Đế Quân

Chương 56: Thủ Đoạn Của Thần Lão Gia Tử. (2)


Bạn đang đọc Đế Quân: Chương 56: Thủ Đoạn Của Thần Lão Gia Tử. (2)


– Đừng nói lời vô dụng, Trường Tôn lão nhi, nếu mà ngươi không có một công đạo cho Bổn vương, Bổn vương liền lập tức tấu thỉnh bệ hạ, hặc tội ngươi không dạy nổi cháu, phạm tội để mặc cho cháu làm xằng làm bậy. Nếu ngay cả người trong nhà của ngươi đều không quản giáo tốt, ngươi có tư cách gì phò tá bệ hạ thống trị hoàng triều? Cứ theo cái nhìn của Bổn vương , chức vị Tể Tướng này của ngươi, có khả năng giao ra đây .
Hoàng đế mặt liền biến sắc, sắc mặt Trường Tôn Mạt cũng biến đổi. Những người khác tất nhiên không cần nhiều lời . Cho tới bây giờ ai cũng đều thật không ngờ, Thần lão gia tử vốn quen mang binh đánh giặc lại cũng có lúc càn quấy như thế, được lý liền hành động không buông tha người .
Trên long tọa, hoàng đế từ từ nhắm hai mắt lại. . . .
Trường Tôn Mạt ghìm xuống phẫn nộ trong lòng, miễn cưỡng lộ ra một khuôn mặt tươi cười mà nói:
– Không biết lão phu phải làm như thế nào, mới có thể đủ khiến cho lửa giận trong lòng lão Vương Gia tiêu trừ được .
– Rất đơn giản, từ đây về sau, nhìn thấy người Thần gia chúng ta thì cứ đường vòng mà đi. Ngoại trừ bệ hạ triệu kiến, nếu không, không được xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của người Thần gia chúng ta.
Thần lão gia tử cười hắc hắc, rồi nói.
– Lão Vương Gia!

Trong lòng Trường Tôn Mạt thực hận a. Nếu mà đáp ứng điều này, không nghi ngờ là nói ọi người trong đế đô, Trường Tôn gia nhà lão sau này sẽ thấp hơn Thần gia một bậc sao?
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Trường Tôn Mạt , Thần lão gia tử thản nhiên cười nói:
– Đương nhiên, ngươi cũng có thể không đồng ý. Nhưng mà nếu xảy ra dạng đó, thì nói không chừng, Bổn vương sẽ thân chinh đi nhìn qua một lượt thật kĩ Trường Tôn gia ngươi. Nói thật, từ khi định đô tới nay, Bổn vương vẫn còn chưa bao giờ đi qua Trường Tôn gia ngươi!
– Lão Vương Gia!
Trường Tôn Mạt dáng điệu run run, sau khi môi nhúc nhích thật lâu thì cuối cùng bất đắc dĩ lên tiếng:
– Lão Vương Gia yên tâm, sau khi Trường Tôn Mạt trở về, chắc chắn sẽ báo cho người trong phủ . Lão Vương Gia, như vậy có khả năng sao?
– Bổn vương nói không thể, Trường Tôn lão nhi, ngươi lại sẽ làm như thế nào?
Thần lão gia tử khinh thường cười một tiếng, chợt quay lại nói dành cho hoàng đế:
– Bệ hạ, vào lúc lão phu đến đây, đã có nghe thấy những lời đối với việc đã phát sanh hôm nay. Đồng thời, cũng hỏi qua một số người, đối với điều này cũng coi như hiểu rõ chuyện. Ở chỗ này, lão phu liền có một kết luận đối với điều này, còn như chính xác hay không, xin bệ hạ định đoạt !
– Mời Hoàng thúc giảng giải!
Trong lòng Hoàng đế khẽ thở dài. Đến bây giờ, nếu như ngài vẫn còn không rõ ràng lắm mục đích thực sự của Thần lão gia tử lần này đến đây là cái gì, thì ngài cũng không có tư cách được Thánh Chủ Gia tuyển làm người nối nghiệp.
Việc đã đến nước này, đã rơi xuống hạ phong, cũng không quan trọng mà cứ để cho nói tới cùng.
Thần lão gia tử cười nói:
– Bệ hạ, các vị ở đây , nói vậy các ngươi đối chuyện trước đây cũng có chỗ hiểu được. Cho dù trong lòng các ngươi có nghĩ như thế nào , nhưng lão phu xem ra, chuyện này chẳng qua chỉ là một hồi trò khôi hài, hơn nữa là giữa đám tiểu hài tử không hiểu chuyện mà thôi.
Lời này vừa nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, có hơi cười khổ cũng không được!

