trí tuệ có thói quen cân nhắc toàn cục, mà người tiểu thông minh thường thường chỉ cân nhắc được mất của chính mình.
Giờ phút này Tiền Bất Ly đang mang theo đội ngũ trên đường quay về phủ Phúc Châu, vì để phòng bị một Phù Lương không biết tung tích, Tiền Bất Ly co rút binh sĩ lại, phía trước dùng một trung đội kỵ binh mở đường, ở chính giữa là đại đội sơn cước cùng hơn hai ngàn tù binh mà bọn hắn đang giam giữ, đằng sau lại dùng một trung đội kỵ binh bọc hậu.
Tiền Bất Ly phái toàn bộ một trung đội kỵ binh khác đi ra ngoài, cho bọn hắn điều tra trong phạm vi hơn mười dặm, với ý đồ tìm được chút ít dấu vết để lại, thế nhưng đến cuối cùng, nguyện vọng của Tiền Bất Ly vẫn rơi vào không trung, đám kỵ binh trinh sát hoàn toàn không tìm được bất kỳ điều gì.
Tiền Bất Ly cũng không nhụt chí, hắn thỉnh thoảng nhíu mày khổ tư, lại thỉnh thoảng lại cho Trình Đạt lấy địa đồ ra để quan sát, mà thân vệ của Tiền Bất Ly tức thì trung thực hộ vệ ở hai bên Tiền Bất Ly, dùng ánh mắt cảnh giác quan sát mọi động tĩnh chung quanh, bầu trời, trời chiều như máu. . . .
Tại phía trước, có một đội dân chạy nạn trốn ở bên đường, ngơ ngác nhìn đại quân đi về phía trước. Mặc kệ vào thời nào, chỉ cần xảy ra chiến loạn, đối tượng phải gánh chịu khổ ải nhất cho tới bây giờ đều là dân chúng bình thường. Nếu như hai nước giao chiến, một đội quân thắng lợi có lẽ vẫn có thể giữ nghiêm quân kỷ, nhưng không người nào có thể khống chế tàn binh bại tốt, bại binh không có dũng khí giao chiến cùng đối thủ của mình, thế nhưng bọn hắn có dũng cảm giơ dao mổ lên đối với dân chúng, đây là quy tắc từ xưa đến nay.
Một nơi xảy ra chiến loạn giống như Phúc Châu, nỗi khổ cực mà dân chúng gặp phải còn vượt xa so với hai nước giao chiến, tuy Tiền Bất Ly có thể ước thúc quân đội của mình, nhưng giặc cỏ bất kể là thắng hay là bại, đều không ngại cướp đoạt đồ vật mà chúng cần hay không cần từ trong dân chúng ở vào thế yếu hơn so với chúng, thậm chí chỉ đơn giản là vì tìm niềm vui, bọn chúng có thể tiến hành một trận giết chóc. Trừ phi là thủ lĩnh lòng ôm chí lớn, một lòng muốn mưu đoạt sơn hà cẩm tú, không ai sẽ ước thúc bó buộc bộ hạ của mình, bởi vì chính bản thân những người này mới là người được lợi lớn nhất từ đánh cướp.
Đám dân chúng chạy nạn ở phía trước có nhân số cũng không nhiều, trong đó có bốn nam, tam nữ, còn có một đứa bé được một nữ nhân trung niên đeo ở sau lưng, ánh mắt của bọn hắn ngây ngô, quần áo mặc trên người vô cùng rách rưới, quần của một nữ nhân không biết tại sao lại bị rách toạc, nữ nhân này phải dùng một đoạn dây cỏ buộc vào đùi, hình như bởi vì đi đường quá nhiều, dây cỏ đã đứt xuống, lộ ra da thịt màu đồng cổ như ẩn như hiện ở trên đùi.
Đám dân chạy nạn này có rất ít gia sản, chỉ có một người gánh một cái đòn gánh, một đầu có hai cái nồi lớn, còn đầu bên kia treo một cái túi lớn, còn có một con gà, bị một nữ hài cố ý bôi mặt đen nhánh ôm chặt vào trong ngực.
Tiền Bất Ly từng nghiêm lệnh tất cả quan binh phủ Phúc Châu không được quấy rối dân chạy nạn. Lúc bắt đầu các nạn dân chứng kiến quân đội liền tản mát chạy rất xa, về sau phát hiện quân lệnh quan binh nghiêm ngặt, tuyệt không nhiễu dân, cảnh giác cũng chậm rãi mất đi. Về sau dân chạy nạn thậm chí còn nguyện ý đi theo phía sau quân đội, đi theo đại quân còn có thể khiến cho bọn họ đôi chút cảm giác an toàn.
