Đế Quốc Chiến Thần

Chương 20: Không Dám Dự Tiệc


Đọc truyện Đế Quốc Chiến Thần – Chương 20: Không Dám Dự Tiệc


“Ôi, anh Chu thân yêu của tôi, tôi không có việc gì thì không thể tìm tới anh sao?”
Tony Bond cười nhẹ ở đầu dây bên kia, rồi nói tiếp: “Mời anh cùng dùng một bữa cơm và thưởng thức món mì mỏng nhé.”
Chu Hàn nghe ra được giọng điệu của Tony Bond ở đầu bên kia điện thoại cũng không thoải mái, nếu như không đoán sai thì hẳn là có vấn đề trên quán.
Cùng với việc người bên kia đích thân bay từ nước ngoài về chỉ vì ba bộ quần áo, điều này đủ cho thấy rõ là Tony Bond có điều gì đó cần nhờ vả.
Như câu nói: “Không có việc gì không đi đến điện Tam Bảo.” (Không có việc thì không đến gõ cửa)
Chu Hàn có giao tình không tệ với Tony Bond nên lúc này cũng không từ chối, mà trực tiếp đồng ý một lời: “Tối nay tôi sẽ tới đó.”
“Được rồi.

Tôi sẽ kính cẩn chờ anh đến.” Tony Bond nghe được lời này hiển nhiên có chút hưng phấn, sau một câu khách sáo mới liền cúp điện thoại.
Đúng lúc này, Bạch Hổ đột nhiên xuất hiện sau lưng Chu Hàn, mãi đến khi người kia cúp điện thoại anh ta mới mở miệng nói ra: “Nguyên soái, có thể là có một chuyện cần báo cáo với ngài.”
Sau khi bỏ đi ý vị cung kính, ý nghĩa của câu này chính là: “Có một câu không biết nói ra có phải không thích hợp hay không.”
“Nói.” Một tay Chu Hàn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Hàm, còn tay còn lại ra hiệu cho Bạch Hổ nói.
Mà Bạch Hổ lại liếc nhìn Tô Hàm, xem ra có chút khó nói.
Chu Hàn nhìn ra suy nghĩ của đối phương, lúc này lập tức ra hiệu: “Không sao, không cần giấu vợ tôi bất cứ chuyện gì.”
Chỉ lúc này Bạch Hổ mới thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, và lên tiếng nói về vụ ám sát Tô Học Long của Tô Khánh Đông.
Chu Hàn và Tô Hàm nghe xong, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Ngược lại với Chu Hàn không có quá nhiều thay đổi về tâm trạng, có vẻ rất bình tĩnh.
Vẻ mặt Tô Hàm lại tràn đầy khiếp sợ, cô vẫn luôn cho rằng ba mình chỉ là đồ bỏ đi, mà chưa bao giờ nghĩ tới…
Sau khi biết được chuyện này, Tô Hàm giãy khỏi tay của Chu Hàn trong vô thức, muốn vào phòng bệnh hỏi chuyện cho rõ ràng.
“Đừng hấp tấp.” Chu Hàn dùng một tay ôm lấy Tô Hàm, cưỡng ép cô mà ôm vào trong lòng, an ủi nói: “Chuyện này vẫn là nên vừa tìm hiểu rõ hơn, vừa giả bộ bối rối.

Ba của em rất có thể là Kiếm Thần từ mười năm trước.”
Tô Hàm càng sửng sốt hơn khi nghe được lời này, cô cũng có nghe nói qua cái tên Kiếm Thần, tuy rằng bóng dáng người này đã biến mất rất nhiều năm.
Nhưng có thế nào cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, người này sẽ lại là ba ruột của mình.
Tuy nhiên Tô Hàm có phần không muốn, cô nhất định muốn vào buồng bệnh hỏi chuyện rõ ràng.
Chu Hàn lập tức giữ giặt lấy cô và không ngừng dỗ dành.

Đúng lúc cả hai sắp bế tắc thì cửa phòng bệnh đột ngột mở ra từ bên trong.
Ngay sau đó, Tô Khánh Đông bước ra ngoài.

