Đế Quân

Chương 67: Một Cỗ Xe Ngựa. (1)


Bạn đang đọc Đế Quân: Chương 67: Một Cỗ Xe Ngựa. (1)


Diệp Thước lạnh nhạt đứng thẳng. Không vì tình trạng bi thảm của ba huynh đệ giờ phút này mà lại có chút xíu thần thái biến hóa nào. Cây quạt trắng trong tay của hắn, giờ phút này, đã qua bị máu tươi nhuộm đỏ . . . .
Nhìn những người từ bốn phía đang chậm rãi áp sát lại, hắn hờ hững nói:
– Dịch Thiên, cứ rời khỏi nơi này rồi hãy nói.
– Ha hả!
Thần Dạ lau đi vết máu ở khóe miệng, cười nói:
– Nếu muốn rời khỏi đây thì không được dễ dàng . Chúng ta đều tính sai , bọn họ chuẩn bị hơn xa so với chúng ta tưởng tượng. Hôm nay, chỉ có thể đánh một trận tới cùng .
Cùng với phương hướng mà Thần Dạ ánh mắt nhìn tới, đôi mắt của Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên bỗng chốc trở nên vô cùng lạnh lùng .
Nơi đó, đang có hơn mười Hắc y nhân xuất hiện rất nhanh từ chỗ tối , khí tức từ trên mỗi người phát tán ra ngoài, rõ ràng đều ở cảnh giới Sơ Huyền Nhất Trọng!
– Với đội hình bọn họ hiện tại đã thể hiện ra ngoài, nếu như ngay từ đầu liền xuất phát , thì hiện tại chúng ta chỉ sợ đã không có lực để đánh lại . . . . Đến bây giờ mới xuất hiện đội hình cường đại nhất, bọn họ sẽ không sợ trưởng bối ba nhà chúng ta đã phát giác sao?
Nhìn hơn mười cao thủ Sơ Huyền, cho dù Thiết Dịch Thiên tự phụ cỡ nào thì không thừa nhận cũng không được. Ba người huynh đệ giờ phút này lâm vào trạng thái rất khó xông đi ra ngoài.

Diệp Thước thản nhiên nói:
– Nếu như ngay từ đầu liền có đội hình xa hoa như thế, chúng ta liền sẽ không dây dưa cùng bọn họ. Một khi có cơ hội, sẽ lập tức rời đi, bọn họ nếu muốn lưu lại chúng ta, càng khó khăn hơn.
Thần Dạ cười cười, nói:
– Đến bây giờ mới xuất hiện, tất nhiên là mạo hiểm quá đáng .Nhưng cũng không thể không nói, chỉ có như vậy mới có khả năng một lưới bắt hết chúng ta . Nói cho cùng, vẫn còn là huynh đệ chúng ta có hơi tự phụ quá đáng.
Ba người đúng là đã cho rằng như vậy. Mặc dù ngay từ đầu, đã có đông đảo kẻ địch, nhưng huynh đệ ba người đều cho rằng, chỉ bằng vào bọn chúng cùng với mấy tên che giấu kia, là vô phương lưu lại ba huynh đệ.
Nhưng không hề nhận thấy, những người che giấu lại có thể nhiều như thế, hơn nữa còn mạnh như thế!
Có lẽ, đối phương đúng là cố ý xuất hiện ra một ít nhân mã, để dễ bề kêu gọi ba huynh đệ ngay từ đầu liền không nảy sinh ý định lập tức rời đi. Người sắp xếp ở phía sau màn này, sẽ nói bọn họ trong lòng sợ hãi , đây chính là ngay cả tính cách của bọn họ đều được mưu tính vào trong đó.
Trong lòng Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên càng thêm áy náy, tất nhiên lúc bắt đầu đại chiến, bọn họ cũng đã nghĩ tới việc trước tiên phải đem Thần Dạ ra khỏi nơi này. Nhưng nói ở trong lòng thì bọn họ cũng không thấy cấp bách cho lắm . . . .
Trước mắt, nghĩ đến rời khỏi đây đều đã trở nên khó khăn!
Ba huynh đệ, Thần Dạ trọng thương, Thiết Dịch Thiên bị hai đại cao thủ Sơ Huyền nện mạnh một kích, vết thương cũng không hơn được bao nhiêu. Chỉ có Diệp Thước, xem ra tinh thần có lẽ không sai, nhưng dưới áp lực người thần bí kia nên chuyện bị thương cũng không thể tránh được.
– Thói xấu này , chúng ta sau này đều phải từ bỏ. Hiện tại, liền liều mạng đi!
Trong lúc Thần Dạ đang nói , hắn đạp chân một cái liền lao ra khỏi phạm vi Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên bảo vệ , chính diện đối mặt với đối phương giờ phút này do đám đông đảo cao thủ Sơ Huyền kia đã tạo thành đội hình cường đại.
– Thần Dạ, ngươi. . . .
Thần Dạ xua xua bàn tay, tịnh không nói gì thêm. Nhưng giờ phút này, Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên rõ ràng cảm giác được từ trên thân thể của hắn, một cỗ khí tức cường đại như có như không đang từ từ trôi nổi rồi bắt đầu khởi động . . . . Mà khí tức này, cũng không thuộc về Thần Dạ hắn!
– Ba người này. . . . Rất làm cho người ta bất ngờ .
Trong ngõ hẻm cuối đường phố dài, một đạo âm thanh già nua nhẹ nhàng phát ra từ trong cỗ kiệu kia.
– Thế nào, vừa rồi bị Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên liên thủ phá kết giới, khiến cho Càn lão ngươi cảm thấy kinh hãi sao?
Người trong kiệu cất tiếng cười, mà hỏi.
– Không sai!

