Bạn đang đọc Đế Quốc Cuồng Lan: Chương 52: Ai Là Anh Hùng
“Rất tốt!” Tiền Bất Ly nhẹ gật đầu, ánh mắt chuyển đến trên người Nhiệm Soái. Hắn nói: “Nhiệm Soái, ngươi thì sao? Hãy có một lựa chọn!”
Nhiệm Soái một mực lộ ra nụ cười ngây ngô nghe mọi người đàm luận, đột nhiên nghe thấy Tiền Bất Ly hỏi mình, hắn kinh ngạc trả lời: “Lựa chọn cái gì?”
“Ngươi ít giả bộ hồ đồ cho ta.” Tiền Bất Ly tức giận nói: “Ngươi lựa chọn tìm nơi nương tựa Úy Trì Phong Vân kia hay là lựa chọn tiếp tục theo chúng ta.”
“Úy Trì Phong Vân. . . .” Nhiệm Soái nhếch miệng nói: “Ta không biết hắn!”
Một câu nói này của Nhiệm Soái khiến Cơ Thắng Tình đang cau mày cũng bị làm cho tức cười, Tiền Bất Ly vừa tức vừa cười nói: “Nói nhảm, chỉ bằng một Vũ Vệ tướng quân nho nhỏ như ngươi mà có tư cách quen biết Úy Trì Phong Vân sao? Thoải mái chút, đến cùng ngươi lựa chọn cái gì?”
“Nếu như ta không biết hắn, còn tìm nơi nương tựa hắn làm cái gì?” Nhiệm Soái lay động thân thể, thay đổi loại tư thế ngồi thoải mái: “Còn như theo chân đại nhân sẽ có con đường phía trước …!”
Tiền Bất Ly lại đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Vương Thụy: “Vương Thụy, ngươi thì sao?”
Vương Thụy nở nụ cười nói: “Đại nhân, từ lần kia ngài tự mình đến bên ngoài Tuyết Nguyên thành nghênh đón ta, ta liền thề, chỉ cần soái kỳ của đại nhân chỉ về phương hướng nào, bất kể là núi đao hay là biển lửa, Vương Thụy ta đều muôn lần chết không chối từ!”
“Chẳng trách quan thăng nhanh như vậy, tiểu tử này biết nói chuyện hơn so với ta!” Đỗ Binh cười hì hì nói với Nhiệm Soái một câu, khiến cho bầu không khí trang trọng trong căn phòng thoáng cái hoàn toàn tan biến.
Vương Thụy tức giận đến trợn tròn mắt, thế nhưng hắn cũng không có biện pháp đáp trả Đỗ Binh, đành phải chịu đựng, đợi sau này tìm cơ hội khiến Đỗ Binh làm trò cười cho thiên hạ.
Tiền Bất Ly nhìn chung quanh một vòng, hắn rất hài lòng trong lòng, hắn rất hiểu rõ tính cách của ba người Vương Thụy, Đỗ Binh cùng Nhiệm Soái. Câu nói thăm dò vừa rồi thực chất chỉ là nói chơi, không có ai sẽ rời khỏi vào lúc này, không phải Tiền Bất Ly chú ý tới câu trả lời, mà là thần thái, trong ánh mắt của mấy người Đỗ Binh, hắn nhìn thấy ngoại trừ kiên định, còn là sự kiên định.
“Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng! Chỉ cần mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, không có khó khăn nào có thể ngăn cản chúng ta.” Tiền Bất Ly chậm rãi nói: “Hiện tại điều chúng ta muốn làm chính là khống chế được Hạ Quýnh Danh!”
Giả Thiên Tường do dự hỏi: “Ngài có biện pháp? Biện pháp của ngài. . . Sẽ không quá mãnh liệt chứ?” Vừa rồi Tiền Bất Ly nói muốn mang binh chặn đánh Úy Trì Phong Vân, mặc kệ đề nghị này có phải vui đùa hay không, Giả Thiên Tường vẫn cảm thấy hơi sợ.
“Ngài yên tâm đi, bá tước đại nhân, khi chúng ta còn chưa tới cửa ải Liên Thành, ta đã có biện pháp đối phó với bọn hắn rồi.” Tiền Bất Ly vừa cười vừa nói.
Vương Thụy cùng Đỗ Binh nhìn nhau nở nụ cười quái dị, tiếp theo lại không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn Cơ Thắng Tình, thấy dáng vẻ ngơ ngác của Cơ Thắng Tình.
“Đỗ tướng quân, ngài thật là một người coi trọng chữ tín!” Hạ Tử Thành đưa tay hướng về phía Đỗ Binh, nói: “Ta không có uổng phí chờ tướng quân”
Đỗ Binh khẽ thở dài một tiếng, cầm tay Hạ Tử Thành, sau đó hai người ngồi xuống. Lễ tiết bắt tay này vốn là của mấy quốc gia Anh Quốc đế quốc, La Tư Đế Quốc, Châu Mỹ hợp chủng quốc. Kỳ thật ý nghĩa chân chính của loại lễ tiết chính là dùng tay phải biểu hiện cho đối phương xem, nói cho đối phương biết chính mình không có vũ khí, lễ tiết nắm tay đại biểu cho hòa bình. Mà các vị tổ tiên vương thất Cơ Chu quốc rất cảm thấy hứng thú đối với loại lễ tiết này, cuối cùng Cơ Chu quốc cũng lưu hành lễ tiết bắt tay, thế nhưng loại lễ tiết này chỉ có thể được thực hiện ở hai người có thân phận địa vị bằng nhau, thân phận chênh lệch nhau thì không được.