Tiền Bất Ly đã từng gặp rất nhiều dân chạy nạn như này trên đường tiến đánh Đồng Lâm, hắn liếc mắt, âm thầm thở dài trong lòng. Đúng lúc này, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, một binh sĩ đại đội sơn cước đang đi ở phía trước bị vấp vào tảng đá mà mất đi trọng lực, ngã quỵ về phía trước, lao ném trong tay hắn không nhẹ không nặng cọ xát vào chiến mã viên chấp pháp quan đang cưỡi ở phía trái, gây ra một rãnh máu.
Lúc ấy chiến mã bị kinh hoảng, mà lập tức chấp pháp quan cũng không dự liệu được sẽ xuất hiện tình huống này, trong tình trạng cuống quít, hắn không thể khống chế được chiến mã đang hoảng sợ, chiến mã chạy nghiêng xông tới chỗ mấy dân chạy nạn.
Thế nhưng binh sĩ có thể được Tiền Bất Ly chọn làm chấp pháp quan đều là dũng sĩ trong quân, chiến mã chỉ vọt lên được một nửa, lập tức chấp pháp quan đã quấn chặt dây cương, hai chân dùng sức kẹp lấy hống chiến mã, chiến mã có hí dài lập tức dựng người lên, thế xông lên lập tức bị dừng lại.
Rất nhanh, viên chấp pháp quan đã khống chế được ngựa đang hoảng sợ, hắn quay đầu lại lớn tiếng quát mắng binh sĩ sơn cước gặp rắc rối một câu, thương nhọn trong tay khều một cái, nâng mũ bảo hiểm rơi trên mặt đất lên. Vừa rồi chiến mã ngừng lại quá nhanh, chẳng những mũ bảo hiểm của hắn bỏ rơi, ngay cả túi khẩu phần lương thực trên yên ngựa cũng bị rơi, lương khô bay ra ngoài không ít, có mấy miếng lương khô thậm chí còn rơi trúng người mấy người dân chạy nạn.
Viên chấp pháp quan rất không cao hứng trong lòng, thế nhưng thứ nhất, binh sĩ sơn cước gặp rắc rối không phải cố ý, thứ hai, chân tổn thưởng của chiến mã còn đang chảy máu, điều mấu chốt nhất chính là thống lĩnh đại nhân ở ngay tại phía sau hắn cách đó không xa, một chấp pháp quan nho nhỏ làm sao dám gào thét trước mặt thống lĩnh đại nhân, cho nên cuối cùng hắn chỉ hung hăng trừng nhìn binh lính kia, thúc dục chiến mã chạy về phía trước, hắn muốn tìm quân y băng bó cho chiến mã của mình một chút.
Mặc cho không một ai chú ý, đôi trong mắt Tiền Bất Ly đột nhiên co rút lại rất nhanh, sau đó hắn ghìm chặt chiến mã, nhẹ giọng nói vài câu gì đó với Trình Đạt.
Ánh mắt Trình Đạt lộ ra thần sắc kinh ngạc, bất chợt hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh, tiếp theo Trình Đạt thúc giục chiến mã, rời khỏi Tiền Bất Ly, chạy về phía trước, mà tay của hắn âm thầm có một hành động mờ ám ở cạnh yên ngựa.
Trên yên ngựa của Trình Đạt có treo hai đầu người, tuy trong lòng Tiền Bất Ly luôn luôn cho rằng loại phương pháp này vô cùng dã man, thế nhưng vì để cho đám binh sĩ đại đội sơn cước mau chóng quen thuộc máu tanh, Tiền Bất Ly vẫn ra mệnh lệnh các binh sĩ chém một ít người đầu, treo trên ngựa, không chỉ một mình Trình Đạt, phần lớn đám thân vệ Tiền Bất Ly người treo một, người treo hai đầu người.
Trình Đạt giục ngựa chạy như bay, ngay khi hắn cưỡi ngựa gần tới chỗ đám dân chạy nạn kia, móc sắt trên yên ngựa đột nhiên nới lỏng ra, hai cái đầu người treo ở trên móc sắt treo bị quăng ra ngoài. Đầu người lăn một đoạn trên mặt đất, lăn đến trước người những dân chạy nạn kia, các nạn dân đôi chút sợ hãi lui lại mấy bước.
Sắc mặt Tiền Bất Ly chìm xuống, hắn giục ngựa chạy thẳng tới chỗ đám dân chạy nạn, đám thân vệ đã nhìn thấy rõ hành động của Trình Đạt, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, vội vàng đuổi theo, túm tụm vây quanh Tiền Bất Ly, Mạnh Thiết Đầu ở bên kia cũng phát hiện điểm dị thường của Tiền Bất Ly, gã vội vàng thấp giọng dặn dò Mạnh Cát hai câu, phất tay mang theo hơn ba mươi binh sĩ sơn cước cùng chạy tới.
Tiền Bất Ly vọt tới gần, ghìm chặt chiến mã, di chuyển từ trái sang phải, cẩn thận quan sát đám người, những dân chạy nạn kia lộ dáng vẻ vô cùng khẩn trương, tụ tập thành một nhóm, trong đó nữ hài kia khẽ khóc thút thít, dùng tay run rẩy kéo lại vạt áo một nữ nhân trung niên bên người.
