Đọc truyện Đế Quốc Bóng Tối – Chương 62
Hoàng hôn đã tiến đến thay thế đi ánh dương quang trong trẻo của ban ngày, mọi người bắt đầu ra về với nỗi niềm bịn rịn.
Shinichi ngồi vào xe Toyota, kỳ quặc là khởi động máy suốt hồi lâu, xe chỉ có rung rung nhưng không sao nổ máy cho được.
“Đừng thế chớ…” Cậu mở cửa xe, kéo động cơ ra. Ây dà dà… Áng chừng là phanh đã bị đơ rồi nè.
Chậc, xem ra phải ra ngoài vẫy taxi. Cơ mà trước hết cứ nên gọi công ty xe tải đến đi đã.
Một chiếc Porsche màu bạc trờ tới kế bên cậu, cửa kính xe hạ xuống, Amanda ló đầu ra hỏi, “Anh Kobayakawa, bị sao thế?”
“Ah, hình như phanh xe anh bị trục trặc.” Shinichi nhún vai, “Hai người cứ về trước đi, anh gọi cho công ty xe tải rồi.”
“Thôi nào, làm sao em có thể bỏ mặc khách em mời ở lại đây được?” Amanda ngoảnh đầu sang, “Akinobu, anh không ngại trở anh Kobayakawa về chứ?”
“Ừ.” Akinobu gật đầu nhè nhẹ, “Về cùng đi.”
Shinichi ngẫm nghĩ, công ty xe tải cũng phải còn lâu lắc mới đến, do đó cậu liền gọi điện báo biển số xe cho bọn họ, đoạn ngồi vào trong xe Akinobu.
“Anh Kobayakawa, tốt xấu gì anh cũng là vô địch bắn súng thế giới, cớ gì không mua hẳn một con xe tử tế ý?” Amanda ngoái lại hỏi Shinichi ngồi ghế sau.
“Hì hì, anh quen rồi, nó là chiếc xe đầu tiên anh mua hồi sang New York.”
Sau đó, Amanda cùng Shinichi tán gẫu, có điều cậu lại có phần thấy quái lạ, bởi lẽ từ đầu đến cuối Akinobu không hề tham gia vào cuộc nói chuyện với bọn cậu.
Xe đỗ lại trước cửa văn phòng Amanda, trước khi đi, cô hôn tạm biệt với Akinobu, còn không quên dặn dò y đừng có lạnh nhạt quá mức kẻo làm khách nhàm chán.
Akinobu lại rồ xe, Shinichi ngồi ở ghế sau cười bảo, “Cậu thả tôi ở đường Crosby là được rồi.”
Crosby không đâu khác chính là đường về căn biệt thự cao cấp của Eva.
Akinobu vẫn yên lặng, nhanh như chớp, xe đã lao vút đi.
Shinichi giật mình, bám chặt một bên cửa xe mà cuống quýt, “Ê, sao thế, tự dưng phóng nhanh như vậy!”
Đáp lại cậu vẫn chỉ là sự im lìm mà thôi.
Shinichi cũng không gượng ép bắt chuyện với y nữa, bèn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn cậu đã tiến ra đường cao tốc rồi, đi thẳng thêm nữa là sẽ ra ngoại ô New York.
Dần dà, cậu bắt đầu ngờ ngợ, không khỏi vỗ vỗ lên lưng ghế Akinobu, “Đường này có vẻ không phải đường về nhà Eva mà?”
Akinobu đột ngột tăng tốc, người Shinichi bị hẩy ngược ra sau đập vào ghế, loại cảm giác này khiến cho cậu cực độ khó chịu, “Ê! Cậu bị làm sao thế hả? Tôi muốn xuống xe!” Lúc cậu vươn tay muốn đẩy cửa xe, ‘chít’ một tiếng bé xíu, toàn bộ xe đều khóa chặt lại.
