Bạn đang đọc Đế Quốc Cuồng Lan: Chương 87: Vòng Xoáy
Trình Đạt và mấy thân vệ cũng nhảy xuống chiến mã, hộ vệ bên người Tiền Bất Ly, nơi đây vào lúc này dù thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không thể khinh thường, ai biết có thể bắn ra một mũi tên bắn lén từ một nơi nào đó hay không!
“Vương Thành Quân.” Tiền Bất Ly quay người quát.
“Có mạt tướng.” tiểu đội trưởng đội kỵ binh vội vàng thúc ngựa phi ra khỏi đội ngũ.
“Ngươi áp giải bọn hắn rút quân về doanh đi, nếu có người dám chạy trốn, xử tử ngay tại chỗ!”
“Tuân mệnh!” Vương Thành Quân quay người chỉ vào Phòng quản gia: “Các ngươi tất cả đứng lên, đi theo ta!”
Phòng quản gia vẫn ngơ ngác quỳ trên mặt đất, suy nghĩ lời nói của Tiền Bất Ly, nhưng bọn gia đinh bên cạnh y nhao nhao đứng lên, lời nói của Tiền Bất Ly mang tới cho bọn hắn một ảo giác, chỉ cần lão gia của bọn hắn đến, vậy bọn hắn sẽ không có chuyện gì, hà tất ở chỗ này đối kháng cùng với bọn kỵ binh trông giống như hung thần ác sát?
Vương Thành Quân mang theo bảy, tám cái kỵ binh mở đường ở phía trước, bọn gia đinh ngoan ngoãn đi theo đằng sau kỵ binh, Phòng quản gia vẫn đang ngây người quỳ tại chỗ, cho đến khi một lính kỵ binh không kiên nhẫn được nữa, dùng thương nhọn chọc một cái vào mông của y, Phòng quản gia như mới tỉnh từ trong mộng, lảo đảo đứng lên từ trên mặt đất đuổi kịp đội ngũ.
Mọi người ở trấn Trúc Lâm đều chuyển ánh mắt tập trung vào trên mặt Tiền Bất Ly, nhìn chằm chằm vào tướng quân mang đến kinh hỉ ngoài ý muốn cho bọn hắn, trong mắt mấy hán tử Thổ tộc tràn đầy cảm kích, thế nhưng lại băn khoăn thân phận của mình đê tiện, không dám tùy tiện tiến lên.
Tiền Bất Ly nhìn chung quanh một vòng, đi đến chỗ lão hán nằm trên mặt đất, lão hán vốn tưởng rằng không sao, giờ phút này nhìn thấy Tiền Bất Ly đi tới, không khỏi lại ôm lấy chân sau trâu nước, khẩn trương nói: “Trâu. . . . Đây là trâu của ta!” lão hán vừa khẽ động, lại chạm đến đến bàn chân gãy xương, không khỏi kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Không phải sợ, lão nhân gia, ta biết rõ đây là trâu của ngươi, chỉ cần có ta có, không người nào dám đoạt.” Tiền Bất Ly vừa nói vừa cúi người, móc từ trong túi tiền ra mấy Mai ngân tệ, đặt ở bên người lão hán: “Hãy dắt trâu của ngươi về đi, dùng số tiền này điều trị tổn thương, nhà nông không có trâu còn sống sao được?” Tiền Bất Ly vốn muốn nhìn một chút thương thế của lão hán, thế nhưng hắn biết mình trị trật khớp coi như còn tạm được, đối với gãy xương thì hắn cũng bất lực, nhưng lại lo lắng sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết.
Lão Hán nhìn tiền bạc bên cạnh, ngây ngẩn cả người, với lão mà nói, một tướng quân so với một quốc vương cũng không có gì khác nhau quá lớn, đều là tối cao trong tưởng tượng của lão. Sự việc vinh dự nhất trong cuộc đời lão là chính trưởng trấn đã từng nói hai câu với lão. Lão hán không dám tưởng tượng, một tướng quân sẽ đi tới an ủi lão, còn để lại cho lão một khoản tiền, để cho lão đi trị tổn thương.
Tiền Bất Ly đứng thẳng người lên quét mắt nhìn đám người, hỏi: “Nơi này có không có sẽ xem tổn thương hay sao?”
