Bạn đang đọc Đế Quốc Cuồng Lan: Chương 37: Đánh Nhau Kịch Liệt
Khoảng cách với binh lính quân địch phía trước càng ngày càng gần, Tần Trùng thoáng kìm cương chiến mã, để cho binh sĩ sau lưng theo kịp, tất cả cùng tiến. Mặc dù nói giục ngựa xung trận lên trước có cảm giác vô cùng uy phong, nhưng Tần Trùng luôn luôn tự mình hiểu, Đãng Khấu tướng quân Đỗ Binh dám xông lên phía trước nhất, người ta là kẻ tài cao gan cũng lớn! Nếu như Tần Trùng hắn cũng học làm theo, hắn chỉ có thể uy phong như vậy một lần, sẽ không có cơ hội thứ hai, người chết thì tuyệt nhiên sẽ không có cơ hội!
Kỵ binh ở hậu đội hai bên nhao nhao bắn tên, mà kỵ binh ở tiền đội tức thì cúi đầu, ra sức vọt tới trước, người của bộ lạc Phi Ưng vung vẩy mã đao, kỵ binh Cơ Chu quốc tức thì cầm thương nhọn.
Ưu thế về vũ khí có thể đền bù cho việc huấn luyện kỵ binh chưa đủ, hai bên đụng vào nhau, kỵ binh cận vệ bộ lạc Phi Ưng bị đánh bay bảy, tám người, mà đội kỵ binh Cơ Chu quốc chỉ có một người bị mã đao chém xuống dưới ngựa.
Thái Tổ Cơ Chu quốc đã dựa vào một thanh thiết thương mà lập nghiệp, cho nên quốc vương Cơ Chu quốc các thời kỳ đều tin tưởng vững chắc, thương là vương của bách binh khí! Quân đội Cơ Chu quốc bất kể là kỵ binh hay là bộ binh, cung có thể bắn không chính xác, kiếm có thể múa rất mất trật tự, nhưng thương thì nhất định phải luyện lợi hại, vừa chuẩn, vừa nhanh!
Hơn nữa thương nhọn của Cơ Chu quốc khác với mã thương của các đế quốc khác. Thương nhọn chỉ dài hai mét, xa có thể đâm, móc, quét, tới gần có thể đâm, gẩy, chọc, chỗ tay cầm của thương nhọn còn có cán thương, cho dù thương nhọn bị đối phương nện đứt, vẫn còn có một chuôi thương có thể dùng để giết địch.
Nhưng sự yếu kém chỉ có thể dựa vào ưu thế về mặt vũ khí thì tuyệt đối không thể hoàn toàn đền bù được, Mục Khắc vung vẩy Lang nha bổng, vọt vào bên trong đội hình quân kỵ binh quân Nam, mỗi lần một tiếng hét lớn, mỗi lần vung vẩy một cái, đều có một binh sĩ bị đánh da tróc thịt bong, rớt xuống chiến mã.
Đôi mắt Tần Trùng như muốn nứt ra, hắn kẹp lấy chiến mã, xông vào bên trong đám đông, một thương đâm về phía sườn Mục Khắc.
Kỳ thật Mục Khắc đã sớm chú ý tới viên thủ lĩnh Tần Trùng này, lúc này đối thủ chủ động chạy ra đón chào, điều này chính là tâm ý của gã. Lang nha bổng trong tay Mục Khắc di chuyển, từ trên bổ xuống, va chạm với thương nhọn của Tần Trùng, chỉ nghe Răng rắc một tiếng, thương nhọn của Tần Trùng đã bị Lang nha bổng của Mục Khắc đánh gãy thành hai đoạn.
Tần Trùng chỉ là một tướng lĩnh bình dân, căn bản không có cơ hội học tập vũ kỹ, càng không có binh khí phù hợp. Thương nhọn của hắn được chế tạo theo thương nhọn tiêu chuẩn, sao có thể chống đỡ với loại binh khí độc môn của đối phương!
Mục Khắc hét lớn một tiếng, Lang nha bổng di chuyển trên không trung sau đó hung hăng đánh tới về phía Tần Trùng.
Tần Trùng vung tay di chuyển một nửa cán thương còn lại, dùng cán thương đâm về phía Mục Khắc. Đây là đấu pháp lưỡng bại câu thương, tuy chỉ qua một chiêu, nhưng Tần Trùng đã biết rõ võ nghệ của đối phương hơn mình xa, nếu như không đánh lại vậy hãy liều một chút! Huống chi Tần Trùng đã chứng kiến Đỗ Binh dẫn theo đại đội kỵ binh từ phía sau đang tiến lên, coi như mình chết, Đãng Khấu tướng quân đại nhân cũng sẽ báo thù ình!
Khi cuộc chiến đấu đang rơi vào tình thế kịch liệt, Tần Trùng không rảnh quan sát tình thế ở phía sau của mình, mà Mục Khắc cũng giống như vậy. Gã chỉ có thấy được Trát Mộc Hợp Đại Hãn đang xông tới từ phía quân doanh mình. Như vậy. . . . trước mặt Đại Hãn, mình hãy biểu thị chút vũ dũng! Bổng thế của Mục Khắc di chuyển liên tục, gã dùng hai chân thúc dục chiến mã, vừa vặn tránh khỏi thế công kích của Tần Trùng.
Binh sĩ chung quanh Tần Trùng mắt nhìn thấy đội trưởng của mình nguy có sớm tối, nhao nhao dứt bỏ đối thủ trước mặt mình, vài thanh thương nhọn đồng thời đâm về phía Mục Khắc, mà Tần Trùng cũng cố hết sức khống chế ngựa xoay người, ý đồ tránh được một kiếp.