“Cậu làm gì đấy!” Giọng cậu cao lên thêm mấy quãng, “Có gì thì cậu nói thẳng ra đi!”
“Tôi đã nhắc cậu phải tránh xa Kerenann.” Rốt cuộc Akinobu cũng chịu mở miệng.
“Gì chớ! Hôm nay tôi có làm gì dính gần tới anh ta đâu!” Shinichi trưng ra biểu tình khó mà hiểu cho nổi, “Mà hôm nay chẳng phải do Amanda mời anh ta ư? Cũng nào phải tôi mời đâu cơ chứ!”
Vận tốc xe bất thình lình lại tăng vọt, gần như là chớp nhoáng thành tia điện xẹt trên tuyến đường cao tốc.
“Tôi nói cậu biết! Cậu vượt quá tốc độ rồi đó! Này cậu có nghe tôi nói không đấy!” Shinichi nổi đóa luôn, quá là nhiều lúc cậu thật không hiểu thấu được Akinobu đang suy nghĩ điều gì trong đầu, đặc biệt như hiện tại.
Sau cùng xe cũng ra khỏi đường cao tốc, rẽ vào một nơi mang dáng dấp phong cảnh thôn quê.
Shinichi dõi mắt ra ngoài khung cửa, đồng cỏ lả lơi dưới ráng chiều xoa dịu lại tâm tình cậu, băng qua cả một rừng cây, thế rồi một căn biệt thự xuất hiện trong tầm mắt cậu.
“Woo…” Shinichi vừa toan cảm thán sao mà ngôi biệt thự này lại đẹp nhường ấy, song thoáng nhớ ra cái vẻ lạnh rét như sương kia của Akinobu, cậu tức thì ngậm miệng.
Xe dừng, Akinobu đi ra. Shinichi mới dợm mở cửa xe đã bị y túm chặt lấy, thiếu tí nữa là đầu đập cái cốp vào cửa xe rồi.
“Này này tính làm cái gì đấy hả!” Cổ tay bị túm đến phát đau, lại thấy y đang kéo cậu đi vào tòa biệt thự kia, Shinichi thoáng ngỡ ngàng, “Biệt thự này là của cậu?”
Akinobu vẫn không chịu nói gì thêm như cũ, mở cửa đẩy Shinichi vô.
Bài trí bên trong tương đối đơn giản, có lò sưởi, tường treo vài bức tranh, rồi cả sofa và bàn trà.
Shinichi vừa quay đầu lại thì đã bị Akinobu ấn dúi vào ngực y, ngẩng đầu lên định bụng hỏi lý do gì mà hôm nay y hành xử quái gở thế, đối phương không phân trần gì nhiều nhặn liền cúi đầu xuống hôn nghiến lấy cậu.
Có đôi chút không chống đỡ nổi độ mạnh của y, cậu hơi chệnh choạng thụt lui mấy bước, tức khắc bị Akinobu đỡ chặt lấy phần eo.
Nụ hôn tán loạn chuyển dời từ môi xuống tới cần cổ, Akinobu đã mất hết kiên nhẫn, sốt sắng cởi áo cậu ra.
“Ưmm! Hưmm! Cậu nghe tôi nói đã!” Shinichi muốn đẩy lui khoảng cách giữa cậu và Akinobu ra tí chút, cũng không ngờ đối phương lại thành giận, soạt một cái đã lột áo cậu ra khỏi đầu, nửa thân trên lúc này hoàn toàn trần trụi, “Tuần sau tôi có trận đấu! Trận đấu đó rất quan trọng!” Có khả năng Shuusuke sẽ đi xem!
Chao ngửa ra sau một phát, cậu bị Akinobu đè nằm xuống thảm lông cừu, đành rằng bên dưới rất ư mềm mại nhưng lực va đập như vậy vẫn khiến người cậu đau lâm râm.
Đến khi Akinobu ngồi giữ trên người cậu, bấy giờ cậu mới phát giác, chỗ đũng quần Tây trang của đối phương đã gồ lên cao cao rồi.