Một người lưng đeo giỏ trúc đứng dậy, sợ hãi nói: “Đại. . . Đại nhân, ta sẽ xem.”
Tiền Bất Ly nhìn thoáng qua giỏ trúc của người này, phát hiện bên trong chứa các loại các loại cây cỏ, Thảo Căn, hắn không biết những loại thảo dược khác ở bên trong giỏ, nhưng có một loại hoa thất diệp trị liệu rắn độc thì Tiền Bất Ly biết, xem ra người này đúng là thầy thuốc. Tiền Bất Ly nhẹ gật đầu nói: “Lão nhân gia này giao cho ngươi” Nói xong, Tiền Bất Ly vung tay ném một Mai ngân tệ cho thầy thuốc kia.
Thầy thuốc kia tiếp nhận tiền bạc, do dự một chút, cuối cùng vẫn bỏ tiền bạc vào trong túi áo, sau đó đi đến trước người lão hán, cúi người, vạch ống quần lão Hán, quan sát nảy sinh thương thế.
Tiền Bất Ly quay người bước đi đến trước người mấy tráng hán Thổ tộc, ánh mắt đảo qua gương mặt từng người bọn hắn, hỏi: “Các ngươi mắng ta?”
“Đúng vậy . . . Đại nhân.” Tráng hán cầm đầu thẳng thắn trả lời, cũng thật khó cho bọn họ, nếu như đổi thành người gian hoạt, giờ phút này tuyệt không dám thừa nhận.
“Tại sao phải mắng ta?” Tiền Bất Ly đã nhận ra mấy hán tử này đều rất chất phác, hắn cố tình trêu chọc một chút.
“Chúng ta. . . .” Mấy hán tử Thổ tộc vừa thẹn vừa xấu hổ, đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, thế nhưng lại không thể trả lời một câu hoàn chỉnh.
“Các ngươi mắng ta cái gì?” Câu hỏi này càng xảo trá.
Mấy hán tử Thổ tộc liếc nhau một cái, cầm đầu người cuối cùng cũng có thể thốt lên một câu: “Chúng ta. . . . Đã quên.” Bọn hắn xác thực đã quên là mình đã nói cái gì, lúc ấy chỉ nhất thời tức giận, lời trách mắng ra khỏi miệng là đã quên ngay.
“Đã quên? Quên rồi các ngươi cũng có tội!” Tiền Bất Ly chỉ ra phía sau bọn họ, hỏi: “Con báo gấm kia là do các ngươi đánh chết hay sao?”
“Đúng vậy, đại nhân.”
“Vừa vặn, các ngươi dùng con báo gấm kia để đền tội.” Tiền Bất Ly mỉm cười nói.
Mấy hán tử Thổ tộc lập tức trở nên kinh sợ hoảng, đầu óc của bọn hắn chắc chắn đều không thể suy nghĩ quanh co, nếu như đối phương rõ ràng muốn cướp đoạt, bọn hắn tình nguyện liều chết chống cự cũng sẽ không muốn chịu thua, nhưng Tiền Bất Ly không cứng rắn cướp đoạt, mà lại nói đạo lý cùng bọn hắn. So về tài ăn nói, dù cộng cả mấy hán tử Thổ tộc lại cũng tuyệt không phải đối thủ của Tiền Bất Ly, huống chi bọn hắn vẫn để ý thiệt thòi phía trước.
“Đại nhân, van cầu ngươi. . . . Để lại da báo cho chúng ta, đừng làm bọn chúng ta đây từ bỏ.” Hán tử Thổ tộc cầm đầu cầu khẩn: “Muội muội ta sắp phải xuất giá rồi, thế nhưng đến bây giờ còn không có đồ cưới, nàng đang ngóng trông ta mang chút ít thứ tốt trở về cho nàng.”
Thời gian nói chuyện ngắn ngủn với nhau, Tiền Bất Ly đã đại khái đoán được bản tính của mấy người Thổ tộc này, hắn thấy không cần phải tiếp tục làm khó dễ người ta nên nói: “Các ngươi muốn bán bao nhiêu tiền?”
Hán tử Thổ tộc cầm đầu ngẩn người: “Đại nhân, mười. . . . mười tiền.”