Mục Khắc chẳng thèm ngó tới mấy cây thương nhọn đang đâm tới mình. Gã nắm chắc có thể giết chết người trước mặt này sau đó sẽ đánh bay mấy mũi thương này. Đúng lúc này, sau lưng gã lại đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt , Mục Khắc nhịn không được phát ra một tiếng kêu thảm thiết, Lang nha bổng trong tay lệch lạc, nện vào chiến mã của Tần Trùng.
Mấy mũi thương nhọn không chút ngần ngại đâm vào trong thân thể Mục Khắc, hai mắt Mục Khắc trợn lên, hổ gầm một tiếng, dùng sức mãnh liệt giãy dụa. Mấy binh sĩ đã cho rằng đại công cáo thành, không kịp trở tay, bị Mục Khắc đánh ngã xuống dưới chân ngựa, mà Lang nha bổng trong tay Mục Khắc cũng bay ra ngoài, nện vỡ toang óc một binh sĩ muốn nhào lên kiếm tiện nghi, thi thể bay rớt ra ngoài.
Đáng tiếc mặc kệ Mục Khắc biểu hiện vũ dũng như thế nào, mấy mũi thương nhọn cắm ở trên người gã thoáng rung rung đã nói hết thảy với mọi người: Mục Khắc đang suy yếu cỡ nào. Mấy người lính ngã xuống, nhưng càng nhiều hơn binh sĩ nhào tới, thương nhọn sáng loáng hợp thành từng đạo, từng đạo “Đoạt mệnh” phù.
Đây chính là điều mà Đại Hãn từng nói qua Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh sao? Thần trí Mục Khắc dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ, gã sử dụng chút lực lượng cuối cùng rút mã đao bên hông, giơ cao khỏi đầu. Bỗng nhiên, từ sau ót của gã lại truyền tới một hồi đau nhức kịch liệt , Mục Khắc cố hết sức giãy dụa muốn xoay qua chỗ khác, gã muốn xem kẻ trước sau hai lần đâm vào sau lưng mình gây tổn thương là người như thế nào, thế nhưng nguyện vọng này không cách nào thực hiện được. Trước mắt Mục Khắc biến thành màu đen, đột ngột ngã từ trên lưng chiến mã xuống.
Đỗ Binh cười nhạt một tiếng, buông trường cung trong tay xuống, cầm trường thương vung lên, chợt quát lên: “Giết! !”
“Giết. . .” đại đội kỵ binh sau lưng Đỗ Binh phát ra tiếng rống giận dữ như sấm.
Đám thủ hạ của Mục Khắc đang quên mình chém giết, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng rống giận dữ, mới giật mình phát giác, không chỉ chính mình có viện binh, viện binh của địch nhân còn nhanh hơn so viện binh của mình, bọn chúng đã đến! Nỗi tuyệt vọng khiến cho chiến ý của bọn chúng lập tức tan biến, dũng sĩ cùng người nhu nhược có nhiều khi chỉ khác nhau một điểm nhỏ , bọn hắn nhất loạt giục chiến mã chuyển hướng, muốn thoát ly khỏi chiến trường.
“Lượn quanh đi! Toàn bộ đội lượn quanh đi!” Tần Trùng nhảy lên một thớt chiến mã giành được, cố gắng chỉ huy các bộ hạ. Hiện tại hắn không có thời gian để nghĩ tới mình thoát khỏi cái chết là may mắn, đội kỵ binh Cơ Chu quốc giỏi xung phong tấn công, mà kỵ binh bộ lạc Phi Ưng am hiểu cưỡi ngựa bắn cung. Nếu như bởi vì chính sai lầm của mình, làm giảm tốc độ của đại đội kỵ binh Đỗ Binh, khiến cho đối phương có cơ hội thoát khỏi chiến trường, vậy lỗi lầm của hắn còn lớn hơn.
Dưới sự chỉ huy của Tần Trùng, rốt cục tiểu đội kỵ binh của hắn cũng kịp thời xuất ra một con đường cho đại đội kỵ binh tấn công. Lúc Đỗ Binh nhanh như tên bắn mà vụt qua, hắn dùng ánh mắt thưởng thức mà liếc nhìn Tần Trùng, hơi gật đầu, trong lòng Tần Trùng bỗng nhiên dâng lên một tình cảm ấm áp.
Không giống với vẻ hăng hái của Đỗ Binh, Trát Mộc Hợp thuần túy chỉ là kiên trì chào đón đối phương. Y chỉ dẫn theo hai bách nhân đội, hai bên có sự chênh lệch quá lớn về số lượng; so sánh về sĩ khí, một bên vì thực hiện được âm mưu mà hưng phấn, một bên tức thì tràn đầy uể oải, trận chiến đấu này không cần đánh ai thua ai thắng đã rất rõ ràng!
Nhưng vừa rồi Trát Mộc Hợp không có lực chọn nào khác, chiến mã có tốc độ công kích cao không thể nào trong chốc lát muốn dừng lại là có thể làm được, cưỡng ép ghìm ngựa sẽ mang đến hỗn loạn thật lớn cho đội ngũ. Điểm mấu chốt nhất chính là nếu như mình chạy trốn, kỵ binh quân Nam nhất định sẽ thừa cơ đánh giết tận đại doanh của mình, mà Sát Cáp Nhĩ đang mang theo các binh sĩ cứu hoả, nếu như bị đánh không kịp trở tay, tuyệt trốn không thoát kết cục toàn quân chạy tán loạn!