“Đỗ tướng quân hôm nay có thể cho ta một câu trả lời hài lòng sao?” Hạ Tử Thành dùng ánh mắt mong chờ nhìn Đỗ Binh.
“Ta không có lực chọn khác sao?” Đỗ Binh cười gượng lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Thành, nói: “Ta có thể giúp ngươi, thế nhưng. . . . Ta có một yêu cầu.”
“Có yêu cầu gì ngài cứ việc nói.” Hạ Tử Thành tin tưởng một người Đỗ Binh người như chắc sẽ không đưa ra yêu cầu quá phận.
“Ta có một người bạn tốt, ngài cũng đã gặp, hắn chính là Vũ Vệ tướng quân Nhiệm Soái. Ta. . . . Ta thật sự không đành lòng để cho hắn đi tìm chết cùng Tiền Bất Ly, cho nên ta hy vọng ngài đi khuyên hắn một lời.” Đỗ Binh hiển nhiên đã đã mất đi tin tưởng đối với thống lĩnh đại nhân của mình, mà gọi thẳng tên Tiền Bất Ly.
Mắt Hạ Tử Thành sáng rực lên, gã hỏi: “Là Nhiệm Soái tướng quân?”
Đỗ Binh nhẹ gật đầu.
Hạ Tử Thành âm thầm mừng rỡ quá đỗi, có thể lôi kéo Đỗ Binh đã rất không dễ dàng, hiện tại lại tăng thêm một Nhiệm Soái. . . . Đây quả thực quá bất ngờ! Hạ Tử Thành hít vào một hơi thật dài, nói: “Có thể có được tình cảm của Đỗ tướng quân là vinh hạnh của hắn, thế nhưng. . . . Các người đã có tình hữu nghị sâu như vậy, vì sao ngài không tự mình đi khuyên hắn một lời?”
“Chúng ta thân là võ tướng, nhất định phải tuân thủ chữ tín của võ tướng! Ta. . . . Ta đã từng ám chỉ hắn một lần, thế nhưng hắn giả bộ nghe mà không hiểu.” Ánh mắt Đỗ Binh lộ ra thần sắc bất đắc dĩ: “Ta lại không thể nói quá rõ ràng, cho nên chỉ có thể dựa vào ngài mà thôi.”
“Chữ tín của võ tướng? Là trung thành? ! Ha ha. . . Ta thừa nhận đây là một loại phẩm chất tốt, thế nhưng không để ý hiện thực, nghịch thế mà làm thì lại có vẻ ngu xuẩn!” Hạ Tử Thành vừa âm thầm tính toán ở trong lòng vừa nở nụ cười: “Chẳng lẽ ngài không chuyển cáo lời của ta cho hắn?”
“Ngài tin tưởng ta, mới nói cho ta biết những điều cơ mật, không được ngài cho phép, ta tuyệt sẽ không nói với bất kỳ người nào.” Đỗ Binh nghiêm mặt nói: “Vạn nhất hắn vẫn vững chắc duy trì ý kiến của mình, bẩm báo những sự tình này cho Tiền Bất Ly, chẳng phải là hại ngài sao?”
Hạ Tử Thành ngây ngẩn cả người, đưa mắt nhìn Đỗ Binh thật lâu mới chậm rãi nói: “Cám ơn!”
Đỗ Binh cười gượng khoát tay áo: cám ơn ta? Thôi miễn đi, không được bao lâu nữa ngươi chỉ hận không thể bầm thây ta thành vạn đoạn. Thế nhưng Đỗ Binh không thể nào phủ nhận được là chính mình đã nảy sinh ấn tượng tốt với Hạ Tử Thành. Bình thường những con dòng cháu giống không sở hữu tính cách thành khẩn. Nếu như không phải hai người thuộc về hai phe cánh khác nhau, có lẽ hai người thật sự có thể trở thành bạn tốt?
Hạ Tử Thành trầm ngâm một hồi, mở miệng hỏi: “Đỗ tướng quân, ngài cho rằng có khả năng bao nhiêu để thuyết phục Nhiệm Soái tướng quân?”
Đỗ Binh suy nghĩ rồi trả lời: “Bảy thành, tuy nhìn từ bề ngoài Nhiệm Soái thoạt nhìn lỗ mãng, dũng liệt, kỳ thật nội tâm của hắn cũng rất khôn khéo, nếu như hắn biết rõ chính mình đi đến một tử lộ thân bại danh liệt, hắn sẽ cẩn thận suy nghĩ.”
Hạ Tử Thành hơi cười rộ lên: “Bảy thành? Vậy là đủ rồi! Có nắm chắc bảy thành thì đáng giá liều lĩnh bất kỳ nguy hiểm nào!”
Đỗ Binh hơi có chút thất thần: “Những lời này của ngài rất tương tự cùng Tiền Bất Ly.”
“Thật sao?” Hạ Tử Thành cười to vài tiếng: “Đây chính là cái gọi anh hùng giống nhau! Tuy ta là đối thủ của Tiền Thống lĩnh, nhưng ta không thể phủ nhận tài năng của Tiền thống lĩnh! Đáng tiếc chính là. . . . Hắn đứng sai đội ngũ!”
Lại một cái. . . . Đỗ Binh thở dài, chỉ có hắn biết rõ, hắn vì ai mà cảm thán.
“Ta muốn gặp Nhiệm Soái tướng quân.”
“Ta đã sắp xếp xong xuôi.”