Lúc này Mạnh Thiết Đầu cũng mang theo binh sĩ đại đội sơn cước chạy tới, vây quanh ở đằng sau đám dân chạy nạn.
Tình cảnh trở nên rất áp lực, đám binh sĩ giương giương mắt hổ tự nhiên tản mát ra một loại uy thế, Tiền Bất Ly chờ giây lát, mới hỏi một câu làm kinh hãi lòng người: “Nói cho ta biết, Phù Lương ở nơi nào?”
Đám dân chạy nạn kia như bị sét đánh, cùng ngẩng đầu lên, ngây người nhìn về phía Tiền Bất Ly, mà các tướng sĩ thủ hạ của Tiền Bất Ly cũng kinh hãi.
Tiền Bất Ly bỗng nhiên quay đầu, quát to: “Trình Đạt, phái người đi thông báo Vương Thụy, để cho hắn mang theo tiền đội lập tức trở về phủ Phúc Châu, dùng tốc độ nhanh nhất! !”
“Tuân mệnh!” Trình Đạt giơ tay nhanh chóng chọn hai người, hai thân vệ phóng ngựa chạy như bay, chạy về hướng tiền đội.
“Quân gia, chúng ta. . . . Không biết ngài đang nói cái gì.” Một trung niên hán tử nhỏ gầy nói.
“Truyền mệnh lệnh của ta, trung quân tăng tốc đi tới.” Tiền Bất Ly lại đưa ra một mệnh lệnh, sau đó hắn mới quay đầu nhìn trung niên hán tử nhỏ gầy: “Đến hiện tại ngươi cũng không biết các ngươi phạm phải sai lầm gì sao? Còn dám tranh luận cùng ta? Muốn chết? !” ánh mắt Tiền Bất Ly lộ ra hung quang.
Trung niên hán tử nhỏ gầy há to miệng, giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời nói của mình lại, nữ hài bên trái đột nhiên gào khóc: “Mẫu thân. . . Ngươi không phải nói quan gia Phúc Châu đều là người tốt sao. . . hài nhi sợ. . . . Ô ô. . . .”
Đám thân vệ bên người Tiền Bất Ly hoàn toàn không nhúc nhích, trong mắt bọn hắn, Tiền Bất Ly vĩnh viễn một thống lĩnh luôn đúng, mặc kệ Tiền Bất Ly nói cái gì, bọn hắn đều tin tưởng. Thế nhưng các binh sĩ đại đội sơn cước của Mạnh Thiết Đầu lại không giống với lúc trước. Thời gian bọn hắn tiếp xúc với Tiền Bất Ly còn rất ngắn, mà ngay cả trong mắt bản thân Mạnh Thiết Đầu cũng lộ ra vẻ nghi vấn, nhưng gã hiểu quân lệnh như núi, không dám nói ra nghi vấn của mình.
“Không nên giở trò ở trước mặt ta!” Tiền Bất Ly cười nhạt một tiếng, nói: “Tuy các ngươi chỉ để lộ ra một ít sơ hở nhỏ, thế nhưng sai lầm nhỏ sẽ biến thành vết nứt lớn! Người tới, bắt lại cho ta! !”
Mấy thân vệ nhảy xuống chiến mã, đi nhanh tới chỗ đám dân chạy nạn, không chút khách khí đánh ngã mấy nam nhân xuống đất, sau đó lấy ra dây thừng, lần lượt trói từng người lại với nhau.
“Quân gia, quân gia, oan uổng …. . . .” Mấy hán tử nhao nhao buồn bã kêu lên, thế nhưng bọn hắn không người nào dám phản kháng, bị nhiều binh sĩ vây quanh, bọn hắn biết rõ kết cục của phản kháng.
“Oan uổng? Hừ hừ!” Tiền Bất Ly nhìn chung quanh, phát hiện trung quân đã đi tới, đi ở phía sau cùng tù binh là mấy nữ tù binh mặt mày lem luốc. Những nữ tử này là gia quyến mà Đồng Lâm mang theo trong quân. Tiền Bất Ly đột nhiên đưa tay chỉ vào một cái đầu người trên yên ngựa một thân vệ, sau đó hắn lại chỉ mấy nữ tù binh, nói: “Ném đầu người xuống đó!”
Tên thân vệ giục ngựa chạy ra ngoài, tháo đầu người xuống, ném ở phía trước mấy nữ tù binh, đầu người lăn lông lốc giống như bóng da, vừa vặn lăn tới chân mấy nữ tù binh, mấy nữ tù binh chứng kiến đầu người lăn đến, hét rầm lên giống như bị cuồng loạn, còn ôm nhau thành một khối.
“Thấy không? Cái này là phản ứng của người bình thường!” Tiền Bất Ly cười nhạt nhìn về đám dân chạy nạn ở phía trước.