Bạn đang đọc Đế Quân: Chương 39: Cao Chót Vót Sơ Hiện Ra. (1)
Lời này, liền cực kỳ vô lý. Nhưng rơi vào trong tai Huyền Lăng Công Chúa lại làm cho nàng suy tư ngắn ngủi chỉ chốc lát, lập tức dứt khoát nói:
– Nếu như ngươi tin tưởng ta, Bổn cung nguyện ý cam đoan, sinh thời, vinh hoa phú quý, bình yên tự do, đều dâng lên hết!
– Nếu như ngươi còn không an tâm, đôi ta có khả năng kí kết một minh ước. Ta cam đoan tất cả Thần gia duy trì hình thái hiện tại không thay đổi, mà ngươi, lại giúp ta im lặng rời khỏi Đại Hoa hoàng triều!
– Sau khi ngươi rời đi, vẫn còn có thể đảm bảo, bọn họ có khả năng đối với Thần gia chúng ta, giống như Thánh Chủ Gia đã tín nhiệm sao?
Thần Dạ giễu cợt cười hỏi vặn lại.
Sắc mặt Huyền Lăng Công Chúa hơi khựng lại, rất lâu sau đó mới cay đắng nói nhỏ:
– Nói thật, ta xác thật không dám cam đoan như vậy. Nhưng Thần Dạ, trước mắt đối với Thần gia ngươi , hay là đối với ta, chúng ta liên thủ mới có thể thu được mức độ lớn nhất theo như nhu cầu.
– Ta mặc dù đã bị ngu ngốc, nhưng sự sủng ái của phụ hoàng đối với ta không giảm đi chút nào. Nếu như ta vô thức biểu hiện ra sự thân cận đối với ngươi, như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thì nhất định phụ hoàng sẽ không làm gì đối với Thần gia . . . .
– Có lẽ câu nói kia, ngươi cũng vô phương cam đoan hoàn toàn. Như vậy, giữa chúng ta, liền không thể có bất cứ hợp tác gì.
Không thể phủ nhận, Huyền Lăng Công Chúa xác thật rất được đương kim hoàng đế sủng ái. Nhưng thế này thì đã làm sao, còn không phải bị trở thành một công cụ, nếu như bị gả đến Thần gia!
Thần Dạ cười xòa một tiếng như vậy:
– Công chúa điện hạ, thời gian không còn sớm , ngươi nên trở về .
– Thần Dạ!
– Công chúa điện hạ, mời trở về đi!
Ánh mắt của Huyền Lăng Công Chúa dần dần bắt đầu trở nên sắc bén, nhưng đến cuối cùng vẫn là biến thành vô hình mà nhẹ nhàng nói:
– Thần Dạ ca ca, ngươi quả nhiên vẫn cứ cố chấp như vậy.
Đột nhiên xuất hiện một câu, làm cho Thần Dạ ngẩn ra. Dường như nhớ ra rất nhiều chuyện cũ nên ánh mắt của hắn êm dịu đi rất nhiều
– Chúng ta đều đã trưởng thành, có một số việc, cũng không thể tùy theo ý mình.
– Ngươi sợ ta ở chỗ này đã lâu, nên sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lợi đối với Thần gia?
Huyền Lăng Công Chúa đột nhiên nhoẻn miệng cười, vẻ quyến rũ điên đảo chúng sinh:
– Thần Dạ ca ca, vẫn còn là cách gọi khiến ngươi thoải mái một chút như vậy, vẫn vui vẻ hơn một chút giống như khi còn bé . . . .
Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài. Thế nhưng khi đi đến cạnh cửa thì không ngờ lại quay trở về, rồi hỏi với nụ cười như có như không:
– Có phải là ngươi là có thị nữ gọi là Tiểu Nha không?
– Đúng, làm sao vậy?
Thần Dạ có hiếu kì hơn một chút, đường đường Đại Hoa công chúa, làm thế nào lại chú ý đến người bên cạnh mình ?
– Khi ta tới, hình như trong Thiên Sương Lâu thấy nàng. Không chỉ có nàng, hình như còn có Trường Tôn Phi, mà nàng đang bị Trường Tôn Phi ngăn, muốn làm chuyện bất chính . . . .
– Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Trong căn phòng nho nhỏ, hình như có một quả bom nổ mạnh. Hai mắt Thần Dạ bỗng đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén:
– Huyền Lăng!
– Ngươi muốn đi sao?
Huyền Lăng Công Chúa đưa tay, nhẹ nhàng cản Thần Dạ lại, tiếp theo liền nói:
– Trong Thiên Sương Lâu có thị nữ của ta. Đều là nữ nhân, đương nhiên ta sẽ không để cho Tiểu Nha chịu khổ, ngươi có thể yên tâm.