Hoảng sợ, cậu chống thân di di ra sau, “Tôi nói cho cậu hay, tôi nói nghiêm túc hẳn hoi đó, hôm nay không được!”
Akinobu nghiêng đầu gọn gàng cởi áo khoác y ra ném sang một bên, thế rồi bỗng khom người xuống chống tay hai bên cạnh sườn cậu, ánh mắt dõi thẳng tắp vào mắt cậu, chả khác nào lưỡi nào sắc lẻm cắm phập cố định để cậu không còn cách nào có thể nhúc nhích, “Vậy hôm nay đáng ra cậu không nên trêu chọc Kerenann mới đúng!”
“Tôi trêu tôi chọc cái của khỉ!” Hành động gây sự vô lý của Akinobu làm tiêu tán hết sự nhẫn nhịn nãy giờ của Shinichi, cậu vung tay muốn giáng cho y một cú vào mặt, ai dè tay vừa vẩy lên giữa không trung liền bị đối phương tóm lấy.
Mà càng gớm ghê hơn, Akinobu thế mà lôi tay cậu xuống phía dưới, đặt tại đũng quần y, hơi nóng hừng hực từ nơi đó dọa cho Shinichi sợ chết khiếp, Akinobu ấn lấy ngón tay cậu, bắt cậu kéo khóa quần y ra, con quái vật to lớn kia bỗng chốc nảy lên, dựng thẳng, Shinichi khỏi cần nhìn cũng biết cái kích cỡ kia đáng sợ tới ngần nào.
“Tôi lặp lại lần nữa! Hôm nay không được!” Shinichi sắp phát rồ cả lên, cậu thề, nếu là sau khi kết thúc trận đấu ở Washington, Akinobu mà có như này, cậu… cậu có thể thỏa hiệp. Nhưng mà cơ bản là tuần sau đã đấu rồi!
“Nếu thế cậu có hai sự lựa chọn, một là đồng ý với tôi kể từ nay về sau đừng có gặp Kerenann nữa, thì hôm nay tôi sẽ dịu dàng một chút với cậu, trước khi thi đấu cậu có thể bình phục. Còn lựa chọn thứ hai, cậu không chịu đồng ý, thì hôm nay tôi sẽ làm cho cậu suốt cả một tháng không cũng đứng dậy được.” Đôi mắt Akinobu rừng rực bốc lửa, dục tình đã nhuộm thẫm con ngươi, “Bây giờ cậu chọn đi.”
“Hai cái lựa chọn đó khác quái gì nhau? Đều là bị cậu làm còn gì!” Shinichi rống rít, huých mạnh khuỷu tay vào hõm vai đối phương, mà còn chưa chạm đến được, cánh tay cậu đã bị bàn tay mạnh mẽ của y giữ lấy đè lại về chỗ cũ.
“Xem chừng cậu chọn cái thứ hai rồi nhỉ.” Shinichi sờ sờ trông thấy được sự phẫn nộ từ trong đáy mắt Akinobu, cậu ngầm hiểu nếu cậu mà không chịu thỏa hiệp, quả quyết hôm nay cậu sẽ không được dễ chịu lắm đâu.
Ngay tại lúc quần cậu bị lột ra, Shinichi hét toáng, “Tôi chọn cái thứ nhất! Cái thứ nhất!”
“Good boy.” Akinobu lăm lăm nhìn Shinichi, dứt khoát nâng lên chân cậu vòng nó tại hai cánh tay, phân thân to lớn để nơi cửa vào, đầu đỉnh mở giãn những nếp uốn, đúng một tư thế đã hoàn toàn sẵn sàng.
Shinichi luống cuống ngọ nguậy, “Cậu bảo là! Cậu bảo là… A…”
Lời còn chưa thốt hết, Akinobu đã thúc tới, vách ruột đột nhiên bị bành mở tới cực hạn, Shinichi sợ tới nỗi mồ hôi lạnh túa đầm đìa toàn thân, khớp hàm run rẩy, gào ầm ĩ, “Lần sau tôi làm chết cậu!”