Trường Tôn Mạt người ta nói hai đứa cháu mình là tiểu hài tử không hiểu chuyện, lão nhân gia ngài không chỉ có giận dữ không thôi, vẫn còn làm cho người Trường Tôn gia từ đó nhìn thấy người của Thần gia nhà lão thì phải đi đường vòng.
Lúc này mới qua được bao lâu thời gian a, mà lão nhân gia ngài liền đổi giọng tiểu hài tử, thừa nhận đó là trò khôi hài của tiểu hài tử, trở mặt thế này, cũng không nên trở quá nhanh như vậy chứ?
Nhưng như thế, mới có thể làm mọi người, ngoài ra còn cả mấy đứa tiểu bối được biết đến khí phách của Thần lão gia tử.
– Hoàng thúc?
Trong lòng Hoàng đế tức giận. Hoàng thúc, lão nhân gia ngài mặc dù hôm nay chiếm hết thượng phong, nhưng cuối cùng cũng phải có một điểm kết thúc cho tốt. Điểm này, trong lòng trẫm rất rõ ràng, nhưng không làm sao được nên cũng chỉ có thể thành toàn cho ngài. Nhưng mà, xin ngài dùng một cái cớ nào đó cho tốt có được hay không?
Ngài là cố ý làm cho trẫm khó chịu, sau đó lấy cái đó để nói cho chúng thần, Trấn Quốc Vương ngài vẫn còn uy phong, đồng thời cũng là để cảnh cáo trẫm sao?
Hoàng đế có hơi biến hóa, nhưng có thể nào dấu diếm được Thần lão gia tử. Có điều, lão gia tử cũng chỉ không thể làm bộ cười một tiếng, mà nói:
– Bệ hạ, các vị, nghe xong lão phu nói lời cuối cùng, mọi người cũng không cảm giác thấy lão phu là đang càn quấy .
– Trong thời gian không đến một buổi sáng, nhiều người bị tập kích, ngay cả Nhị hoàng tử cũng ở trong đó. Cùng với việc làm ăn của vài vị đại nhân bị người ta làm náo loạn một hồi. Nhìn như là có người dự mưu tốt. Nhưng trái lại suy nghĩ một chút, nếu như không có tiền căn, tại sao lại có hậu quả hôm nay ?
Thần lão gia tử cười nhạt nói tiếp:
– Bất cứ chuyện gì cũng có tính hai mặt. Tất nhiên chúng ta cũng có thể bắt được hung thủ thật sự, trả lại cho đám người Nhị hoàng tử một cái công đạo. Nhưng còn công đạo cho bọn hắn? Bệ hạ, lão phu thật sự không biết phải trả lại họi như thế nào. Vẫn xin bệ hạ cùng các vị dạy lão phu một lời!

– Kỳ thật việc hôm nay, vừa lúc cho chúng ta một giáo huấn rất tốt. Nó nói cho chúng ta biết, thân là người có địa vị cao, ngàn vạn lần không nên ỷ vào quyền thế có được mà đi lấn hiếp người. Nếu không, tự có người sẽ tìm đến gây phiền toái. Tại thế gian này, chúng ta đều vẫn còn không làm được vô địch thiên hạ. Mà mặc dù có thể vô địch thiên hạ , một khi khiến cho nhiều người tức giận, nếu muốn xong việc thì cũng không hề dễ dàng như vậy.
– Bệ hạ, các vị, không biết lão phu nói, liệu có đạo lý?
Nhìn ra mọi người xa xa, Thần lão gia tử cười hỏi!
Đã bãi triều, nhưng trên điện Kim Loan vẫn có rất nhiều đại thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoàng đế bệ hạ, hai chân hình như bị buộc vào quả tạ ngàn cân làm cho không sao di động nổi . . . .
Thần lão gia tử vào triều, lấy khí phách phi phàm của mình. Hơn nữa do đã chiếm được lí ngay từ đầu mà bức bách mọi người ở đây, bao gồm cả hoàng đế bệ hạ ở bên trong phải bất đắc dĩ nhượng bộ. Nhị hoàng tử cùng những người bị thương này, dưới tình cảnh như thế liền coi như bị đánh vô ích.
Mọi thứ khác đều là việc nhỏ. Nhị hoàng tử bị đánh, nhiều nhất cũng chỉ là tu vi không bằng người. Trong đế đô Hoàng Thành ngọa hổ tàng long, oai phong của hoàng thất cũng chưa chắc có khả năng làm kinh động sợ hãi được mọi người.
Hành động lần này của Thần lão gia tử không nghi ngờ là đang thị uy nhằm vào hoàng đế bệ hạ . . . . Đây mới là đại sự khó lường!
– Đều trở về đi thôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.