Thần Dạ làm sao mà yên tâm cho được. Chiêu bài của Công Chúa, vị tất dùng được trong mọi thời khắc, nhất là chiêu bài của Huyền Lăng Công Chúa.
– Tam ca của ngươi cũng ở nơi đó. Chẳng lẽ ngươi còn sợ sẽ phát sinh chuyện gì không chịu nổi sao?
Lời nói tuy là nhỏ nhẹ, nhưng cũng đủ khiến cho tư thế vọt tới trước của Thần Dạ ngừng phắt lại. Trong mắt nhìn Huyền Lăng Công Chúa đã có rất nhiều kiêng kỵ cùng vẻ hơi cảnh giác, thiếu nữ này thật sự là rất đáng sợ.
– Nếu như hiện tại ngươi lao ra ngoài bỏ mặc ta ở chỗ này, mà lại vội vã thì sẽ khó tránh khỏi làm cho người khác lo lắng. Một khi gặp phải Đại bá Nhị bá của ngươi, thì ngươi sẽ có lí do thoái thác như thế nào đây?
Hay ột Huyền Lăng Công Chúa!
Thần Dạ đã vô phương giận dữ. Thiếu nữ này đã trù tính tất cả mọi nhân tố vào trong đó, chính mình biết rõ đây là kế sách của nàng nhưng lại cũng không khỏi không dựa theo ý nghĩ của nàng mà đi. Không thể không thù hận Trường Tôn Phi, thậm chí là chính Tam ca Thần Nguyên của mình!
Thần Dạ biết, chính mình chậm đến Thiên Sương Lâu một hồi, thì cừu hận cùng Trường Tôn gia sẽ gia tăng một phần. Thế nhưng vẫn phải nghe theo lời của nàng, trước hết cứ đưa nàng rời khỏi đây rồi hãy nói sau. Nếu không, trực tiếp sẽ phải đối mặt với chấn động nội bộ giữa các huynh đệ , thậm chí bên trong Thần gia.
Cho dù là nàng cũng không làm bất cứ điều gì. Chuyện phát sinh hiện tạichẳng qua là nàng may mắn gặp dịp, nhưng lại lợi dụng tình thế hoàn mỹ như vậy, nếu nàng là kẻ địch . . . .
Thần Dạ mày kiếm giương lên, rồi nói:
– Công chúa điện hạ, mời!
Cửa phòng mở ra, Thần Dạ khom người làm lễ, chậm rãi đợi Huyền Lăng Công Chúa!
Huyền Lăng Công Chúa cũng lẳng lặng nhìn Thần Dạ, một lúc lâu sau mới không tiếng động thở dài đi ra khỏi phòng. Chỉ vào trong giây lát rời đi lại giống như đang tự nói một mình:
– Chúng ta đều trưởng thành, mà đối xử với nhau lại đều xa lạ. Thần Dạ ca ca, ca làm thế nào biết được suy nghĩ trong lòng ta!
Âm thanh rất nhẹ, nhưng mặc dù có khẽ đến đâu thì cũng không cách nào không cho Thần Dạ nghe được. . . . .
Cùng với Đại bá Nhị bá cung kính tiễn đưa Huyền Lăng Công Chúa, Thần Dạ lập tức tìm một cớ để đi ra khỏi phủ đệ, sau đó nhanh chóng chạy về hướng Thiên Sương Lâu .
Vẫn còn cách mấy chục thước, là có thể đủ nghe thấy từ trong Thiên Sương Lâu kia truyền đến âm thanh chớt nhả ngả ngớn. Đương nhiên không phải Thần Dạ có bản lĩnh cao cường, mà là con đường này đã bị phong tỏa chặt chẽ. Cho dù có người lui tới thì đều đi lại dè dặt như mèo hoang, khồng hề phát ra một tiếng bước chân dẫu nhỏ nào. Do vậy một ít tiếng vang trong tửu lâu kia sẽ bị phóng đại vô hạn , huống chi lại còn cố ý vọng về.
Lạnh lùng nhìn đám quân sĩ hai bên con đường, bất luận ai tiến vào đều sẽ bị các quân sĩ kiểm tra nghiêm ngặt một phen. Chỉ có Thần Dạ đi vào thì không có bất luận kẻ nào tiến lên hỏi han những gì.
Trong lòng Thần Dạ đã hiểu, đây không phải là do danh tiếng tiểu thiếu gia Trấn Quốc Vương phủ hù dọa bọn họ!
Vào Thiên Sương Lâu, trên lầu hai, liền nhìn thấy Trường Tôn Phi cùng mấy người đang vây quanh một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, cũng cùng đều tùy tiện cười nói. Mà Huyền Lăng Công Chúa cũng không nói sai, nếu như không phải bên cạnh vài thị nữ của nàng thì cánh tay nần nẫn những mỡ kia của Trường Tôn Phi chỉ sợ sớm đã hướng về phía thiếu nữ đáng thương.