Tiền Bất Ly sờ lên trên người mình, có kim tệ còn ai muốn mang theo tiền bạc đây? Mấy Mai ngân tệ đều đã cho đi hết, số còn lại đều là kim tệ, Trình Đạt thấy thế vội vàng lấy từ trên người mình ra mười Mai ngân tệ, giao vào trong tay Tiền Bất Ly.
“Những thứ này cho các ngươi, thế nhưng các ngươi phải đưa báo gấm đến trong quân doanh cho ta, ừ. . . . Chúng ta quân doanh ở thị trấn huyện Lư Lăng, có thể làm được không?” Tiền Bất Ly đưa tiền bạc cho hán tử Thổ tộc cầm đầu. Kỳ thật hắn mua báo gấm là giả, mua mấy tráng hán Thổ tộc này mới là thật, chỉ cần tới quân doanh, Tiền Bất Ly tựu sẽ cho Mạnh Thiết Đầu khuyên giải bọn hắn lưu lại.
Tráng hán Thổ tộc cầm đầu cảm kích nhìn Tiền Bất Ly cười một cái, cẩn thận ước lượng tiền bạc: “Đại nhân, ngài yên tâm, buổi trưa chúng ta sẽ đưa con báo tới cho ngài.”
“Đại nhân …. . . . .” Một tiếng chói tai kêu khóc đột nhiên vang lên, nguyên lai vậy bị cắt đứt chân lão Hán cuối cùng từ si mê trong tỉnh táo lại: “Ngài thật là chúng ta đấy. . . .” Lời nói còn chưa dứt, lão Hán cũng bởi vì kích động quá độ, ngẹo đầu, hôn mê.
cái kia bơi y ngay cả vội vàng nắm được lão Hán cổ tay, ngừng chỉ chốc lát, quay người đối với Tiền Bất Ly nói: “Đại nhân, lão không có chuyện gì, chỉ là quá kích động.”
“Vậy là tốt rồi.” Tiền Bất Ly thở phào, bước nhanh trở về bên cạnh chiến mã của mình, quay mình lên ngựa. Lúc này ngay tại phía đông trấn Trúc Lâm, cũng mơ hồ truyền đến tiếng kêu, Tiền Bất Ly biết rõ, đó là Đỗ Binh vây bắt gia đinh Lâm gia! Đương nhiên, gia đinh Thủy gia vây quanh hai phía trấn Trúc Lâm cũng đừng nghĩ đến chạy, vì để tiêu diệt toàn bộ, Tiền Bất Ly phái ra bốn tiểu đội bộ binh phân ngăn ở hai bên! Huyện Lư Lăng sớm muộn sẽ trở thành chiến trường, cho nên Tiền Bất Ly nhất định phải làm suy yếu tối đa thực lực của quý tộc. Vốn bên mình đã rơi vào thế yếu, nếu như ở phía sau còn ẩn núp một nhân tố không xác định, cuộc chiến này sẽ khó đánh hơn nhiều.
Người trong trấn Trúc Lâm chứng kiến Tiền Bất Ly phải đi, không hẹn mà cùng xông tới, bọn hắn cũng không phải muốn làm thương tổn Tiền Bất Ly giống như gia đinh Phòng gia, mà là vì không muốn. Khi bọn hắn đã trải qua cuộc sống hèn mọn giống con kiến, chưa từng gặp qua đại quan làm chủ bọn họ giống như Tiền Bất Ly? Tiền Bất Ly vừa mới an ủi không chỉ là một lão hán bị thương, đồng thời cũng an ủi hàng trăm, hàng ngàn dân chúng muốn no bụng mà phải trải qua nỗi cực khổ
Thế nhưng Tiền Bất Ly lại không thể tiếp tục ở lại nơi này, tuy ánh mắt đám dân chúng tràn ngập cảm kích, cực nóng, nhưng loại ánh mắt này lại làm cho Tiền Bất Ly càng thêm khó chịu. Chuyện của mình thì mình tự biết, trên thực tế người giấu ở phía sau màn thúc đẩy lại chính là Tiền Bất Ly hắn…!
