Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 17: Bắn Chụm


Bạn đang đọc Đế Quốc Cuồng Lan: Chương 17: Bắn Chụm


Một bách nhân đội trấn thủ ở bên ngoài Lạc Nhật Hạp Cốc nghe thấy tiếng la, quay đầu nhìn lại, lập tức âm thanh hỗn loạn vang lên, tiếng kèn thê lương vang lên.
Trát Mộc Hợp đã nghe được thanh âm cảnh báo, y giật mình trong lòng, cố gắng trấn định lại tinh thần, sau đó y quay đầu nhìn lại, đã thấy vô số khinh kỵ cận vệ đang lún sâu, gắng sức giãy dụa trong tuyết đọng cao ngất, bị lừa rồi! Trận Tuyết Băng này nhất định là do người miền nam chết tiệt tạo ra, đây là liên hoàn kế! Trong lúc nhất thời Trát Mộc Hợp chỉ cảm thấy mất hết can đảm, một cảm giác khuất nhục mãnh liệt cùng nỗi đau mất đi huynh đệ khiến cho cổ họng của y ngòn ngọt. Y há miệng phún ra một ngụm máu tươi.
“Đại Hãn !” Chứng kiến Thần trong suy nghĩ của mình thổ huyết, mấy thân vệ liều mạng nhào tới.
Trát Mộc Hợp khoát tay áo, nhắm mắt lại, chờ tới khi y một lần nữa mở mắt ra, thần quang trong mắt y đã đôi chút hồi phục. Trác Mộc Hợp nói: “Truyền lệnh, toàn quân tiến lên! !” Đây là lựa chọn duy nhất của Trát Mộc Hợp, các hài tử của y hiện tại thậm chí còn không thể bắn ra một mũi tên. Trong một trạng thái như này, căn bản chúng không thể đối địch với quân kỵ binh đang gào thét xông tới. Trái lại tiếp tục tiến vào trong cốc thì vẫn còn một con đường sống.
Bách nhân đội ở lại trấn thủ bên ngoài Lạc Nhật Hạp Cốc, dưới sự chỉ huy của Bách phu trưởng, anh dũng xông lên nghênh đón, tuy chỉ dùng một bách nhân đội nghênh chiến, thất bại là kết cục hiển nhiên, Bách phu trưởng cùng Trát Mộc Hợp, không có lực chọn khác.

Đỗ Binh giương cung cài tên, liếc về phía Bách phu trưởng địch quân, cùng lúc đó, Bách phu trưởng cũng nhắm ngay vào Đỗ Binh, hai mũi tên cùng bắn về phía địch nhân của mình.
Bách phu trưởng có kỹ thuật cỡi ngựa phi thường tốt, hắn lập tức ẩn thân xuống phía dưới bàn đạp, tên bắn của Đỗ Binh bay qua lưng ngựa vừa văn bắn trúng một gã không may ở phía sau.
Mà Đỗ Binh hoàn toàn dựa vào nhãn lực của mình, dùng trường cung đánh bay mũi tên. “Thật sự có tài!” Đỗ Binh cười nhạt một tiếng, rút ra một mũi tên khác. Bách phu trưởng kia cũng không cam chịu yếu thế, lấy ra một mũi tên lắp bắn. Thế nhưng lúc này, mũi tên của Đỗ Binh bắn ra ngoài trước.
Bách phu trưởng vừa mới bắn mũi tên ra, chiến mã của hắn đột nhiên kêu thảm một tiếng, chân trước mềm nhũn ngã xuống đất. Thì ra Đỗ Binh nhắm bắn mũi tên vào chiến mã. Trong đầu tên Bách phu trưởng hiện ra một câu: “Vô sỉ.” Tiếp theo thân thể của hắn bay ra ngoài, trong chớp mắt thân thể hắn bị kỵ mã chạy phía sau che phủ.
Đỗ Binh dùng trường cung đánh bay mũi tên, sau đó thu hồi cung, tháo trường thương của mình xuống, đồng thời hắn ghìm cương làm chậm lại tốc độ của chiến mã, hắn đang đợi binh lính của mình theo kịp. Dùng lực lượng một người khiêu chiến một bách nhân đội, thật sự không phải là một ý kiến hay. Huống chi Đỗ Binh thừa nhận hắn không phải một viên mãnh tướng, hắn hy vọng người khác dùng từ: Trí tướng để hình dung về chính bản thân hắn.
Khinh kỵ cận vệ bộ lạc Phi Ưng xem như là thân kinh bách chiến, tuy Bách phu trưởng đã bỏ mình, bọn chúng vẫn phối hợp rất ăn ý, gần nửa số kỵ binh cúi đầu, liều chết vọt tới trước, nửa số kỵ binh khác tức thì thả chậm tốc độ, giương cung cài tên, luân phiên bắn tên, mục tiêu chính là Đỗ Binh.