Chẳng qua, cơ hồ là khí thế trên người trước sau như một vẫn sa sút, hoàn toàn giống như dáng vẻ của kẻ lưu manh lúc trước.
Tô Hàm mở miệng muốn cầu xin sự khai sáng, nhưng lời nói vừa đến môi lại không biết bắt đầu từ đâu, liền đành phải ngậm miệng lại.

“Con gái, con và con rể về nhà trước đi, ba ở đây chăm sóc mẹ của con là được rồi.”
Tô Khánh Đông nhẹ nhàng mỉm cười với Tô Hàm, nhưng trong ông đã ngửi thấy có gì đó không ổn.
Cô con gái nhìn về phía mắt ông như có chút xa lạ, chẳng lẽ cô đã biết chuyện này?
Ngay lúc Tô Khánh Đông đang nghi hoặc, Tô Hàm lại nặn ra một nụ cười gượng ép, gật đầu nói: “Vậy được rồi, tối nay chúng con sẽ trở lại.”
Tức thì Tô Khánh Đông khẽ gật đầu, khách khí nói với Chu Hàn: “Con rể, con phải chăm sóc cho con gái của ba thật tốt đấy…”
Ý tứ của việc này rất rõ ràng, đây là muốn giao phó cả đời của Tô Hàm cho Chu Hàn….
“Ba, ba cứ yên tâm.”
Chu Hàn trực tiếp gọi bên kia là “ba”, dù sao một đời Kiếm Thần có thể đủ để Chu Hàn kêu một tiếng ba này.
Tô Khánh Đông hơi sững sờ khi nghe thấy những lời đó, rồi ông trở nên thoải mái, cười ha ha đáp: “Con trai ngoan.”
Sau khi hàn huyên, Tô Khánh Đông trở lại phòng bệnh, Chu Hàn đưa Tô Hàm trở về nhà ngay.
Tuy nhiên, trên đường trở về Chu Hàn đã đưa ra chỉ thị cho Bạch Hổ, yêu cầu anh ta bịt miệng tất cả những người biết rõ thân phận của Tô Khánh Đông ngày hôm nay.
Nhưng Bạch Hổ có chút khó xử nói: “Nguyên soái, ngoài vệ sĩ của nhà họ Hoàng ra, những người còn lại chính là Hoàng Minh và Tô Học Long.”
Chu Hàn vừa nghe lời này xong, lông mày của anh khẽ cau lại, giữa hai lông mày tự nhiên toát ra một tia độc đoán.
“Nếu đã là như vậy thì bịt miệng những vệ sĩ của nhà họ Hoàng mà biết được chuyện này lại.

Về phần Hoàng Minh và Tô Học Long, tôi tự có an bài.”

Sau khi giải thích rõ một phen, Chu Hàn tiếp tục nói: “Đi đi.”
Bạch Hổ cung kính gật đầu, lập tức nhảy xuống khỏi nóc xe, bóng dáng biến mất ở trong gương chiếu hậu.
“Anh ta… cũng quá lợi hại rồi, như thế sẽ không ngã chết chứ?”
Tô Hàm có chút không nói nên lời, vừa rồi cô còn muốn kêu Chu Hàn đạp phanh xe kia mà, nhưng Bạch Hổ quá mạnh, vừa nói nhảy đã liền nhảy.
“Sẽ không đâu, đây chỉ là một thao tác cơ bản.”
Chu Hàn quay đầu lại liếc mắt đưa tình với Tô Hàm, mày kiếm khẽ nhướng lên.
“Được rồi.” Tô Hàm nhún vai, nội tâm hồi lâu mới bình tĩnh được.