Tiền Bất Ly nhìn lướt qua đám người, mặc kệ trong lòng xấu hổ đến cỡ nào, kế hoạch này cũng nhất định phải được tiến hành. Trong số phàm nhân có mấy người có thể ý thức được, khi mây đen chiến tranh bao phủ, sẽ tràn ngập âm mưu vô tận, không có âm mưu kết hợp chặt chẽ sẽ rất khó đoạt được thắng lợi! Thế nhưng. . . . trên thế giới này, đấu tranh giai cấp vô cùng tàn khốc, để cho Tiền Bất Ly ta, sau chiến tranh sẽ trả lại cho các ngươi một Càn Khôn sáng sủa!
Đây cũng là sự việc duy nhất mà ta có thể làm cho các ngươi. Tiền Bất Ly âm thầm sắp đặt một lời hứa trong lòng, hắn chuyển chiến mã, chạy như bay về phía trước. Đám thân vệ của Trình Đạt theo thật sát sau lưng Tiền Bất Ly, nơi này chỉ còn lại một đám người lưu luyến và trầm mặc nhìn về phương xa.
Sắc trời gần buổi trưa, Tiền Bất Ly mới trở lại quân doanh, một nơi trú quân to như vậy, hầu như nhân thủ đều bị Tiền Bất Ly điều đi, chỉ có hơn ba mươi bộ binh tuần tra qua lại trong quân doanh. Quý tộc muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của tổng cộng có mười một gia tộc, tuy Phòng gia, Lâm gia cùng Thủy gia là ba kẻ to đầu nhất trong đó, hơn nữa Tiền Bất Ly căn cứ vào vị trí địa lý cùng mối liên lạc giữa ba nhà, đoán được bọn hắn đã chằm chằm vào trấn Trúc Lâm, nhưng những quý tộc còn lại cũng không thể không đề phòng.
May mắn Tiền Bất Ly thông hiểu bản tính yếu đuối bạc nhược của con người, mà huyện Lư Lăng tương đối nghèo khó, những điểm buôn bán và dân cư lớn chỉ có mấy nơi, chỉ cần bảo vệ trấn Trúc Lâm, những địa phương khác để ỗi tiểu đội kỵ binh vãng lai bôn tập cũng có thể hoàn thành kế hoạch.
Sau khi Tiền Bất Ly trở lại quân doanh một thời gian không dài, đội ngũ áp giải tù binh cũng liên tiếp về tới quân doanh, Tiền Bất Ly sai người chuẩn bị một chỗ riêng ở phía hậu doanh cho những tù binh này, những người này cũng đều cũng có chỗ trọng dụng riêng.
Đi đến trước soái trướng của mình, Tiền Bất Ly kinh ngạc chứng kiến Hạ Tử Thành cùng bốn binh sĩ đang cùng đợi mình, bốn binh sĩ là người Tiền Bất Ly phái tới, trên danh nghĩa là cam đoan an toàn của Hạ Tử Thành, mà ý nghĩa trên thực tế thì ai cũng đều biết.
“Tìm ta có việc? Nghĩ thông suốt sao?” Tiền Bất Ly lười biếng nhấc màn cửa lên, đi vào soái trướng.
Hạ Tử Thành theo sát sau lưng Tiền Bất Ly, cũng đi vào soái trướng, trước tiên gã đưa mắt nhìn Tiền Bất Ly một hồi, mới cười nhạt một tiếng nói: “Thống lĩnh đại nhân thật sự dụng kế độc ác!”
“Hả?” Tiền Bất Ly sững sờ, lập tức phất phất tay, ý bảo đám người Trình Đạt thối lui ra bên ngoài soái trướng: “Ngươi đây là ý gì?”
“Còn muốn ta nói sao?” Hạ Tử Thành cảm thấy chỉ dùng một tiếng cười nhạt không cách nào biểu đạt được tâm tình của mình, gã dứt khoát phá lên cười.
“Ta không thể nghĩ ra có chuyện gì đáng giá để ngươi cao hứng như vậy, ngươi nhiều nhất cũng không quá đáng chỉ là một kẻ phát giác sau khi sự việc xảy ra, nếu như trước đó ngươi có thể phát giác được ta muốn làm cái gì, như vậy mới đáng giá ta tôn trọng.” Sự việc đã nói tới đây, Tiền Bất Ly cũng không muốn che đậy, hắn lắc lắc người, tìm tư thế thoải mái nhất, nói tiếp: “Hơn nữa. . . . Ngươi hiện tại cũng chưa chắc có thể xem thấu tất cả kế hoạch của ta!”