“Hahaha… Hahaha…” Như là ảo giác, Shinichi him híp mắt phát hiện Akinobu đang cười thật kìa, y cũng từng cười, nhưng cười ấy lại chỉ toàn găm cho người ta một cảm giác lạnh lùng bén ngọt. Duy chỉ có một ngắn ngủi lần này thôi, tựa hồ thật sự đã được nghe chuyện gì buồn cười lắm, y bỗng nhiên hôn phớt lên má Shinichi, “Được, một ngày nào đó cậu tự mồm nói yêu tôi, có bị cậu làm chết cũng không hề gì cả.”
Chỉ vẻn vẹn một câu như vậy lại giúp Shinichi trỗi lên một sự nhẹ nhõm lạ kỳ, đùi bị dồn về trước, nơi hai người đang gắn kết cũng trở nên cực kỳ rõ rệt.
“Cậu đâu cần thiết phải giơ lên cho tôi xem!” Đầu Shinichi lại bắt đầu nhức râm rẩm.
Thế nhưng đầu đỉnh đã tiến vào của Akinobu lại bất thần ngừng lại, thoáng chốc y cúi người xuống, Shinichi có thể tường tận đầu đỉnh đó khẽ khàng cọ xát với điểm mẫn cảm nơi vách tường bên trong, yết hầu cậu vô thức bật vuột ra những tiếng rên rỉ.
“Giờ thì thả lỏng được chưa.” Bờ môi Akinobu chà qua mũi cậu, phiến lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích vành môi hơi nhếch của Shinichi.
“Cậu đã vào rồi… Tôi không thả lỏng… thì cậu sẽ không làm nữa chắc?”
“Đương nhiên không.” Lợi dụng khoảng thời gian Shinichi đáp lời, Akinobu bất chợt chuyển động, thuận theo lối giữa dần dần được thích ứng của Shinichi, vẻ chừng Akinobu càng lúc càng thêm khó có thể khắc chế dục vọng của mình, biên độ đâm rút cũng càng lúc càng dồn dập. Thảm dưới thân chà xát nhàu nhĩ bởi những đợt di chuyển, tất tật mọi giác quan của Shinichi đều dồn tụ lại một nơi mà đối phương đang giày xéo kia, thứ khoái cảm bị va chạm này rút cạn kiệt cả thảy khả năng kiểm soát của trí não cậu mất rồi.
Bất ngờ rằng Akinobu chợt đẩy nghiêng thân mình cậu, gác một chân cậu lên vai y, Shinichi nhếch người xuống liền có thể trông thấy tinh tường Akinobu đang không ngừng ra vào cơ thể cậu.
Lực đưa đẩy mỗi ngày một tăng dần, sau vài cú thốc tới bạo liệt cuối cùng, hô hấp Shinichi gần như đã ngừng trệ, mà Akinobu lại bỗng nhiên rút mạnh toàn bộ ra, một dòng nóng hổi bắn tung tóe tại cửa vào của cậu.
Căn phòng thoáng an tĩnh lại thoáng chốc, chỉ còn lại những tiếng thở dốc hổn hển của đàn ông lởn quởn khắp phòng.
Cửa vào của Shinichi hết mở ra rồi lại khép lại theo nhịp thở, vây dính cả thứ chất lỏng của Akinobu, bất giác càng nhuốm thêm đậm đặc một sự mời gọi khiến người muốn được ngay lập tức xâm chiếm.
Không đợi Akinobu thả chân cậu ra, Shinichi liền tự lui thân thể lại, lảo đảo đứng dậy, dịch thể chảy dọc xuống theo khe đùi. Cậu bước tới chỗ bàn, vớ lấy tấm khăn tay tự mình lau lau thân dưới.