Bạn đang đọc Đế Quốc Bệnh Viện Tâm Thần: Chương Q.1 – Chương 10: Là Con Của Anh
Trải qua sự kiện ở siêu thị, sau khi y tá nhỏ run rẩy đi cùng và khuyên bảo miệt mài suốt quá trình, Trương Khởi Khởi rốt cuộc ân chuẩn yêu cầu về cung… về bệnh viện.
Nhưng trên đường, Trương Khởi Khởi thấy có phần quảng cáo trò chơi rất lớn ở bên đường.
“Cổ giới, cho bạn hết thảy bạn mong muốn.”
Trên đó là một người đẹp mặc bikini quyến rũ đang õng ẹo làm dáng, mắt Trương Khởi Khởi bỗng sáng lên, chỉ vào biển quảng cáo, hỏi y tá: “Đây là hư nghĩ, hư nghĩ [1] phải không? ?” Ngữ điệu kích động giống như đột nhiên gặp được người mẹ ruột đã mất tích ba ngày!
[1] Một loại trò chơi đội mũ giáp vào, người chơi sẽ được trải nghiệm cảm giác như thật.
Y tá nhỏ mù mờ không biết làm sao, không phải chỉ là một trò chơi thôi ư? Toàn bộ thế giới đều chơi đó! Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái: “Đúng vậy, hoàng thượng, đây là hư nghĩ.”
Trương Khởi Khởi trong nháy mắt đã sống lại tại chỗ, hp (máu) lẫn mp (mana) đều tăng vọt nhanh chóng: “Mua cho ta một cái, ta muốn chơi trò chơi này!” A ha ha ha ha, cô đã nói rồi, người anh tuấn tiêu sái chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa như cô làm nữ chính của một tiểu thuyết tam quan [2] không bình thường liền không hề có tiền đồ đáng nói, là một tác giả mẹ ruột, hẳn phải tìm cách để bồi thường cho cô! Hiện tại khẳng định đã để cô dùng thân phận nhân vật chính tiến vào võng du, chơi các chức nghiệp, kỹ năng toàn diện, tài khoản mãn cấp, xưng bá trò chơi, tọa ủng mỹ nhân. Đúng không? Đúng không. . .
[2] Cách nhìn thế giới, cuộc đời, cách đánh giá hành vi, sự vật.
Y tá bên cạnh vừa nghe vậy nhất thời vui mừng rơi nước mắt, nói xem, cô và nhiều người ở bệnh viện sao không nghĩ ra cách như vậy để rời đi tai họa chứ!
Khi trở về bệnh viện, mấy hoàng tử còn chưa đi, mà vị trí đỗ xe cũng quá táo bạo!
Trương Khởi Khởi quen đường đi về phòng bệnh của mình, nhân tiện nhìn xem đại nguyên soái có bình an hay không, khi đi ngang qua vườn hoa sau của bệnh viện, lại thấy được một cảnh thần kỳ.
Lúc này trên ghế dài có một người phụ nữ thanh tú có bầu mặc đồ bệnh nhân, khuôn mặt không trang điểm nhìn trời, nhưng Trương Khởi Khởi vừa thấy liền vui vẻ, kiểu này hợp nhất khẩu vị của cô rồi!
Người phụ nữ mang thai khoảng sáu bảy tháng, cô ngồi trên ghế, vẻ mặt không kiên nhẫn lại có vẻ không tự nhiên, thường thường đánh vào bàn tay đang sờ vào bụng mình, chủ nhân của cái tay kia chính là hoàng tử đi đầu đội ngũ lúc trước.
Nhưng hoàng tử vừa rồi còn tràn đầy khí chất đế vương trước mặt Trương Khởi Khởi lúc này đang thâm tình khẩn thiết nhìn người phụ nữ mang thai, vẻ mặt hạnh phúc mà thương tiếc, tiếc là đối tượng mà hắn thâm tình rõ ràng không nể mặt.
“Đây là tình huống gì?”
Lòng tò mò của Trương Khởi Khởi bỗng dấy lên, hỏi y tá nhỏ bên cạnh, y tá nhỏ đắn đo một lúc lâu, cuối cùng đưa ra câu trả lời mà chỉ số thông minh của Trương Khởi Khởi có thể hiểu được: “Thực ra quá trình không khác gì quyển sách sáng nay ngài đọc, chỉ là kết cục không giống. . .”
Trương Khởi Khởi: “. . . . . .” Trong cuộc sống tràn đầy máu chó.
Kết cục rõ ràng, nữ điên rồi, nam cuồng dại không thay đổi, theo trình độ nhất định mà nói, Trương Khởi Khởi thích kết cục hiện thực bi kịch này hơn.
“Anh đừng có chạm vào!”
Người phụ nữ có thai ngồi trên băng ghế tức giận đẩy tay hoàng tử lại chạm vào một lần nữa, giọng nói trong trẻo dễ nghe.
“Mộc Mộc, cục cưng sắp sinh ra rồi, ngay cả chạm mà cũng không cho anh chạm một chút.”
Đại hoàng tử nhíu mày, trong mắt có vẻ cầu xin, người phụ nữ có thai vẫn quay đầu đi, đúng lúc thấy Trương Khởi Khởi.