Tất nhiên, điều khiến cô canh cánh trong lòng vẫn là về việc Tô Khánh Đông là Kiếm Thần.
Sau khi về đến nhà, Tô Hàm đi tắm rửa, trang điểm, thay quần áo rồi mới cùng Chu Hàn đi ra ngoài.
Sau khi Tony Bond gửi địa điểm của quán rượu, Chu Hàn đã cử người đi liên lạc với Hoàng Minh và Tô Học Long, đề nghị hai người họ cần phải đến dùng bữa cùng.
Hoàng Minh đã rất sảng khoái mà đồng ý, nhưng Tô Học Long đang ở trong tình thế khó xử, hôm nay gã bị Tô Khánh Đông dọa cho sợ bể mật gần chết, và cho đến bây giờ trái tim nhỏ bé vẫn còn đang trực nhảy bình bịch.
Không đến mười phút, một chiếc ô tô sang trọng đã đậu ở cửa quán rượu, Chu Hàn và Tô Hàm vừa mới xuống xe liền có một bóng người hấp tấp đến chào hỏi.
“Anh Chu, cô Chu, mời vào trong.” Tony Bond mời hai người vào trong quán rượu với khuôn mặt tươi cười như đứng trong làn gió xuân.
Kết quả là vừa bước vào quán rượu, ngoài hai hàng nhân viên phục vụ đứng ngay ngắn một chỗ bên ngoài thì không có người tạp vụ nào khác.
Chu Hàn hơi nhíu mày, ánh mắt rơi vào Tony Bond, nhưng cũng không có mở miệng hỏi.
Người kia sau khi nhìn ra tâm tư thất vọng của Chu Hàn thì lập tức giải thích: “Anh Chu, để tạo một bầu không khí dùng cơm tốt đẹp cho hai người, tôi sẽ thu dọn tất cả cấp bao đem lại đây.”
Theo giọng điệu của Tony Bond vừa phát ra, một anh chàng có dáng dấp của quản lý lập tức đi tới, hai tay cầm một tấm thẻ vàng VIP đã được đóng dấu đưa cho Chu Hàn.
Anh ta cúi người xuống kính cẩn nói: “Cung nghênh anh Chu, đây là tấm thẻ vàng cho vị khách VIP của quán rượu.


Từ nay dù là dùng bao sương hay anh dùng đồ ăn trong quán rượu thì đều được ưu tiên.”
Thực ra còn có một điều nữa mà anh ta không nói ra, tấm thẻ này tượng trưng cho địa vị tối cao trong quán rượu này và hoàn toàn chính là thượng khách.
Những người có được tấm thẻ này, chỉ cần họ bước chân vào quán rượu thì dù có chuyện gì xảy ra cũng nằm trong tầm kiểm soát của quán.
“Anh không cần tốn nhiều công sức như vậy, lần sau không phải chiếu theo lệ này nữa.” Chu Hàn cầm lấy thẻ, nói ra một câu có hai nghĩa.
Sau đó ba người họ liền vào trong bao sương.
Mà vào lúc này, Hoàng Minh đang trốn trong nhà vệ sinh gọi điện cho Tô Học Long, anh ta rất gấp gáp.
Bởi vì trước đó Tô Học Long đã gửi một tin nhắn cho Hoàng Minh, nhờ anh ta giúp kiếm cớ qua loa với Chu Hàn, tóm lại là nói gì cũng sẽ không đến ăn bữa cơm này.
Sau khi uống hết chậu nước ớt ngày hôm qua, toàn thân Tô Học Long không được khỏe, trong lòng thậm chí còn có một bóng đen rất lớn.
Mặc kệ trong lòng Chu Hàn có như thế nào, có nói cái gì gã cũng sẽ không đi dự tiệc của Chu Hàn.
“Xin lỗi, số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…”
Sau cuộc gọi thứ năm, Tô Học Long chỉ đơn giản là tắt máy đi.
Hoàng Minh tức giận đến mức hận không thể chờ đợi được xông tới xé xác gã.

Sớm biết như vậy thì khi ở trong quán rượu ngày hôm nay đã không nên thả gã đi mà nên bắt gã lại đưa đến trước mặt Tô Khánh Đông, để cho Tô Khánh Đông một kiếm róc xương lóc thịt gã.
Nghĩ đến đây, Hoàng Minh vươn tay sờ lên vết thương trên cổ trong vô thức, nhưng lại vô tình xoa ra một ít vảy máu, khiến cho anh ta cảm thấy rất là không đáng.
“Anh Hoàng, ngài Chu đã đến.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.