“Vì sự gian trá của mình mà dương dương tự đắc đó là tiểu nhân!” Hạ Tử Thành không chút khách khí đáp trả: “Xin ngài chú ý thân phận của mình, ngài là một quân nhân, là thống lĩnh Thiên Uy quân!”
“Như vậy. . . . Trong lòng của ngươi quân nhân là người như nào mới là quân nhân tốt?” Tiền Bất Ly hơi cười rộ lên: “Đầu óc ngu si, chỉ biết đấu tranh anh dũng, mà quay đầu lại thì bị đám chính khách các ngươi đùa bỡn ở trên lòng bàn tay mới đúng là quân nhân tốt sao?”
“Ngài không nên lại nói xạo, độc kế của ngài khiến a quỷ cũng phải tự ti mặc cảm!” ánh mắt Hạ Tử Thành lộ ra thần sắc khinh miệt: “Theo ta được biết, phẩm chất quan trong nhất của quân nhân chính là chính trực, xin hỏi thống lĩnh đại nhân, ngài là một người chính trực sao?”
“Hình như ta nghe nói qua cách nói này.” Tiền Bất Ly nhíu mày nghĩ một lát rồi nói: “Ta nhớ ra rồi, phẩm chất quan trong nhất của quân nhân chính là chính trực, mà phẩm chất quan trong nhất của chính khách chính là thành thật, nhìn ngươi lý lẽ hào hùng chất vấn ta, ngươi nhất định là một người vô cùng thành thật hả? Đúng như vậy sao?”
Hạ Tử Thành lập tức đỏ mặt, từ lúc bắt đầu hai cha con gã trợ giúp Cơ Thắng Liệt tính kế, âm thầm tạm giam đoàn xe tiến về Tuyết Nguyên thành, tiếp theo lại tạm giam binh sĩ Vương Thụy phái ra, âm thầm trợ giúp Trát Mộc Hợp đồ quân nhu, có ý đồ chiêu hàng Đỗ Binh, tất cả những điều này đều không ăn khớp với thành thật chút nào.
“Bá tước đại nhân tương lai của chúng ta, sắc mặt của ngươi đôi chút không bình thường!” Tiền Bất Ly nín cười nhìn Hạ Tử Thành, nói: “Ngươi phê bình để cho ta nhớ ra cái gì đó đâu. . . . Một con quạ đang cười nhạo một con quạ khác có lông đen hơn so với nó sao? Con người. . . . đều là như vậy, rất vui vẻ cười nhạo tật xấu của người khác, lại không nhìn rõ chính mình.”
Đối với lời nói châm chọc khiêu khích của Tiền Bất Ly, Hạ Tử Thành không thể lên tiếng phản kích, dù sao gã xác thực đã làm những chuyện kia.
“Để cho ta tới sau chính xác phán định a.” Tiền Bất Ly thu hồi vẻ tươi cười: “Kỳ thật đối với chính khách mà nói, điều trọng yếu nhất là dối trá, giống như ngươi.”
“Chê cười!” Hạ Tử Thành cuối cùng đã bắt được chút ít đầu mối: “Như vậy đối với quân nhân mà nói điều trọng yếu nhất chính là lòng dạ độc ác hả? ! Lòng dạ độc ác giống như ngài?”
“Không, ngươi sai rồi.” Tiền Bất Ly cũng không tức giận: “Ta hiểu rõ chính khách, mà ngươi lại không biết quân nhân, với ta mà nói thứ trọng yếu nhất chính là thắng lợi, từng thắng lợi nối tiếp nhau.”
“Ngài cho rằng ngài thật sự sẽ một mực thắng lợi sao? Trời. . . . Ngài đang đối kháng cùng thượng tướng đế quốc Úy Trì Phong Vân!” Hạ Tử Thành mỉa mai nói: “Một quả trứng gà cùng một tảng đá, người nào cũng biết cái nào mới cứng rắn hơn!”
“Ngươi nói như vậy là đã phạm vào sai lầm khinh thường đối thủ!” Tiền Bất Ly nghiêm trang trả lời: “Tuy Úy Trì Phong Vân tuổi già vô năng, không thể làm ra điều gì quá lớn, nhưng cũng không thể dùng trứng gà để hình dung hắn, làm một thượng tướng đế quốc, trên người hắn chắc chắn sẽ có chút ít thứ làm cho người ta tôn kính!”