Sau đó sự việc quỷ dị đã xảy ra, chỉ thấy mặt người phụ nữ có thai đỏ bừng, tiếp theo đứng lên, ngại ngùng mắc cỡ gọi Trương Khởi Khởi một câu: “Chồng à. . .”
Trương Khởi Khởi khiếp sợ, trong nháy mắt đại hoàng tử liền tái mặt, y tá nhỏ thấy tình thế không ổn lập tức chạy xa đi mua trò chơi cho Trương Khởi Khởi.
Trương Khởi Khởi nhìn bốn phía, khi xác định y tá nhỏ đã chạy, xung quanh mình không có một bóng người, cô mới bình ổn lại trái tim đang đập nhanh, sau đó bình tĩnh trả lời: “Tôi không phải chồng cô!”
Không ngờ người phụ nữ có thai chỉ trong một giây đã rơi lệ, vừa nghe Trương Khởi Khởi không thừa nhận liền vừa khóc vừa kêu: “Anh rõ ràng chính là chồng em! Ngay cả đứa nhỏ đều đã có, anh còn không thừa nhận!”
Trương Khởi Khởi: “. . . . . .” Đây là buộc cô phải làm cha?
Đại hoàng tử bên này trán nổi đầy gân xanh, lại không dám động vào phụ nữ có thai, đối với Trương Khởi Khởi thì —— đối phương là bệnh nhân tâm thần.
Người phụ nữ có thai còn đang khóc sướt mướt lên án: “Tối hôm đó, anh trèo lên giường của người ta, nói rằng anh là chồng của người ta, anh đã nói sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi em và con. . .”
Trương Khởi Khởi bắt đầu cố nghĩ, rốt cuột thì cô chạy đến phòng phụ nữ có thai nói lời vô lương tâm rằng muốn kiếm tiền nuôi cô ta và đứa nhỏ từ khi nào chứ. . .
Người phụ nữ có thai thấy Trương Khởi Khởi chết cũng không thừa nhận, bắt đầu từ khóc sướt mướt biến thành gào khóc, đại hoàng tử ra sức dỗ dành sợ người phụ nữ bị động thai, Trương Khởi Khởi bên này thấy đối phương khóc đến cạn nước mắt, không đành lòng nên nói: “Được rồi, tôi đúng là chồng cô.”
Tiếng nói vừa dứt, người phụ nữ có thai bỗng ngừng khóc, khoan khoái chạy chậm về phía Trương Khởi Khởi, sau đó rúc vào lòng Trương Khởi Khởi, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chồng ~”
Đại hoàng tử: “. . . . . .” Hắn bỗng muốn giết chết Trương Khởi Khởi.
Trương Khởi Khởi vô cùng bình tĩnh, đối với kỹ thuật diễn ngay cả diễn viên Oscar cũng không bằng của người phụ nữ có thai, ngoại trừ thở dài thì cũng không biết dùng từ gì để biểu đạt ý nghĩ của mình.
Sau đó hai người bắt đầu tiết mục tình chàng ý thiếp.
Mặt đại hoàng tử u ám nhìn vài phút, cuối cùng chịu không được, vung tay áo rời đi.
Viện trưởng khoan thai đến chậm thấy vườn hoa đã mất đi bóng dáng của đại hoàng tử, lại nhìn thấy người thương của đại hoàng tử đang cười rúc vào trong lòng Trương Khởi Khởi như hồ ly tinh. . .
Viện trưởng cố đèn nén ba chữ cẩu nam nữ trong đầu mình, thử dò hỏi: “Đại hoàng tử đâu?”
Trương Khởi Khởi nhìn hắn một cái, quang minh chính đại trả lời: “Hắn tức đi rồi, ngươi muốn giữ lại hắn sao? Đúng rồi, nhân tiện giới thiệu cho ngươi một chút, đây là hoàng hậu nương nương của các ngươi. . .”
Viện trưởng chỉ cảm thấy búng máu trong miệng sắp phun ra, vừa rơi lệ đầy mặt vừa chạy: “Đại hoàng tử!”
“Chồng ơi, người nọ có bị bệnh hay không? Kêu gào như trong nhà có người chết!”
Người phụ nữ có thai rúc vào lòng Trương Khởi Khởi, nói xấu viện trưởng đã rơi lệ mà đi.
Trương Khởi Khởi im lặng một lúc lâu, cuối cùng khẳng định gật đầu: “Đúng vậy, hắn bị bệnh!”
Cuối cùng y tá nhỏ nói với Trương Khởi Khởi, cô mới biết được người phụ nữ có thai tên là Bùi Mộc, đứa nhỏ trong bụng là của đại hoàng tử, y tá nhỏ còn tốt bụng nói với Trương Khởi Khởi, Bùi Mộc là hoàng phi chính thống. . .
Việc Trương Khởi Khởi nạp hoàng phi đã truyền khắp bệnh viện, các bệnh nhân đều vui mừng, các nhân viên đều buồn rầu, đại hoàng tử tức giận đập bộ đồ trà mà viện trưởng yêu nhất trước khi đi, vì thế người khóc tang ngày đó chính là viện trưởng. . .
Hỏa Ly và Nguyễn Ngải Vi biết được việc này, cố ý phái nhân viên y hộ bên người tới chúc mừng, nghe nói còn kinh động bệnh nhân khác trong viện, vì thế, màn đêm buông xuống. . .