Ông lão tên là Càn lão cũng không hề giấu diếm gì:
– Với tu vi của lão phu, không ngờ bị hai tiểu bối liên thủ phá mất kết giới do tự mình thiết lập. Mặc dù không phải toàn lực, nhưng cũng làm cho lão phu cảm thấy kinh hãi.
– Công tử, nhân vật như thế, ngài thật sự muốn lưu lại bọn họ sao?
Người trong kiệu lập tức cười nói:
– Càn lão, ngươi đều nói, nhân vật như thế ! Ta lại há có thể không muốn thu hoạch cho chính mình dùng?
Càn lão nặng nề nói:
– Công tử hẳn là biết, người còn trẻ mà có tu vi như vậy, tính cách liền thập phần kiên định. Mặc dù công tử nói, sau chuyện này có khả năng lấy lý do báo thù, cùng với bản thân người để thu phục bọn họ . . . . Lão phu vừa rồi hãy còn tin tưởng, hiện tại lại hoài nghi .
– A, vì sao?
Càn lão nói:
– Trong một kích toàn lực vừa rồi kia của Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên, lão phu từ bên trong khí tức của bọn họ mà cảm ứng được, đó là một loại khí thế thà làm ngọc vỡ, không là ngói lành. Hơn nữa. . . . Sự kiêu ngạo là điều cốt yếu trong bản tính của bọn họ , cũng khiến cho bọn họ tuyệt không đành khuất phục người khác. Có lẽ, bọn họ bởi vì báo thù mà sẽ để công tử sử dụng, nhưng đó chỉ là tạm thời.
– Công tử không nên quên , trong thời gian mấy năm Thần Dạ phong bế , hai người bọn họ lựa chọn chính là một loại cuộc sống như thế nào. Công tử hẳn là sẽ không cho rằng, hai người bọn họ là tâm ý nguội lạnh đi sao?
– Đương nhiên sẽ không!
Người trong kiệu nói:
– Nếu ta đoán không lầm, bọn họ ẩn cư, là vì muốn có thực lực càng cường đại. Để rồi một ngày kia, đi giúp trợ Thần Dạ làm những chuyện mà hắn có thể không làm được .

– Cho nên. . . .
– Cho nên người trọng tình trọng nghĩa như vậy , hơn nữa chính là nhân vật ưu tú, ta thề muốn có được bọn họ.
Người trong kiệu dùng một loại giọng điệu kiên định chưa bao giờ có mà nói:
– Chỉ cần có bọn họ ở bên người, không chỉ có địa vị của nhà ta sau này tại Đại Hoa hoàng triều sẽ vững như núi Thái, mà nhìn khắp cả thế gian, ngày khác ta cũng có một chỗ nhỏ nhoi trên bàn tiệc.
– Nhưng mà công tử?”
Người trong kiệu nghiêm nghị nói:
– Không có gì là nhưng mà, Càn lão. Sau này ta rốt cuộc muốn rời khỏi Đại Hoa hoàng triều, mà ngươi, so với ta cũng càng rõ ràng hơn. Ở trong thế gian này nếu muốn sinh tồn thật tốt thì sẽ gian nan ra sao .
– Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên bây giờ còn không phải hoàn toàn trưởng thành. Đúng là đại thời cơ để thu phục, bỏ lỡ lần này , ta sẽ vĩnh viễn lỡ mất dịp tốt cùng bọn họ.
Nói tới đây, người trong kiệu cười khổ mà nói:
– Nếu như không là thân phận của ta và thân phận Thần Dạ rất đối lập , thì hắn, ta cũng không muốn làm thương tổn đến hắn. So với Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên, Thần Dạ này làm cho người ta cảm giác càng đáng tiếc hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.