Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 85: Phòng Quản Gia Phong Vân Một Cõi


Bạn đang đọc Đế Quốc Cuồng Lan: Chương 85: Phòng Quản Gia Phong Vân Một Cõi


Trấn Trúc Lâm là thôn trấn lớn nhất chung quanh trong phạm vi mười dặm, bình dân Cơ Chu quốc cùng người Thổ tộc ở gần đó ưa thích để trấn Trúc Lâm giao dịch một ít đồ dùng sinh hoạt. Tuy đi tới thị trấn huyện Lư Lăng có thể bán được giá tiền tốt hơn, nhưng đường xá xa xôi còn không nói. Tiền chênh lệch giá kiếm được còn chưa đủ giao nộp thuế vào thành, cho nên trấn Trúc Lâm đã thành lựa chọn tốt nhất của bọn hắn.
Tuyệt đại đa số người nghèo đều có một tập quán sinh hoạt bất đắc dĩ, đó chính là đi sớm về tối, không khổ cực như vậy bọn hắn không có biện pháp nuôi sống gia đình nhỏ của mình. Khi trời tờ mờ sáng, hàng vỉa hè ở trấn Trúc Lâm đã đơn giản quy mô rồi, hàng vỉa hè bày thành hai hàng dài, nhìn không thấy đuôi.
Khác với bán hàng nơi đô thị, nơi đây không bán đồ chơi, vật phẩm chỉ để ngắm nhìn, tất cả đều là đồ dùng sinh hoạt thiết yếu. Ăn bữa nay lo bữa mai, sao người ta có thể có lòng dạ thanh thản đi làm những đồ chơi nhỏ kia? Gần như một nửa hàng vỉa hè đều bày biện mấy con thỏ rừng, gà rừng các loại món ăn hoang dại không ngờ, thế nhưng cũng có chỗ làm cho ánh mắt người ta sáng lên. Ở góc phía tây bắc, mấy hán tử Thổ tộc đang vênh váo tự đắc khoe khoang một con báo gấm, bọn hắn mỗi người mang thương tích, hiển nhiên để giết chết con báo gấm này đã khiến cho bọn họ bỏ ra một cái giá lớn nhất định, trong đó cũng không biết có bao nhiêu hung hiểm.
Mặt trời đỏ mới lên, hai đầu trấn hàng vỉa hè Trúc Lâm đột nhiên xảy ra một trận rối loạn, ngay sau đó một đám hán tử hùng hổ, cầm trong tay các loại vũ khí từ hai bên vọt lên. Những người nghèo thiện lương bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra, ngay tại đêm qua, Phòng gia, Lâm gia, Thủy gia, tam gia nam tước có quan hệ mật thiết từ ngày xưa đã thương lượng thỏa đáng, trước khi bị người khác đoạt mất, trước tiên bọc đánh trấn Trúc Lâm! Đối với trấn Trúc Lâm này, bọn hắn đỏ mắt đã lâu rồi!
Lúc này người bày hàng vỉa hè trở nên đại loạn, ngày xưa bọn hắn bày quầy bán hàng ở chỗ này, ngoại trừ giao nộp rất ít thuế má, chưa bao giờ quý tộc đến quấy rối, giờ phút này thấy tình thế không ổn, mọi người nhao nhao cầm đồ đạc của mình chạy trốn bốn xung quanh.

“Tất cả chớ động đậy! Phụng mệnh lệnh của thống lĩnh đại nhân truy bắt bè đảng phản bội, kẻ nào vọng động giết chết bất luận tội!” Một âm thanh lanh lảnh vang lên, đồng thời hai đại hán vung vẩy trường kiếm tiến lên, một đại hán huy kiếm chém ngã một trung niên người Thổ tộc đang ngây người ngay tại chỗ, một đại hán khác tức thì đuổi tới sau lưng nữ nhân lưng đeo một cái giỏ quả dại nhỏ hoảng sợ chạy trốn, một kiếm liền bổ vào hai chân nữ nhân.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên khiến mọi người đều kinh hãi, mọi người không biết làm sao, đều ngây người nguyên tại chỗ.
“Phụng mệnh lệnh thống lĩnh đại nhân truy bắt bè đảng phản bội, kẻ vọng nào động giết chết bất luận tội! Kẻ nào không muốn chết đều quay về chỗ ngồi xuống cho ta, lập tức! !” âm thanh lanh lảnh kia lại vang lên.
Những người nghèo khổ này cũng không biết Thống lĩnh đại nhân là vật gì, nhưng bọn hắn biết rõ, nếu như không trở về ngồi nguyên tại chỗ, người kế tiếp bị giết chính là bọn hắn! Sau một hồi rối ren, mọi người nhao nhao quay về chỗ ngồi cũ, người nên ngồi thì ngồi xuống, người nên đứng thì đứng, không phải muốn bắt bè đảng phản bội sao? Chính mình cũng không làm chuyện xấu nào, dù sao bắt người cũng không bắt tới mình.
Phòng quản gia nghênh ngang đi tới, phía sau y đi theo hơn năm mươi gia đinh. Những sự việc làm bại hoại danh tiếng, các lão gia có thân phận quý tộc tôn quý tự nhiên sẽ khinh thường không đi làm, vừa vặn cho Phòng quản gia y một cơ hội Phong vân một cõi!
Phòng quản gia nhìn thấy người chung quanh đã đều bị dọa sợ hãi, thoả mãn nghĩ tới lời nói của nam tước đại nhân. Lần này đây Phòng gia của y phụ trách phía tây, Lâm gia phụ trách phía đông, mà Thủy gia phụ trách ngăn chặn hai bên trấn Trúc Lâm, nhưng Phòng gia của y cùng Lâm gia đều phải xuất ra một phần ba đồ vật cho Thủy gia, cho nên tay chân nhất định phải nhanh, đừng làm cho Lâm gia chiếm được tiện nghi.
Phòng quản gia có đôi chút lo lắng, giành được nhiều, tiền thưởng của y đương nhiên cũng sẽ nhiều, ánh mắt y quét qua, vừa hay nhìn thấy một con trâu nước màu lông tỏa sáng, tuy Phòng gia đã có bốn mươi ba con trâu, nhưng Phòng quản gia tin tưởng nam tước đại nhân tuyệt sẽ không để bụng bầy trâu của mình biến thành bốn mươi bốn con!
“Người tới, dắt con trâu kia tới đây, ta tra xem có ký hiệu của bè đảng phản bội hay không.” Phòng quản gia vung tay lên, mấy đại hán đi thẳng đến chỗ con trâu nước.
“Mấy vị đại gia, con trâu này là để cứu mạng mẹ em bé.” đằng sau con trâu nước có một lão hán vội vàng đứng dậy, cầu khẩn nói: “Đại gia. . . . Đại gia. . . . con trâu này không thể. . . . .”