Biểu hiện của Đỗ Binh có thể nói là thượng thừa. Mắt thấy đối phương bắt đầu kéo cung, hắn đã chuẩn bị kỹ càng, hai chân kẹp chặt hông ngựa, dây cương về hướng khu vực bên cạnh, chiến mã của hắn hí dài một tiếng, mạnh mẽ chuyển hướng phóng về phía bên cạnh, mà trường thương trong tay Đỗ Binh cũng tung bay, hóa thành Đóa Đóa thương hoa, bảo vệ toàn thân của mình.
Đại bộ phận mũi tên đều rơi ở phía sau chiến mã của Đỗ Binh, lẻ tẻ có vài mũi tên bay tới, tức thì từng cái bị thương hoa của Đỗ Binh đánh bay, chỉ có một mũi tên cắm vào trên bờ vai Đỗ Binh, may mắn Đỗ Binh mặc hai tầng giáp mềm, cắm vào thịt không quá sâu.
Binh sĩ Bộ lạc Phi Ưng một lần nữa giương cung cài tên. Ai ngờ mũi tên còn chưa kịp bắn ra, bọn chúng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Mấy trăm mũi tên mũi tên từ trên trời giáng xuống, bắn tới trong đội ngũ của chúng. Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết, tiếng ngựa hí vang lên tạo thành một mảng âm thanh hỗn loạn. Đội kỵ binh của Đỗ Binh đã đến, đâu còn có thể cho phép bọn chúng, không coi vào đâu, làm tổn thương chủ tướng của mình.
Đỗ Binh vung trường thương, hô lên: “Giết! !” Tiếng la vừa ra, hắn đã dẫn đầu vọt vào trận địa địch. Thân là võ tướng, điều đáng sợ nhất chính là tứ phía thụ địch. Nếu như chỉ phải ứng phó với phía trước, không lo hai bên cùng đường lui, những binh sĩ bình thường gặp phải hắn, nhất định sẽ không có lực chống đỡ.
“Giết. . .” Đám binh sĩ thuộc hạ của Đỗ Binh cũng hét lớn một tiếng, vung thương nhọn, xông vào trong đội ngũ kẻ địch.

Trường thương của Đỗ Binh bay múa, hắn càng giết càng hăng, hơn nữa một bách nhân đội nho nhỏ, số lượng cũng vô cùng bạc nhược yếu kém, trong chớp mắt hắn đã chém giết qua trận địa địch, quay đầu lại nhìn lại, chỉ còn thừa lại mấy địch nhân vẫn còn đau khổ giãy dụa, cũng đã bị biển người thuộc hạ của hắn chìm ngập.
Thật sự không có tí sức lực nào! Đỗ Binh không có cam lòng mà liếm liếm bờ môi, nhìn về phía trước, biển tuyết trong Lạc Nhật Hạp Cốc, vô số đầu người vẫn còn liên tiếp đau khổ giãy dụa, Đỗ Binh bị chọc cười: “Các huynh đệ! Phía trước còn có con cá lớn, giết vẫn còn chưa đã ghiền. Đi theo ta a…!”
Các binh sĩ phát ra tiếng cười vang, hơn ngàn kỵ binh chạy thẳng đến trước miệng hang, hơn ba trăm kỵ binh xuống ngựa, giơ trường thương nhọn hợp thành một thương trận, binh sĩ còn lại kéo dây cung, bất chấp tất cả, bắn tập trung vào trong cốc. Bọn hắn nghe theo mệnh lệnh của Tiền Bất Ly nên đã mang theo rất nhiều mũi tên, căn bản không lo không có đủ mũi tên để dùng. Mà theo như Đỗ Binh nói: “Lúc nào cánh tay mệt mỏi duỗi không thẳng, lúc đó sự việc coi như xong.”
Dưới hiệu lệnh của Đỗ Binh, hơn bảy trăm kỵ binh liên tục biến đổi góc độ Trường Cung, bắn bao trùm lên từng khối đất tuyết này lại đến một khối đất tuyết khác. Những binh sĩ bộ lạc Phi Ưng đang vật lộn, giãy dụa tiến về phía không có tuyết đọng, căn bản không cách nào ngăn cản những mũi tên đuôi lông vũ từ trời rơi xuống. Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, thỉnh thoảng có người dưới cơn bi phẫn, dùng trường cung quay lại phía sau bắn, đáng tiếc bọn hắn còn đứng không vững, còn đang bị tuyết đọng cuốn lấy người, đương nhiên sẽ không thể bắn chính xác.
Sau mấy lượt bắn tập trung, Đỗ Binh phát hiện ra vấn đề, binh sĩ bộ lạc Phi Ưng vẫn đang liều mạng tiến vào bên trong Lạc Nhật Hạp Cốc, hoàn toàn làm trái với dự đoán của hắn.
“Đại nhân, chúng ta có cần đuổi theo hay không?” Một viên thiên tướng hỏi.

“Không được.” Đỗ Binh lắc đầu nói: “Nếu như truy đuổi vào trong, chúng ta sẽ không có ưu thế.”
“Chúng ta phải làm gì?”
“Ta làm sao biết! Thống lĩnh đại nhân nói bọn chúng nhất định sẽ liều chết xung phong ra ngoài. Ai ngờ. . . .” Nói đến đây, Đỗ Binh cười tự giễu mình, bản thân mình cũng quá nghiêm khắc? Dưới sự chỉ huy thống lĩnh đại nhân, bên mình đã giành được chiến tích kinh người, chẳng lẽ mỗi một sự kiện đều phải tính toán vô cùng chuẩn xác sao?
“Ngươi lập tức mang theo mấy người quay về Tuyết Nguyên thành, báo tin đại thắng ở nơi đây, sau đó hỏi thống lĩnh đại nhân xem chúng ta nên làm như thế nào.”
“Tuân mệnh, đại nhân.”
Đỗ Binh là một tướng lãnh ưa thích suy nghĩ. Đồng thời với việc hắn vô cùng khâm phục Tiền Bất Ly, một nghi vấn cũng nổi lên trong đầu của hắn, vậy rốt cuộc thống lĩnh đại nhân là hạng người gì? Chẳng biết tại sao mà lại được điện hạ tuyệt đối tin cậy, dùng binh lực ở vào một hoàn cảnh xấu mà có thể đại bại khinh kỵ cận vệ bộ lạc Phi Ưng xưng hùng thảo nguyên. Loại thành quả chiến đấu như này, đối với bất kỳ tướng lãnh nào mà nói, đều là kỳ tích!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.