“Ngài. . . . Ngài. . . .” trong lúc nhất thời Hạ Tử Thành bị chọc tức cứng họng, cho tới bây giờ gã chưa thấy qua một người tự cho là đúng giống như Tiền Bất Ly, một người là thống lĩnh nho nhỏ, một người là thượng tướng đế quốc, ai là trứng gà ai là tảng đá còn phải nói rõ ràng sao? !
“Kỳ thật giữa chúng ta không cần phải tranh luận.” Tiền Bất Ly thở dài: “Thời gian có thể giải quyết tất cả phân tranh, ngươi không cần đợi lâu, ta cam đoan ngươi có thể đạt được một đáp án hài lòng.”
Hạ Tử Thành hừ một tiếng, không nói gì.
“Chuyện làm việc cho ta đã suy nghĩ kỹ sao? Đừng quên ngươi càng ngày càng thiếu nợ tiền lãi một nhiều.” Tiền Bất Ly thay đổi chủ đề.
Hạ Tử Thành trầm ngâm một chút, nở nụ cười khổ: “Thống lĩnh đại nhân, nói một câu thất lễ, ta thậm chí có thể tiên đoán được kết cục của ngài, ta thật không có tâm tình làm việc cho ngài.”
“Kết cục gì, là thất bại sao?” Tiền Bất Ly nghiền ngẫm mỉm cười: “Một tháng trước, Trát Mộc Hợp cũng suy đoán giống như ngươi.”
Câu nói này của Tiền Bất Ly đã đáp trả đúng điểm mấu chốt, Hạ Tử Thành trầm mặc, chiến tích của Tiền Bất Ly rõ ràng vẫn còn đó, muốn phản bác thì phải đưa ra một vài luận chứng, cũng không thể dùng miệng lưỡi nói lung tung!
“Ngươi vẫn chưa nghĩ ra, như vậy ngươi có thể trở về tiếp tục suy nghĩ.” Tiền Bất Ly phất phất tay ý bảo Hạ Tử Thành rời khỏi: “Thế nhưng thời gian của ta không nhiều lắm, hy vọng ngươi có thể cho ta một câu trả lời vào thời gian sớm nhất”
“Tốt, đại nhân.” Hạ Tử Thành không biết làm thế nào đành lui ra ngoài, gã có cảm giác hình như có điều gì đó không đúng, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra là sai ở chỗ nào.
“Hài tử ngốc này.” Tiền Bất Ly cười khì khì một tiếng, lập tức ánh mắt hắn lại chuyển hướng, chăm chú nhìn vào bình nguyên Lư Lăng trong sa bàn, chiến tranh quấy rối chỉ có thể tiêu hao một bộ phận nhỏ sinh lực của kẻ thù. Nếu muốn sát thương nặng nề sinh lực của đối thủ thì vẫn phải triển khai chặn đánh chiến trên bình nguyên Lư Lăng, nhưng phải làm như thế nào mới có thể sát thương đối thủ nặng nề và có thể giảm bớt thương vong bên mình, vấn đề này là trọng yếu nhất.
Ai ngờ chỉ qua thời gian rất ngắn, màn cửa lại một lần nữa bị người xốc lên, Hạ Tử Thành. Sắc mặt tái nhợt, đi vào trong.
“Không sai sao, đã hiểu rõ rồi hả? Ta còn tưởng rằng đến buổi tối ngươi mới tìm đến ta.” Tiền Bất Ly nói mà không ngẩng đầu lên.
“Ngươi. . . .” câu nói của Tiền Bất Ly càng ấn chứng phán đoán trong lòng Hạ Tử Thành, gã kích động xông tới, lớn tiếng kêu lên: “Thống lĩnh đại nhân, ta thừa nhận tài ăn nói của ngài vượt xa ta, nhưng ngài không có quyền đùa bỡn ta, đây là vũ nhục đối với ta!”
“Ta vũ nhục ngươi? Lời của ngươi làm người nghe mà vô cùng kinh sợ.” Tiền Bất Ly lười biếng liếc nhìn Hạ Tử Thành, nói: “Ta chỉ hiểu là giữa chúng ta bất đồng quan điểm, tiến hành một hồi tranh luận công bình.”