Một đại hán không kiên nhẫn chém ra một quyền, vừa vặn đập vào mặt lão hán: “Lão già kia, cút ngay!”
Lão hán vừa mới ngã xuống đất, nhưng lão lại vội vàng giãy dụa đứng dậy ôm lấy chân sau con trâu nước: “Đại gia. . . . xin các ngươi thương xót. . . .”
“Lão già kia, muốn chết!” Một đại hán duỗi chân, nặng nề dẫm lên trên bàn chân lão hán, âm thanh răng rắc vang lên, bắp chân giẫm lão hán đã bị giẫm gãy.
Lão hán phát ra một tiếng kêu thảm thiết rất to, thế nhưng hai tay của lão vẫn không buông chân sau con trâu. Một con trâu đối với một quý tộc mà nói, trong đàn trâu của mình nhiều hơn một con nữa mà thôi, nhưng đối với lão hán mà nói, bán trâu là để cứu mạng người khác.
“Các ngươi dựa vào cái gì mà cướp đoạt trâu của người ta?” Theo một tiếng hét lớn, mấy hán tử Thổ tộc từ trong khắp ngõ ngách đứng dậy.
Mấy gia đinh làm hơi quá đáng, đã dẫn đến lửa giận của mọi người, trong lúc lòng người đang căm phẫn, điều còn thiếu khuyết chính là dũng khí. Có mấy hán tử Thổ tộc dẫn đầu, mọi người nhao nhao phụ hoạ đứng lên, có mấy người tuổi trẻ dứt khoát nhặt đòn gánh, tảng đá bên người lên, rất có ý tứ động thủ.

“Các hương dân, các ngươi không nên hiểu lầm!” Phòng quản gia vội vàng gào to một tiếng: “Chúng ta phụng mệnh lệnh thống lĩnh đại nhân, tới bắt bè đảng phản bội, hy vọng các ngươi tỉnh táo chút ít, không nên bị người có ý đồ lợi dụng.”
“Ai lợi dụng người, chúng ta bị các ngươi bức đấy!” Một hán tử Thổ tộc kêu lên: “Trâu nước cũng là bè đảng phản bội sao? Cái gì mà thống lĩnh đại nhân, ta nhổ vào!”
“Thì ra ngươi chính là bè đảng phản bội…!” Trên mặt Phòng quản gia lộ ra nụ cười âm hiểm cười: “Lại dám nhục mạ thống lĩnh đại nhân trước mặt mọi người, có ai không, bắt lấy bọn hắn cho ta!” Phòng quản gia căn bản cũng không sợ đám ô hợp này, cầm trong tay đòn gánh, tảng đá sao có thể là đối thủ của trường kiếm, cường cung? Y vừa mới vừa nói mấy câu mềm mỏng chẳng qua là lo lắng giết quá nhiều người sẽ không tốt, hiện tại lại không có vấn đề nữa rồi, những người Thổ tộc này nhục mạ thống lĩnh đại nhân trước mặt mọi người, cơ hội khó tìm được!
Bọn gia đinh nâng cao trường kiếm phát ra ánh sáng lạnh, tiến về phía mấy hán tử Thổ tộc, đám gia đinh còn sót lại kéo căng trường cung, đầu mũi tên chỉ về hướng đám người đối diện.
Các bình dân cùng người Thổ tộc làm sao bái kiến loại này tư thế, ngoại trừ hơn mười người trẻ tuổi nắm chặc đòn gánh cùng tảng đá trong tay, đại đa số người đều không hẹn mà cùng lựa chọn lui về phía sau, mà trong mắt mấy hán tử Thổ tộc cũng lộ ra vẻ hối hận, thế nhưng hiện tại bọn hắn muốn lui cũng không còn kịp rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.